Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 23

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:18:37
Ta lặng lẽ lắng nghe, chẳng rõ nàng ta muốn biểu đạt điều gì. Nhưng dần dần, ta cũng thả lỏng, không còn trốn sau lưng cung nữ nữa.
Cuối cùng, nàng ta hỏi liệu có thể chạm vào bụng ta không.
Ta hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
Nàng ta từ từ tiến lại gần, ánh mắt dán chặt vào bụng ta, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên.
"Hài tử động rồi..."
Cảm nhận được sự chuyển động bên trong, khóe môi Minh tu dung dần cong lên, nhưng trong đáy mắt nàng ánh lên thứ cảm xúc ta không sao hiểu được.
Ta không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười: "Đúng vậy, dạo gần đây bé rất thích đạp ta."
"An Minh chưa bao giờ đạp ta..." Nụ cười trên môi nàng nhạt dần, ánh mắt trống rỗng nhìn ta, giọng nói khẽ run: "Vậy nên con bé mới không thể sống qua một tuổi sao?"
"Vì cái gì chứ!"
Đôi mắt nàng vốn trong trẻo, giờ phủ một tầng sương mờ. Ta còn chưa kịp phản ứng, tiếng hét chói tai của cung nữ đã vang lên bên tai. Một lưỡi dao lạnh lẽo cắm phập vào bụng ta trong chớp mắt.
"Nương nương!"
Cung nữ hoảng hốt đẩy Minh tu dung ra khỏi người ta. Gương mặt méo mó của nàng biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại tiếng cười khàn khàn vang vọng, như thể nó đã hòa vào máu thịt ta.
"Ngươi dựa vào đâu chứ, Lý Tân Nhu!"
Giọng nàng ta vỡ vụn giữa bi thương và hận ý, vừa như không cam lòng, vừa như hân hoan vì toại nguyện.
"Một kẻ ngày ngày dùng xạ hương như ngươi, dựa vào đâu mà có thể mang thai! Và cả Hoàng thượng nữa, vì sao ngài ấy không nhìn An Minh của ta thêm một lần nào? Con bé còn nhỏ như vậy, sao có thể để nó một mình trong căn phòng chật hẹp đó...
"Ngươi và hắn... Lý Tân Nhu, ngươi và Hoàng thượng... vĩnh viễn không xứng có con!"
Trong khoảnh khắc cấm vệ quân lao tới, ta không biết nàng ta đã lặp lại những lời ấy bao nhiêu lần.
Nàng ta nói ta và Tống Nhiên Chỉ không xứng có con.
Nàng ta nói, sẽ giết từng đứa con của hắn.
Nàng ta nói... "Đứa bé của ngươi chẳng phải rất thích đạp sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=23]

Vậy ta sẽ khiến nó vĩnh viễn không thể động đậy nữa."
Ta không cảm thấy đau, chỉ thấy nước mắt trào ra, nhòe nhoẹt cả khuôn mặt.
Bàn tay run rẩy đặt lên bụng, rõ ràng một khắc trước nó còn đạp mạnh như vậy, vì sao giờ lại không cử động nữa...?
"Cứu con ta...!"
Ta nắm chặt lấy tay người trước mắt. Ta thậm chí không nhìn rõ đó là ai, ta chỉ cần... ai đó... cứu con ta...
"Tân Nhu, là ta, là Lưu Xuyên ca ca đây..."
"Tân Nhu biết mà, đúng không?"
Giọng Ngụy Lưu Xuyên gấp gáp, ta cảm nhận được từng mũi kim bạc đâm vào huyệt vị trên cơ thể. Sau đó, giọng y lại vang lên, luống cuống mà kiên định—giống hệt năm ta mười bốn tuổi, khi mắc phải bệnh đậu mùa.
"Muội biết mà, đúng không? Y thuật của ta lợi hại như vậy, muội vẫn luôn biết mà!"
Ta cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy pháo hoa rực sáng giữa trời đêm.
Những chùm pháo hoa vút lên bầu trời, tỏa ra muôn vàn đốm sáng nhỏ, rồi vụt tắt trong khoảnh khắc.
Có ai đó khoác cho ta một tấm áo dày rồi ôm ta vào một vòng tay ấm áp.
...Có lẽ ta đang mơ.
Bằng không, làm sao ta có thể quay về năm mười bốn tuổi trong khoảnh khắc ấy?
Năm đó, Ngụy Lưu Xuyên bảo ta tựa vào bệ cửa sổ, ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ mà y đốt lên ngoài phủ.
Những tia sáng nhỏ bé bùng lên rực rỡ, rồi tan vào trời đất.
Ta có chút thất vọng, nói rằng muốn xem thêm.
Nhưng y chỉ đáp: "Dù pháo hoa có rực rỡ đến đâu, cuối cùng cũng phải tan biến giữa nhân gian, để lại một chút tàn lửa chẳng đáng kể cho thế gian vạn vật."
Lý Tân Nhu của tuổi mười bốn không hiểu.
Nhưng Lý Tân Nhu của tuổi mười tám... đã hiểu rồi.
Ta rúc vào vòng tay y, khẽ lẩm bẩm: "Lưu Xuyên ca ca... huynh nói xem... những tàn lửa còn sót lại sau chùm pháo hoa rực rỡ ấy... có thể dành một chút cho con ta không...?"
15
Ta không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nhớ lúc tỉnh lại, bàn tay của ta đã được ai đó nắm lấy, bàn tay còn lại đặt trên bụng.
Nơi đó bằng phẳng, sờ thế nào cũng chẳng thấy được chút nhô lên nào cả.
Ta hơi cử động, Tống Nhiên Chỉ lập tức phát giác, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt quầng thâm nặng trĩu.

Bình Luận

0 Thảo luận