“Tang du mộ cảnh, khô mộc phùng xuân…” (*) Nàng ấy ôm An Lạc vào lòng, giọng điệu và thần sắc đều khiến ta không thể hiểu được.
Bách Nhật Yến được tổ chức tại Bảo Hoa Điện, từ trong ra ngoài, quy mô không kém cung yến đêm giao thừa.
Dạo gần đây ta nghe không ít lời đồn đại, đa phần nói rằng Hoàng thượng vốn dĩ muốn diệt trừ Dung thị, nhưng bất lực không thể xoay chuyển cục diện nên mới tổ chức buổi yến tiệc này, coi như đã cho Dung thị thể diện.
Ta viện cớ thân thể không khỏe để không tham dự, chỉ đi dạo một vòng trước khi buổi yến bắt đầu.
Danh sách triều thần trước điện đông đúc, ngoài những người thuộc phe Dung thị mà ta quen biết, số còn lại hoặc là giấu mình rất kỹ, hoặc là đang có ý định ngả về phía Dung thị.
Chiêu phi nương nương vì cùng khóa tiến cung với Dung quý phi nên không thể từ chối thêm nữa, đành xuất hiện.
Ta rúc trong Vĩnh Hòa Cung, sai người dời quý phi tháp ra ngoài sân, nằm trên đó ngắm vầng trăng tròn trên trời.
“Bảo Nhi có gửi thư về không?” Ta nghiêng đầu hỏi Ôn ma ma.
“Không có… nhưng lão nô hôm qua tình cờ gặp Ngụy đại nhân, nhiều chuyện hỏi một câu, ngài ấy nói vẫn đang chuẩn bị.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta kéo lại tấm chăn mỏng bị rơi, vén lọn tóc lòa xòa trước trán lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=32]
“Từ sau chuyện đó, ta cũng đã lâu lắm rồi không gặp huynh ấy.”
“Rồi sẽ gặp thôi.” Ôn ma ma giúp ta lau mái tóc ẩm. “Đợi đến lúc bọn họ thành thân, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Ta mỉm cười. Đúng vậy, nhất định sẽ gặp thôi.
Vạn vật trên thế gian này, cuối cùng đều sẽ quy về một chốn.
Hoặc hóa thành tro bụi, hoặc bay lên trời cao, hoặc ẩn mình dưới ánh trăng sáng, hoặc tiêu tán giữa nắng lửa chói chang…
Ta dần chìm vào giấc ngủ, trong mộng hiện ra vô số người: cấm vệ quân ở cửa Vĩnh An, ma ma phụ trách dạy quy củ, Giang Kiều Nhan tỉ mỉ thêu bao thơ, Hoàng hậu nương nương cầm đóa nghênh xuân…
Có cả Tống Nhiên Chỉ — người khi xưa hạ chỉ điều tra phụ thân ta, sau đó lại ôm ta vào lòng, bảo ta sinh con cho hắn.
Ta thấy mẫu thân ta trong đêm di nương và đệ đệ chạy trốn đã đưa toàn bộ của hồi môn của mình cho bọn họ.
Bà cắt nát áo cưới của chính mình, từng mảnh vải chắp vào nhau, sau cùng lại treo cổ tự vẫn.
“Nương nương! Nương nương!”
Một giọng nói kéo ta trở lại thực tại.
Ta mở mắt, Ôn ma ma vội vàng đỡ ta ngồi dậy, khiến ta còn chưa kịp hoàn hồn đã nhìn thấy người đứng ngoài cửa.
Pháo hoa trên trời vẫn chưa tan, những tia sáng lập lòe in trên gương mặt hắn, thêm vài phần cô quạnh.
Ta hành lễ với hắn, mãi đến khi bóng dáng ấy rời đi mới dám ngẩng đầu.
“Giờ nào rồi?” Ta nhìn trời, phát hiện vầng trăng đã chếch về phương bắc.
“Đã qua giờ Hợi rồi…” Ôn ma ma nắm tay ta, giọng điệu vô cùng bình thản: “Yến tiệc vừa kết thúc, có lẽ Hoàng thượng đi thẳng đến đây.”
“Vậy sao?” Ta khẽ vỗ vạt áo, không nghĩ nhiều.
“Nương nương, vừa rồi có cung nhân truyền tin, nói rằng Dung thị… đã sụp đổ rồi…”
"Cái gì?" Ta chấn động, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
"Khi nương nương còn đang nghỉ ngơi, có cung nhân truyền tin nói rằng Dung thị đã khởi binh làm phản ngay tại yến tiệc. Nhưng vì tính toán sơ suất nên toàn bộ đã bị Hoàng thượng bắt giữ."
"Tang du mộ vãn, khô mộc phùng xuân..."
Chân ta chợt chao đảo, cơ thể hoàn toàn không thích ứng kịp với sự chấn động do tin tức này mang đến.
Tang du, khô mộc, chiều tà, gặp xuân… Thì ra, những lời Chiêu phi nương nương nói hôm đó, lại mang hàm ý như vậy.
Lục thị và Dung thị cùng nhau sụp đổ, Hoàng thượng — cây khô năm nào — đã thực sự tái sinh.
Chú thích:
(*) 桑榆暮景,枯木逢春: Nghĩa gốc của câu này là “hoàng hôn chiếu rọi cành dâu, cây khô gặp mùa xuân lại đâm chồi,” thường dùng để chỉ người đến tuổi xế chiều mà vẫn có được niềm vui, may mắn bất ngờ trong cuộc sống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận