Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 38

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:23:09
2
Ta vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên được cử đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, ngài đã nói với ta một câu thế này:
“Ngươi tốt nhất nên sớm rời đi. Chẳng ai muốn đến gần ta cả.”
Khi đó, Hoàng thượng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng tâm trí lại trưởng thành hơn rất nhiều so với những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi trong chốn quan trường kinh thành.
Ngài là con của một phi tần thất sủng, ngoài những lời sỉ nhục và khinh miệt, dường như cả cuộc đời chưa từng nhận được điều gì khác.
Ta theo hầu ngài trọn bốn năm, đến khi lần đầu tiên ngài chịu mở lòng với ta.
Ngài hỏi ta, “Yêu là gì?”
Trong lòng ta dậy lên một nỗi chua xót khôn nguôi. Ta làm sao có thể hiểu được câu hỏi này? Tình yêu là thứ mà một hoạn quan như ta cả đời cũng chẳng thể nào chạm tới.
“Biểu tỷ là người tốt với ta nhất.” Ngài cúi đầu, ba năm trôi qua đã khiến ngài cao lớn hơn nhiều, chỉ còn kém ta một khoảng nhỏ.
“Nàng không ghét bỏ ta, sẽ cùng ta dạo hồ, sẽ tặng ta những thứ quý hiếm mà ta chưa từng thấy bao giờ.” Ngài nở nụ cười, nụ cười đầu tiên mà ta từng thấy.
Ngài hỏi ta, đó có phải là yêu không?
“Hẳn là vậy.” Khi ấy, ta còn chưa học được cách tránh né hay chuyển hướng câu chuyện, nên chỉ biết thành thật trả lời.
“Vậy ta cũng sẽ yêu nàng.”
“Cũng sẽ đối xử tốt với nàng, tặng nàng những thứ mà nàng chưa từng có.”
Đó là ánh sáng hiếm hoi trong quãng thời gian ấy của Hoàng thượng. Nhờ ánh sáng ấy, ngài bắt đầu ngẩng cao đầu, không còn sợ hãi sự ghẻ lạnh, mà biến tất cả những ác ý kia thành thanh kiếm sắc bén, trả lại cho kẻ khác.
Ngài giết sạch. Những kẻ từng sỉ nhục ngài, từng hãm hại ngài, từng khinh rẻ chà đạp ngài, bất cứ ai ngài có thể giết, đều giết.
Khi đó, cả Hoàng thượng và ta đều nghĩ rằng, cuộc sống sau này sẽ chỉ ngày một tốt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=38]

Những kẻ cản đường đều đã chết, mà ngài cũng có thứ tình cảm mà ngài tin là tình yêu.
Nhưng yêu là một thứ quá đỗi phức tạp.
Đối tốt với ngươi, chưa chắc là yêu.
Khinh rẻ ngươi, cũng chưa chắc là không yêu.
Nhiều năm sau, vào một đêm khuya, Hoàng thượng vừa bắn chết tiểu tướng quân họ Sở dưới chân Vĩnh An Môn vào ban ngày, còn Hoàng hậu thì đã quỳ suốt nhiều canh giờ ngoài điện.
Ngài không ngủ được, nằm trên long sàng, lại hỏi ta câu hỏi năm nào.
“Thế nào là yêu?”
“Là như Sở Chương Viễn, nguyện vì người mà xả thân?
Hay như biểu tỷ, sẵn sàng vứt bỏ cả tôn nghiêm?”
Ngài hỏi ta, trên đời này có ai đáng để ta từ bỏ tất thảy hay không.
Ta đã muốn nói rằng có.
Muốn nói rằng, người ta nguyện từ bỏ tất thảy, chính là Hoàng thượng.
Nhưng như thế quá giả dối.
Ngài chưa bao giờ muốn tin tưởng bất kỳ ai, cũng chưa từng thật lòng với bất cứ ai.
Ngài đã tự giấu mình quá sâu, bao nhiêu năm nay ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra vài phần tâm tư vi tế.
Huống hồ… so với ta, vị nương nương nơi Vĩnh Hòa Cung kia lại càng chẳng thể nào hiểu thấu được.
3
Hoàng thượng lần đầu chú ý đến nương nương, hẳn là vào khoảng một, hai tháng sau kỳ tuyển tú.
Khi đó, ta cũng không nhìn rõ người ngồi trong đình cũ bên bờ Ngự Hồ là ai, chỉ thấy nha hoàn đối diện trông có chút quen mắt, hình như thường lui tới Lâm Hoa Điện.
Vậy nên khi Hoàng thượng hỏi, ta bẩm rằng có lẽ là người trong Lâm Hoa Điện.
Nhưng rõ ràng, ta đã sai.
Hoàng thượng chỉ lật thẻ bài của Lâm Hoa Điện một lần, rồi không nhắc đến chuyện này nữa.
Nếu không phải vì người vẫn thường ra bờ Ngự Hồ, ta thực sự đã nghĩ rằng Hoàng thượng đã quên.
Mãi đến mùa thu, khi tình cờ gặp nương nương bên hồ, Hoàng thượng mới trách ta: “Sao ngươi có thể quên mất, trong Lâm Hoa Điện còn có một vị?”
Nhưng rõ ràng... không giống chút nào.
Cả ta và Hoàng thượng đều cảm thấy không giống.
Người trong đình khi ấy cười rộ đến phóng khoáng như vậy, làm sao có thể là kẻ luôn rụt rè, nhút nhát thế này?
Hoàng thượng lúc đó cực kỳ chán ghét nàng, ta hiểu rõ nguyên do.
Ánh mắt, cử chỉ của nàng, cái vẻ sợ hãi nép mình đó… quá giống Hoàng thượng thuở nhỏ.
“Trẫm chán ghét kẻ nhút nhát.”

Bình Luận

0 Thảo luận