Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cau mày, ánh mắt chằm chằm dán lên ta.
Thôi vậy. Hắn là Hoàng thượng, không phối hợp cũng chẳng sao. Ta tự mình diễn là được!
"Em chuối bị trượt ngã rồi!"
Ta chẳng buồn nhìn sắc mặt Hoàng thượng nữa, dù sao cũng vẫn là bộ dáng ta thiếu hắn tiền vậy.
"Ngựa trắng gọi là bạch mã, ngựa đen gọi là hắc mã, ngựa đen trắng xen kẽ gọi là ngựa vằn, vậy ngựa có màu đen, trắng, đỏ xen kẽ thì gọi là ngựa gì?"
Ta sa sầm mặt, cảm thấy kể chuyện cười nhạt nhẽo mà không ai phối hợp thực sự vô cùng nhàm chán...
"Ngựa gì?"
Hoàng thượng hiếm khi chủ động đáp lời, ta kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt hắn thấp thoáng nụ cười.
"Ngựa gì?" Hắn lại hỏi lần nữa.
Tâm trạng ta lập tức tốt lên không ít, giọng nói cũng cao thêm vài phần, vui vẻ đáp: "Là ngựa vằn ngượng ngùng!"
Nụ cười trên mặt Hoàng thượng càng sâu, khóe môi cong thành một đường nét đẹp mắt. Đôi mắt đào hoa khi cười như vầng trăng khuyết giấu đầy sao khiến ta không kiềm được mà thất thần.
Mãi một lúc sau, ta mới lắc đầu, cúi xuống lật sang trang tiếp theo.
Không ngờ hắn lại đặt một tay lên quyển sách của ta. Còn chưa kịp ngẩng lên, ta đã bị bàn tay còn lại giữ lấy sau đầu.
Môi hắn ấm nóng, khẽ chạm rồi rời ra, ánh mắt lấp lánh ánh sao đối diện với ta.
"A Nhu..." Hoàng thượng thấp giọng gọi, sau đó lại một lần nữa cúi xuống hôn ta.
Hắn ôm ta lên, quyển sách trong lòng theo đó mà rơi xuống đất.
Ta nghĩ, chẳng qua ta chỉ kể có hai câu chuyện cười nhạt nhẽo mà thôi.
Hay ngay từ đầu, hắn vốn không thực sự muốn nghe chuyện cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=8]
Chẳng qua, đó chỉ là cái cớ mà thôi.
Hoàng thượng đặt ta xuống giường, một tay vòng qua thắt lưng, chậm rãi tháo xuống ngoại sam.
Hắn vẫn luôn hôn ta, từ cánh môi đến cần cổ, rồi lại lần trở về đôi mắt
Y phục trên người hắn cũng chậm rãi biến mất...
"Hoàng thượng?" Ta hơi hỗn loạn, lại càng nhiều phần hoang mang.
"A Nhu ngoan..." Hắn hôn lên khóe môi ta: "Đừng sợ."
Hoàng thượng thật dịu dàng, từng nụ hôn, từng cái chạm, từng động tác đều dịu dàng đến vậy.
Hóa ra, Giang Kiều Nhan cũng đã yêu hắn như thế này sao?
Ta tuyệt đối sẽ không yêu hắn, nếu không thì thật sự sẽ bị giam cầm trong nhà tù này mất.
Ta cố tình phớt lờ người đang ở trên thân mình, dời tầm mắt ra ngoài giường, xuyên qua tấm giấy mờ của khung cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
Ta nghĩ, bên ngoài trời nhất định có mặt trăng tròn, có những vì sao lấp lánh, như vậy nhất định sẽ đẹp hơn mắt hắn nhiều lắm.
5
Hoàng thượng không còn ghét ta nữa. Hắn tặng ta y phục, tặng ta điểm tâm, tặng cả những loại trái cây quý hiếm từ Tây Vực. Khi nhìn ta, ánh mắt hắn cũng không còn mang theo vẻ chán ghét như trước.
Ta có chút ghét cái cách hắn dùng đôi mắt đào hoa ấy mà cười với ta.
Hoàng hậu nương nương hỏi ta có thích Hoàng thượng không. Ta lắc đầu, nói rằng ta không thích hắn.
Hắn rất đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, hắn luôn nhẹ giọng gọi ta là “A Nhu”, nhưng ta một chút cũng không thích hắn.
"Tại sao?" Hoàng hậu nương nương truy hỏi.
"Nương nương biết không? Phụ thân của thiếp cũng rất đẹp, cũng từng dịu dàng gọi tên mẫu thân.." Ta dừng lại một chút, trong lòng dâng lên một cơn lạnh lẽo: "Ông ấy rất giống Hoàng thượng, cũng có rất nhiều nữ nhân, đương nhiên không nhiều bằng Hoàng thượng, hai người bọn họ chẳng thể so sánh được, nhưng ngài hiểu ý thiếp chứ?"
"Thôi bỏ đi..." Ta không biết phải diễn đạt thế nào với Hoàng hậu nương nương, cuối cùng chỉ thở dài một câu: "Sau này, ông ấy không còn thích mẫu thân nữa, cũng chưa từng gọi lại tên mẫu thân lần nào."
"Mẫu thân là người đầu tiên ông ấy thích. Đến cả tình cảm kéo dài nhiều năm cũng có thể phai nhạt, huống chi Hoàng thượng đã từng ghét thiếp đến vậy."
Ta cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
"Vậy nên, A Nhu không phải không thích Hoàng thượng, mà là không dám thích đúng không?" Hoàng hậu nương nương dịu dàng vuốt đầu ta, nhẹ giọng hỏi.
Ta vội vàng lắc đầu, có chút luống cuống: "Thiếp đã có người mình thích rồi. Thiếp chưa từng nói với ai cả, ngay cả người đó cũng không hay biết."
"Nương nương, ngài..." Ta ngẩng lên, trong mắt dần dần ngân ngấn lệ: "Nương nương, thiếp có thể tin tưởng ngài không?"
"Ngốc quá." Hoàng hậu nương nương giơ tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt ta: "Đương nhiên là có thể."
Thế là ta kể cho Hoàng hậu nương nương nghe về chàng trai mà ta đã giấu kín trong lòng bấy lâu.
Y thích mặc áo trắng, mấy lọn tóc buộc lên luôn có vài sợi buông rơi. Y không có cha, cũng chẳng có mẹ. Mỗi khi nhìn ta, y thường ngượng ngùng cười, nói rằng bản thân chẳng mấy khi biết cách buộc tóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận