"Mau nở hoa đi, đừng chết nhé."
"Ta và Vũ Lưu Xuyên đã chăm sóc ngươi bao lâu nay rồi, nếu ngươi chết, bọn ta sẽ không trồng ngươi nữa đâu."
Ta hỏi Bảo Nhi có thích Vũ Lưu Xuyên không.
Mỗi lần như thế, tay nàng ấy lại khựng giữa chừng khi đang tưới nước, rồi chỉ đáp qua loa vài câu trước khi vội lảng tránh.
Mãi đến khi thu sang, khóm kim trà hoa vàng rộm dần bung nở, nàng ấy mới ngồi xổm xuống bên luống hoa, lặp lại câu hỏi ấy với ta.
"Chủ tử còn thích Vũ Lưu Xuyên không?"
Ta cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng ngắm nhìn những đóa kim trà hoa rực rỡ:
"Ta không còn thích huynh ấy nữa."
"Thật sao?" Nàng ấy kinh ngạc quay đầu nhìn ta, tay vô thức nắm lấy cánh tay ta, trên đó vẫn còn vương nước từ lúc tưới hoa.
Ta gật đầu. "Thật."
"Nhưng mà Bảo Nhi, ngươi làm ướt y phục của chủ tử ngươi rồi đấy." Ta liếc nàng, giả bộ trách móc.
Bảo Nhi vội buông tay, bật cười khúc khích.
"Nếu Bảo Nhi thích huynh ấy, chủ tử có thể rộng lượng thả ngươi xuất cung."
"Thế còn ngài thì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=27]
Nụ cười trên môi Bảo Nhi chợt tắt, như thể người vừa vui vẻ kia chưa từng là nàng: "Ngài định ở lại nơi này mãi à?"
"Hơn nữa, nếu Vũ Lưu Xuyên không thích ta, thì dù có xuất cung cũng đâu có ích gì?"
Ta không trả lời. Không muốn trao cho nàng ấy hy vọng để rồi lại khiến nàng thất vọng. Chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên đầu nàng, thầm nghĩ: nếu Vũ Lưu Xuyên chịu cưới nàng, thì ta ở lại chốn thâm cung này cũng có sao đâu.
Ta tìm đến Vũ Lưu Xuyên trước. Nghĩ rằng sau mấy tháng qua lại, y ắt hẳn cũng đã có chút tình cảm với Bảo Nhi.
Vậy nên ta không vòng vo, hỏi thẳng huynh ấy nghĩ gì về nàng.
Không ngờ huynh ấy chẳng trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại ta rằng trong lòng ta, Bảo Nhi có vị trí thế nào.
Ta cười, kể với y rằng ta và Bảo Nhi lớn lên bên nhau từ nhỏ. Nàng ấy kém ta mấy tháng tuổi, nhưng lúc nào cũng lo nghĩ chu toàn cho ta.
"Nàng ấy là người ta vô cùng thân thiết, dù có thế nào, ta cũng chẳng thể yên lòng được." Ta rót trà vào chén trước mặt y, nhẹ nhàng tiếp lời: "Nàng ấy thích huynh, vậy nên nếu huynh cũng có ý với nàng, hai người thành thân đi, coi như giúp ta trút bỏ một nỗi bận lòng."
"Vậy ra, người mà muội nói rằng ta đến là sẽ vui vẻ hơn..."
Vũ Lưu Xuyên dùng ngón tay miết nhẹ lên vành chén trà, rồi không lâu sau dứt khoát uống cạn.
"Chính là Bảo Nhi?"
"Phải." Ta gật đầu: "Vậy... huynh có thích nàng không?"
Ta lại rót trà cho Vũ Lưu Xuyên, nhưng bàn tay cầm ấm hơi run, khiến nước trà tràn ra ngoài một ít.
Y không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn chén trà, như thể bên trong đó có đáp án.
Không biết bao lâu trôi qua, đến khi làn khói nóng cũng tan đi hết, y mới chậm rãi lên tiếng.
"Ta nguyện cưới nàng ấy."
"Thật sao?"
Ta kích động đứng phắt dậy, chỉ mong sao có thể lập tức báo tin này cho Bảo Nhi.
Vũ Lưu Xuyên gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ mở cửa bước ra sân.
Thiếu niên năm nào nay đã không còn trẻ nữa, tấm lưng từng thẳng tắp giờ cũng đã có phần khom xuống.
Ta lặng nhìn y bước qua khóm kim trà hoa, nơi bên cạnh vẫn còn vệt đất ướt do Bảo Nhi vô ý đánh rơi nước lúc sáng. Bùn đất bắn lên theo từng bước chân, làm bẩn tà áo trắng thuần của y.
Thiếu niên không còn là thiếu niên… Nhưng may mắn thay, thiếu niên ta từng quý trọng nhất và cô gái ta yêu thương nhất sẽ có một đời rực rỡ hơn ta.
…
Ta đến Cảnh Nhân Cung tìm Dung quý phi.
Giữa tháng mười, thai nhi trong bụng nàng ta vừa đúng độ tuổi với đứa con ta đã mất.
Dung quý phi không ngờ ta sẽ đến, nhưng cũng không tỏ vẻ luống cuống, chỉ bình thản nằm trên tháp quý phi, nhàn nhã ăn điểm tâm.
Ta chẳng muốn nói nhiều với nàng ta. Trước khi đến đây, ta đã chuẩn bị sẵn vài món trang sức quý giá. Dù biết nàng ta chẳng thiếu mấy thứ này, nhưng lễ nghi cần có vẫn phải chu toàn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận