Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHỚ CHÀNG KHIẾN TA GIÀ ĐI

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:05:06
Nghe nàng gọi tên mình, ánh mắt Liễu Minh Giác dừng lại trên người nàng thật lâu, khóe môi hơi nhếch lên.
“Ta còn tưởng muội quên ta rồi chứ.”
Giọng nói trầm ấm, dễ nghe của y vang lên, mang theo sự dịu dàng như mặt hồ trong trẻo gợn sóng dưới ánh mặt trời, khiến người ta không kìm được mà muốn chìm đắm.
Tô Vãn Phù khẽ cười: “Khắc sâu trong trí nhớ, sao có thể quên được.”
Giữa đôi mày của Liễu Minh Giác phảng phất nét dịu dàng, ánh chiều tà từ cửa sổ rọi vào, phủ lên gương mặt y một tầng ánh sáng ấm áp và mơ hồ, sống mũi cao thẳng càng thêm rõ nét dưới lớp ánh sáng ấy.
“Sao muội lại trở về?”
Tô Vãn Phù cúi mắt, sau đó khẽ cười: “Nhớ nhà thì về thôi. Còn huynh thì sao? Không phải từng thề sẽ trở thành họa thủ đệ nhất Dương Châu sao? Giờ đạt được ước nguyện rồi, tính về đây để khoe khoang ư?”
...
Liễu Minh Giác nhận ra chút buồn bã thoáng qua trên gương mặt Tô Vãn Phù, dù chỉ trong giây lát, nhưng y không hỏi thêm, chỉ mỉm cười: “Ta trở về để từ biệt phụ thân.”
“Từ biệt?”
Tô Vãn Phù không hiểu, định hỏi thêm thì một giọng nói sang sảng vang lên từ trong phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-ch-ng-khi-n-ta-gi-i&chuong=18]


“Minh Giác giờ xuất chúng lắm, Hoàng thượng ban thánh chỉ cho hắn vào cung vẽ tranh. Chắc giờ đã là họa thủ số một của Thịnh Quốc rồi!”
Nghe thấy tiếng nói, cả hai quay đầu lại, chỉ thấy Tô phụ từ trong phòng bước ra.
Liễu Minh Giác khẽ cười: “Bá phụ quá khen.”
Nhìn thấy cha mình, Tô Vãn Phù chợt nhớ ra lý do nàng ra ngoài, liền vội vàng nói: “Cha, nương đã chuẩn bị xong bữa tối, bảo con gọi cha về ăn cơm.”
Tô phụ tỏ ra không hề vội vã, thong thả đáp: “Được rồi, được rồi, ta về ngay đây.”
Rồi ông nhìn sang Liễu Minh Giác, cười nói: “Minh Giác à, đã lâu không gặp, chi bằng ăn cơm cùng chúng ta đi.”
Liễu Minh Giác liếc nhìn Tô Vãn Phù, khóe môi nhếch nhẹ: “Vậy ta xin phép quấy rầy.”
...
Tại Tô gia.
Tô Vãn Phù đẩy cửa bước vào, hương vị cơm canh thơm lừng tràn ngập trong không khí.
“Thơm quá!”
Nghe thấy tiếng nói, Tô mẫu lập tức quở trách: “Sao giờ này mới về? Suốt ngày cứ đi lung tung ở bên ngoài!”
Lời trách mắng chưa dứt, bà trông thấy Liễu Minh Giác, liền đổi giọng ngay, khuôn mặt rạng rỡ: “Ai da, Minh Giác cũng về rồi sao?”
Bà bưng đĩa thức ăn, đi vòng quanh y một vòng, cười nói: “Nhiều năm không gặp, càng ngày càng tuấn tú. Nhớ hồi đó, con chỉ là cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau Vãn Phù, còn bị con bé bắt nạt nữa!”
“Nương!” Tô Vãn Phù vội cắt ngang, gương mặt đỏ bừng.
“Đó là chuyện hồi nhỏ, con khi đó không hiểu chuyện, nương đừng nhắc lại nữa.”
Liễu Minh Giác nhìn nàng, ánh mắt thoáng ý cười.
Y tự nhiên đón lấy đĩa thức ăn trong tay Tô mẫu, nói: “Trí nhớ của bá mẫu thật tốt. Con vẫn còn nhớ hồi đó có ai đó giẫm lên vai con để trèo cây lấy trứng chim đấy.”
Tô Vãn Phù ôm mặt, chỉ hận không thể tìm một cái hố để chui xuống.
Tô mẫu cười vui vẻ: “Hôm nay có con đến, thật là náo nhiệt lâu rồi.”
Tô phụ cũng cười nói: “Phải đó, cũng nên vui vẻ một chút.”
Nghe cha nương nói, trong lòng Tô Vãn Phù chợt dâng lên chút chua xót. Trước đây nàng một lòng hướng về Kinh thành, lại quên mất cha nương nơi quê nhà.
Bây giờ trở về, nàng tự nhủ phải dành nhiều thời gian bên họ hơn.
...
Mọi người quây quần bên nhau, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Đột nhiên, cánh cửa lớn bị đẩy ra, một bóng người bước vào, giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn cứ lạnh nhạt như thường lệ: “Sao náo nhiệt vậy? Còn không chờ ta mà đã ăn trước rồi sao?”
19
Tô Vãn Phù ngây người, quay đầu lại liền bắt gặp một đôi mắt lạnh lẽo, mang chút hàn ý.
Nàng thoáng kinh ngạc, sau đó lông mày chặt lại.
Sở Quý Uyên treo một nụ cười chuẩn mực trên mặt, hắn khẽ giọng chào: “Nhạc phụ, nhạc mẫu.”
Tô mẫu vừa nhìn thấy Sở Quý Uyên thì vui mừng không thôi, bà vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Quý Uyên cũng tới rồi, sao Vãn Phù không báo trước với chúng ta? Không chờ đại nhân cùng ăn, thật sơ suất quá.”
Sở Quý Uyên hiếm khi dịu giọng: “Là con muốn Vãn Phù tạo bất ngờ cho nhạc phụ nhạc mẫu, không trách nàng ấy được.”
Vừa nói, hắn vừa đưa lễ vật trong tay cho Tô mẫu.
Tô mẫu mỉm cười nhận lấy: “Được, được, con về là tốt rồi, hà tất mang theo những thứ này. Người một nhà sao khách sáo thế.”
Tô phụ ngồi ở bàn, cười lớn: “Được rồi, được rồi, đừng khách sáo nữa. Đồ ăn nguội hết cả rồi, mau ngồi xuống đi.”
...

Bình Luận

0 Thảo luận