Yến tiệc dần đến hồi kết, Văn Bất Ngữ chỉnh lại vạt áo rồi đứng dậy dặn dò Tô Tuyết Âm:
"Có một vị luyện khí sư vừa tiến cống một món đồ kỳ lạ cho Tang Thành chủ, đúng lúc gửi tới vào hôm nay. Hắn mời ta cùng đến xem, bọn ta đi một lúc rồi về ngay, muội nhớ trông chừng Sơ Dao, đừng để muội ấy gây họa."
Tô Tuyết Âm vỗ ngực bảo đảm:
"Sư huynh yên tâm đi, muội nhất định sẽ chăm sóc sư tỷ thật cẩn thận!"
Ở phía bên kia, Tang Niệm và Sơ Dao liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi Tang Kỳ Ngôn và Văn Bất Ngữ rời đi, Tang Niệm lập tức ra lệnh cho mọi người lui xuống:
"Các ngươi không cần ở đây nữa, mau đi ăn đi."
Xuân Nhi nhanh chóng dẫn mọi người rời khỏi đó. Lúc này, trong thủy tạ chỉ còn ba người bọn họ.
Tang Niệm đặt đũa xuống "cạch" một tiếng, nhướng mày hỏi:
"R/ư/ợ/u ở thành Thanh Châu của chúng ta nổi tiếng là rất mạnh, các ngươi chắc chắn mình chịu được chứ?"
Sơ Dao k/h/i/n/h thường:
"Ai sợ là chó."
Tang Niệm chỉ chờ câu nói này.
Nàng lập tức lấy một vò r/u/o/u không lớn cũng không nhỏ từ trong tủ. Sau khi mới d/a/p vỡ lớp bùn đất niêm phong bên ngoài, mùi r/u/o/u nồng đậm lập tức lan tỏa khắp thủy tạ.
Sơ Dao hít sâu một hơi, gật đầu khen:
"Không tệ."
"Không chỉ không tệ đâu."
Tang Niệm vừa rót r/u/o/u vừa giới thiệu:
"Loại r/u/o/u này tên là Lãnh Xuy Hương, nước dùng để ủ r/u/o/u được lấy từ tuyết đọng trên nhụy hoa mai vào mùa đông. Khi uống vào sẽ thấy rất êm, có dư vị hơi ngọt nhưng thật sự là loại r/u/o/u vô cùng mạnh. Một chén thôi cũng có thể hạ gục ngươi ngay lập tức."
Sơ Dao: "Không thể nào."
"Ngươi thử đi là biết." Tang Niệm nói.
Sơ Dao vừa định nâng chén lên thì đã bị Tô Tuyết Âm chặn lại, vẻ mặt đầy phản đối:
"Sư tỷ, muội đã hứa với sư huynh là sẽ trông chừng tỷ cẩn thận rồi."
Tang Niệm thăm dò: "Vậy ý của ngươi là?"
"Sao hai người có thể uống r/u/o/u lạnh như thế được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=14]
Tô Tuyết Âm nói một cách nghiêm túc: "Rất có hại cho c/o t/h/e! Đương nhiên là phải hâm nóng rồi mới uống chứ!"
Tang Niệm lập tức cạn lời, chỉ có thể giơ ngón cái lên:
"Ngươi nói rất đúng."
Nàng lấy một chiếc lò nhỏ đã từng dùng trong những ngày ngắm tuyết mấy năm trước ra, Sơ Dao búng tay niệm ra một ngọn hỏa quyết rồi ném vào trong.
R/ư/ợ/u nhanh chóng nóng lên, hơi trắng bốc lên cuồn cuộn.
Hai người phấn khích cùng nhau nâng cốc rồi ngẩng đầu uống cạn.
"Bịch!"
Cả hai cùng nhau gục xuống mặt bàn, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Tô Tuyết Âm đã dự đoán được kết quả từ trước, nàng ấy vặn cổ tay cổ chân mấy cái rồi vác mỗi người một bên vai như vác hai chiếc bao tải, nhún người vài bước, lập tức bay ra khỏi thủy tạ.
Huyền Âm Các
Không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra mà ồn ào như một nồi nước sôi.
Tạ Trầm Chu vừa mở cửa, lập tức đụng trúng một "ngọn núi nhỏ" khiến hắn phải theo phản xạ lùi một bước.
"Ngọn núi nhỏ" duy nhất còn đứng vững, Tô Tuyết Âm vừa nhìn thấy hắn thì lập tức cảm thấy như gặp được một vị cứu tinh.
Nàng ấy đặt Tang Niệm xuống, hơi ngại ngùng nói:
"Đám tỳ nữ trong phủ đều sợ đến mức chạy mất tăm, mới chớp mắt đã chẳng thấy đâu... Có lẽ đi nấu canh giải r/u/o/u rồi. Dù sao thì ta vẫn còn phải chăm sóc sư tỷ, đành giao Tang cô nương cho ngươi nhé."
Hai chân Tang Niệm mềm nhũn, không thể đứng vững, suýt nữa ngã xuống đất.
Tạ Trầm Chu nhanh chóng túm lấy cổ áo nàng rồi nhấc bổng lên, nhíu mày:
"Tại sao lại giao nàng ta cho ta?"
"Chẳng phải ngươi và nàng ấy đã thành thân rồi sao?" Sơ Dao đột nhiên hơi căng thẳng: "Tối qua, ta tình cờ nghe các tỳ nữ trong phủ nói chuyện với nhau thì mới biết, chẳng lẽ đây là bí mật? Có khi nào ta đã biết chuyện không nên biết rồi không? Liệu ta có bị g/i/e/c người diệt khẩu không?"
Tạ Trầm Chu: "... Không."
"Vậy thì tốt rồi."
Nàng ấy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ta đi trước đây.”
Tạ Trầm Chu còn chưa kịp nói gì, nàng ấy đã không cho hắn có cơ hội từ chối, mũi chân khẽ chạm đất một cái rồi lập tức biến mất.
Tang Niệm ợ một hơi r/u/o/u, mơ màng mở mắt, vui vẻ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tạ Trầm Chu:
"Bằng hữu, ta thấy hơi khó thở."
Tạ Trầm Chu tỏ ra mất kiên nhẫn, lập tức buông tay: "Nếu đã tỉnh thì tự mình lăn về phòng đi."
"Tất nhiên rồi, không thành vấn đề."
Nàng lảo đảo xoay hai vòng tại chỗ, vô tình nhìn thấy cách bày trí quen thuộc trong phòng hắn qua khe cửa hé mở, lập tức reo lên một cách vui vẻ:
"Đến phòng của ta rồi! Sư phụ, phiền dừng xe một chút."
Nói xong, không biết nàng lấy đâu ra sức mà đột ngột đẩy Tạ Trầm Chu ra rồi loạng choạng lao vào trong.
Tạ Trầm Chu ôm lấy vùng sườn vẫn còn ê ẩm, nghiến răng nói: "Tốt nhất là ngươi không giả say."
Tang Niệm dang rộng hai tay, ngã phịch xuống giường, không quên kéo góc chăn đắp lên bụng:
"Ta muốn ngủ, chúc ngủ ngon."
Hắn sải bước đến bên giường: "Tang Uẩn Linh!"
Nàng không hề phản ứng lại.
Gương mặt nàng ửng hồng, khi ngủ trông vô cùng yên bình.
Tạ Trầm Chu đẩy nàng một cái: "Ngươi mở mắt ra nhìn xem đây là đâu."
Nàng nhắm nghiền mắt, lí nhí đáp: "Đừng hòng lừa ta, đây chính là phòng của ta."
Tạ Trầm Chu: "..."
Hắn im lặng, đứng trên cao nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thoáng biến đổi.
Đột nhiên, hắn đưa tay siết chặt cổ nàng.
Dường như nàng cũng cảm giác được điều gì đó, chậm rãi mở mắt nhìn hắn một cách mông lung.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí chợt chìm vào tĩnh lặng.
Một lúc sau, Tang Niệm gỡ bàn tay đang đặt trên cổ mình xuống rồi vùi nửa khuôn mặt vào lòng bàn tay hắn, khẽ nghiêng đầu cọ nhẹ một cái.
Rất nhẹ, tựa như cánh lông vũ rơi xuống mặt nước, khẽ tạo lên một gợn sóng nhỏ.
Toàn thân Tạ Trầm Chu lập tức cứng đờ.
Nàng cong mắt cười, trông hơi ngốc nghếch:
"Chúc mừng năm mới, Tạ Trầm Chu. Ta muốn tặng ngươi một món quà."
Hắn mím nhẹ môi: "Cái gì?"
Tang Niệm: "Ba mươi triệu."
Tạ Trầm Chu: "Ba mươi triệu?"
Nàng kéo dài giọng, nhấn nhá từng chữ, cảm xúc dạt dào:
"Mười triệu niềm vui, mười triệu hạnh phúc, mười triệu bình an."
Tạ Trầm Chu: "..."
Hắn rút tay lại, cười nhạt:
"Người trong phủ Thành chủ đều hào phóng như ngươi sao?"
Tang Niệm đưa tay dụi mắt, đột nhiên nghẹn ngào.
Tạ Trầm Chu nhíu mày: "Lại sao nữa?"
Nàng đưa tay che mắt, giọng mũi nặng nề:
"Ta muốn xem trận chiến giữa Cổ La La, Thần Bóng tối và nam sinh thể dục da ngăm."
Tạ Trầm Chu: "..."
Đúng là nàng đang phát rồ vì say r/u/o/u.
Hắn chẳng buồn đôi co với một kẻ say, đứng dậy định gọi người vào hầu hạ nàng.
Không ngờ, nàng bất ngờ vươn tay túm lấy tay áo hắn rồi dùng sức kéo mạnh một cái.
Hắn không kịp phản ứng, cả người lập tức mất thăng bằng rồi ngã xuống.
Ngay khi sắp đè lên nàng, hắn kịp thời chống hai tay xuống giường, ngăn cản tình huống nguy hiểm suýt xảy ra.
Khoảng cách giữa hai người lập tức được thu hẹp đến mức hắn có thể thấy rõ nốt ruồi son ở giữa chân mày nàng.
Màu đỏ hồng.
Khoé mắt Tạ Trầm Chu khẽ giật mấy cái, hắn định chống tay đứng dậy.
Nhưng Tang Niệm lại túm chặt lấy tay áo hắn, không chịu buông.
Một hàng nước mắt trong veo đột nhiên lăn dài từ khóe mắt nàng, trượt xuống tóc mai.
"Trước đây ta đối xử với ngươi thật tệ, ta không tốt với ngươi, ngươi đã phải chịu nhiều khổ sở, ta, ta..."
Tạ Trầm Chu sững người.
Nàng lắp bắp, câu trước câu sau chẳng đâu vào đâu:
"Ngươi đã phải chịu quá nhiều cực khổ, chịu không biết bao nhiêu d/a/u d/o/n... Tất cả là tại ta... Không đúng, không phải ta, nhưng cũng là ta, thế nhưng..."
Nói đến đây, nàng khựng lại một lúc, dùng tay áo hắn lau sạch nước mắt rồi nghiêm túc nói:
"Tạ Trầm Chu, sau này ta sẽ không đối xử tệ với ngươi nữa."
Tạ Trầm Chu im lặng một lúc lâu mới hạ giọng nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời ngon ngọt này của ngươi sao?"
Tang Niệm cảm thấy vô cùng sốt ruột: "Ta thề, nếu ta gạt ngươi thì ta sẽ mãi mãi không thể tốt nghiệp!"
Tạ Trầm Chu chẳng hiểu nàng đang nói gì, chỉ coi như nàng lại đang nói nhảm, trầm giọng hỏi:
"Vậy... Sau này ngươi sẽ đối xử với ta thế nào?"
Tang Niệm chậm rãi chớp mắt, dường như đang suy nghĩ.
Cuối cùng, nàng đáp:
"Ta sẽ dẫn ngươi ra biển nhặt vỏ sò."
Tạ Trầm Chu nghiêng mặt: "Nhặt vỏ sò?"
"Đúng vậy, nhặt vỏ sò."
Nói đến đây, nàng lập tức phấn khởi hẳn lên, đôi mắt đen láy ánh lên những tia sáng long lanh, trong đó vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt lấp lánh, trông như viên lưu ly chìm dưới đáy nước:
"Ta sẽ tìm chiếc vỏ sò lớn nhất, đẹp nhất để tặng cho Tạ Trầm Chu. Sau đó giấu hắn và viên ngọc trai vào trong để không ai có thể tìm thấy."
Tạ Trầm Chu: "... Vì sao?"
"Làm như vậy thì ta mới có thể bảo vệ ngươi."
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận