Hoàng thượng chỉ ở lại chỗ Hoàng hậu nương nương chưa đầy một canh giờ.
Ta bảo Bảo Nhi dìu mình ra ngoài, nàng ấy nói tuyết đêm qua rơi suốt cả đêm, bây giờ trời lại đang nắng đẹp.
Vừa bước ra khỏi cửa, ta liền trông thấy một bóng người đứng ngoài sân.
Ta buông tay khỏi Bảo Nhi, cúi người hành lễ. Nhưng đến khi ngẩng đầu lên, bóng dáng ấy đã không còn nữa.
“Nhìn nhầm sao?” Ta tự lẩm bẩm.
“Xong rồi, chủ tử thất sủng rồi…” Bảo Nhi lắc đầu, vẻ mặt còn ủ rũ hơn cả ta.
Ba ngày sau, Hoàng thượng đích thân soạn thánh chỉ xử quyết Lục gia.
Lục Chi Niên tội không thể tha. Nhưng xét đến công lao nhiều năm của Lục gia đối với Vệ triều, ngoài Lục Chi Niên, Hoàng thượng chỉ định xử trảm Lục Duy Cẩm – trưởng tử Lục gia từng tham gia chiếm giữ binh quyền. Những người còn lại đều bị giáng làm nô lệ, giao cho quan viên chuyên trách phân phối đến các quan phủ trong kinh thành.
Lúc ta đến thăm Hoàng hậu nương nương, nàng vừa uống thuốc xong.
Nàng nói bản thân không còn điều gì tiếc nuối nữa, phụ thân phạm tội, đáng bị xử tử, chỉ là đáng thương cho đại ca của nàng.
“Tẩu tẩu vẫn đang mang thai, bên nhà mẹ đẻ nàng ấy đã cầu xin Hoàng thượng cho đón về.” Hoàng hậu nương nương nhấp một ngụm trà ta đưa qua, ngón tay trắng bệch cầm lấy chiếc chén: “Đứa trẻ này giữ không được đâu, dù Hoàng thượng có nới tay, nhà mẹ đẻ nàng ấy cũng sẽ không giữ lại một đứa trẻ có phụ thân là tội thần.”
“Như Nhi…” Nàng nhìn ta, trầm mặc thật lâu rồi mới nói tiếp.
Nàng bảo: “Xin lỗi.”
“Sao nương nương lại nói với thiếp lời này?”
“Hoàng thượng vốn dĩ sẽ không gặp ta.” Hoàng hậu nương nương đặt chén trà xuống, đôi tay lạnh lẽo nắm lấy ta: “Trước kia ta đã từng dùng cách này để cầu xin hắn một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=12]
Khi ấy, hắn đã nói rằng, ở chỗ hắn, ta sẽ không còn cơ hội cầu xin cho bất kỳ ai nữa.”
“Hắn để tâm đến ngươi, vậy nên Như Nhi, xin lỗi, ta đã lợi dụng ngươi.”
Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương thật không biết dùng từ, một chút cảm giác mới lạ lại có thể bị nàng nói thành để tâm.
“Không sao đâu nương nương, là Như Nhi tự nguyện quỳ xuống, sao có thể nói là bị lợi dụng?”
Hoàng hậu nương nương cười, nàng đẹp đến nhường ấy, nhưng bây giờ toàn thân lại trắng bệch như đóa hoa tàn úa trong Ngự Hoa Viên.
Nàng liên tục ho khan, những sợi tóc rơi xuống run rẩy theo nhịp thở.
Lòng ta quặn đau, đau vì nàng không thể dừng lại để nói chuyện cùng ta, đau vì nàng đã đổi chiếc khăn tay trắng yêu thích thành màu đỏ sẫm, đau vì nàng giấu chiếc khăn dính máu đi, không để ta nhìn thấy.
Hoàng hậu nương nương bệnh suốt một thời gian dài, cho đến đêm trước giao thừa, nàng vẫn chưa từng bước ra khỏi Hoa Thanh Cung.
Hoàng thượng cũng đã hơn một tháng không tới. Công chúa An Minh mới nửa tuổi vì sốt cao mà qua đời, Minh tu dung phát điên, bị Hoàng thượng đưa vào lãnh cung.
Cùng lúc đó, Ninh mỹ nhân ở Văn Uyên Cung có tin vui.
Bảo Nhi cau mày suốt ngày, chẳng có việc gì làm liền ngồi trước cửa điện, trông như một hòn vọng phu.
Ta cười trêu nàng ấy, hỏi có muốn ta cầu xin Hoàng thượng ban ân điển, tìm cho nàng ấy một vị trí hay không?
Nàng ấy lại học cách lấy bạo chế bạo, bảo rằng còn nói đến chuyện ban ân gì chứ, ngay cả mặt Hoàng thượng ta còn chẳng gặp nổi.
Ta sa sầm mặt, chẳng còn hứng đùa cợt.
“Chủ tử, ngài thật sự không biết mình đã thất sủng rồi sao?”
“Biết chứ.” Ta nghiêm túc gật đầu với nàng ấy.
Nhưng biết thì sao chứ? Tình yêu của đế vương vốn chẳng bao giờ dài lâu. Ngươi có thể yêu hắn, những phi tần khác cũng có thể yêu hắn. Hắn có thể yêu ngươi, tất nhiên cũng sẽ yêu những người khác.
“Bảo Nhi à, chủ tử của ngươi không mong cầu ân sủng.” Ta nắm tay nàng ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Chỉ cần còn sống là được rồi, có Hoàng hậu nương nương, còn có ngươi.”
“Có các ngươi là tốt lắm rồi.”
Nhưng Bảo Nhi hiểu, ta cũng hiểu, trong cung này, được sống đã là điều khó khăn nhất.
Ngày hôm sau, Hoàng hậu nương nương gắng gượng thân thể để tham dự cung yến giao thừa. Ta ngồi bên trái nàng, giữa hai chúng ta cách bởi bốn người: Dung quý phi, Thục phi, Triệu tần và Minh phu nhân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận