Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 13

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:14:48
Suýt chút nữa ta bị đẩy xuống tận bậc thềm, ngày thường không nhận ra, hôm nay mới thấy hóa ra Hoàng thượng có nhiều phi tần đến vậy.
Ta nhìn bóng dáng Hoàng hậu nương nương, nàng vẫn ho khan, nhưng cố nhịn lại, chỉ khi không chịu nổi mới cúi đầu ho nhẹ hai tiếng.
Các đại thần chúc mừng, Hoàng thượng cũng cười đáp lại một cách giả dối.
Ta chống cằm, như một con rối, từng miếng từng miếng nhét điểm tâm vào miệng.
“Chủ tử, bớt ăn một chút đi!” Bảo Nhi ghé sát tai ta nhắc nhở.
“Ừ, không ăn nữa!” Ta đẩy đĩa điểm tâm trống không qua một bên, chống cả hai tay lên đầu, bắt đầu thẫn thờ nhìn trời.
“Bảo Nhi, lập xuân rồi.”
“Đúng vậy, năm nay giao thừa lại trùng với lập xuân.” Giọng nàng ấy cao lên, tựa hồ cũng xua tan đi những muộn phiền mấy ngày qua.
Ta khép mắt lại, cơn gió lạnh mang theo hương rượu nhàn nhạt len lỏi qua từng lỗ chân lông, khiến người ta có chút ngây ngất.
“Trong tiệc, ba đời sum vầy, theo tục lệ mà đàn sáo vang khắp cung.” Ta gõ ngón tay lên má, lẩm bẩm: “Một là tiệc mừng tuyết, hai là tiệc tiễn năm, ba chính là yến xuân…”
Tiếng ho của Hoàng hậu nương nương xuyên qua sự náo nhiệt của cả đại điện, từng tiếng, từng tiếng truyền vào thân thể ta. Bách quan phía dưới rộn ràng vui vẻ, trước kia nàng luôn có một nơi để đặt ánh mắt, nhưng bây giờ lại không còn tìm được một bóng hình thân thuộc nào nữa.
Ta mở mắt, đem những nguyện ước nhỏ bé, gửi vào pháo hoa mười dặm.
“Chúc mọi người thêm một tuổi, nhưng chỉ mong sang năm vẫn sẽ mạnh khỏe…”
8
Từ sau đêm giao thừa, Hoàng hậu nương nương ngay cả xuống giường cũng không làm được.
Hoàng thượng miễn cho các phi tần tới thỉnh an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=13]

Hôm ấy, Hoàng hậu nương nương ho dữ dội hơn bao giờ hết, nhiều ngày sau, Hoàng thượng cuối cùng cũng mang theo thái y tới Hoa Thanh Cung.
Ta quỳ gối bên giường Hoàng hậu nương nương, từng chiếc khăn tay màu đỏ sẫm thay hết cái này đến cái khác, tất cả đều nhuốm máu tươi.
Ta chẳng còn nghe thấy tiếng thông báo của Đức Toàn công công, hắn đứng bên cạnh ta, hết lần này đến lần khác nhắc nhở rằng Hoàng thượng đã tới, nhưng ta chẳng buồn để tâm.
Hắn tới thì sao chứ? Hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng hậu nương nương ư? Nhưng rõ ràng, nàng trở nên thế này đều là do hắn cả mà.
“Lý Tân Như!”
Hoàng thượng vung tay hất Đức Toàn công công sang một bên, hắn túm chặt lấy cánh tay ta, kéo ta dậy một cách thô bạo.
Ta giãy giụa muốn thoát, nhưng khi thấy thái y bước đến bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, ta mới miễn cưỡng dừng lại.
Thấy ta không còn phản kháng, hắn cũng buông tay.
Thái y quỳ dưới đất, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng. Cuối cùng, ông ta thu tay lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
“Nói thẳng đi.”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương… nhiều nhất chỉ còn nửa tháng.”
Ta đứng sững tại chỗ, cổ họng khô khốc, không thốt nên lời.
Ta nghĩ… ta mới chỉ theo học y thuật của Ngụy Lưu Xuyên được vài tháng, y thuật còn non kém, nên không nhìn ra điều gì cũng là lẽ thường tình.
Ta nghĩ… nếu là thái y, lẽ ra ông ta phải nói rằng nương nương không có gì đáng ngại, chỉ cần dưỡng bệnh vài ngày sẽ khỏi.
Nhưng thực ra, ai cũng hiểu rõ… nương nương đã bệnh suốt hai tháng trời, từ lúc tuyết phủ trắng trời đến khi mặt hồ vừa tan băng. Nàng chịu đựng khổ sở đến nhường nào, vậy mà vẫn gắng gượng chống đỡ tới tận bây giờ.
Hoàng thượng không nói gì, trên mặt cũng không lộ quá nhiều cảm xúc. Hắn chỉ ra hiệu cho thái y lui xuống, sau đó lướt qua ta, chậm rãi ngồi xuống bên giường Hoàng hậu nương nương.
Hắn khẽ hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Hoàng hậu nương nương muốn cười, nhưng thử mãi cũng không cười nổi.
“Từ lâu đã thế rồi, Hoàng thượng không cần bận lòng quá.”
Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn ta: “Như Nhi, ngươi ra ngoài trước được không?”
“Ta có vài lời muốn nói với Hoàng thượng.”
Ta không trả lời. Cuối cùng, Bảo Nhi và Đức Toàn công công chỉ đành kéo ta ra ngoài.

Đến tiết xuân phân, Hoàng hậu nương nương hiếm hoi lắm mới có thể xuống giường.
Nàng muốn ta cùng nàng đi dạo Ngự Hoa Viên. Khi ấy, hoa trong vườn nở rộ rực rỡ, từng đôi nhạn mới bay lượn qua khóm hoa, làm sắc mặt nàng cũng trở nên tươi tắn hơn đôi chút.
"Như Nhi có biết không, ta và Hoàng thượng từ trước đến nay đều chỉ đang lợi dụng lẫn nhau."
Nàng nhìn về phía những đóa hoa, chậm rãi nói từng câu một:
"Hắn lợi dụng ta để giành quyền lực, còn ta lợi dụng hắn để có thể sống thêm vài năm."

Bình Luận

0 Thảo luận