Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 2: Trời đất ơi, đến cái này cũng không cho qua kiểm duyệt sao?

Ngày cập nhật : 2025-03-16 21:28:17
Lục Lục hít sâu một hơi: [Sao ngươi làm được vậy?]

Tang Niệm đau đến mức nước mắt giàn giụa: [Ta sơ ý quá, không né kịp.]

Lục Lục bị nàng đánh bại, dặn dò: [Lần sau nhớ né đấy.]

Tang Niệm hít hít mũi, hít sâu một hơi, lại vung roi trong tay.

Ánh mắt Tạ Trầm Chu dần lạnh đi.

"Chát—!"

Cơn gió mạnh quét qua, màn lụa bay phần phật, bàn ghế nứt làm đôi, chén trà bình sứ rơi loảng xoảng vỡ tan tành. Lạc, táo đỏ, nhãn nhục và hạt dẻ trong đĩa hoa quả lăn lóc khắp nơi.

Trong lúc hoảng loạn, nàng vô tình giẫm phải một hạt, “bịch" một tiếng, trượt chân ngã nhào.

Căn phòng trở nên tan hoang.

Chỉ có Tạ Trầm Chu trên giường là bình an vô sự.

Ngay cả một sợi tóc cũng không rụng.

Tang Niệm ngây người.

Tạ Trầm Chu: "..."

Lục Lục: [...]

Không khí im lặng.

[Không, không hổ là pháp khí Thiên cấp.] Một lúc lâu sau, Lục Lục lắp bắp nói:

[Không dùng linh lực thôi mà đã có sức sát thương lớn như vậy, nếu không có trận pháp trong phòng, e rằng cả căn phòng này đã bị phá hủy rồi.]

[Ta đã nói là ta không biết mà!]

Tang Niệm không nhịn được nữa: [Từ nhỏ đến lớn, ngay cả con quay ta cũng chưa từng quất, huống chi là quất người. Ta làm không được, có đánh c/h/e/c mình cũng làm không được.]

Lục Lục cũng rất lo lắng: [Hay là thử dùng đạo cụ đơn giản hơn? Không được thì ta sẽ nghĩ cách khác.]

Nó khuyên nhủ một hồi lâu, Tang Niệm mới miễn c/u/o/n/g ôm lấy cái eo đang đau nhói đứng dậy.

[Đoạn này sửa nhiều lần rồi mà vẫn không được duyệt, tóm tắt đơn giản như sau:

Lục Lục: (ꐦÒ‸Ó) Cầm lấy đạo cụ không được phép kiểm duyệt kia lên

Tang Niệm: (`Δ' )/

Tang Niệm: ╰(⇀‸↼)_/゚:

Tạ Trầm Chu: (˵¯͒〰¯͒˵)

Lục Lục: (ꐦ°᷄д°᷅)

Tang Niệm: ╭(°A°`)╮

Tang Niệm: "!!!"]

[Chết tiệt, Tạ, Tạ Trầm Chu hắn.] Cô lắp bắp, kinh ngạc nói: [Hình như là một chữ cái M mà ngay cả để trong tiêu đề cũng không được duyệt!]

Lục Lục: [...]

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.

Sau một hồi im lặng dài, dường như nó đã hạ quyết tâm:

[Thôi được rồi, ngươi đã rất cố gắng.]

Nó biến thành một con vẹt nhỏ màu vàng bay ra khỏi ý thức của nàng, lượn vòng rồi đậu lên vai nàng, vỗ cánh lên đầu nàng:

"Ta đã xin đổi cho ngươi nhiệm vụ đơn giản nhất."

Tang Niệm như được đại xá: "Là gì vậy?"

"Ngày mai hệ thống sẽ thông báo, ngươi sẽ biết." Lục Lục thần bí nói: “Đảm bảo không có bất kỳ độ khó nào."

Tang Niệm vừa định nói gì đó thì ngay sau đó, một cơn đau nhói đột nhiên lan ra từ tim.

Cảm giác như bị kim đ/â/m, nàng đau đến mức không đứng thẳng người được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Ngươi sắp c/h/e/c rồi." Lục Lục nhắc nhở một cách thiện ý.

Tang Niệm đang cuống cuồng tìm thuốc trợ tim: "?"

Lục Lục nói:

"Theo nguyên tác, tối nay ngươi lên cơn đau tim sẽ được nha hoàn canh giữ ở cửa kịp thời cứu giúp, chỉ là hư kinh một trận. Nhưng bây giờ nàng ta đã đi rồi, không có ai cứu ngươi, chẳng phải ngươi sẽ c/h/e/c sao."

Tang Niệm muốn kêu cứu nhưng dù dùng hết sức lực cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng thở khò khè từ cổ họng, còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi vo ve.

Lục Lục lại an ủi:

"Nhưng mà theo thiết lập, Tạ Trầm Chu có thể chất đặc biệt, ngươi mắc b/ệ/n/h lạ, chỉ cần hai người làm chuyện “không thể miêu tả” là có thể khống chế được b/ệ/n/h tình của ngươi, làm nhiều lần còn có thể cải thiện thể chất, tăng tiến tu vi."

Tang Niệm bất lực oán thầm trong lòng: “Nói như vậy, Tạ Trầm Chu là thánh thể song tu bẩm sinh à."

Lục Lục: "Thời gian của ngươi không còn nhiều đâu."

Tang Niệm không do dự nhiều, loạng choạng đến gần Tạ Trầm Chu, liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, giọng khàn khàn nói từng chữ một:

"Mau, gọi, người, đến —" Mau cứu ta mau cứu ta mau cứu ta mau cứu ta mau cứu ta mau cứu ta mau cứu ta mau

Lời còn chưa dứt, vạt áo nàng vừa vội vàng kéo lại đã bung ra.

Tang Niệm: Lộ ra nửa bờ vai không được phép kiểm duyệt.

Tạ Trầm Chu: ( •︠ˍ•︡ ) Sững sờ.

Tang Niệm: (˃ ⌑ ˂ഃ ) Choáng váng, nhào lên c/ắ/n một cái vào cổ hắn.

Chụt ( ̄ε ̄)

Tạ Trầm Chu: ꒰ঌ(˚ᆺ˚)໒꒱ (Giật mình)

Tạ Trầm Chu: "Ngươi làm gì vậy?"

"Ta không chịu nổi nữa rồi, cho ta h/u/t hai cái thôi."

Tang Niệm ngẩng mặt lên, đôi môi căng mọng còn dính giọt m/a/u của hắn, nhìn thoáng qua, cứ như đã thoa son.

Khuôn mặt vốn trắng trẻo thanh tú cũng thêm vài phần diễm lệ.

Yết hầu Tạ Trầm Chu khẽ chuyển động, ép buộc bản thân mở miệng:

"Cút xuống cho..."

"Ta thề, tuyệt đối sẽ không làm gì khác, ngươi cứ cho ta h/u/t hai cái thôi."

Giọng nàng yếu ớt, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy:

"Xin ngươi đó."

Nghe giống làm nũng hơn là cầu xin.

Khóe môi Tạ Trầm Chu dần mím thành một đường thẳng, cố gắng quay mặt đi.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=2]


Nhận được sự đồng ý ngầm, Tang Niệm đưa môi đến gần vết thương của hắn, làm động tác không được phép kiểm duyệt.

Gió đêm thổi qua cửa sổ hoa sen, ánh trăng như những mảnh bạc vụn, màn lụa nhẹ nhàng bay lên.

Bốn bề yên tĩnh, hương hoa dành dành trên tóc thiếu nữ hòa quyện cùng mùi tanh ngọt kỳ lạ theo gió thoảng qua chóp mũi Tạ Trầm Chu.

Rất nhạt, mang theo chút hơi lạnh.

Hắn siết c/h/ặ/t lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay trắng bệch nổi lên từng đường.

Dây đỏ lay động, tiếng chuông vang lên: [Kiểm duyệt đại nhân, đây chỉ là để tăng thêm không khí, không có ẩn dụ gì đâu ạ.]

Không biết qua bao lâu, tay Tang Niệm mềm nhũn ra.

Nàng kịp thời lăn một vòng, gối đầu lên cánh tay Tạ Trầm Chu.

"Ngươi lại làm gì vậy?" Giọng Tạ Trầm Chu khàn khàn.

Mí mắt Tang Niệm nặng trĩu như đeo chì, đáp lại một cách yếu ớt:

"Ta mà không nằm xuống là c/h/e/c đấy, đợi ta tỉnh lại sẽ cởi dây cho ngươi, dược lực của thuốc ngươi trúng sẽ hết khi trời sáng, ngươi nhịn một chút..."

Nói đến cuối, giọng nàng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Có lẽ vì quá lạnh, quá mệt mà nàng ngủ rất say, cuộn tròn trong lòng hắn với một tư thế tin tưởng mà hắn chưa từng thấy trước đây, gắt gao dựa vào nguồn nhiệt này, không nhúc nhích.

Hơi thở yếu ớt như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tạ Trầm Chu ngẩn người một lát.

Hồi thần lại, con ngươi hắn như vực sâu không thấy ánh mặt trời, đen đến đáng sợ.

Cũng chỉ là một kẻ tham lam thân x/a/c này của hắn mà thôi.

Chẳng có gì khác biệt.

Không có.

...

Mặt trời lên cao ba sào, Tang Niệm từ từ tỉnh lại.

Bên cạnh trống không, căn phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không hề thấy dấu vết gì của những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Nàng thử ngồi dậy, toàn thân đau nhức như bị xe cán qua.

—— Phần lớn là do công lao của việc tự quất mình một roi đêm qua.

Nghĩ đến đây, Tang Niệm không kìm được vẻ mặt dữ tợn.

Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, các nha hoàn nhẹ nhàng bước vào, dẫn đầu chính là Xuân Nhi, nha hoàn thân cận lớn lên cùng nguyên chủ.

Xuân Nhi vén màn trướng lên nhìn Tang Niệm:

"Tiểu thư, bây giờ người muốn tắm rửa thay y phục không?"

Tang Niệm cố gắng kiểm soát biểu cảm: “Được."

Nàng vén chăn xuống giường, không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng.

Xuân Nhi hỏi: "Người có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tang Niệm đáp: "Có thuốc trị thương ngoài da không?"

Xuân Nhi lấy ra một chiếc lọ sứ đã được chuẩn bị sẵn đưa cho nàng:

"Đây là đan dược do Dược Vương Cốc đưa tới, nghe nói họ đã đổi phương thuốc mới, trị thương ngoài da rất hiệu quả."

—— Tang gia nắm giữ mỏ linh thạch lớn nhất Thanh Châu, các tông môn lớn gần đó thường xuyên qua lại giao thiệp.

Tang Niệm uống xong quả nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều, cất phần còn lại vào túi trữ vật rồi dặn dò:

"Loại này cứ chuẩn bị nhiều thêm nhé, sau này kiểu gì cũng có lúc dùng đến."

Xuân Nhi che miệng cười trộm.

Tang Niệm biết nàng ấy hiểu lầm rồi, nàng cảm thấy cần phải giải thích một chút:

"Ta đây là..."

"Tiếng động tối qua lớn như vậy, một nửa Tang gia đều nghe thấy." Xuân Nhi oán trách: “Cô gia thật là không biết nặng nhẹ."

Tang Niệm hoàn toàn mất kiểm soát biểu cảm:

"Hả?"

Xuân Nhi nói: "Nhưng mà nhìn người có vẻ hồng hào hơn mọi ngày."

Vừa nói chuyện, hai người vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tang Niệm nhìn mình trong gương.

Thiếu nữ trong gương chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, cằm nhọn, giữa hai lông mày có một nốt ruồi son nhỏ, đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng.

Cũng có vài phần giống với diện mạo ban đầu của nàng.

Nhưng mái tóc khô vàng, c/o t/h/e gầy gò ốm yếu cùng với sắc xanh đen nhàn nhạt nơi ấn đường, những thứ này kết hợp lại với nhau, ai nhìn vào cũng biết là tướng yểu mệnh.

Thế này mà gọi là có khí sắc tốt sao?

Vậy bình thường phải tiều tụy đến mức nào chứ...

Tang Niệm lắc đầu: "Đúng rồi, Tạ Trầm Chu đâu?"

"Hắn ta à." Xuân Nhi bưng một chậu nước đến lau mặt cho nàng, thản nhiên nói: “Hắn ta đang bị Thành chủ treo lên đánh."
???

Tang Niệm suýt chút nữa thì ngất xỉu: “Treo lên đánh?"

Cùng lúc đó, hệ thống im lặng suốt một đêm bỗng nhiên liên tục phát ra hai tiếng thông báo.

[Ting! Thay đổi nhiệm vụ thành công, mời ngươi công lược nam phụ Tạ Trầm Chu trong vòng bảy tháng.]

[Độ hảo cảm hiện tại của Tạ Trầm Chu đối với ngươi: -123060.]

Tang Niệm: "..."

Trời.

Muốn.

Diệt.

Ta.

------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận