1
Đến ngày chính thức tuyển tú, ta cảm thấy cổ mình đau nhức dữ dội.
Cùng ta tiến vào nội thất còn có bốn người khác, mặt hoa đào, tay áo lụa mềm, dáng đi nhẹ nhàng thanh thoát. Ta tuy kém xa bọn họ, nhưng chí ít cũng không đến mức thất thố trước mặt Hoàng gia.
Chỉ có một điều khiến lòng ta bất an.
Cổ ta… dường như không thể cử động được nữa…
Phía trước, thái giám bắt đầu xướng danh. Nào là đích nữ nhà Đô úy, đích thứ nữ phủ Tể tướng. Mấy ngày nay, ta đã nghe những danh hiệu này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng là đến lượt ta: Trưởng nữ phủ doãn Lâm Châu, Lý Tân Nhu.
Lại là cái cảm giác ấy, cảm giác bị vô số ánh mắt dồn về phía mình.
Từ trước đến nay, tuyển tú đều chọn nữ nhi từ gia đình quan viên lục phẩm trở lên, sự xuất hiện của ta thực sự là một ngoại lệ.
Nhưng chuyện này chẳng thể trách ta được. Còn không phải do Hoàng đế hạ lệnh vạn dân đồng phúc, nhất quyết mở rộng tuyển chọn đến quan viên Thất phẩm trở xuống hay sao? Phụ thân ta lại là kẻ ham tiền ham quyền, chỉ duy không ham nữ nhi của mình. Ta nghĩ dù có ghi danh cũng chẳng sao, dưới Thất phẩm nhiều nữ tử như thế, chẳng lẽ thật sự để ta tiến cung?
Không ngờ, ta lại có tư sắc thuộc hàng vạn dặm có một…
“Đều ngẩng đầu lên đi.”
Giọng nói vang lên, mềm mại như tơ, uyển chuyển như tiếng ca của Vận Phù cô nương nơi Như Ý Lâu ở Lâm Châu lại càng thêm ôn nhu, dịu dàng.
Ta thử nhích cổ một chút, cơn đau liền ập tới như sóng triều, nhức nhối đến mức nước mắt dâng đầy khóe mi.
“Lý gia cô nương!” Thái giám phía trước khẽ gọi: “Hoàng hậu nương nương có lệnh, bảo ngẩng đầu lên.”
Ta hít sâu một hơi, nghĩ bụng hôm nay không ngẩng đầu, chỉ sợ sau này cũng chẳng ngẩng nổi nữa.
Chắc hẳn do cúi đầu quá lâu, lại thêm tư thế ngủ đêm qua không đúng, khiến ta bị trẹo cổ.
Không còn cách nào khác, ta đành nâng tay, hành lễ, quỳ rạp xuống đất, vầng trán đặt trên mu bàn tay, bắt đầu thỉnh tội.
“Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội!”
Trên cao hồi lâu không có động tĩnh, ta cũng chỉ đành tiếp tục quỳ đợi phán quyết.
Lặng im một lúc, người lên tiếng lại không phải Hoàng hậu nương nương.
“Có gì đáng tội?”
Từ lâu ta đã nghe danh Thánh thượng Vệ quốc dung mạo như ngọc, tính tình ôn hòa khiêm nhường.
Thanh âm ấy vọng ra từ chính giữa rèm trướng, không thô ráp như đám nha dịch nơi phủ doãn Lâm Châu, cũng chẳng hùng hồn như lời đồn về giọng nói uy nghiêm của bậc đế vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=1]
Ngược lại, nó ấm áp và điềm đạm hệt như trong truyền thuyết.
Ta càng cúi thấp người hơn, đáp: “Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ ngu dốt, so với các tiểu thư quan gia khác còn kém xa, sợ thất lễ trước mặt Hoàng gia, nên đã tự ý cầu xin giáo tập ma ma cho tập luyện nhiều hơn.”
“Không ngờ lại vụng về quá hóa dở, giờ thành ra trẹo cổ, khiến Hoàng gia mất mặt.”
Dứt lời, ta cẩn thận suy ngẫm lại từng chữ vừa nói, sợ có điểm nào sơ suất.
Mọi tội lỗi đều quy về bản thân, nguyên nhân không thể ngẩng đầu cũng đã giải thích rõ ràng, theo lý mà nói, không có vấn đề gì.
Sau cùng, nhân lúc Hoàng thượng chưa mở lời, ta liền bổ sung thêm một câu: “Tiểu nữ khẩn cầu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thứ tội!”
“Ngươi cũng lanh lợi đấy.” Hoàng hậu nương nương dường như khẽ cười, thấp giọng nói gì đó, ta không nghe rõ, cũng chẳng muốn hao công tốn sức để nghe.
Không biết đã quỳ bao lâu, hai đầu gối, bắp chân, đùi ta đều tê rần, Hoàng thượng mới lên tiếng lần nữa: “Hoàng hậu đã vừa ý, vậy phong ngươi làm Quý nhân Thất phẩm, trước cứ về chờ chỉ dụ đi.”
Ta thực sự cảm thấy, từ khi Hoàng đế đề xướng tuyển tú từ dân gian, cũng chính là lúc vận mệnh cứt chó của ta bắt đầu.
Vốn nghĩ chắc chắn sẽ bị phạt nặng hoặc trực tiếp bị hủy tư cách. Ta thậm chí còn nghĩ sẵn cách trở về Lâm Châu đối đầu với lão cha tham tiền của mình rồi.
Không hiểu nổi, Hoàng thượng là tuyển phi cho mình hay tuyển cho Hoàng hậu nương nương đây?
Dù trong lòng đầy nghi vấn, ta vẫn phải đứng dậy, làm ra vẻ xúc động đến rơi nước mắt, nói một câu: “Tạ chủ long ân.”
Chầm chậm lui ra khỏi đại điện, ta cảm thấy ánh nắng ngoài kia thật chói mắt.
Thái giám đứng chờ ngoài cửa cúi người, đưa tay làm động tác mời.
Bỗng nhiên, ta có một thắc mắc: hắn cúi đầu lâu như vậy, sao lại không bị trẹo cổ?
Thái giám nói, Hoàng thượng có lệnh đưa ta tới Thái Y Viện trước. Hắn còn bảo mình đã hầu hạ bao năm, đây là lần đầu tiên thấy một phi tần vừa vào cung đã trực tiếp được phong cấp bậc.
Chính ta cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mới vào điện chưa kịp lộ mặt đã thành Thất phẩm Quý nhân?
Không ít tiểu thư quan gia từ Lục phẩm trở lên còn chỉ có thể nhận phong hàm Mỹ nhân mà thôi.
Dù sao thì cũng đã được phong, đợi khi thánh chỉ truyền về Lâm Châu, có lẽ phụ thân ta vì chuyện này mà sẽ đối xử với mẫu thân ta tốt hơn một chút chăng?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận