Ta không thể ở lại Hoa Thanh Cung nữa.
Hoàng thượng nói sẽ sắp xếp cho ta một cung điện mới, hỏi ta có yêu cầu gì không.
Ta đáp rằng ta muốn ở một mình, không muốn sống chung với ai khác nữa.
Hắn im lặng một lúc rồi gật đầu, ra lệnh cho Đức Toàn công công sắp xếp người chuyển đồ của ta đến Vĩnh Hòa Cung.
Ôn ma ma đi theo ta. Hoàng thượng muốn phái cả Đức Toàn công công đến hầu hạ, nhưng ta từ chối.
Đức Toàn công công đã theo hắn nhiều năm, không ai hiểu rõ hắn hơn ông ấy.
Trong cung lại rộ lên đủ lời đồn đại.
Có kẻ nói ta tâm cơ thâm trầm, lấy lòng Hoàng hậu nương nương để tiếp cận Hoàng thượng. Có kẻ bảo khi thất sủng, ta bất bình nên hãm hại nương nương. Bây giờ kế sách thành công, ta lại được sủng ái trở lại.
Ta không để tâm, cũng chẳng muốn tranh luận điều gì.
Sau khi Hoàng thượng giao quyền quản lý hậu cung cho Dung quý phi, bọn họ lại nịnh bợ nàng ta, dần dần cũng quên mất ta.
Thời tiết ấm lên, ta lại sống những ngày tháng như khi mới tiến cung.
Điểm khác biệt chính là đình nghỉ mát kia đã được tu sửa lại. Điểm khác biệt chính là ta không còn cần đến vấn an Hoàng hậu nương nương nữa.
"Tỷ tỷ..."
Ta và Bảo Nhi đang đi trước sau thì bị một giọng nói cất lên gọi dừng bước chân.
Quay đầu lại, đó là một nữ tử thanh tú.
Bảo Nhi nghiêng người thì thầm vào tai ta, nói rằng đây là An Bảo Lâm của Thúy Ngọc Hiên.
Hiểu ra, ta liền chào nàng ta một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=15]
Nàng ta chỉ chăm chú nhìn ta, rồi lại liếc về phía đình nghỉ mát không xa, chậm rãi nói: "Hoàng thượng đã cấm lại gần khu vực quanh đình này."
"Lúc vấn an buổi sáng, Quý phi nương nương đã truyền chỉ, mấy ngày nay tỷ tỷ bị bệnh không đến vấn an, hẳn là chưa biết."
Nàng ta nói rất nghiêm túc.
Ta và Bảo Nhi liếc nhìn nhau, nghĩ rằng nếu chỉ dụ được truyền trong lúc vấn an, thì ta quả thực không thể nào biết được.
Ta cảm tạ An Bảo Lâm, nàng ta chỉ cười nhẹ nói không sao, sau đó dẫn theo tỳ nữ rời đi.
Buổi tối, Hoàng thượng đến Vĩnh Hòa Cung.
Ta bảo Bảo Nhi lấy thêm bát đũa, hắn cười, nói rằng mình đã dùng bữa rồi, chỉ đến xem ta ăn xong liền rời đi.
Ta hơi ngạc nhiên… Hoàng thượng từ Bảo Hoa Điện chạy đến đây, chỉ để nhìn ta dùng bữa thôi sao?
Nhưng ánh mắt hắn lại nóng rực, tràn đầy chân thành.
Bữa ăn này kéo dài rất lâu. Vốn dĩ sớm đã có thể ăn xong, chỉ là Hoàng thượng cứ liên tục gắp thức ăn cho ta, vừa ăn xong lại có thêm miếng mới.
Đến cuối cùng, ta đã chẳng đếm nổi mình đã ăn bao nhiêu miếng thịt gà, vịt, cá…
"Thiếp ăn không nổi nữa rồi…" Ta che bát lại, ngăn cản đôi đũa tiếp tục vươn tới.
Hắn khựng lại một chút, đặt đũa xuống rồi đứng dậy.
"Vậy, trẫm về trước đây…"
Không biết tại sao, ta lại cảm thấy trong ánh mắt hắn có một tia thất vọng rất nhỏ.
Ta mím môi, rồi bất giác thốt lên: "Nếu không… Hoàng thượng cứ ở lại đi."
Câu này vừa thoát ra khỏi miệng, ngay cả ta và Hoàng thượng đều sửng sốt.
Vẻ thất vọng trong mắt hắn vụt tắt.
Hắn không để ta có cơ hội hối hận, lập tức sai Đức Toàn công công về Bảo Hoa Điện lấy tấu chương, sau đó ngồi xuống án thư.
Ta ngồi bên cạnh mài mực cho người.
Trong Vĩnh Hòa Cung đốt rất nhiều đèn, ánh sáng ngọn nến trong cùng chiếu bóng cây bút lông lên mặt hắn, theo ánh lửa chập chờn mà thay đổi hình dạng.
Ta chăm chú quan sát, ánh mắt lướt qua trán hắn, rồi đến mắt, sống mũi, cuối cùng dừng lại ở khóe môi đang cong lên.
"A Như, vì sao nàng cứ nhìn trẫm hoài vậy?"
"Vì thiếp không có gì để nhìn…" Ta vội vàng quay mặt đi, dời ánh mắt về nghiên mực: "Thiếp chẳng lẽ lại đi nhìn tấu chương sao?"
Hắn bật cười, cũng không vạch trần tâm tư của ta.
Ta bắt đầu chuyển chủ đề, hỏi hắn vì sao không cho cung nhân lui tới đình bên bờ Ngự hồ.
Hắn không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: "Nàng muốn ai đi?"
Ta lắc đầu, nói: "Là thiếp muốn đi. Mấy ngày trước thiếp vẫn đến đó dạo một vòng, hôm nay nghe nói Hoàng thượng hạ chỉ, nên lại quay về."
Hoàng thượng khép lại tấu chương vừa duyệt xong, ngẩng đầu nhìn ta, chậm rãi nói:
"A Như có thể đi."
"Trẫm thích nhìn A Như ở nơi đó."
"Thích nhìn A Như chống cằm ăn điểm tâm, thích nhìn A Như ngửa đầu cười lớn sau khi kể xong một câu chuyện cười nhạt nhẽo, cũng thích nhìn A Như nằm gục trên bàn đá ngủ gật…"
Hắn nói rất nghiêm túc.
Mà ta, dường như lại thấy được ánh sao trong đôi mắt cong như trăng non của hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận