Ta nhìn theo bóng Bảo Nhi chạy ra ngoài, sau đó mới dời ánh mắt về phía người trước mặt.
Hoàng thượng nói muốn phong ta làm phi, hỏi ta có cảm thấy không hài lòng không.
Hắn hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ.
Xuất thân của ta thấp, được phong phi đã là đại ân sủng.
Ta nói với hắn rằng ta rất vui mừng, không hề bất mãn chút nào.
“A Nhu.”
“Thiếp ở đây…”
Hắn trông có vẻ phức tạp, rõ ràng là lúc nên vui mừng, nhưng lại mang theo nét bi thương khó tả.
“Chúng ta có con rồi, A Nhu…” Hắn cúi xuống áp trán vào ta, lại nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi ta: “Phải luôn nhớ đến đứa trẻ này, phải luôn nghĩ về nó.”
“Từng giây từng phút, dù là vì đứa trẻ này…”
Hắn nói năng lộn xộn, lại như chưa nói hết lời.
Ta không hiểu, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp lại.
Ta sẽ nhớ lấy quyết tâm của mình, sẽ thử yêu hắn, cho đến khi hắn không còn yêu ta nữa.
Ta sẽ đối xử tốt với đứa trẻ này, dù có một ngày hắn không còn vui mừng vì nó, ta vẫn sẽ mãi mãi bảo vệ nó.
12
Khi Bảo Nhi quay lại, Hoàng thượng đã rời đi được một lúc lâu.
Nàng ấy im lặng không nói gì, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn ta, khiến ta cảm thấy có chút e ngại.
Một lúc lâu sau, nàng ấy hỏi ta: “Chủ tử còn thích Ngụy Lưu Xuyên không?”
“Chúng ta không thể nào nữa rồi…”
Không phải là không thích mà là không thể.
Câu này, ta chỉ dám nói với Bảo Nhi.
“Ngài ấy muốn gặp chủ tử…” Bảo Nhi đứng trước giường, đầu cúi thấp, bị bóng tối che khuất: “Ngài ấy cầu xin ta rất lâu, ngài ấy nói chỉ cần gặp một lần thôi là đủ.”
“Nếu chủ tử không muốn gặp thì chúng ta không gặp…” Nàng ấy ngẩng đầu lên, có chút sốt ruột: “Chủ tử bây giờ vừa mới mang thai, ta biết chủ tử nên tránh mặt ngài ấy, chỉ là ngài ấy nói… ngài ấy có chuyện nhất định phải tự mình hỏi một lần…”
“Ta biết đây là chuyện không nên làm, nhưng ta vẫn nói giúp ngài ấy hỏi thử… ta chỉ là…”
Bảo Nhi ngừng lại, lại cúi đầu chìm vào trong bóng tối.
Ta đoán sai rồi, ta cứ nghĩ với tính cách của Bảo Nhi, nàng ấy sẽ khiến Ngụy Lưu Xuyên khó mà rút lui được, không ngờ người bận tâm lại là nàng ấy.
“Chỉ là cái gì?” Ta hỏi.
“Chỉ là có chút đau lòng…” Nàng ấy ngập ngừng.
“Đau lòng ai?”
Bảo Nhi ngước mắt lên, ánh mắt có chút né tránh: “Đau lòng Ngụy Lưu Xuyên…”
“Thật sao?” Ta hơi ngạc nhiên, nhưng lại không thích nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của nàng ấy, thế là bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu đùa.
Ta thu lại vẻ mặt, bày ra một biểu cảm thất vọng: “Ta còn tưởng ngươi đau lòng ta cơ…”
“A? A đúng! Ta chỉ đau lòng chủ tử thôi, ta không có đau lòng ngài ấy đâu, chủ tử ngài đừng hiểu lầm!” Nàng ấy hoảng lên, cuống quýt đến mức nói năng lộn xộn.
Ta bật cười, vỗ đùi mà cười nàng ấy ngốc chết mất!
Ta nói với nàng ấy rằng ta sẽ gặp Ngụy Lưu Xuyên, bởi vì trước đây mỗi lần y nói muốn gặp ta, ta đều lập tức chạy đến.
Có lẽ đây là lần cuối cùng rồi.
Việc một thái y gặp phi tần trong cung cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Ngày hôm sau, Bảo Nhi đến Thái Y Viện thỉnh y, lấy lý do rằng Chiêu nghi cảm thấy không khỏe, có thể là do đang mang thai, cần vị thái y hôm qua đã bắt mạch cho nàng ấy đến xem thử.
Khi Ngụy Lưu Xuyên đến, Bảo Nhi liền đuổi hết đám cung nữ ra ngoài, còn cố tình sai Ôn ma ma đi pha trà nóng, nói rằng ta không uống được đồ lạnh.
Sau khi mọi người rời đi, Bảo Nhi nói nàng ấy ra ngoài hóng gió, bảo ta cứ yên tâm trò chuyện.
“Huynh về từ khi nào?” Ta đặt tay lên bàn, ra hiệu cho y cũng nên ngồi xuống cho phải phép.
“Mùa đông năm ngoái.” Y đặt tay lên cổ tay ta, ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên cánh tay ta.
Y hỏi ta có sống tốt không.
Ta gật đầu, ta nói trong cung có rất nhiều thứ hiếm lạ để nhìn, các phi tần cũng không ngang ngược như trong truyện viết.
“Còn Hoàng thượng?”
Ta thoáng ngập ngừng, nhưng rồi lại nở nụ cười: “Hắn cũng rất tốt.”
“Hắn là một quân vương tốt, tâm tư tinh tế, đối xử với ta cũng rất tốt.”
“Hắn yêu muội sao?”
Ta ngước lên, chạm phải đôi mắt kia, đôi mắt giống hệt Hoàng thượng.
Nếu tiến lại gần thêm chút nữa, có lẽ ta sẽ nhìn thấy chính mình đang hoang mang trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=19]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận