Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGÔ THIÊN TRI XUÂN LAI

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:57:17
8
Ánh mắt Vân Kiểu hoàn toàn ảm đạm.
Tạ Duẫn Khâm nhìn xuống nàng từ trên cao, giọng điệu khôi phục sự lạnh lùng: “Bản Thế tử không thể chứa chấp một nha đầu vô dụng không biết bảo vệ chủ nhân như ngươi. Hôm nay liền chuyển ra khỏi nội viện, làm một nha hoàn thô sử đi.”
Sau khi trở về từ bãi tuyết, Vân Kiểu không tránh khỏi một trận trọng bệnh.
Trong cơn sốt cao, nàng chìm vào những giấc mộng cũ.
Nàng mơ thấy Tạ Duẫn Khâm của ngày trước.
Năm đầu tiên vào hầu phủ, Vân Kiểu bị ma ma giáo tập phạt quỳ trong phòng củi. Khi đó, tiểu thiếu gia Tạ Duẫn Khâm trèo tường vào, mang theo vài miếng bánh hoa quế, cùng nàng chịu đựng một đêm lạnh lẽo.
Vân Kiểu không biết ngày sinh của mình, vì vậy mỗi năm, vào ngày hai người gặp nhau, Tạ Duẫn Khâm đều tặng nàng một món quà, nói là chúc mừng sinh thần nàng.
Khi nàng bị kẻ khác khinh bạc, dù bản thân ở kinh thành cũng không khá hơn là bao, hắn vẫn vung roi ngựa, đánh đám công tử bột kia quỳ xuống xin lỗi nàng.
Giữa cơn mê man, khóe mắt Vân Kiểu chợt lóe lên chút ướt át, nhanh chóng thấm vào tóc mai, biến mất không dấu vết.
Lần nữa tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đã bị chuyển khỏi phòng riêng của Tạ Duẫn Khâm, bị người ta đưa đến ngoại viện.
Giữa những tiếng pháo vang lên lác đác, Vân Kiểu khó khăn ngồi dậy, bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài, mấy nha hoàn đang quét tước. Thấy nàng, bọn họ lập tức tụ lại, giọng điệu tràn đầy chế giễu.
“Chậc, cuối cùng cũng tỉnh rồi hả? Tỉnh rồi thì mau đi làm việc đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-thi-n-tri-xu-n-lai&chuong=8]

Còn tưởng mình vẫn là người được Thế tử gia sủng ái chắc?”
“Đồ không biết thân biết phận, dám tranh sủng với Thế tử phi, có chết cũng đáng đời!”
“Trước đây dựa vào sự cưng chiều của Thế tử mà làm mưa làm gió, nếu không thì sao bao nhiêu năm qua, Thế tử chỉ giữ lại mỗi mình nàng ta làm thông phòng chứ?”
Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch đến gần như trong suốt, cả người gầy yếu mong manh như thể chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.
Đối với những lời ác ý đó, nàng làm như không nghe thấy.
Nhìn quanh một lượt, lúc này nàng mới nhận ra cả phủ đều đã treo đèn lồng đỏ.
Bất chợt, nàng hỏi: “Hôm nay là ngày gì rồi?”
Mấy người kia nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Là ngày hai mươi chín tháng Chạp.”
Thì ra, ngày mai đã là đêm giao thừa.
Trong lòng Vân Kiểu thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.
Nàng cứ tưởng mình sẽ không qua nổi trận sốt cao này.
May mà ông trời thương xót, để nàng còn sống rời khỏi hầu phủ, từ đây vĩnh viễn không gặp lại Tạ Duẫn Khâm nữa.
“Đa tạ.”
Nói xong, Vân Kiểu liền quay về phòng riêng.
Người tuy bị chuyển ra ngoại viện, nhưng đồ đạc của nàng vẫn còn trong nội viện.
Vân Kiểu nhanh chóng thu dọn hành lý, khoác bọc đồ lên vai, rời khỏi phòng.
Không ngờ mới đi được mấy bước, liền đụng mặt Tạ Duẫn Khâm.
Người đàn ông trước mặt vẫn sừng sững như cây tùng, dáng vẻ kiên cường không đổi, ánh mắt nhìn nàng cũng chẳng khác gì ngày thường.
Trong lòng Vân Kiểu thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, vội vàng lùi sang một bên hành lễ.
Tạ Duẫn Khâm chỉ thờ ơ liếc nàng một cái, nửa bước cũng không dừng lại.
“Thế tử gia đi thong thả.”
Đây là câu cuối cùng Vân Kiểu nói với hắn.
Đợi đến khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, nàng mới chậm rãi đứng thẳng người lên.
Vân Kiểu bước thẳng về phía cổng Hầu phủ.
Người giữ cửa chặn nàng lại, nàng liền đưa khế bán thân ra cho họ kiểm tra, sau đó thuận lợi ra ngoài.
Trời đổ tuyết lớn.
Bóng dáng mảnh mai của Vân Kiểu nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một hàng dấu chân.
Chẳng bao lâu sau, tuyết rơi dày đặc che lấp tất cả, không còn dấu vết nào.
Tựa như nàng chưa từng tồn tại.
Tuyết rơi suốt một đêm, giao thừa đã đến, tiếng pháo vang không ngừng.
Tạ Duẫn Khâm cùng Tề Uyển Hề vào cung chúc Tết, đến chạng vạng mới trở về Hầu phủ.
Hai người tách ra đi tắm rửa, sau đó cùng đến chính sảnh đón giao thừa.
Trong phòng tắm, Tạ Duẫn Khâm nâng tay gọi: “Người đâu.”
Nhưng bước vào lại là một nha hoàn lạ mặt.
Hàng mày hắn thoáng chau lại, rõ ràng hôm qua vẫn còn thấy Vân Kiểu, đã có thể ngồi dậy được rồi, vậy mà vẫn chưa đến hầu hạ hắn?
Tạ Duẫn Khâm có chút bực bội, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày Tết, đành thu lại vẻ mặt, lạnh giọng ra lệnh: “Thôi, lui xuống đi.”
Nửa canh giờ sau, Tạ Duẫn Khâm đến chính sảnh.
Bữa cơm tất niên đã được dọn lên, Tề Uyển Hề cũng đã ngồi sẵn ở đó chờ hắn.
Hắn quét mắt xung quanh, vẫn không thấy Vân Kiểu, lần này, hắn không còn nhịn được nữa.
Vừa ngồi xuống, hắn liền lạnh lùng ra lệnh: “Gọi Vân Kiểu lên hầu hạ.”
“Ai ya!”
Lời vừa dứt, Tề Uyển Hề bên cạnh bỗng kinh ngạc kêu lên.
Nàng ấy nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ có chút ngại ngùng.
“Chuyện này… Thế tử, hôm qua Vân Kiểu cùng một nam nhân đến chuộc lại khế bán thân của nàng ấy. Thiếp thấy hai người họ tình cảm chân thành, liền cho phép nàng ấy xuất phủ lấy chồng rồi!”

Bình Luận

0 Thảo luận