Nàng ta thu lại nụ cười, rất lâu sau mới lên tiếng trở lại: "Nhưng bổn cung đã giao binh quyền cho Hoàng thượng, đó là quân cờ cuối cùng trong kế hoạch này."
Dung quý phi điên rồi. Nghe nàng ta nói nhiều như vậy, ta càng cảm thấy nàng ta đã điên đến cực điểm.
Điều càng khó tin hơn là, Hoàng thượng vậy mà lại tin nàng ta.
"Tỷ tỷ trao cho Hoàng thượng nhiều như vậy, để đổi lấy thứ gì?" Ta cố nén nỗi chấn động trong lòng, cất giọng hỏi.
"Sinh mệnh…" Dung quý phi đứng dậy khỏi tháp, ánh mắt chằm chằm khóa chặt lấy ta: "Sinh mệnh và sự tự do mà bổn cung chưa từng có từ khi sinh ra."
"Sinh mệnh và tự do…" Ta lẩm bẩm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kính nể khó tả đối với nàng ta.
"Bổn cung không có ý hại con muội." Dung quý phi bước đến cửa, nhìn về phía cuối hành lang, nơi tiểu Hoàng tử đang nằm trong lòng nhũ mẫu bú sữa: "Minh tu dung là một quân cờ do Dung thị - Giang Nam đưa vào cung, cũng là người mà bọn họ giấu bổn cung để đưa vào."
"Bọn họ chưa từng nghĩ nàng ta còn vô dụng hơn bổn cung, chỉ vì một đứa trẻ mà mất cả lý trí."
"Bọn họ sợ nàng ta nói bậy, vốn dĩ cũng chẳng còn giá trị gì… Thanh đoản đao kia là bọn họ sai bổn cung để lại cho nàng ta tự vẫn."
Cơ thể ta run lên, phải gắng sức lắm mới có thể đứng dậy khỏi ghế.
"Hoàng thượng cũng đã chĩa mũi nhọn về phía bổn cung… Nhưng đến giờ bổn cung vẫn chưa nói cho hắn biết sự thật."
"Tại sao?" Ta siết chặt ngón tay, tứ chi tê dại từng cơn: "Tại sao nói cho ta biết, nhưng lại không nói cho Hoàng thượng?"
"Bổn cung đã nói rồi…" Dung quý phi quay lại, bước đến trước mặt ta, thậm chí còn dịu dàng giúp ta lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi: "Bổn cung muốn gửi gắm đứa trẻ này cho muội, sao có thể để muội ôm mối hận với mẹ ruột của nó mà nuôi dưỡng nó chứ?"
"Mặt khác, để đáp lại việc muội giúp bổn cung nuôi nấng đứa trẻ, bổn cung sẽ tặng muội một đạo lý."
"Đạo lý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=34]
Ta chật vật mở miệng, ngược lại lại càng làm nổi bật lên sự ung dung của nàng ta, đến cả nụ cười châm chọc kia cũng không còn chói tai như trước.
Dung quý phi cười rất lâu, vừa cười vừa dùng ánh mắt mang theo chút thương hại nhìn ta. Cuối cùng, khi đã cười mệt, nàng ta mới vỗ nhẹ lên vai ta, buông một câu: "Một đế vương dù có yêu ngươi đến đâu, cũng không đủ để muội trở thành sự lựa chọn hàng đầu của hắn."
Không cần lý do, bởi lẽ ta đã thấu hiểu. Lúc Tống Nhiên Chỉ và ta cùng tin rằng Dung quý phi là hung thủ, khi đặt lên bàn cân giữa việc báo thù cho con của chúng ta và chấp nhận sự giúp đỡ của Dung quý phi để lật đổ Dung thị, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà chọn vế sau.
Hắn có yêu ta hay không thì có gì quan trọng chứ? Giống như lời Dung quý phi đã nói, tình yêu vĩnh viễn không thể trở thành sự lựa chọn đầu tiên của một vị đế vương.
20
Phải mất trọn vẹn nửa tháng mới có thể nhổ tận gốc thế lực ẩn sâu phía sau Dung thị.
Tội trạng chồng chất, liên lụy vô cùng rộng lớn, Hoàng thượng phải mất hơn một tháng mới định tội được hết toàn bộ quan viên có liên quan.
Hắn không nuốt lời, đúng như kế hoạch mà đưa Dung quý phi xuất cung.
Ta không muốn nuôi đứa trẻ đó. Dù Dung quý phi không có ý hại con của ta, nhưng ta vẫn luôn giữ một phần địch ý với nàng ta.
Chiêu phi nương nương nói rằng địch ý của ta không phải nhắm vào Dung quý phi, mà là nhắm vào Hoàng thượng.
Bởi vì người hắn chọn không phải là ta và con của ta, thế nên trong lòng ta mãi vướng mắc không thôi.
Công chúa An Lạc cũng cứ quấn lấy ta, con bé nhỏ xíu níu lấy cánh tay ta mà nũng nịu rằng hãy giữ lại tiểu đệ đệ đi, nói rằng nếu có đệ đệ ở lại, vậy thì ta có thể ôm đệ ấy mà ở mãi nơi này, như vậy khi phụ hoàng đến thăm đệ đệ cũng có thể nhìn thấy con bé.
An Lạc nhỏ bé thật là thông minh, ta không kìm được mà bật cười với Chiêu phi nương nương.
Cuối cùng, ta vẫn đi tìm Hoàng thượng, nói rằng ta nguyện ý làm mẹ của đứa trẻ đó.
Hắn lại vui mừng hơn ta tưởng, lập tức kéo ta cùng hắn đến chỗ nhũ mẫu để bế hài tử.
Ta có chút không quen với hành động nắm tay ta thế này.
"Nó tên là Tống Hoài Huyên, tự Yến Vu…" Hắn quay đầu lại cười với ta, hoàn toàn không nhận ra sự lúng túng của ta: "A Nhu từ nay là mẫu phi của con, chớ có quên tên của nó."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận