Ta nhìn Tống Nhiên Chỉ.
Hắn chỉ cách ta chưa đầy một trượng.
Lại một lần nữa, ta hỏi.
“Hoàng thượng có còn nguyện ý cùng thần thiếp về phủ Lâm Châu không?”
Ta chờ hắn lên tiếng.
Chờ hắn nói hắn nguyện ý.
Chờ hắn tự mình kể với ta về đại nghĩa, về trách nhiệm của hắn.
Ta muốn chính miệng hắn nói với ta.
Nói rằng phụ thân ta tội không thể tha.
Nói rằng hắn không có ý giết mẫu thân ta.
Nói rằng hắn chưa từng muốn giấu ta đến tận bây giờ.
Ta muốn hắn nói rằng, hắn chỉ sợ ta đau lòng.
Rằng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ta từng nói rồi, ta nguyện ý nghe.
Nghe tất cả suy nghĩ của hắn.
Nghe về cái gọi là đại nghĩa lẫm liệt.
Nghe về những điều bất đắc dĩ mà hắn phải làm.
Nhưng hắn không nói.
Hắn thậm chí chẳng buồn nói với ta rằng mẫu thân và phụ thân ta đã chết.
Hắn chỉ cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương, thốt ra một câu: "Công vụ bận rộn."
Ta nên làm thế nào đây, Tống Nhiên Chỉ?
Ngươi che giấu tất cả mọi người, duy trì vẻ chính trực cao thượng của mình, lại gánh vác lấy sự oán hận của tất cả.
Ngươi tự bọc kín bản thân đến mức như vậy, ngươi muốn ta làm sao để hiểu được ngươi đây?
"Thần thiếp xin cáo lui…"
Ta cúi đầu, xoay người rời khỏi bảo Bảo Hoa Điện.
Dù là lời giải thích ta đã đợi suốt mùa xuân năm ấy, hay lần này, những lời đại nghĩa mà ngươi lười chẳng muốn nói…
Nếu một ngày nào đó ngươi lại muốn mở miệng, e rằng ta cũng chẳng còn sức để nghe nữa.
Bất kể là trước kia hay bây giờ, dù ngươi đã từng yêu ta hay vẫn còn yêu ta, ta đều không muốn truy cứu nữa.
Mà có muốn truy cứu, cũng đã chẳng thể nào truy cứu được nữa rồi.
16
Ta nhờ Vũ Lưu Xuyên hỏi xem liệu sư phụ của Minh Dược Đường có thể đốt chút giấy tiền vàng mã cho mẫu thân ta hay không.
Y gật đầu, nói sẽ viết thư nhờ sư phụ lo liệu.
"Tân Nhu."
Trước khi rời đi, Vũ Lưu Xuyên bỗng quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=26]
Bàn tay y siết chặt dây thừng trên hòm thuốc, ngón tay không ngừng kéo sợi chỉ đã bung.
"Ta nghe đồng liêu ở Thái Y Viện nói… Dung quý phi đã mang thai rồi."
Ngón tay ta siết chặt lấy khăn tay. Cố gắng nuốt xuống vị đắng dâng lên nơi cổ họng, ta mỉm cười đáp: "Đó là chuyện tốt."
"Muội vẫn còn yêu hắn sao?" Y lại hỏi.
Ta còn yêu hắn sao… Ta đã từng yêu hắn ư?
Ngay cả điều ấy, ta cũng không rõ.
Chỉ là bây giờ, yêu hay không yêu, cũng chẳng còn quan trọng nữa.
"Lưu Xuyên ca ca đã từng yêu ai chưa?" Ta không trả lời, chỉ lẳng lặng ném câu hỏi ấy về phía y, coi như một cách né tránh.
Vũ Lưu Xuyên sững lại. Bàn tay giữ dây hòm thuốc cũng khựng theo.
Một lát sau, y đáp: "Chưa từng."
Ta im lặng, bất giác nhớ đến Bảo Nhi trong đêm hè năm ngoái, lần ta gặp lại Vũ Lưu Xuyên.
"Có lẽ vì mất con, thân thể ta cũng không còn được như trước." Ta dời mắt nhìn y, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười lần này vương chút ý cười thật sự. "Dạo này huynh có thể thường xuyên ghé qua thăm ta không?"
Ánh mắt ta lướt qua khung cửa, dừng lại nơi Bảo Nhi đang đùa nghịch ngoài sân, khẽ lẩm bẩm: "Sẽ có người vui vẻ hơn một chút."
"Được."
Vũ Lưu Xuyên cuối cùng cũng buông tay, giọng nói hiếm khi trong trẻo đến vậy.
Ta nghĩ, nếu ta không nhầm, Bảo Nhi có lẽ thích y.
Ta thường nhớ lại khi còn ở phủ Lâm Châu, mỗi lần ta trêu chọc khiến Vũ Lưu Xuyên đỏ mặt, Bảo Nhi luôn thì thầm bên tai ta: "Sao ta không thể khiến ngài ấy đỏ mặt nhỉ?"
Rồi đến ngày Vũ Lưu Xuyên rời Lâm Châu, Bảo Nhi khóc cũng chẳng ít hơn ta.
Thì ra, khi ấy ta chỉ một lòng hướng về y mà chẳng hề nhận ra bên cạnh mình còn có một cô gái nhỏ đồng trang lứa, lặng lẽ nảy nở thứ tình cảm ngây ngô đầu đời.
Từ đó về sau, mỗi lần Vũ Lưu Xuyên đến Vĩnh Hòa Cung, ta lại tìm đủ cách tạo cơ hội cho y và Bảo Nhi gần gũi nhau hơn.
Họ cùng nhau ra Ngự Hoa Viên hái sương hoa, cùng xuống Ngự Thiện Phòng nấu thuốc bổ, cùng đến Khố Phòng lấy trà và vải vóc…
Ta sai họ trồng hoa trong viện, Bảo Nhi thường chê bai Vũ Lưu Xuyên vụng về, còn y không phục, lớn tiếng biện minh rằng bàn tay này chuyên cứu người, làm việc lúc nào cũng tỉ mỉ cẩn thận, sao có thể vụng về được!
Những lúc ấy, ta chỉ ngồi tựa vào ghế, lặng lẽ mỉm cười nhìn họ, như cách mẫu thân từng mỉm cười nhìn ta thuở nhỏ.
Bao tháng qua, lấy cớ thân thể không khỏe, dù trong cung có không ít lời đồn đãi, ta vẫn khéo léo tìm cách xoa dịu mọi chuyện.
Bảo Nhi cũng chẳng còn bận lòng về việc ta không được Hoàng thượng sủng ái, mà ngày ngày đều ngồi trước khóm kim trà hoa, vừa tưới nước, vừa khe khẽ tụng kinh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận