Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 3: Nam nhân chỉ có đánh một trận mới chịu ngoan ngoãn

Ngày cập nhật : 2025-03-16 21:29:19
"Choang ——"
Chậu bạc đựng đầy nước bị đổ, Tang Niệm co chân chạy ra ngoài:
"Bây giờ Tạ Trầm Chu đang ở đâu?"
Xuân Nhi ngẩn người một lúc rồi cầm lấy chiếc lược đuổi theo:
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Ta làm sao vậy?
Ta sắp c/h/e/c rồi.
Tang Niệm chỉ hận không thể cho thế giới này lập tức diệt vong: “Ca ca ta tại sao lại đánh Tạ Trầm Chu?"
"Hắn ta chỉ là một tên nô lệ bỏ trốn, tiểu thư người coi trọng hắn ta đã là phúc khí tám đời của hắn ta rồi, vậy mà hắn ta còn dám trưng ra cái mặt lạnh với tiểu thư, chẳng lẽ không nên đánh sao?"
Xuân Nhi phẫn nộ nói:
"Hơn nữa tối qua người bị hắn ta h/a/n/h h/a thành ra thế này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết hắn ta chắc chắn là cố ý trả thù, đương nhiên phải dạy dỗ hắn ta một trận."
Bước chân Tang Niệm khựng lại: "... Thực ra chuyện này, cũng không phải lỗi của hắn."
"Tiểu thư đừng bênh vực hắn ta nữa." Xuân Nhi nói: “Chúng ta đều hiểu mà."
Tang Niệm: "..."
Không, các ngươi không hiểu!
*
Đang là đầu tháng Năm mùa hạ, thời điểm gió dịu dàng nhất trong năm.
Gió như dải lụa mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua cành hoa, làm rơi vài cánh hoa lê.
Tang Uẩn Linh thích hoa lê, Tang Thành chủ bèn trồng đầy một vườn lê, toàn là những giống quý hiếm khó gặp, thời gian nở hoa rất dài, cành cây trắng xóa như tuyết phủ.
Vài giọt m/a/u đỏ tươi bắn lên hoa, tạo thành hai hàng nước lệ son trên nền trắng tinh khôi ấy.
Mặt trời bị những đám mây dày đặc che khuất trong chốc lát, ánh sáng trở nên âm u, vạn vật đều nhuốm màu lạnh lẽo.
Chỉ có một người duy nhất mang một màu đỏ chói mắt đến kinh người.
Hắn bị trói hai tay treo trên cây liễu, sợi dây gai thô ráp cứa sâu vào da thịt. Trên người chi chít những vết roi, lớp áo mỏng manh rách nát tả tơi, m/a/u không ngừng nhỏ xuống từ những vết thương.
"Dám làm bẩn hoa mà tiểu thư yêu thích nhất sao?" Tên thị vệ thi hành hình phạt quát lớn, roi dài xé gió, phát ra tiếng động chói tai.
Tang Niệm vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh này, tim nàng suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, hét lớn:
"Dừng tay!"
Nghe thấy giọng nàng, mọi người vội vàng dừng lại, cung kính hành lễ với nàng.
Tang Niệm thở hổn hển: "Thả, thả hắn xuống."
Mọi người nhìn nhau: “Đây là do Thành chủ dặn dò..."
"Ta nói." Tang Niệm cao giọng: “Thả hắn xuống."
Rốt cuộc mọi người cũng không dám cãi lời nàng, vội vàng thả Tạ Trầm Chu xuống.
Tạ Trầm Chu ngã mạnh xuống đất, phun ra hai ngụm m/a/u.
Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn Tang Niệm, vài lọn tóc đen ướt đẫm m/a/u hay mồ hôi lạnh dính vào má. Sắc mặt của hắn trắng bệch, đáy mắt không có chút ánh sáng nào, tĩnh lặng như hồ nước lạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, tim Tang Niệm đập thình thịch.
Không kịp nghĩ nhiều, nàng vừa định xem xét vết thương của Tạ Trầm Chu, thì Xuân Nhi đã kéo tay nàng lại, khuyên nhủ:
"Tiểu thư đừng qua đó, tránh làm đau mắt người, hơn nữa, vết thương của hắn ta toàn m/a/u me be bét, nhỡ đâu làm người sợ hãi thì sao."
Tang Niệm gạt tay nàng ấy ra, ngồi xổm xuống muốn đỡ Tạ Trầm Chu dậy nhưng lại không tìm được một tấc da thịt lành lặn nào để chạm vào.
Da tróc thịt bong, cũng chỉ đến thế này thôi.
Nhớ ra điều gì đó, nàng vội vàng lấy ra viên đan dược lúc trước đã cất trong túi trữ vật.
"Há miệng."
Tạ Trầm Chu quay mặt đi, tỏ ý từ chối.
Nàng giải thích: "Đây không phải độc dược, là đan dược trị thương."
Tạ Trầm Chu vẫn không chịu.
Tang Niệm trực tiếp tách miệng hắn ra rồi nhét viên thuốc vào.
Đan dược vừa vào miệng thì lập tức tan ra, hắn không có cơ hội nhổ ra.
"Ngươi tưởng ta muốn cứu ngươi chắc?" Nàng hung dữ nói: “Nếu không phải thấy ngươi có chút nhan sắc, c/h/e/c thì tiếc, ta mới lười quản ngươi."
Ngoài dự đoán, Tạ Trầm Chu không hề tức giận.
Hắn thậm chí còn cười phá lên.
Vừa cười vừa ho ra m/a/u.
Tang Niệm: "... Tạ Trầm Chu ngươi đừng cười nữa, ta sợ."
Đột nhiên, đôi môi mỏng của Tạ Trầm Chu khẽ động, phát ra âm thanh gần như không thể nghe thấy.
Nàng vội vàng ghé sát tai lắng nghe.
Hắn nói là ——
"Chỉ tiếc là, trên đời này không ai có thể g/i/e/c được ta."
Đến nước này rồi mà miệng vẫn còn cứng như vậy.
Tang Niệm càng thêm áy náy:
"Ta không biết ca ca của ta sẽ làm như vậy... Là bọn ta có lỗi với ngươi, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, những chuyện khác đợi khi nào vết thương
lành rồi hãy nói."
Nói xong nàng mới phát hiện, Tạ Trầm Chu không biết đã hôn mê từ lúc nào.
Nàng đành phải dặn dò Xuân Nhi:
"Đưa hắn xuống, dùng thuốc tốt nhất, tuyệt đối không được để hắn c/h/e/c."
Xuân Nhi miễn c/u/o/n/g đồng ý.
Tang Niệm vừa định đi theo thì bị một tên thị vệ ngăn lại:
"Tiểu thư, Thành chủ mời người qua đó."
Tang Niệm gật đầu, xoay người đi về phía thư phòng ở sân chính.
Lục Lục hóa thành một con vẹt nhỏ đậu lên vai nàng, ngáp một cái, đắc ý nói:
"Thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=3]

Nhiệm vụ mới đơn giản chứ?"
"Đúng vậy, quả thực dễ như trở bàn tay." Tang Niệm mỉm cười đáp.
Vừa dứt lời, nàng lập tức thừa dịp nó không đề phòng, chộp lấy nó rồi nắm c/h/ặ/t trong lòng bàn tay mà hung hăng xoa nắn.
Lục Lục hoảng sợ kêu to: "Cứu mạng! Giết gà con rồi! Có người muốn g/i/e/c gà con thông minh xinh đẹp đáng yêu rồi!"
Tên thị vệ đi trước liên tục quay đầu lại, Tang Niệm nắm c/h/ặ/t lông vũ của Lục Lục: “Câm miệng, nếu không ta sẽ nhổ lông ngươi ngay bây giờ."
Lục Lục lập tức che miệng lại, đồng thời lớn tiếng tố cáo nàng thông qua hệ thống:
"Ngươi làm vậy là không đúng! Ngươi đang ngược đãi nhân viên công tác! Ta sẽ mách Chủ Thần! Ngươi cứ đợi bị đày đi đào than đi!"
"Âm mười hai vạn độ hảo cảm." Tang Niệm cười khẩy: “Đây chính là cái mà ngươi gọi là đảm bảo không có bất kỳ độ khó nào tối qua sao?"
Lục Lục ấp úng: "Chuyện, chuyện nhỏ mười hai vạn thôi mà, cũng chẳng có gì khó khăn lắm."
Tang Niệm lại nắm c/h/ặ/t lông vũ của nó.
Lục Lục lập tức quỳ xuống:
"Xin lỗi."
Lúc này Tang Niệm mới buông tay ra, nàng nghĩ đến tương lai mờ mịt của mình, không khỏi cảm thấy chán nản.
"Đúng rồi, sao ngươi biết m/a/u của hắn có tác d/u/n/g với ngươi?" Nó cẩn t/h/ậ/n hỏi.
Tang Niệm chọc chọc vào má lúm đồng tiền tròn tròn trên mặt nó:
"Đây chẳng phải là thiết lập cũ rích trong giới tiểu thuyết hay sao?"
"Chỉ cần một người có thể chất đặc biệt, thì m/a/u của người đó nhất định sẽ có thiết lập kỳ lạ, trên có thể hàng yêu trừ ma, dưới có thể khử tà tránh quỷ, bình thường còn có thể làm túi cứu thương di động, tóm lại cái gì cũng có thể dùng thử."
Lục Lục chợt hiểu ra: "À đúng rồi."
Vừa nói chuyện, đã đến thư phòng.
Tang Niệm vừa định gõ cửa thì giọng nói của một nam nhân vang lên từ trong phòng:
"Niệm Niệm đến rồi à?"
Đây là nhũ danh của nguyên chủ, giống với tên của Tang Niệm.
Tang Niệm đáp: "Là muội."
Một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Một nam tử trẻ tuổi cao lớn xuất hiện trước mặt nàng, hắn ta mặc cẩm bào màu tím sang trọng, ngũ quan sắc sảo tuấn tú, khí chất nghiêm nghị sắc bén, khiến người ta không dám đến gần.
Ngay sau đó, hắn ta nhìn thấy Tang Niệm, vẻ mặt lập tức trở nên ôn hòa.
Thậm chí còn mang theo chút lấy lòng không dễ nhận ra.
"Vào đi."
Tang Niệm cúi đầu bước vào thư phòng.
Hắn ta nhìn thấy Lục Lục đang nhảy nhót trên vai nàng, cười nói:
"Muội nuôi thêm vẹt lúc nào vậy?"
Tang Niệm lấp lửng đáp: "Mới hai hôm nay thôi, muội thấy hay hay nên nuôi."
"Vậy để vài hôm nữa ca ca mời đệ tử của Ngự Thú Tông đến khai linh trí cho nó tu luyện, như vậy nó có thể ở bên cạnh muội rất lâu." Hắn ta nói.
Tang Niệm sợ người khác nhìn ra manh mối, vội vàng từ chối: "Không cần đâu, chỉ là nhất thời hứng thú thôi."
Trên mặt Tang Thành chủ thoáng hiện lên vẻ thất vọng, lại ân cần nói:
"Trên bàn có canh ngọt muội thích đó."
Hắn ta nhìn chằm chằm với vẻ mong đợi, Tang Niệm thật sự không chịu nổi. Nàng bèn bưng bát lên uống một ngụm cho có lệ. Thấy vị cũng ngon, nàng lại uống thêm một ngụm nữa.
Tang Thành chủ vừa mừng vừa sợ.
Tang Niệm nhìn thấy, thầm thở dài trong lòng.
Mối quan hệ giữa nguyên chủ và hắn ta thực ra không tốt lắm.
Mẫu thân nàng ta khó sinh mà c/h/e/c, đáng lẽ nàng ta sinh ra đã c/h/e/c yểu. Là do Tang Thành chủ, người ca ca này đã không chịu từ bỏ, hắn ta dùng vô số thiên tài địa bảo và linh đan diệu dược mới có thể nuôi nàng ta lớn đến chừng này.
Nhưng c/o t/h/e nàng ta vẫn luôn bị b/ệ/n/h tật h/a/n/h h/a, không biết ngày nào sẽ mất mạng.
Nàng ta oán trách mẫu thân đã sinh ra mình, càng hận ca ca đã để mình chịu khổ nhiều năm như vậy, vì thế nàng ta luôn cố ý xa cách hắn ta, chưa bao giờ nhìn hắn ta với vẻ mặt dễ chịu.
Tang Thành chủ tự biết có lỗi với nàng ta nên càng thêm chiều chuộng muội muội hết mực.
Ngay cả khi nàng ta đòi gả cho Tạ Trầm Chu ——
Người mà trong mắt người khác chỉ là một tên nô lệ bỏ trốn.
Dù không hài lòng nhưng hắn ta vẫn đồng ý.
Suy nghĩ trở lại hiện thực, Tang Niệm khuấy khuấy bát canh, thìa ngọc chạm vào thành bát, phát ra tiếng động khe khẽ:
"Ca ca gọi muội đến là có chuyện gì muốn nói với muội sao?"
Tang Thành chủ vừa định mở miệng thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, hắn ta nắm lấy một góc tay áo bên trái của nàng.
"Máu ở đâu ra vậy? Bị thương à?"
Tang Niệm liếc mắt nhìn, thành thật đáp: "Là của Tạ Trầm Chu."
Tang Thành chủ lại hiểu lầm ý nàng, hắn ta buông tay ra, cau mày:
"Muội đang trách ca đã sai người đánh hắn sao?"
Tang Niệm mơ hồ gật đầu.
"Ca cũng là vì muốn tốt cho muội, tên tiểu tử Tạ Trầm Chu kia nhìn một cái là biết không phải người dễ đối phó."
Tang Thành chủ ân cần khuyên nhủ: “Nghe ca khuyên một câu đi, nam nhân chỉ có đánh một trận mới chịu ngoan ngoãn, cứ nhún nhường mãi thì chẳng có ích gì đâu.
Tang Niệm: "..."
Tư tưởng thật giản dị, khiến người ta hoàn toàn không thể phản bác được.
------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận