Ở Hoa Thanh Cung lò than lúc nào cũng ấm áp, ta ôm theo quyển tiếu lâm của mình, mỗi ngày đều chạy sang đó.
Tất nhiên, ta sẽ luôn dò la trước thời gian Hoàng thượng đến, để tránh mặt hắn càng nhiều càng tốt.
Dù vậy, vẫn có một vài lần không tránh kịp.
Mà Hoàng thượng…
Không thích ta, thậm chí có thể nói là ghét ta.
Mỗi lần chạm mặt, hắn luôn bày ra dáng vẻ chán ghét. Những lúc như vậy, ta cũng biết điều mà hứa với Hoàng hậu nương nương rằng sẽ quay lại vào hôm khác, sau đó ôm theo quyển tiếu lâm toàn tập rời đi.
Thường thì chưa kịp ra khỏi cửa cung, ta đã nghe thấy Hoàng thượng nói với Hoàng hậu một câu: “Cũng không biết Hoàng hậu thích nàng ta ở điểm nào, suốt ngày cúi gằm mặt, nói một câu liền lập tức quỳ xuống…”
Về sau, ta không nghe rõ bọn họ nói gì nữa, nhưng cũng đoán được, chắc chắn là đang chê ta quá mức "an phận thủ thường", nói khó nghe hơn thì chính là nhát gan…
Nhưng mà Hoàng thượng không phải nên thích những người an phận sao?
Từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy, hắn ghét ta như thế này, chỉ có thể chứng tỏ rằng…
Hắn không bình thường!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=4]
3
Ta đã trải qua nửa năm yên ổn nhất trong đời.
Hoàng thượng bận rộn chính sự, từ sau Tết Thượng Nguyên, ngay cả ngày mùng Một và Rằm cũng chỉ nghỉ lại trong Ngự Thư Phòng.
Hoàng hậu nương nương và Giang Kiều Nhan lại đồng loạt mắc bệnh trong một trận xuân hàn.
Ta biết chút y thuật, là lén học hồi còn ở phủ Linh Châu, chuyện này ngoài ta ra thì chỉ có Bảo Nhi và người dạy ta biết.
Hoàng hậu nương nương dĩ nhiên không đến lượt ta bận tâm, nhưng ta vẫn chạy sang căn dặn vài câu.
Nàng nói ta làm như thể nàng là trẻ con vậy, lại bảo đây là bệnh cũ từ nhiều năm trước, mỗi khi giao mùa đều sẽ bị phong hàn, kêu ta đừng lo lắng.
Sau đó,vì sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Hoàng hậu, ta cũng ít đến Hoa Thanh Cung hơn mà quay về Lâm Hoa Điện để chăm sóc Giang Kiều Nhan.
Bệnh của nàng ta không giống với Hoàng hậu nương nương, cơn sốt kéo dài suốt bảy, tám ngày, cả ngày nằm trên giường như một cái xác không hồn.
Ban đầu, thái y kê rất nhiều thuốc trị phong hàn hạ nhiệt, cho đến một hôm ta sang thăm nàng ta, vô tình nhìn thấy trên cánh tay nàng ta có mụn nước nhỏ.
Thái y bắt mạch nên không nhìn đến tận đó nhưng ta thì bị dọa không nhẹ, không biết có phải như ta nghĩ hay không.
Ta vội vã mời thái y đến kiểm tra, quả nhiên là đậu mùa.
Lâm Hoa Điện bị phong tỏa.
Các phi tần ở cung điện lân cận đều được di dời, trừ ta và Nguyệt Nhi - nha hoàn một mực muốn ở lại chăm sóc chủ tử nhà mình thì xung quanh không còn một bóng người.
Hoàng hậu nương nương muốn ta rời khỏi nhưng ta trấn an nàng, nói mình đã từng mắc đậu mùa khi còn nhỏ nên sẽ không bị lây lại nữa.
Giang Kiều Nhan mỗi ngày đều chế giễu ta mèo khóc chuột.
“Đúng đúng, ta là một con mèo đáng yêu, còn tỷ tỷ là một con chuột bị người đời ghét bỏ, được chưa?”
Vừa lau mặt cho nàng ta, ta vừa đáp trả.
Nàng ta bật cười nhưng cười được một lúc lại bắt đầu khóc.
“Giờ tỷ tỷ yếu đuối đến thế sao?”
Ta cười nhạo nàng ta.
Không ngờ, nàng ta càng khóc dữ hơn, khóc mãi không dứt.
“Lý Tân Nhu, ngươi từng gặp Hoàng thượng chưa?”
Ta cười khẩy, khóc thành như vậy rồi, còn muốn khoe khoang sao?
“Ngươi khinh ai đấy?”
Ta dí sát mặt lại gần nàng ta: “Muội đây đã gặp Hoàng thượng không biết bao nhiêu lần rồi!”
“Nhưng ta chỉ gặp ngài ấy đúng một lần…”
Nàng ta lại khóc tiếp.
“Này, Giang Kiều Nhan! Đừng khóc nữa!”
Ta lạnh mặt, cố tình dọa nàng ta: “Thái y nói rồi, bị đậu mùa mà khóc thì càng chết nhanh hơn đấy.”
“Tỷ còn muốn gặp Hoàng thượng không?”
Nàng ta bật cười, nói: “Đây mà là thái y gì chứ, rõ ràng là lang băm.”
Ta sững sờ, lang băm sao?
Người nói câu này chính là vị đại phu đã cứu ta khỏi đậu mùa khi xưa…
“Lý Tân Nhu…”
“Hả?”
“Ngươi nói xem, ta còn có thể gặp lại Hoàng thượng nữa không?”
“Sẽ mà.”
Ta an ủi nàng ta.
“Nhưng ta cảm thấy… sẽ không.”
Ta muốn tiếp tục trấn an nàng ta nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ hỏi: “Tại sao tỷ tỷ lại thích Hoàng thượng?”
Nàng ta khẽ cong khóe môi, mỉm cười: “Vì ngài ấy… rất đẹp, lại rất dịu dàng…”
“Chỉ vì vậy thôi sao?”
“Ta cũng không biết nữa.”
Nàng ta lắc đầu: “Chỉ là… ta cảm thấy mình chỉ có thể thích ngài ấy rồi cứ thế ngày nhớ đêm mong, sau đó chẳng thể nào quên được.”
Chỉ có thể thích Hoàng thượng…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận