Tống Nhiêu Chỉ không đến tìm ta nữa. Lần tiếp theo ta gặp lại hắn là vào ngày tuyển tú. Ta và Chiêu phi nương nương ngồi hai bên trái phải của hắn.
Hắn ăn vận theo lễ phục triều đình, dường như là đi thẳng từ buổi chầu đến đây. Vào cung bốn năm, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn trong bộ dạng này.
“Bắt đầu đi.” Hắn ra lệnh cho Đức Toàn công công.
Ta không nói nhiều, không hiểu rõ quan hệ triều thần, cũng chẳng biết loại nữ tử nào sẽ phù hợp ở lại trong cung.
Cô nương này có dáng vẻ đoan trang nhất, cô kia giọng trong như chim hoàng oanh, cô khác lại hoạt bát nhưng không đến mức thất thố… Ta chỉ ngồi yên quan sát những thứ mà họ không mấy để tâm.
Sau đó, có một cô gái trong lúc hành lễ đã dẫm lên váy, loạng choạng suýt ngã.
Ta không để ý đến việc Đức Toàn công công vừa xướng tên hay xuất thân của nàng, chỉ là khi nàng thuận thế quỳ xuống tạ tội, trong lòng ta bỗng chấn động.
“Thỉnh Hoàng thượng thứ tội!”
Ta theo phản xạ nhìn về phía người ngồi chếch đối diện, gần như trong khoảnh khắc, bàn tay đang đặt trên đầu gối của hắn khẽ siết lại, rồi ngay sau đó, hắn gọi Đức Toàn công công đến dặn dò đôi câu.
Đại khái là ghi danh vào sổ, vì ta trông thấy Đức Toàn công công viết gì đó lên quyển sổ trước mặt.
Lúc tuyển tú kết thúc, ta vô tình nhắc đến chuyện này với Chiêu phi nương nương, ta nói ta cảm thấy cô nương ấy rất giống ta khi mới vào cung, thậm chí còn có phần vụng về hơn cả ta khi đó.
“Nàng không thích hợp ở trong cung…” Ta mân mê bông hoa dưới tay, thầm nghĩ nếu nàng giống ta, có lẽ cũng sẽ thích hợp với cuộc sống bên ngoài cung hơn.
“Đúng vậy, nàng không thích hợp với hoàng cung… Hoàng thượng cũng không phải nam nhân phù hợp nhất với nàng.” Chiêu phi nương nương đặt cái xẻng nhỏ xuống, quay sang cười với ta: “Nhưng nàng lại là người thích hợp với Hoàng thượng, giống như muội ngày trước vậy.”
Giống như ta ngày trước…
Nhưng ngày trước ta thế nào nhỉ… Ta đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
21
Tin tức về hôn sự của Bảo Nhi và Ngụy Lưu Xuyên là do Ôn ma ma tốn không ít công sức mới dò hỏi được từ Thái Y Viện.
Ngụy Lưu Xuyên đã từ quan hơn một tháng nay, người trong Thái Y Viện nói hắn mở một y quán, bọn họ tình cờ gặp được khi ra ngoài thu mua dược liệu.
Ta muốn ra ngoài xem bọn họ một chút, nhưng lại biết mình không thể xuất cung, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi buồn khôn xiết.
Nếu không thì đi hỏi Hoàng thượng xem sao… Chiêu phi nương nương và Ôn ma ma khuyên ta như vậy.
Sau lần tuyển tú, hắn vẫn thường lui tới Vĩnh Hòa Cung, nhưng không còn kể cho ta nghe những chuyện ngày thường nữa, chỉ hỏi ta và Hoài Huyền dạo này thế nào, đôi bên trò chuyện vài câu rồi lại không còn gì để nói.
Ta đã hạ quyết tâm, mấy ngày nay cũng không sang Thọ An Điện nữa, chỉ đợi khi nào hắn đến thăm Hoài Huyên sẽ nhân tiện hỏi thử.
Thế nhưng hắn mãi vẫn không đến, hôn kỳ của Bảo Nhi sắp đến gần, ta đành cắn răng đến Bảo Hoa Điện tìm hắn.
Vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy, Đức Toàn công công đứng chặn trước cửa, hỏi ta có cần bẩm báo hay không.
“Hoàng thượng đang nghị sự sao?” Ta hỏi.
“Không ạ, chỉ là Toàn mỹ nhân vừa mới vào trong…”
Toàn mỹ nhân, hình như là cô nương đã giẫm lên tà váy trong lần tuyển tú ấy.
Ta đứng trước điện, rất lâu không nhúc nhích.
“Nương nương muốn chờ Thánh thượng sao?” Đức Toàn công công thấy ta im lặng mãi bèn thăm dò hỏi.
“Không cần…” Ta khẽ lắc đầu: “Để hôm khác ta lại đến.”
Ta quay người bước xuống bậc thềm, tiết trời sắp sang thu, nhưng ánh mặt trời vẫn gay gắt đến chói mắt.
Ta chợt nhớ lần đầu tiên đứng chờ hắn ngoài điện là vào đầu hạ, cũng vào đúng thời điểm này trong ngày. Ta đã đứng đợi hắn rất lâu, lúc đầu mặt trời còn ở phía Đông, sau đó đã dịch lên chính ngọ.
Cũng là ngày hôm đó, hắn nói muốn có một đứa con với ta, cũng là ngày hôm đó, ta quyết định thử yêu hắn.
Lần thứ hai là vào đầu xuân, ta đến tìm hắn để cầu một đáp án, muốn hắn trao cho ta chân tâm của hắn. Khi ấy ta thật sự muốn lắng nghe, muốn hiểu rõ những điều mà hắn luôn giấu kín trong lòng…
Cũng chính ngày hôm đó, ta quyết định chôn vùi niềm vui vừa nhen nhóm nơi đáy tim, bóp chết tình yêu còn chưa kịp thổ lộ.
Còn bây giờ, trời vào đầu thu, ta đã nhìn thấu nhiều chuyện hơn trước. Ta thậm chí không còn muốn làm những chuyện chờ đợi vô nghĩa này nữa.
“Nương nương, ngài hồi cung sao?” Ôn ma ma dìu lấy tay ta, thăm dò hỏi.
Lúc này ta mới nhận ra mình đã đi rất xa, xa đến mức lỡ mất con đường trở về Vĩnh Hòa Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=36]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận