Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 29

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:20:47
Ánh mắt vốn mông lung của hắn như bỗng chốc tỉnh táo, nhưng chỉ chốc lát sau lại chống tay lên bàn đứng dậy.
Tống Nhiên Chỉ nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin: "A Nhu?"
"Thiếp có đây." Ta chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng vẫn đáp lại.
Hắn bật cười, vừa cười vừa bước tới, đưa tay kéo ta vào lòng.
Ta có hơi bất ngờ, lại bị hắn siết chặt đến mức bả vai đau nhói.
"A Nhu, trẫm sai người chuẩn bị rất nhiều áo nhỏ, tất cả đều đặt trong Khố Phòng..." Hắn dụi cằm lên vai ta, giọng nói tựa như vang lên từ trong mộng: "Đợi khi con chúng ta ra đời, nàng cùng trẫm đi chọn có được không?"
Trong lòng đột nhiên nhói lên một trận đau đớn, ta mặc kệ Đức Toàn công công phía trước đang ra sức ra hiệu, thấp giọng nói: "Hoàng thượng quên rồi sao, thiếp và ngài... không có con."
Tống Nhiên Chỉ buông ta ra, ánh mắt chậm rãi dời xuống bụng ta.
"Là trẫm quên rồi." Hắn bỗng cười lạnh: "Trẫm và A Nhu vẫn chưa từng có con."
"Nếu chúng ta có một đứa thì tốt rồi, trẫm sẽ thường xuyên đến thăm A Nhu, rất nhanh sẽ có thôi."
Hắn cúi người, đôi môi từng chút từng chút tiến gần ta.
Tống Nhiên Chỉ, hà tất ngươi phải giả ngu như vậy?
Ta cười lạnh trong lòng, cuối cùng vẫn ghê tởm dáng vẻ này của hắn.
"Hoàng thượng và thiếp đã từng có con rồi..." Khi môi Tống Nhiên Chỉ sắp chạm vào ta, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chỉ là nó đã chết rồi, bị người ta hại chết rồi."
Ta thật mong hắn có thể nói với ta một câu xin lỗi, cũng xin lỗi đứa con của chúng ta.
Dù chỉ là một lời biện hộ, rằng khi ấy hắn chưa kịp nắm bắt thời cơ, rằng hắn nhất định sẽ báo thù cho con chúng ta. Chỉ cần hắn nói một câu như vậy, ta sẽ chờ đợi hắn, dù bao lâu cũng không sao.
Nhưng Tống Nhiên Chỉ không làm thế.
Hắn thậm chí còn mượn cớ say rượu mà quên sạch sẽ chuyện về đứa trẻ ấy.
Ta đẩy hắn ra, khom người hành lễ: "Hoàng thượng vào trong nghỉ ngơi đi."
Ta không thể đuổi hắn đi, một khi hắn đã đến, ta không thể làm vậy.
Nhưng dường như hắn đã tỉnh rượu, chỉ nhìn ta một cái, sau đó xoay người rời đi.
Bước chân loạng choạng, trông có vẻ hỗn loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=29]

Ta nghĩ mình nhìn lầm, nhất định là ta nhìn lầm.
Đầu tháng Chạp, Dung quý phi đang mang thai, việc tuyển tú cùng các công việc khác đều giao cho Chiêu phi nương nương phụ trách.
Tháng Bảy năm sau là thời điểm tú nữ nhập cung, trước đó trong cung phải chọn ra những quan gia có con gái bắt buộc tham gia tuyển tú. Quan viên từ Thất phẩm trở lên có rất nhiều, lại thêm khóa tuyển tú thời ta đã thay đổi quy chế, cần phải hạ chỉ đến các châu phủ để tuyển chọn nữ tử trong độ tuổi thuộc gia đình quan viên từ Thất phẩm trở xuống.
An Lạc công chúa đã hơn hai tuổi, đi lại rất vững, còn có thể ngẩng đầu gọi ta là "Nhu phi nương nương" nữa.
Ta không có việc gì làm, lại đặc biệt yêu thích công chúa An Lạc, vì thế khi Chiêu phi nương nương nhờ ta giúp nàng ấy chỉnh lý việc tuyển tú, ta không chút do dự mà đồng ý.
Trước mặt là một chồng danh sách quan viên cao ngất, ta nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chiêu phi nương nương lại lên tiếng trước: "Lấy ví dụ như Dung thị, tức ngoại tộc của Dung quý phi, thì không cần tốn công lựa chọn nữa. Nếu đã trình danh sách lên, hầu như chắc chắn sẽ trúng tuyển."
"Còn quan viên từ Tam phẩm trở lên, bất kể con vợ cả hay vợ lẽ, nếu số lượng báo danh nhiều, có thể sai người điều tra phẩm hạnh rồi mới cân nhắc."
Ta vừa nghe nàng thao thao bất tuyệt, vừa cúi xuống đọc thử danh sách trên bàn.
"Chu Như Hạ, đích nữ của Thị lang Bộ Hộ..." Ta đọc theo những gì ghi trên giấy.
"Đó là biểu muội của ta, khi ta mới vào cung, con bé vẫn còn là một đứa bé."
Giọng Chiêu phi nương nương nhẹ nhàng, ta dừng lại muốn nghe tiếp, nhưng nàng ấy chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm văn thư, như thể vừa rồi chỉ là tiện miệng nói ra.
Chúng ta mất ba ngày để xem xong toàn bộ danh sách, ta duỗi lưng một cái, còn nàng ấy lại vội vã đứng lên, nói phải tranh thủ thời gian mang những danh sách sơ tuyển này trình lên Hoàng thượng, để hắn tuyển chọn lần cuối rồi mới có thể hạ chỉ.
"Muội có muốn đi cùng ta không?" Nàng ấy nhìn ta đang xoa cổ tay không ngừng, dò hỏi: "Không thể để mình ta ôm hết công lao được chứ?"

Bình Luận

0 Thảo luận