Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 37

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:22:50
“Đi đến Vĩnh An Môn đi.” Ta thẳng lưng, tiếp tục bước về phía trước.
Ta cố ý lờ đi ánh mặt trời chói chang, lờ đi con đường lát đá cứng rắn dưới chân, lờ đi những bức tường cung cao vời vợi.
Ta lại đến Vĩnh An Môn, lại nhìn thấy những đóa hồng trắng đang nở rộ.
“Có cần sai người mang vào cung trồng không ạ?”
“Không cần.” Ta mỉm cười lắc đầu: “Chi bằng cứ để chúng leo lên.”
“Như vậy chúng sẽ thuận thế bò dọc theo tường cung.”
Ta ngẩng đầu, xuyên qua Vĩnh An Môn nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài ba thành: “Ma ma xem, bầu trời bên ngoài xanh đến nhường nào.”
“Nương nương nói đùa rồi, bầu trời trong cung cũng xanh vậy thôi.”
Đúng vậy, bầu trời trong cung cũng xanh, nhưng ta lại chẳng thể nào nhìn thấy. Không biết từ ngày nào, những gì lọt vào mắt ta chỉ còn lại tường son ngói biếc, cây khô đèn lạnh…
“Ma ma nhờ người bên Thái Y Viện, thay ta mang chút quà mừng đến cho Ngụy đại nhân và Bảo Nhi đi.”
“Nương nương không đích thân đi sao?”
“Không đi nữa…” Ta thu lại ánh nhìn, xoay người bước về nội cung.
Vĩnh An Môn ngày càng xa dần, nhưng ta lại có cảm giác như bên ngoài cánh cổng ấy có một tiểu cô nương đang đứng.
Thân hình nàng ấy còn chưa phát triển hết, giọng nói vẫn non nớt ngây thơ.
Nàng ấy nói: “Ta thật muốn đến Vĩnh An Môn xem thử quá…”
1
Ta là Lâm Đức Toàn, năm hai mươi tuổi đã theo hầu Hoàng thượng, tính đến nay đã mười bảy năm.
Hôm nay, khi thấy nương nương từ Vĩnh Hòa Cung bước vào Bảo Hoa Điện, lòng ta bỗng chốc chấn động.
Nếu nhớ không lầm, nàng đã hai năm chưa từng đặt chân đến nơi này.
Nhưng thật không may, Hoàng thượng vừa mới triệu kiến Toàn mỹ nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=37]

Giờ thì phải làm sao để nàng có thể vào gặp đây?
Theo lệ cũ, ta lên tiếng hỏi xem nàng có cần thông báo hay không.
Nào ngờ, nàng không như trước, lần đầu tiên mở miệng hỏi Hoàng thượng đang làm gì.
Ta không dám giấu giếm, liền thành thật bẩm báo.
Cứ ngỡ nàng sẽ như mọi khi, kiên nhẫn chờ đợi, nào ngờ lần này lại không chút do dự, xoay người rời đi.
Mới đôi mươi, nhưng đã bị hoàng cung này mài mòn tất cả sắc sảo, chỉ còn lại sự trầm lặng và nhẫn nhịn.
Ta từng gặp qua biết bao nữ nhân trong cung, nhưng nàng thì khác, khác hẳn với bất kỳ ai.
Hoàng thượng yêu nàng. Lời này ta chỉ dám giấu trong lòng.
Đoán biết tâm tư thánh thượng là tội chết, bao năm nay ta chưa từng dám làm điều ngu xuẩn ấy.

Sau khi Toàn mỹ nhân rời đi, ta vào hầu hạ.
Như thường lệ, mài mực, dâng bút, rồi giả vờ lơ đãng nhắc đến.
“Nàng đi rồi sao?” Ánh sáng trong mắt Hoàng thượng thoáng chốc vụt tắt khi nhìn ra ngoài, nơi chẳng còn ai đứng chờ.
“Nương nương nói sẽ đến vào ngày khác.”
“Ngươi nghĩ… nàng còn đến không?” Hoàng thượng bật cười khe khẽ, tiếng cười trầm thấp, chất chứa một nỗi mỉa mai nào đó, đưa tay nhận lấy bút ta dâng.
“Nương nương đến vội vàng như vậy, e là có chuyện gấp, nhất định sẽ quay lại.”
“Không đâu…” Hoàng thượng cúi đầu, mở tấu chương trước mặt, giọng khẽ khàng: “Trước kia nàng luôn đợi trẫm, giờ đến cả chờ cũng không muốn nữa.”
“Thế thì… làm sao còn có thể quay lại…”
Trước kia… những tháng ngày ấy, ta đều chứng kiến.
Dù là ngày hè oi bức hay khi xuân vừa sang, nàng vẫn luôn đứng ngoài điện, lặng lẽ ngước nhìn trời xa.
Có lần vào mùa hạ, nàng đến với tâm trạng hân hoan vừa chớm, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
Khi ấy, những người đang nghị sự bên trong là Tả sử Đô Sát Viện và tân Đại Lý Tự Khanh.
Chủ đề của cuộc bàn luận hôm đó chính là chuyện phụ thân nàng tham ô, nhận hối lộ.
Người trong cuộc bao giờ cũng u mê, nàng như vậy, Hoàng thượng cũng chẳng khác gì.
Hoàng thượng muốn dùng đứa trẻ để níu giữ nàng, chỉ sợ một ngày nào đó, nàng biết được sự thật rồi cũng sẽ lạnh lùng xa cách như tiên Hoàng hậu năm xưa.
Đó vốn là một cách. Nếu đứa trẻ ấy chưa mất, có lẽ ta vẫn sẽ luôn tiếc nuối mà nghĩ về điều đó.
Giá như… đứa trẻ ấy chưa từng rời đi.

Bình Luận

0 Thảo luận