Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠCH SẮC TƯỜNG VI LỤC

Chương 25

Ngày cập nhật : 2025-07-29 23:19:24
Chờ hắn đến tìm ta, nói với ta rằng hắn chưa thể động vào Dung thị.
Chờ hắn bảo ta hãy nhẫn nhịn thêm một chút, hãy chờ hắn báo thù cho con chúng ta.
Nhưng hắn mãi không đến.
Một tháng. Hai tháng. Ba tháng…
Tuyết mùa đông dần tan, trăm hoa đua nở. Hắn vẫn không xuất hiện.
Hắn thậm chí chẳng buồn đến giải thích với ta dù chỉ một câu.
Ta bảo Bảo Nhi đừng đếm nữa. Đừng lãng phí giấy mực vô ích.
Thư gửi cho mẫu thân cũng chẳng bao giờ có hồi âm.
Ta đem tất cả thư bà từng gửi cho ta những năm qua ra xem lại, từng phong một, rồi chợt nhận ra điều bất thường.
Trước bức thư vào tháng tám năm ngoái, mẫu thân vẫn luôn gọi ta là "Xán Xán"…
Ta siết chặt lá thư trong tay, cố nén cơn run rẩy, khẽ hỏi: "Bảo Nhi, hôm nay Vũ Lưu Xuyên có trực không?"
Bảo Nhi không hiểu, chỉ ngây ngô gật đầu.
Ta giật lấy tờ tuyên chỉ trên bàn, dùng sức ghì chặt tay phải. Phải mất rất lâu, ta mới viết được mấy chữ:
"Phồn Nguyệt, thấy thư như gặp mặt..."
Viết xong, ta dùng sáp niêm phong lá thư, trao nó cho Bảo Nhi.
"Chủ tử, sao lại viết thư cho Phồn Nguyệt tiểu thư vậy?"
"Nhất định phải giao bức thư này cho Vũ Lưu Xuyên."
Ta không giải thích gì thêm, chỉ nghiêm giọng dặn dò:
"Nhờ huynh ấy lấy danh nghĩa của huynh ấy mà gửi đến tay Phồn Nguyệt."
Bảo Nhi còn định hỏi tiếp, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, đóng cửa rồi rời đi.
Ta không biết suy đoán của mình có đúng không.
Trước đây, ta mải chìm đắm trong niềm vui, cảm thấy Bảo Nhi nói đúng, còn dự định trở về hỏi rõ mẫu thân. Nhưng bây giờ ngẫm lại, mọi chuyện đều có gì đó thật kỳ quái.
Ta sợ...
Sợ mẫu thân đã gặp chuyện.
Sợ thư ta gửi cho bà bị nhị phòng giữ lại.
Cũng sợ cả Tống Nhiên Chỉ...
A Nhu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-ch-s-c-t-ng-vi-l-c&chuong=25]

A Nhu…
Trên đời này, chỉ có một người gọi ta như vậy trong thư.
Nửa tháng sau.
Đêm ta nhận được hồi âm từ Phồn Nguyệt, ta một mình đến Bảo Hoa Điện.
Đức Toàn công công chặn ta lại, nói muốn vào trong bẩm báo trước.
"Ta đợi hắn cũng được."
Ta mỉm cười với Đức Toàn, xoay người đứng lặng trước bậc thềm.
Ta đứng bao lâu rồi?
Chính ta cũng không rõ nữa.
Đức Toàn công công khuyên ta, giống như năm đó, khi ta quỳ dưới trời tuyết cùng Hoàng hậu nương nương.
Ký ức từ thuở ấy dần trỗi dậy.
Ta nhớ ánh mắt giận dữ mà kìm nén khi gọi ta là “Lý Tân Nhu” của hắn.
Nhớ khoảnh khắc hắn bế ta vào Bảo Hoa Điện, thấp giọng hỏi ta liệu có ai sẵn lòng lắng nghe những gì hắn nghĩ hay không.
Nhớ lời Hoàng hậu nói rằng nàng lợi dụng ta vì Tống Nhiên Chỉ để tâm đến ta.
Biết bao tháng năm qua, ta đều tin vào điều đó.
Thực ra, đến tận bây giờ, ta vẫn tin.
Dù cho hắn chẳng thể bảo vệ con ta.
Dù cho hắn không còn đến tìm ta, mà mỗi đêm đều ngủ lại bên cạnh kẻ đã giết con chúng ta.
Dù cho mọi chuyện đã không còn như trước.
Ta siết chặt bức thư trong tay đến nhăn nhúm, ánh mắt trống rỗng, không thể suy nghĩ thêm điều gì nữa.
“Nương nương…”
Đức Toàn công công bước lên trước mặt ta, khom người làm động tác mời.
Cửa mở.
Ta nhìn thấy Dung quý phi đang ngồi bên án thư.
Nàng ta cúi đầu mài mực cho Tống Nhiên Chỉ. Hắn cũng cúi đầu, lông mày khẽ nhíu, mắt chăm chú vào tấu chương trong tay.
Ta giấu tay vào tay áo, hành lễ: “Thần thiếp có thể nói vài lời riêng với Hoàng thượng được không?”
Dung quý phi hiểu ngay ý ta. Chưa đợi hắn lên tiếng, nàng ta đã lặng lẽ lui ra ngoài.
Ta đứng dậy, cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể.
“Hoàng thượng dạo này có khỏe không?”
“Chính vụ có bận rộn lắm không?”
Hắn vẫn không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật nhẹ.
“Trẫm vẫn ổn.”
“Vậy thì…”
Ta cong môi cười, bàn tay dưới tay áo siết chặt hơn nữa.
“Hoàng thượng còn nhớ lời hứa với thần thiếp không?”
Bàn tay cầm tấu chương của hắn khựng lại.
Hắn ngước mắt lên.
Ánh nến chập chờn lay động, phản chiếu đôi con ngươi sâu thẳm.
Hắn nhìn ta.
“Hoàng thượng còn nguyện ý cùng thần thiếp về phủ Lâm Châu không?”
Tờ thư cấn vào lòng bàn tay đau rát, mà từng con chữ trong đó lại khắc sâu vào tim.
[Xán Xán, thấy thư như gặp mặt. Ta mong muội bớt đau buồn. Phu nhân đã qua đời vào đầu tháng bảy năm ngoái. Vì đại nhân của phủ tham ô một khoản tiền khổng lồ, triều đình đã phái người đến điều tra. Đến cuối tháng sáu, đại nhân bị tiết độ sứ áp giải vào ngục, sau đó bị hành quyết bên ngoài phủ Lâm Châu. Vài ngày sau, phu nhân đã tự vẫn trong nha môn.]
Lời lẽ của Phồn Nguyệt.
Từng câu.
Từng chữ.
Đều cứa vào tim gan ta.

Bình Luận

0 Thảo luận