Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 20: Tạ Trầm Chu, ngươi có ấu trĩ không đấy!

Ngày cập nhật : 2025-06-23 11:26:03
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tang Niệm, Văn Bất Ngữ buộc phải từ bỏ giấc mộng trở thành người cầm lái và nhường lại vị trí cho người khác.
Tạ Trầm Chu hất tay Sơ Dao ra, điều chỉnh phương hướng theo la bàn, tăng tốc tiến về phía trước.
Sơ Dao bĩu môi, cố tình lớn tiếng phàn nàn với Tang Niệm:
"Để hắn lái thuyền? Ngươi không thấy tên hắn cực kỳ xui xẻo à?"
Tang Niệm: "Xui xẻo chỗ nào?"
Sơ Dao: "Hắn tên là Tạ Trầm Chu."
Nàng ấy nhấn mạnh hai chữ: "Trầm! Chu!"
Tang Niệm sững sờ, lập tức cúi đầu nhìn tàu bay dưới chân.
Bỗng nhiên, một tia sét đánh ngang bầu trời, mây đen lóe lên ánh sáng chói mắt, luồng khí cuồn cuộn lao đến khiến tàu bay rung lắc dữ dội.
Tang Niệm: "..."
Không thể nào...
Sơ Dao hét lên: "Ta nói rồi mà!! Cái tên này của hắn không may mắn chút nào!"
Cơn gió mạnh mang theo băng tuyết quất vào kết giới của tàu bay, bề mặt kết giới rung lên từng đợt, lung lay như sắp vỡ.
Văn Bất Ngữ vội vàng niệm chú ổn định tàu bay, quay lại nhắc nhở:
"Luồng gió này không bình thường, các ngươi vào khoang tàu trước đi."
Sơ Dao lập tức đồng ý, kéo tay Tô Tuyết Âm chạy đi:
"A Âm, vào trong mau!"
Tang Niệm cũng định kéo Tạ Trầm Chu đi:
"Chúng ta đi thôi."
Nhưng Tạ Trầm Châu chỉ nhìn chằm chằm về phía xa, ánh mắt tối sầm:
"Có thứ gì đó đang đến."
Tang Niệm giật mình, lập tức nhìn theo ánh mắt hắn.
Bầu trời tối đen như mực, thỉnh thoảng lại có vài tia sét xé toạc màn đêm. Giữa những tầng mây cuộn trào, có thứ gì đó đang uốn lượn như một con rắn, nhanh chóng lao về phía tàu bay.
"Ầm!"
Một tia sét chói lòa rạch ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên khiến tất cả đều phải nheo mắt.
Trong khoảnh khắc đó, Tang Niệm nhìn rõ hình dáng của thứ kia.
Đồng tử nàng co rút.
Đó là...
Hai sợi xích.
Đầu kia của sợi xích kéo dài vào sâu trong những đám mây mù, không rõ điểm cuối, thân xích to cỡ cổ tay, bề mặt phủ kín một lớp băng tinh màu xanh nhạt.
Ngay giây tiếp theo, chúng đột ngột vung lên cao rồi mạnh mẽ quất thẳng xuống kết giới của tàu bay.
"Rắc!"
Kết giới phát ra tiếng gào thét trong bi thương rồi vỡ vụn ngay lập tức.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trong chớp mắt, luồng khí lạnh thấu x/u/o/n/g bất ngờ ập tới.
Thân hình mọi người lảo đảo, bị gió thổi ngã trái ngã phải.
Cơn gió rét như một l/ư/ỡ/i d/a/o sắc bén cứa qua má Tang Niệm khiến nàng cảm thấy đau rát.
Nàng vẫn nắm chặt tay áo Tạ Trầm Chu, vừa định buông ra để bám vào lan can thì một cơn choáng váng bất ngờ ập đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=20]

Cảm giác mất trọng lực lập tức kéo nàng rơi thẳng xuống.
Tiếng gió rít gào bên tai, dưới chân không còn sàn tàu vững chãi mà chỉ là một khoảng không vô tận.
