Trong hang động tối tăm, sau khi hai người đi tới đi lui rồi lại quay về chỗ cũ, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Tang Niệm cũng cạn sạch. Nàng nói với Lục Lục:
"Ta bật định vị lên đây."
Lục Lục đành phải nhượng bộ:
"Được rồi."
Hệ thống vang lên một tiếng “Đinh”, thông báo đã khởi động định vị.
Tang Niệm kéo ống tay áo Tạ Trầm Chu:
"Ta tìm được đường rồi, đi theo ta."
Trong mắt Tạ Trầm Chu lóe lên một tia cảm xúc khác thường nhưng hắn vẫn không nói gì mà chỉ im lặng đi theo nàng.
Chẳng bao lâu sau, một tia sáng xuất hiện trước mặt họ.
Tang Niệm lập tức đi nhanh hơn. Khi khoảng cách càng gần, ánh sáng càng lớn, một lối thoát hẹp trên trần hang dần hiện ra.
Nàng bắt đầu thử trèo lên nhưng vách đá trơn nhẵn, không có chỗ bám nào cả.
Không còn cách nào khác, nàng đành quay sang Tạ Trầm Chu, lên tiếng đề nghị:
"Hay là ngươi đạp lên vai ta rồi leo lên trước, sau đó thì tìm dây thả xuống kéo ta lên?"
Tạ Trầm Chu liếc nhìn tấm lưng mảnh khảnh của nàng, hắn khẽ nhếch môi rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
"Leo lên đi."
Tang Niệm không nói nhiều, nàng lập tức chống tay lên vách đá rồi cẩn thận đặt chân lên vai hắn.
Hắn đứng dậy một cách vững vàng.
Chiều cao này của hắn vừa đủ để nàng với tới miệng hang, nàng cố gắng dùng cả hai tay bám lấy mép hang rồi dồn hết sức trèo lên.
Sau khi thành công thoát ra, nàng lập tức nhắc nhở:
"Ta sẽ quay lại ngay thôi, ngươi nhất định phải chờ ta."
Nói xong thì nàng vội vã chạy đi.
Tạ Trầm Chu ngẩng đầu nhìn khoảng trời qua lối ra chật hẹp trên cao một lúc, sau đó hắn ngồi xuống, tựa lưng vào vách hang rồi đưa tay khẽ day trán.
Lẽ ra hắn nên giết nàng.
Hắn nghĩ vậy.
Hoặc nói chính xác hơn, đáng lẽ hắn phải giết nàng từ lâu rồi mới đúng.
Đây là một cơ hội tuyệt vời.
Tạ Trầm Chu nhìn bàn tay phải tái nhợt của mình, ánh mắt tối sầm lại. Hắn siết chặt nắm đấm khiến móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Nhưng đáng tiếc, nàng sẽ không quay lại nữa.
Nơi nguy hiểm như thế này vốn không phải chỗ dành cho một tiểu thư cao quý như nàng.
Từ đầu đến cuối, chỉ vì hắn mà nàng đã bị cuốn vào nguy hiểm.
Còn trong mắt nàng thì có lẽ hắn cũng chỉ là một món đồ chơi có thể tùy ý vứt bỏ bất cứ lúc nào.
"Tạ Trầm Chu!"
Một giọng nói quen thuộc đột ngột vọng xuống từ trên cao.
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, nụ cười châm chọc nơi khóe môi dần biến mất, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Phía trên khoảng trời nhỏ hẹp ấy, một cái đầu lông xù ló ra.
Người thiếu nữ ấy đã quay lại, thậm chí nàng còn mỉm cười với hắn:
"Ta về rồi đây."
Nàng đã trở lại.
Tạ Trầm Chu sững sờ trong giây lát.
Hắn bỗng nhớ ra, dường như từ rất nhiều năm trước, hắn cũng từng chờ một người như thế này.
Chỉ là khi đó, hắn đã không đợi được.
Một sợi dây leo xiêu vẹo được buộc một cách tạm bợ từ nhiều đoạn khác nhau rủ xuống ngay trước mặt hắn.
Tang Niệm không để ý đến sự ngơ ngác của hắn mà nàng hào hứng nói:
"Ta không tìm được dây thừng nên đã vào rừng cắt mấy cành dây leo rồi bện lại. Ta đã thử rồi, rất chắc chắn."
"Ngươi nắm lấy đi để ta kéo ngươi lên." Nàng thúc giục.
Tạ Trầm Chu lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi nắm lấy sợi dây leo, mũi chân đạp vào vách đá để mượn lực rồi trèo lên khỏi hang động chật hẹp từng chút từng chút một.
Khoảnh khắc đôi chân chạm đến mặt đất, trước mắt hắn bỗng trở nên sáng rực.
Đêm tối đã qua, ở phía Đông, một vầng thái dương vàng rực từ từ nhô lên, ánh bình minh tựa như những dải lụa mềm mại trải dài nửa bầu trời xanh thẳm.
Trong đôi mắt trong veo của thiếu nữ bên cạnh phản chiếu ánh bình minh lấp lánh như có những tia sáng rực rỡ đang nhảy múa trong đó.
Lần đầu tiên, Tạ Trầm Chu nhận ra rằng hóa ra người mà hắn chán ghét, Tang Uẩn Linh lại có một đôi mắt cũng không đến nỗi tệ.
"Ta đã nói sẽ quay lại cứu ngươi thì chắc chắn sẽ quay lại. Ta không bao giờ thất hứa."
Tang Niệm vừa nói vừa dùng mu bàn tay lau sạch bùn đất trên mặt.
Có vẻ nàng vừa ngã một cú không nhẹ, trên má và tóc vẫn còn dính đầy bùn đất, ngay cả y phục cũng bị vấy bẩn.
Thế nhưng, nàng vẫn giữ vẻ mặt đầy kiêu hãnh, hoàn toàn không cảm thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình lúc này có gì buồn cười.
Từ góc độ này, Tạ Trầm Chu có thể nhìn thấy lòng bàn tay nàng.
Đó vốn là một đôi tay của người được sống trong nhung lụa, trông vừa mềm mại vừa mỏng manh, chưa từng phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Nhưng giờ đây, những mảnh sỏi thô ráp đã cứa rách da tay nàng để lại những vết thương sưng tấy, trên đó còn có những vết xước lấm tấm máu trộn lẫn cùng với bùn đất.
[Đinh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=9]
Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu +100]
Nghe thấy âm thanh thông báo, mắt Tang Niệm sáng rực lên.
Tạ Trầm Chu chợt mở miệng:
"Tang Uẩn Linh."
Tang Niệm ngẩn người một giây rồi mới nhận ra hắn đang gọi mình, nàng vui vẻ đáp lại:
"Gì vậy?"
Tạ Trầm Chu nói:
"Ta đã định giết ngươi."
Nụ cười trên môi Tang Niệm chợt cứng lại.
Nàng còn chưa kịp nói gì thì bụi cỏ gần đó bỗng rung lên mấy cái, một con yêu lang với đôi mắt đỏ ngầu đã đánh hơi được mùi máu tươi đang nhanh chóng lao đến.
Tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt hai người, nó gầm lên một tiếng rồi há miệng, để lộ những chiếc răng nanh sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Tang Niệm: "!"
"Cái!"
Nàng vừa kịp thốt ra một chữ thì ngay giây tiếp theo, Tạ Trầm Chu ở bên cạnh đã giơ tay lên túm được con yêu lang một cách dễ dàng.
Sắc mặt hắn bình thản, năm ngón tay dần siết chặt.
"Bùm!"
Máu thịt lập tức bắn tung tóe.
Đầu con yêu lang nổ tung như một quả dưa hấu bị đập vỡ, từng mảnh lớn rơi xuống đất, đỏ trắng đan xen văng ra khắp nơi như những bông hoa bồ công anh bay tán loạn.
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tang Niệm đưa tay chạm lên mặt mình, đầu ngón tay nàng bỗng chạm phải thứ gì đó nhớp nháp khiến nàng lập tức cứng đờ cả người.
Tạ Trầm Chu nhìn bàn tay đẫm máu của mình, đột nhiên hắn khẽ bật cười.
"Ngươi sợ sao?" Hắn nhướng mày nhìn nàng: "Sợ ta cũng sẽ giết ngươi như thế ư?"
Giọng hắn nhẹ bẫng, cuối câu hơi cao giọng nên nghe hơi quỷ dị, đáng sợ.
Dưới cái nhìn của hắn, Tang Niệm trợn tròn mắt rồi chậm rãi nói:
"Ta không còn sạch sẽ nữa rồi."
Tạ Trầm Chu: "…"
Tang Niệm: "Ọe."
Tạ Trầm Chu: "?"
Nàng vội vã xua tay về phía hắn, bịt miệng rồi quay lưng đi nôn thốc nôn tháo.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, Tang Niệm vô tình liếc thấy bàn tay vẫn còn đang nhỏ máu của Tạ Trầm Chu thì dạ dày lại quặn lên từng cơn, khiến nàng suýt chút nữa nôn cả dịch mật ra ngoài.
"Ngươi có thể…" Tang Niệm khó khăn lên tiếng: "Đi rửa tay trước được không?"
Nàng cố gắng nói một cách uyển chuyển:
"Bây giờ trông ngươi thật sự kinh khủng quá."
Tạ Trầm Chu: "…"
Sắc mặt hắn đen như than, hắn trừng mắt nhìn nàng một cách u ám.
Tang Niệm chắp hai tay, ánh mắt đầy mong chờ.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng hắn quay phắt người bỏ đi, bước chân giẫm gãy một cành khô trên mặt đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Không xa phía trước có một con suối nhỏ.
Tạ Trầm Chu dừng chân bên bờ suối, hắn cúi xuống nhúng tay vào dòng nước lạnh.
Một vệt đỏ tươi nhanh chóng loang ra trên mặt nước, nhưng chẳng mấy chốc đã bị dòng chảy cuốn đi rồi lặp đi lặp lại như thế.
Hắn thất thần nhìn vào hình bóng đang phản chiếu trên mặt nước của mình.
Bỗng nhiên, một cái bóng khác bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.
Hắn quay đầu nhìn qua.
Tang Niệm ngồi xổm trên một tảng đá xanh không bằng phẳng lắm, nàng cúi người tạt nước lên mặt rồi điên cuồng chà sát khuôn mặt mình.
Trông nàng như thể muốn lột sạch lớp da vừa bị dính máu và óc nát trên mặt xuống vậy.
Một lúc lâu sau, nàng mới chịu dừng tay, sau đó xoay trái xoay phải để cho hắn nhìn rồi liên tục hỏi:
"Thế nào? Sạch chưa?"
Hai gò má trắng nõn bị nàng chà đến đỏ ửng, vài lọn tóc ướt dính lên mặt, cổ áo và tay áo đều đã ướt hơn phân nửa.
Dù sao thì, trông cũng sạch sẽ hơn thật.
Tạ Trầm Chu thu ánh mắt lại, hờ hững đáp: "Ừ."
Hắn rút tay mình ra khỏi dòng nước, những giọt nước trong veo men theo đầu ngón tay đọng thành từng giọt, tí tách rơi xuống.
Thấy vậy, Tang Niệm vội vã lôi một chiếc khăn lụa từ trong tay áo ra, lau qua mặt mình rồi run rẩy cầm lấy bàn tay hắn.
Hắn muốn rút tay về theo bản năng nhưng lại thấy nàng nhíu mày:
"Đừng nhúc nhích."
Hắn khựng lại, sau đó im lặng nhìn nàng cẩn thận lau sạch những giọt nước trên tay mình từng chút một.
Thiếu nữ cúi đầu, từ góc độ này, hắn có thể thấy mái tóc đen nhánh cùng với hàng mi cong dài và sống mũi nhỏ nhắn của nàng.
Lúc này, hàng mi nàng khẽ run rẩy, chóp mũi cũng đỏ ửng.
Những giọt nước vừa trong suốt vừa ấm nóng lăn xuống, tí tách rơi vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Trầm Chu bỗng giật mình, đầu ngón tay vô thức co lại.
Hắn bỗng cảm thấy bực bội không rõ lý do, khó chịu lên tiếng:
"Ngươi khóc cái gì?"
Nàng sợ hắn sẽ giết nàng đến vậy sao?
Nghe hắn nói vậy thì Tang Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đỏ hoe, mặt mày ủ rũ, nghẹn ngào đáp lại:
"Ta cũng có muốn khóc đâu, chỉ là mùi máu trên người ngươi nồng quá, xộc lên khiến mắt ta cay xè."
Tạ Trầm Chu: "…"
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận