Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 33

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:21:40
19
Sáng sớm ngày hôm sau, Dung quý phi truyền ta đến Cảnh Nhân Cung.
Ôn ma ma vô cùng lo lắng, sợ rằng nàng ta sẽ vì ghen ghét mà làm ra điều bất lợi cho ta.
Ta bảo bà cứ yên tâm, giờ ta chỉ còn lại mỗi mạng sống này, nàng ta có thể làm gì ta nữa đây?
Dọc đường đi, không ít cung nhân tụ tập lại thì thầm bàn tán, phần lớn đều kể về cảnh tượng quân đội của Dung thị xông vào đại điện đêm qua nhưng bị trấn áp. Người nhiều thì miệng lưỡi cũng rối rắm, ta vẫn chẳng thể nào hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Chỉ biết rằng, dù Hoàng thượng đã xử tội Dung thị, nhưng thế lực phía sau của họ vô cùng phức tạp. Để quét sạch hoàn toàn mạng lưới của Dung thị, e rằng vẫn còn tốn nhiều thời gian.
Bên trong Cảnh Nhân Cung, ngoài Dung quý phi và đứa trẻ vừa chào đời kia thì chẳng có một cung nhân nào khác.
“Muội muội đừng trách ta gọi muội tới…” Dung quý phi ngồi trên tháp quý phi, đứa trẻ bên cạnh khóc đến đứt hơi, vậy mà nàng ta chẳng hề có chút phản ứng: “Chỉ là đứa nhỏ này thật sự quá quấy phá.”
Ta không chịu nổi, liền bước tới bế đứa trẻ lên, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
“Muội muội đúng là hợp làm mẫu thân hơn ta.” Nàng ta đưa tay chỉnh lại búi tóc, trên mặt thoáng hiện nụ cười: “Chi bằng để muội nuôi dưỡng đứa bé này đi.”
“Gì cơ?” Động tác tay ta khựng lại, không thể tin nổi mà nhìn nàng ta.
“Ta nói thật đấy. Vốn dĩ nó cũng chỉ là một con cờ để lấy lòng tin… Huống hồ, sau này ta cũng chẳng còn ở trong cung nữa.”
Ta cảm thấy mình có lẽ nghe nhầm, chắc là do tiếng khóc của đứa trẻ quá lớn làm ta lẫn lộn mất rồi.
Thấy ta chưa hiểu, Dung quý phi chỉ khẽ phe phẩy quạt, rồi tựa lưng vào tháp, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ: “Muội có biết xuất thân của ta không?”
“Trưởng nữ nhà họ Dung.”
“Sai rồi.” Nàng ta thản nhiên phủ định, giọng điệu bình thản: “Không phải trưởng nữ Dung gia, mà chỉ là một quân cờ của Dung thị.”
“Một quân cờ bị đưa vào cung khi còn chưa đến tuổi cập kê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=33]

Trong ngoài phối hợp, họ muốn ta mê hoặc Hoàng thượng, khiến ngài trở thành con rối trong tay bọn họ.”
“Lục thị chẳng qua chỉ xuất hiện hai đời đế hậu, nếu thực sự xét về thế lực, còn lâu mới bằng Dung thị.”
Dung quý phi dừng tay, như thể đã chán ghét mà liếc nhìn đứa trẻ trong lòng ta.
Ta hiểu nàng ta thấy phiền, bèn nhanh chóng giao đứa trẻ cho Ôn ma ma, nhờ bà tìm nhũ mẫu.
“Chỉ là ta không có khả năng mê hoặc Hoàng thượng, cũng chẳng có tâm tư đó. Nhiều năm trôi qua, ta không mang về được bất kỳ tin tức hữu dụng nào cho bọn họ.” Nói đến đây, nàng ta bỗng nở một nụ cười đầy hàm ý mà nhìn ta: “Nếu muội là quân cờ này, e rằng còn làm tốt hơn ta.”
Ta hơi mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc tỷ muốn nói gì?”
“Bấy lâu nay, ta đối với Dung thị chẳng khác gì một quân cờ bỏ đi. Ngay khi muội nhập cung, bọn họ đã đe dọa ta rằng nếu trong bốn năm nữa ta vẫn không lấy được tin tức gì, họ sẽ đưa người mới vào cung. Khi đó, quân cờ bỏ đi như ta e rằng đến mạng cũng chẳng giữ nổi.”
“Ta cần đứa trẻ này để giữ chân Dung thị, như vậy bọn họ mới tiếp tục liên lạc với ta và ta sẽ nắm được nhiều hơn những chuyện xấu xa mà Dung thị đã từng làm.”
"Một gương mặt xấu xa lại nối tiếp một gương mặt khác, chỉ vì một đứa trẻ, những kẻ đó lại bắt đầu bu quanh bổn cung…" Nàng ta nhắm mắt, khóe miệng thấp thoáng nét giễu cợt kéo dài mãi không tan: "Thỏ dồn đến đường cùng còn biết cắn người, huống hồ bổn cung sớm đã bị bọn chúng ép đến phát điên."
"Bổn cung hợp tác với Hoàng thượng, điều tra sổ sách tham ô của Dung thị, địa điểm giấu tư binh, còn cả những quan viên cấu kết với Dung thị… Chừng đó vẫn chưa đủ, chưa đủ để khiến Dung thị sụp đổ hoàn toàn."
"Bổn cung xúi giục Hoàng thượng đối đầu với Dung thị, từng bước điều tra và niêm phong những nơi như ngân hàng ngầm, sòng bạc… Bổn cung khiến Hoàng thượng nhiều lần khiến Dung thị mất mặt trên triều đình, để bọn chúng cũng hóa thành những con chó điên."
"Bách Nhật Yến là do bổn cung bảo Hoàng thượng tổ chức. Bổn cung đã thỏa thuận với Dung thị, bảo họ giao lại quyền chỉ huy một nửa quân đội trong kinh thành vào tay bổn cung, đến lúc đó, nội ứng ngoại hợp… Cần gì một con rối, tự mình chấp chính chẳng phải tốt hơn sao? Đó là những gì bổn cung nói với họ."
"Bị đè ép hơn một năm trời, thử hỏi có bao nhiêu cám dỗ đối với những kẻ điên dại bị giẫm đạp suốt từng ấy thời gian?"

Bình Luận

0 Thảo luận