Tang Niệm vùng vẫy trong t/u/y/e/t v/o/ng, cố vươn tay nắm lấy thứ gì đó.
Bỗng nhiên, một bàn tay tóm chặt lấy cổ áo nàng từ phía sau.
Tốc độ rơi dần chậm lại rồi dừng hẳn.
Nàng đánh bạo mở mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Tạ Trầm Chu.
Dưới chân hắn là một thanh trường k/i/e/m huyền thiết lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, một tay hắn túm chặt cổ áo nàng, đứng vững giữa không trung.
Khoảnh khắc ấy, mắt nàng lập tức ngấn nước:
"Tạ Trầm Chu."
Tạ Trầm Chu lạnh nhạt châm chọc:
"Ta không dám nhận lời cảm ơn của đại tiểu thư Tang gia đâu."
Tang Niệm hít hít mũi, ấm ức nói:
"Không phải, nhưng mà... Ngươi có thể nắm chỗ khác không? Hoặc để ta đứng phía sau k/i/e/m của ngươi cũng được, cổ ta sắp gãy rồi, ta sắp c/h/e/c đến nơi luôn rồi."
"Đúng rồi, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Sau này ta sẽ tặng ngươi mười vạn linh thạch làm quà đáp lễ."
Tạ Trầm Chu: "..."
Sắc mặt hắn càng đen lại, ném mạnh nàng ra sau phi k/i/e/m.
Thân k/i/e/m khẽ rung lên, như thể cũng đang bày tỏ sự bất mãn.
Đây là lần đầu tiên Tang Niệm đứng trên phi k/i/e/m. Nàng vốn đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, giờ lại bị quăng lên một cái, trong lòng càng cảm thấy hoảng loạn. Nàng vội vã ngồi thụp xuống, cố gắng hạ trọng tâm.
Nàng run rẩy vươn tay ra rồi ôm chặt lấy chân của Tạ Trầm Chu.
Tạ Trầm Chu: "..."
"Buông tay ra." Hắn lạnh lùng nói.
"Không buông." Nàng nói.
"Buông ra." Hắn nghiến răng.
"Được rồi." Nàng thỏa hiệp.
Dù chưa chạm đất, Tang Niệm vẫn cố lấy hết dũng khí rồi đứng lên.
Sau đó, nàng ôm chầm lấy vòng eo thon gọn của hắn, lắp bắp:
"Thế này chắc... Chắc là được rồi chứ?"
Một c/o t/h/e ấm áp bất ngờ áp sát vào lưng khiến cả người Tạ Trầm Chu lập tức cứng đờ:
"Buông ta ra!"
Tang Niệm nóng nảy hét lên:
"Chỗ này không cho chạm, chỗ kia cũng không cho chạm, sao, ngươi là nhím à?"
Sắc mặt Tạ Trầm Chu tái xanh, lồng n/g/u/c phập phồng mấy nhịp, hắn vừa định nói gì đó nhưng đột nhiên im lặng.
Nàng đang run rẩy.
Hắn khựng lại vài giây, giữ nguyên nét mặt lạnh lùng rồi điều khiển phi k/i/e/m bay xuống mặt đất.
Bên dưới là một hồ băng rộng mênh mông, dù gọi là hồ nhưng thực tế nó lại như một vùng biển, lớn đến đáng sợ.
Hơi lạnh bốc lên rồi hóa thành màn sương trắng mờ mịt trên mặt hồ, bốn phía yên tĩnh đến lạ thường, như thể nơi này đã tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
Hai người đáp xuống mặt băng. Tang Niệm khẽ cảm ơn một tiếng, lập tức buông hắn ra rồi lùi về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tạ Trầm Chu: "Hừ."
Tang Niệm lạnh đến mức dậm chân liên tục:
"Ngươi 'hừ' cái gì? Vừa rồi ngươi không muốn ta ôm ngươi, bây giờ ta không ôm nữa thì ngươi lại tỏ thái độ châm chọc ta. Tạ Trầm Chu, ngươi có... Ngươi có bệnh không vậy?"
Tạ Trầm Chu cứng nhắc đáp ba chữ:
"Ta không bệnh."
Tang Niệm lười tranh cãi với hắn:
"Thôi bỏ đi, chúng ta mau tìm Văn sư huynh, không biết họ thế nào rồi, có bị thương không."
Tạ Trầm Chu nhếch môi cười lạnh:
"Ngươi quan tâm hắn quá nhỉ? Chưa đến Tiêu Dao Tông bái sư mà đã bắt đầu gọi sư huynh rồi à?"
Tang Niệm cảm thấy khó hiểu, bực mình nói:
"Ta thích gọi gì thì gọi, sư huynh, sư huynh, sư huynh. Ta gọi như vậy thì liên quan gì đến ngươi? Bớt xen vào chuyện của ta đi."
Sắc mặt Tạ Trầm Chu tối sầm lại, hắn châm chọc:
"Ta không quản nổi đại tiểu thư Tang gia, cũng không dám quản."
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tang Niệm nghiến răng:
"Tạ Trầm Chu, ngươi có thấy mình ấu trĩ không?"
Nàng vừa nói xong, mặt băng dưới chân đột nhiên nứt toác.
Ầm một tiếng vang dội. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt đất dưới chân Tang Niệm hoàn toàn sụp đổ, nàng lập tức rơi thẳng xuống dưới.
Nước hồ lạnh như băng từ bốn phương tám hướng ập đến, tràn vào miệng mũi của nàng, nhấn chìm nàng hoàn toàn.
Lỗ tai nàng như bị bịt kín, không thể nghe rõ bất cứ âm thanh nào.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tang Niệm chậm rãi mở mắt.
Nước hồ trong suốt như gương.
Nàng nhìn thấy bóng hình một thiếu niên mặc hắc y phản chiếu trên mặt nước, chập chờn lay động theo từng gợn sóng.
Hắn cứ đứng yên tại đó, đứng từ trên cao nhìn về phía nàng.
Thậm chí Tang Niệm có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hắn.
Chắc là hắn vui mừng lắm.
Dù sao thì, người mà hắn ghét sắp chết rồi.
"Ào!"
Mặt gương vỡ tan, bóng hình đó lập tức lao xuống nước.
Tạ Trầm Chu cau mày, bơi nhanh về phía nàng.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn xõa tung trong làn nước, trông giống như một loài tảo biển nào đó.
Tang Niệm không kìm được mà cảm thán:
"Tóc đẹp thật."
Ngọc Kinh, Vạn Tiên Minh.
Bên trong đại điện, một màn sương lượn lờ bao phủ khắp nơi, nam nhân đang nhắm mắt ngồi thiền đột nhiên biến sắc.
Hắn ta đứng bật dậy khỏi bồ đoàn, bước nhanh ra ngoài điện, phất tay triệu hai tiểu đồng đến:
"Đi bẩm báo Minh Chủ, có kẻ đột nhập vào Tu Di giới."
Hai tiểu đồng nhận lệnh, lập tức cưỡi tiên hạc bay về phía tiểu đảo đang lơ lửng trên không.
Gương mặt nam nhân kia tràn đầy lo lắng.
Chẳng bao lâu sau, tiểu đồng trở về, chắp tay bẩm báo:
"Khởi bẩm Điện Chủ, Minh Chủ nói không sao cả. Hôm nay đã đến đại hạn của 'Nàng', chỉ cần phái Tiêu sư huynh đi kiểm tra một chút xem kẻ xâm nhập là ai là được."
Nam nhân kia ngẩn ngơ mất một lúc lâu.
'Nàng'... Sắp phải chết rồi sao...
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn ta siết chặt lấy phất trần, nói với giọng trầm thấp:
"Nếu đã vậy thì hãy để Trạc Trần đi một chuyến đi."
-----+++-----
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận