7
Tim Vân Kiểu đập dồn dập như trống trận, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.
Nàng cúi đầu, hành lễ rồi giải thích: “Nô tỳ chỉ đang thu dọn đồ cũ, bọc lại bằng vải để đỡ bám bụi.”
Thấy nàng không có gì khác thường, Tạ Duẫn Khâm cũng không nghi ngờ, đi đến bàn ngồi xuống.
Vân Kiểu pha trà cho hắn, sau đó hai tay dâng lên miếng ngọc bội, thái độ ngoan ngoãn, kính cẩn.
“Khi nô tỳ dọn dẹp, tìm thấy miếng ngọc này. Nghĩ rằng đây là vật cũ của phu nhân Thế tử gia, đáng lẽ nên giao lại cho người thích hợp bảo quản.”
Tạ Duẫn Khâm mặt không cảm xúc, chân mày đã thoáng hiện vẻ không vui, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Ngẩng đầu lên.”
Vân Kiểu lập tức làm theo, mắt vẫn rũ xuống, nhưng tay cầm ngọc lại không hề động đậy.
Tạ Duẫn Khâm nhận lấy ngọc bội, trên đó đã nhiễm hơi ấm từ tay nàng, trở nên ấm áp dịu dàng.
Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, ánh mắt hắn chìm xuống, lạnh nhạt cười khẩy: “Ngọc bội này đã qua tay một nô tỳ như ngươi, còn định giao cho Thế tử phi? Ngươi muốn làm bẩn thân phận ai vậy?”
Vân Kiểu khẽ run lên, đầu càng cúi thấp: “Thế tử gia nói phải.”
Rõ ràng nàng vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, nhưng Tạ Duẫn Khâm lại đột nhiên muốn nghe nàng nói điều gì khác.
Nhưng nàng… có thể nói gì đây? Một nô tỳ từng được bước lên giường hắn, đã là đại ân lớn nhất.
Thu lại ánh mắt đầy phiền muộn, hắn cầm ngọc bội, tiện tay ném ra ngoài cửa.
Tuyết dày, không một tiếng động.
“Không cần thì vứt đi.”
Hắn phất tay áo, quay người rời đi.
Sau khi hắn đi khỏi, Vân Kiểu mới ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ.
Nàng chậm rãi bước ra ngoài, mất nửa canh giờ tìm kiếm trong lớp tuyết dày mới nhặt lại được miếng ngọc ấy.
…
Ngày Hai Mươi Bảy tháng Chạp.
Thị nữ thân cận của Tề Uyển Hề đến tìm Vân Kiểu: “Vân Kiểu tỷ tỷ, Thế tử phi muốn gặp tỷ.”
Vân Kiểu theo nàng ta đến viện của Tề Uyển Hề.
Đây là nơi có phong cảnh đẹp nhất Hầu phủ, có hồ, có mai, bố trí tinh tế tao nhã.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy Tạ Duẫn Khâm coi trọng Tề Uyển Hề đến mức nào.
Trong phòng, Tề Uyển Hề quan sát sắc mặt nhợt nhạt của Vân Kiểu, nhẹ giọng than thở: “Vân Kiểu, nếu không phải ta giữ ngươi lại, ngươi đã không phải chịu khổ thế này…”
Vân Kiểu lập tức đáp khẽ: “Nô tỳ không sao, Thế tử phi đã chiếu cố nô tỳ rất nhiều rồi.”
Tề Uyển Hề liền kéo tay nàng, nói: “Ngươi ở trong phòng suốt cũng buồn chán, ra hồ đi dạo với ta đi.”
Hai người tản bộ bên hồ, Tề Uyển Hề không cho người theo sau.
Nàng ấy hỏi Vân Kiểu: “Vài ngày nữa ngươi sẽ đi, bạc mang theo có đủ không?”
Vân Kiểu cung kính đáp: “Hồi Thế tử phi, đủ ạ.”
Tề Uyển Hề khẽ thở dài: “Đều là nữ nhân, ta hiểu suy nghĩ của ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=7]
Ai lại không mong trượng phu chỉ có một mình mình chứ…”
Trượng phu…
Nghe xong, Vân Kiểu chỉ thấy buồn cười.
Thế tử phi nói vậy, chẳng phải là đang đùa sao?
Ba tháng trước, trong đêm đại hôn của Tạ Duẫn Khâm, ánh nến hỷ rực rỡ cháy suốt một đêm, Vân Kiểu mới hiểu thế nào là phu thê.
Nàng làm sao có thể? Lại làm sao dám coi Tạ Duẫn Khâm là phu quân!
Vân Kiểu vội vàng cắt ngang lời Tề Uyển Hề: “Nô tỳ không dám có vọng tưởng như vậy, chỉ là cảm thấy đã đến lúc rời đi, không muốn quấy rầy thêm nữa.”
Tề Uyển Hề cũng không khuyên gì thêm, chỉ bảo: “Vậy mấy ngày này ngươi hãy dưỡng thân cho tốt.”
Vân Kiểu mím môi cảm tạ: “Đa tạ Thế tử phi.”
Hai người đã đi đến bờ hồ, một nhành mai nở rộ rực rỡ.
Tề Uyển Hề bước lên trước một bước, dường như định hái hoa, nào ngờ mặt hồ đóng băng trơn trượt, chân nàng lảo đảo, cả người ngã thẳng xuống hồ.
Vân Kiểu vội vàng đưa tay kéo, nhưng không kịp giữ lại.
Nàng hoảng hốt hét lớn: “Có ai không! Mau tới đây! Thế tử phi rơi xuống hồ rồi, cứu người!”
Lời vừa dứt, nàng cũng lập tức nhảy xuống làn nước băng giá.
Cơn đau quặn trong bụng vẫn còn đó, vết thương do đỡ kiếm cho Tạ Duẫn Khâm vẫn chưa lành, nhưng Vân Kiểu chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cố sức kéo Tề Uyển Hề bơi về phía bờ.
Chật vật lắm, cuối cùng nàng cũng đưa được cả hai lên bờ.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, có người chạy vội về phía bờ hồ.
Vân Kiểu cảm giác một cơn gió lướt qua trước mặt.
Chỉ trong chớp mắt, nàng thấy Tạ Duẫn Khâm sốt sắng ôm lấy Tề Uyển Hề.
Cả người Vân Kiểu lạnh run, môi tím tái, nàng cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nghe thấy Tạ Duẫn Khâm buông ra một câu lạnh lùng.
“Quỳ ở đây! Đợi đến khi Thế tử phi tỉnh lại thì ngươi mới được đứng dậy!”
Môi Vân Kiểu run rẩy, ngay cả một câu cầu xin cũng không thốt nổi, chỉ có thể cúi đầu, toàn thân ướt sũng, quỳ giữa nền tuyết lạnh buốt.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Kiểu cảm thấy trên người mình đã đóng một tầng băng, ý thức cũng dần mơ hồ.
Bên tai bỗng vang lên tiếng bước chân, nàng khó nhọc ngẩng đầu, mờ mịt chạm phải ánh mắt sắc bén của Tạ Duẫn Khâm.
Hắn không biểu cảm, chất vấn nàng: “Hôm nay Thế tử phi rơi xuống hồ, có phải do ngươi cố ý?”
Lời nghi ngờ ấy như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Vân Kiểu.
Nàng dốc hết chút sức lực cuối cùng, dập đầu xuống đất: “Thế tử phi ngày thường đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!”
Nàng có thể cảm nhận ánh mắt Tạ Duẫn Khâm lạnh như băng, còn lạnh hơn cả tuyết phủ trên người nàng.
Bất giác, nàng bỗng rất muốn biết một đáp án.
“Thế tử gia.” Nàng dồn hết sức ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa nỗi bi thương cùng tuyệt vọng không thể diễn tả.
“Suốt mười hai năm qua, trong lòng ngài, nô tỳ từng có một vị trí nào đó hay chưa? Chẳng lẽ nô tỳ không đáng để ngài tin tưởng dù chỉ một chút sao?”
Tạ Duẫn Khâm nhìn nàng chằm chằm mấy giây, rồi đột nhiên lướt qua một tia bật cười như thể cảm thấy câu hỏi của nàng quá nực cười.
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi hà tất phải hỏi một câu tự rước nhục vào thân như vậy.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận