9
Tạ Duẫn Khâm đột ngột siết chặt chiếc chén sứ trong tay, bóp nát nó.
Khuôn mặt ôn hòa mà hắn vẫn giữ trước mặt Tề Uyển Hề bỗng chốc rạn nứt.
Mảnh sứ cắm vào tay, máu chảy xuống.
Tề Uyển Hề còn chưa kịp suy nghĩ gì, đã hoảng hốt thốt lên: “Thế tử! Chàng sao vậy?”
Nàng ấy vội gọi người mang đồ đến, tự mình giúp hắn xử lý vết thương.
Tạ Duẫn Khâm rũ mắt, sắc mặt không rõ cảm xúc, nhưng ánh nhìn lại rơi xuống đỉnh đầu của Tề Uyển Hề.
Ba tháng nay, sự ngoan ngoãn dịu dàng của vị Thế tử phi này chẳng lẽ chỉ là giả tạo?
Mười mấy năm sống ở kinh thành, Tạ Duẫn Khâm đã thấy đủ những kẻ tâm cơ tính toán, đấu đá lẫn nhau.
Vậy mà Vân Kiểu ở bên hắn bao năm, tâm tư vẫn đơn thuần đến mức đáng cười. Trước kia nàng và Tề Uyển Hề thân thiết là thế, kết quả lại bị chính người này bán đi.
Tạ Duẫn Khâm khẽ cười nhạt trong lòng, dù là cố ý hay không, đây cũng là nhân quả của Vân Kiểu. Vì nàng mà hắn và chính thất phát sinh hiềm khích, rốt cuộc có đáng hay không?
Sau khi xử lý vết thương cho Tạ Duẫn Khâm, Tề Uyển Hề ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt u ám của hắn.
Nàng ấy khẽ run, nước mắt lập tức dâng tràn, giọng nói mềm mại mang theo chút e dè: “Tháng này Vân Kiểu thực sự không biết điều, luôn khiến Thế tử tức giận, thiếp mới đồng ý gả nàng ấy cho một thương nhân giàu có ở Tô Châu…”
“Thế tử, ngài trách thiếp tự ý quyết định sao?”
Tạ Duẫn Khâm thu hết biểu cảm của nàng ấy vào mắt, thật giả thế nào, hắn nhất thời không thể xác định.
Chỉ sau một thoáng trầm mặc, hắn bỗng mỉm cười, dáng vẻ hòa nhã, nhưng đáy mắt lại chẳng hề có ý cười.
“Không sao, nàng đã là chủ mẫu của Hầu phủ, chuyện đi hay ở của một nha hoàn, nàng làm chủ là được.”
Chuyện này cứ thế kết thúc.
Bữa cơm tất niên và đêm trừ tịch sau đó, không ai nhắc lại chuyện của Vân Kiểu nữa.
Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên, Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề chúc mừng năm mới xong, liền thẳng bước quay về viện của mình.
Tề Uyển Hề nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn, trong lòng dâng lên chút bất an, dường như có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Nha hoàn thân cận Tiểu Đào lo lắng nói: “Là Vân Kiểu tự mình muốn đi, Thế tử phi cần gì phải giúp nàng ấy che giấu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=9]
Nhìn dáng vẻ của Thế tử gia, chắc chắn không có ý định đưa nàng ấy trở về, nhưng bây giờ người lại nói vậy, chẳng phải vô tình để lại mầm họa sao?”
Tề Uyển Hề cúi mắt, nhẹ giọng đáp: “Ta cũng mong nàng ấy đi thật xa, đừng quay lại.”
Ai mà không muốn phu quân chỉ có duy nhất mỗi mình chứ?
Nàng ấy có thể nhẫn nhịn, cũng sẵn lòng đối xử ôn hòa với người khác.
Nhưng nếu Vân Kiểu đã muốn đi, nàng ấy liền giúp nàng rời đi triệt để.
Sự tự do mà bản thân ao ước lại không thể có được, nàng ấy hy vọng Vân Kiểu sẽ đạt được.
Hơn nữa, Tạ Duẫn Khâm cũng không có vẻ gì là muốn truy cứu.
Chỉ cần thời gian trôi qua, dù hắn có đột nhiên muốn điều tra, thì mọi chứng cứ cũng đã bị chôn vùi từ lâu rồi.
…
Tạ Duẫn Khâm trằn trọc trên giường, cảm giác trống trải vì thiếu vắng thứ gì đó bên cạnh càng lúc càng mãnh liệt.
Một lúc sau, hắn ép mình nhắm mắt ngủ.
Nhưng ngay cả trong mộng, giấc ngủ của hắn cũng chẳng hề yên ổn.
Có tiếng khóc khe khẽ của một người phụ nữ.
Hắn mơ hồ biết đó là ai, nhưng lại không muốn thừa nhận, trong lòng càng thêm bực bội.
Cảnh tượng trong mơ chuyển đổi.
Hắn không thể kiểm soát bản thân, cứ thế bước đến gần.
Một nữ tử thân hình yếu đuối ngồi trên giường, hai tay bị trói lại, trên người chằng chịt dấu vết ám muội, đan xen với những vết bầm tím đáng sợ.
Hắn không thể tin nổi, hoảng hốt gọi một cái tên.
Nữ tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, đẫm lệ.
Là Vân Kiểu.
“Duẫn Khâm… cứu ta…”
Tạ Duẫn Khâm giật mình tỉnh giấc, ánh sáng ban mai đã len vào phòng.
Chỉ là mộng.
Hắn vô thức thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ lóe lên… Vân Kiểu chẳng qua chỉ là một thông phòng nho nhỏ, đi rồi thì thôi, có gì đáng để hắn bận tâm chứ?
Lòng bàn tay đau nhói.
Hắn mở ra, mới nhận ra mình đã siết chặt tay đến mức khiến vết thương hôm qua lại nứt toạc.
Chợt, hình ảnh Vân Kiểu cúi người băng bó cho hắn hiện lên trong tâm trí.
Thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, giọng nói nhẹ tựa lan hương, dáng vẻ dường như chẳng thể tự lo cho bản thân.
Trong giấc mơ, vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên xương quai xanh của nàng — nơi hắn từng hôn qua vô số lần — rõ ràng đến lạ.
Tạ Duẫn Khâm mạnh tay bấm lên ngón tay mình, chỉ hận không thể bắt nàng quay lại, giấu vào lòng thật kỹ.
Hắn bỗng cảm thấy một ngọn lửa tà ác bừng lên trong ngực.
Hắn không rõ đây là cảm giác gì, nhưng hắn biết, nó đủ để sinh ra sự cuồng nộ.
Hắn hiểu rất rõ tâm tư của Vân Kiểu.
Nhưng hắn sinh ra đã không phải kẻ đắm chìm trong ái tình.
Vân Kiểu chỉ là một nô tỳ, được hắn đoái hoài đã là ân huệ trời ban.
Nàng yêu hắn như vậy, làm sao có thể cam tâm rời đi?
Nàng thậm chí có thể vì hắn mà không tiếc mạng sống.
Vân Kiểu tuyệt đối không thể yêu kẻ khác.
Càng không thể tự nguyện rời đi.
Lẽ nào… nàng bị Tề Uyển Hề ép buộc?
Lẽ nào có kẻ đã thông đồng với nàng ấy, bắt cóc Vân Kiểu đi?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận