Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGÔ THIÊN TRI XUÂN LAI

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:56:13
2
Mùng tám tháng Chạp, hiếm khi tuyết ngừng rơi, Hầu phủ cũng vì thế mà trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Sáng sớm, Tạ Duẫn Khâm đưa Tề Uyển Hề cùng vào cung tham dự yến tiệc.
Vân Kiểu thì cùng đám hạ nhân trong phủ nấu cháo Lạp Bát, mong cầu một năm mới may mắn thuận lợi.
Sau khi nấu xong, nàng lần lượt mang cháo phân phát cho mọi người trong phủ.
Lúc Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề trở về, liền trông thấy Vân Kiểu đang tươi cười đưa một bát cháo cho thị vệ trong phủ.
Tạ Duẫn Khâm lập tức nhìn thấy nàng mặc một bộ áo bông lụa hồng đào, khiến cả người như đoá hoa đào nở rộ, khóe môi còn hiện lên hai lúm đồng tiền...
Đột nhiên, Vân Kiểu cảm nhận được một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo phóng tới.
Nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề đứng cách đó không xa.
Tạ Duẫn Khâm mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt âm u, lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.
Vân Kiểu giật mình, vội vàng hành lễ với hai người: “Tham kiến Thế tử, Thế tử phi.”
Tạ Duẫn Khâm vẫn chỉ lạnh lùng dõi theo nàng, rất lâu không nói gì, ánh mắt khiến lòng bàn tay nàng ứa mồ hôi.
Cuối cùng, vẫn là Tề Uyển Hề mỉm cười nói: “Miễn lễ đi.”
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tạ Duẫn Khâm, dịu dàng hỏi: “Thế tử, chàng sao vậy?”
Vân Kiểu cúi đầu đứng yên bất động, mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia rời đi.
Nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng lại nghe được giọng hắn dịu dàng nói với Tề Uyển Hề: “Không sao, về phòng thôi.”
Tạ Duẫn Khâm đã trở về, Vân Kiểu cũng không quản chuyện trong bếp nữa, không dám chậm trễ mà lập tức chạy đến chính phòng.
Mãi đến nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm mới chậm rãi trở về.
Vân Kiểu vội vàng bước tới, giọng nhẹ nhàng cung kính: “Nô tỳ giúp Thế tử thay y phục.”
Tay nàng vừa đưa ra nửa chừng, liền bị người trước mặt siết chặt.
Tạ Duẫn Khâm lạnh giọng cười nhạt: “Cười với kẻ khác?”
Vân Kiểu nhẫn nhịn cơn đau, nhẹ giọng giải thích: “Gia hiểu lầm rồi, hôm nay là mùng tám tháng Chạp, vừa rồi nô tỳ chỉ đang phát cháo thôi.”
Bàn tay còn lại của Tạ Duẫn Khâm bóp lấy má nàng, giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Mặc hoa hòe lòe loẹt như vậy, muốn khoe mẽ à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=2]

Nhớ cho kỹ, ngươi là đồ của bản Thế tử, đừng nảy sinh ý nghĩ gì khác.”
Không biết vì sao, chữ “đồ” này khiến Vân Kiểu cảm thấy khó chịu.
Những năm qua, Tạ Duẫn Khâm càng lớn càng thâm trầm.
Hắn trước mặt người ngoài luôn ôn hòa vô hại, nhưng đối với nàng lại ngày càng thất thường.
Vân Kiểu sớm đã học cách ngoan ngoãn, hắn tức giận, nàng cũng không giải thích nhiều.
Chỉ thuận theo lời hắn nói: “Nô tỳ lập tức đi thay bộ quần áo giản dị hơn.”
Nhìn gương mặt nhu thuận của nàng, cơn tức giận trong lòng Tạ Duẫn Khâm dần dần tan đi.
Cuối cùng, tay hắn cũng buông lỏng, chỉ lạnh lùng vứt lại một chữ: “Đi.”

Hôm sau, mùng chín tháng Chạp.
Toàn bộ Hầu phủ bắt đầu tổng vệ sinh.
Mặc dù Vân Kiểu là thông phòng của Tạ Duẫn Khâm, nhưng suy cho cùng nàng cũng chỉ là một nha hoàn, tất nhiên phải tham gia dọn dẹp cùng những người khác.
Khi nàng lau dọn đến kệ trưng bày, bất ngờ bị người khác đẩy mạnh một cái.
Nàng không kịp đề phòng, cả người va vào chiếc bình sứ đặt trên kệ.
“Choang” một tiếng, chiếc bình vỡ tan thành từng mảnh, âm thanh chói tai làm cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Nha hoàn vừa đụng vào nàng kinh hãi kêu lên: “Đây... đây là đồ cưới của Vương phi! Bình hoa sứ trắng Định Diêu đấy!”
Vân Kiểu nhận ra người này, là nha hoàn từng có ý định bò lên giường Tạ Duẫn Khâm nhưng bị nàng dạy dỗ một trận.
Đúng lúc này, Tạ Duẫn Khâm bước vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn liền cau mày: “Chuyện gì vậy?”
Cả phòng lập tức quỳ rạp xuống đất.
Nha hoàn kia nhanh chóng lên tiếng cáo trạng trước: “Bẩm Thế tử, là Vân Kiểu làm vỡ đồ cưới của Vương phi!”
Vân Kiểu vội giải thích: “Là nàng ta cố tình đụng vào nô tỳ trước, nô tỳ mới vô ý làm vỡ...”
Nàng còn chưa nói hết, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Duẫn Khâm đã vang lên: “Bản Thế tử tận mắt chứng kiến, ngươi còn dám chối cãi?”
Vân Kiểu nghẹn lời, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm không chút dao động của hắn.
Tạ Duẫn Khâm nhìn nàng từ trên cao, giọng điệu lạnh lùng: “Làm hỏng đồ cưới của Vương phi, Vân Kiểu, phạt bổng lộc một tháng, lĩnh mười đại bản.”
Lòng Vân Kiểu bỗng chốc lạnh buốt, lời giải thích đến bên môi cũng trở nên vô nghĩa.
Nàng cúi người, trán chạm đất. “Vâng, nô tỳ nhận phạt.”
Vân Kiểu bị kéo ra ngoài.
Mười trượng đánh xuống, đến khi nàng lê bước tập tễnh quay về chính viện thì trời đã tối đen.
Trong thư phòng của Tạ Duẫn Khâm, ánh nến vẫn sáng, cửa lại không đóng kín, để lộ vài khe hở gió lùa.
Vân Kiểu theo bản năng tiến lại, định đóng cửa giúp.
Nhưng vừa đến gần, nàng chợt nghe thấy giọng nói mờ ám của Tề Uyển Hề vang lên.
“Duẫn Khâm, nhẹ thôi...”
Bước chân Vân Kiểu khựng lại, nàng muốn lặng lẽ rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói dịu dàng của Tạ Duẫn Khâm truyền đến: “Xin lỗi, bình thường ta đã quen không nặng không nhẹ với Vân Kiểu rồi, phu nhân đừng trách.”
Giọng Tề Uyển Hề mềm mại đầy oán trách: “Duẫn Khâm, chỉ là một chiếc bình thôi, chàng phạt Vân Kiểu nặng quá rồi...”
Trong phòng, tiếng động chợt trở nên kịch liệt hơn.
Một lát sau, giọng Tạ Duẫn Khâm lười nhác đầy thỏa mãn vang lên: “Ta với nàng đang ở bên nhau, còn nhắc đến nữ nhân khác làm gì? Nàng ta chỉ là một nha hoàn, có đáng để nàng bận tâm không?”

Bình Luận

0 Thảo luận