Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:13:41
Lục Chi Niên là ca ca của Thái hậu nương nương. Hoàng thượng không phải do Thái hậu sinh ra, bởi vậy giữa hắn và Lục Chi Niên vốn không thể xem là cùng một thế lực. Huống hồ, Lục Chi Niên lại không đội trời chung với phủ Trấn Bắc tướng quân.
Vậy mà vì một lời hứa chưa từng có thánh chỉ này, tiểu tướng quân đã rong ruổi chinh chiến hàng trăm ngày đêm ở Nam Cương.
Đến khi khải hoàn hồi kinh, y mới hay tin nữ tử mà mình yêu thương nhất đã sớm nhập cung, phong làm Hoàng hậu.
Hoàng thượng đã tính toán từ lâu. Hắn mượn tay phủ Trấn Bắc tướng quân thu hồi lãnh thổ nhưng tuyệt đối không để nó liên kết cùng Thủ phụ đại nhân tạo thành một thế lực.
Hắn cưới biểu tỷ của mình, thu lại quyền lực của Thủ phụ vào tay, những tưởng có thể nhất cử lưỡng tiện. Thế nhưng, hắn lại không ngờ tính khí nóng nảy của tiểu tướng quân đã mang đến một biến số ngoài dự tính.
Y giương thương thúc ngựa, xông thẳng vào hoàng thành, cuối cùng chết dưới muôn mũi tên bên ngoài Vĩnh An Môn.
Mọi sự kết thúc thỏa đáng, binh quyền Bắc Cảnh cũng rơi vào tay Hoàng thượng.
Nhưng chính vào thời khắc đó, để bảo toàn trăm mạng người của phủ Trấn Bắc tướng quân, Hoàng hậu nương nương đã đánh đổi chính thân thể mình.
Lần này, ánh mắt Hoàng thượng lại dừng trên Lục gia.
Tự ý tích trữ binh mã, có ý đồ mưu phản… Đó là tội danh mà hắn đã gán lên Lục gia.
Hoàng hậu nương nương lại lâm bệnh.
Ta ở bên cạnh nàng suốt ba ngày, thay khăn, lau người, đến tận khi cơn sốt của nàng lui dần.
Ta vốn nghĩ Hoàng hậu nương nương không hay biết gì về chuyện của Lục đại nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=10]

Nhưng nàng chỉ nhàn nhạt nói rằng, nàng đã sớm đoán trước ngày này sẽ đến.
Từ khoảnh khắc Hoàng thượng kiềm chế hận ý đối với Lục gia mà lập nàng làm Hoàng hậu, nàng đã biết trước kết cục.
"Suốt năm năm qua, hắn vẫn luôn từng bước suy yếu quyền lực của Lục gia. Ngay cả cô mẫu ta cũng đã bị hắn nhốt ở Từ Ninh Cung."
"Đây là tội danh gán ghép." Ta đỡ Hoàng hậu nương nương ngồi dậy, sắc mặt nàng trắng bệch đến đáng sợ.
"Không phải oan khuất… Phụ thân ta thật sự có tích trữ binh mã, chuyện này Hoàng thượng không hề vu cáo ông ấy."
Hoàng hậu nương nương khẽ ho vài tiếng, rồi mới tiếp tục: "Phụ thân ta xưa nay vốn kiêu ngạo, ông ấy không thể chịu được việc bị Hoàng thượng chèn ép."
Hoàng hậu nương nương lại quỳ trước Bảo Hoa Điện.
Giờ đây ta không còn cần phải tưởng tượng cảnh tượng ba năm trước nữa.
Tuyết lớn phủ trắng trời, băng tua rũ xuống từ mái hiên, còn Hoàng hậu nương nương vẫn ngồi thẳng lưng như trước.
Ba năm trước ra sao, hiện tại lại tái diễn như vậy.
Ta giương ô, đứng bên cạnh nàng, cùng nhìn về một phương trời.
Tuyết rơi dày hơn, cơn gió phương Bắc cắt da cắt thịt, cuốn theo hoa tuyết len lỏi vào trong tán ô, từng chút, từng chút, dần phủ kín đầu gối nàng.
Ta trao ô cho Bảo Nhi, cúi xuống dùng tay gạt tuyết ra.
Ôn ma ma lại mang đến hai chiếc áo choàng, lần lượt khoác lên người ta và Hoàng hậu nương nương.
Ta nắm lấy đôi tay lạnh băng của nàng, cúi đầu hà hơi sưởi ấm.
"Ngốc… Như Nhi…" Hoàng hậu nương nương lạnh đến mức nói chuyện cũng không rõ ràng, mãi một lúc ta mới nghe ra nàng muốn ta quay về.
"Như Nhi không về đâu… Lần này, nương nương, nương nương không phải… không phải một mình nữa rồi." Ta cũng nói không tròn câu, chỉ thuận thế quỳ xuống bên cạnh nàng.
Đức Toàn công công đã chạy ra vài lần, lúc thì khuyên Hoàng hậu nương nương, lúc lại quay sang khuyên ta để ta thuyết phục nàng.
Ta liếc hắn một cái, dùng hành động để nói rõ: Ngươi xem ta có nghe lời ngươi không?
Cuối cùng, Hoàng thượng cũng bước ra.
Hắn chẳng nói gì, cũng không nghe Hoàng hậu nương nương nói, trực tiếp lệnh cho mấy vị công công đưa nàng lên kiệu nhỏ, khiêng về cung.
Xua hết mọi người đi, hắn quỳ xuống trước mặt ta, hỏi ta lấy đâu ra gan lớn như vậy.
"Thần thiếp xưa nay… biết tiến biết lùi."
"Lý Tân Như!" Giọng hắn đầy tức giận: "Việc của Lục gia, nàng xen vào làm gì?"
"Thần thiếp chỉ muốn… chỉ muốn Hoàng thượng có thể nghe lời của Hoàng hậu nương nương…" Ta bắt đầu quỳ không vững, thân thể hơi đổ về phía trước, may mà kịp thời giữ lại.
Ánh mắt hắn khẽ dao động, tay đưa ra trước một bước, đỡ lấy thân thể ta.
"Nàng thật nhẫn tâm, Lý Tân Như… Trẫm vẫn luôn tưởng rằng nàng sợ trẫm, xem ra trẫm chưa từng nhìn thấu nàng."
Hoàng thượng bế bổng ta lên, ôm thẳng vào Bảo Hoa Điện.
"Nàng nói thử xem, có lý do gì khiến trẫm phải nghe Hoàng hậu cầu tình cho Lục gia?" Hắn ném ta xuống bên cạnh lò sưởi rồi trở lại long ỷ.

Bình Luận

0 Thảo luận