Tang Niệm càng nghĩ càng tức:
"Ta đã đổi cho hắn một căn phòng lớn xa hoa như vậy, vậy mà hắn vẫn còn không hài lòng?"
Lục Lục: "Có lẽ hắn cảm thấy ngươi không có ý tốt? Dù sao người ta vẫn thường nói, không việc gì mà đột nhiên tận tình, chẳng lừa thì cướp mà."
Khóe miệng Tang Niệm giật giật:
"Cũng đúng, dù sao độ hảo cảm cũng đã âm mười hai vạn rồi, ta làm gì thì hắn cũng sẽ thấy có vấn đề."
Nàng ấn nhẹ vào huyệt thái dương đang giật giật:
"Chắc ngày nào trong đầu hắn cũng đều phải luyện tập cách g/i/e/c ta một lần."
Lục Lục không đồng ý với cách nói này:
"Ngươi vẫn còn bảo thủ quá, làm sao lại chỉ có một lần được, ít nhất cũng phải bốn chữ số trở lên."
Tang Niệm cởi giày lên giường, ném nó xuống cạnh gối, nàng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng khác.
"Phải rồi, ta không biết dùng roi của nguyên chủ, nửa tháng sau con yêu quái kia đến, nếu lỡ tay đánh mạnh quá, ta c/h/e/c thì làm sao?"
Theo tình tiết nguyên tác, một con yêu quái đột nhập thành Thanh Châu muốn gây đại họa. Nhưng Thành chủ cũng không phải hạng tầm thường, hắn ta đã kịp thời phái tu sĩ đi tiêu diệt trước khi nó h/a/i người. Đáng tiếc cuối cùng vẫn để nó trốn thoát.
Nó bị trọng thương, sinh lòng oán hận bèn bắt cóc muội muội của Thành chủ, may mà có vài đệ tử của Tiêu Dao Tông đi ngang qua đã ra tay tương trợ.
Một trong những đệ tử Tiêu Dao Tông chính là nữ chính của truyện, Tô Tuyết Âm.
Toàn bộ câu chuyện bắt đầu từ đây.
Lục Lục nói: "Không c/h/e/c được đâu, nguyên chủ có một đống pháp khí phòng thân, toàn là vũ khí cấp cao nhất, dù là Hóa Thần kỳ đến cũng phải đánh nửa ngày mới xong. Lúc đó ngươi chỉ cần nằm im đợi nữ chính đến cứu là được."
Tang Niệm cảm thấy yên tâm hơn, nàng cảm thán:
"Có tiền thật tốt quá."
Lục Lục xoa xoa cái bụng no căng, cũng cất giọng cảm khái:
"Có tiền thật tốt quá."
...
Ngày hôm sau, Tang Niệm cố ý dậy sớm.
Nàng bảo nhà bếp chuẩn bị thêm một phần điểm tâm, định cùng Tạ Trầm Chu ăn sáng, cố gắng xây dựng tình cảm với hắn.
Nhưng vừa bước một bước về phía hắn, bên tai nàng liền vang lên tiếng nhắc nhở liên tục:
[Ding~ Độ hảo cảm -10]
[Ding~ Độ hảo cảm -10]
[Ding~ Độ hảo cảm -10]
?
Tang Niệm nhìn Tạ Trầm Chu phía trước mặt không biểu cảm, nàng không tin, lại bước thêm một bước nữa.
[Ding~ Độ hảo cảm -100, độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu hiện tại là -123200]
Tang Niệm hoàn toàn tê liệt.
Nàng trực tiếp buông xuôi, một ngày ăn sáu bữa, mỗi bữa ba bát, không việc gì thì tập thể d/uc, sống hòa thuận với Tạ Trầm Chu, nước sông không phạm nước giếng.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Đêm tối trăng mờ, một bóng đen lặng lẽ lẻn vào Huyền Âm Các.
"Quả là một mỹ nhân xinh đẹp."
Đằng sau tấm màn sa mỏng manh, bóng đen cười khàn khàn, giọng điệu ngả ngớn:
"Ngoan ngoãn làm đồ chơi trong trướng của ca ca đi."
Tang Niệm đã chờ đợi từ lâu, lập tức ngồi bật dậy, vô cùng hợp tác đưa hai tay ra:
"Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi đi thôi."
Bóng đen quay người bỏ đi.
Tang Niệm: "?"
Đồng chí, hình như ngươi quên cái gì đó rồi?
Ngay giây tiếp theo, âm thanh từ gian phòng khác truyền đến.
"Quả là một mỹ nhân xinh đẹp!"
Không hay rồi, hướng đó là…
"Tạ Trầm Chu!"
Tang Niệm không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới.
"Rầm!"
Nàng dùng một cước đá tung cánh cửa, trong phòng sương mù dày đặc.
Tạ Trầm Chu đang giao đấu với thứ gì đó, bóng dáng mờ ảo, chỉ thấy một hình hài đại khái.
"Đừng chống cự nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=6]
Điệu cười của bóng đen càng thêm phần bỉ ổi: "Ngoan ngoãn trở thành đồ chơi dưới trướng của ca ca đi hahahahaha..."
Tang Niệm: "???"
"Ngươi bắt nhầm người rồi!"
Nàng vội vàng nói: "Ta mới là muội muội của Thành chủ!"
Bóng đen rõ ràng do dự một chút.
Nó nhìn Tạ Trầm Chu, rồi lại nhìn Tang Niệm, cuối cùng nói:
"Lần sau nhất định."
Nói xong, nó cuốn theo Tạ Trầm Chu bay ra ngoài.
Thấy bọn họ sắp đi mất, trong cơn cấp bách, Tang Niệm không màng đến những thứ khác, một bước nhảy lên, muốn kéo Tạ Trầm Chu xuống.
Ai ngờ, tay vừa chạm vào vạt áo của nó, trước mắt nàng liền quay cuồng, lập tức mất đi ý thức.
"Tang Niệm, sao lại giao thứ rác rưởi như vậy cho tôi."
"Tôi xem từ đầu đến cuối chỉ nhìn ra trong đầu cô trống rỗng."
"Luận văn của cô hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết của việc được đào tạo khoa học bài bản nào."
Không biết qua bao lâu, Tang Niệm nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Nàng dùng sức d/ui mắt, cuối cùng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Mùa hè oi b/u/c, lá cây bồ đề bên ngoài cửa sổ phản chiếu ánh nắng mặt trời, xanh biếc bóng loáng.
Điều hòa không khí lặng lẽ hoạt động, nhiệt độ trong văn phòng quá thấp, khuôn miệng thầy hướng dẫn mở ra khép vào, đang kích động nói gì đó.
Mình đây là... quay về rồi?
Tang Niệm còn chưa kịp vui mừng, thầy hướng dẫn ném mạnh bản luận văn đã in ra lên bàn, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả con d/a/o mổ cá mười năm:
"Kéo dài thời gian tốt nghiệp."
Một tiếng nổ vang lên, thế giới sụp đổ.
Tang Niệm đột ngột ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo trong.
"Thì ra chỉ là một giấc mơ."
Lông tơ sau lưng nàng đã dựng ngược cả lên, nàng kinh hãi lắc đầu: “Đáng sợ quá đi mất."
"Tí tách..."
Từ khe nứt trên đầu, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống, làm tảng đá nàng đang nằm ướt sũng, váy cũng ẩm ướt gần hết.
Chả trách lại lạnh như vậy.
Tang Niệm lấy chút nước vỗ lên mặt, sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng đứng dậy vừa vắt khô váy vừa nhìn xung quanh.
Đây là một hang động ngầm cực kỳ rộng lớn, ánh sáng mờ ảo, trên vách đá mọc đầy rêu xanh, âm u đến đáng sợ.
"Tạ Trầm Chu?"
Con yêu quái kia không biết đã đi đâu, nàng thử gọi một tiếng, âm thanh va chạm tới những vách đá, tạo thành tiếng vọng liên tục.
Không có ai đáp lại.
"Lục Lục." Nàng lại gọi.
Một luồng ánh sáng trắng bay bay ra từ thức hải của nàng, con vẹt nhỏ nhảy lên vai nàng: "Có chuyện gì sao?"
"Tạ Trầm Chu ở đâu?" Nàng hỏi.
"Ở hang động bên cạnh." Nó nói.
Tang Niệm dựa vào vách đá, mò mẫm đi về phía đó, lo lắng bất an: "Hắn sẽ không c/h/e/c chứ?"
"Không đến mức đó, vẫn còn một chút hơi thở." Lục Lục nói.
Tang Niệm tăng tốc, cảm thấy hối hận vô cùng:
"Biết vậy đã cho hắn mang thêm vài món pháp bảo hộ thân. Bây giờ thì tốt rồi, nếu hắn c/h/e/c thì ta cũng xong đời."
"Nhưng mà tại sao con yêu quái đó lại bắt hắn không bắt ta?"
Nàng nghĩ mãi không thông: "Trong nguyên tác rõ ràng không phải như vậy."
Lục Lục gãi đầu: "Có lẽ..."
"Nó là một tên háo sắc?"
Tang Niệm: "..."
Nàng đúng là hỏi việc thừa thãi.
Rẽ qua một khúc quanh, một hang động lớn hơn hiện ra trước mắt.
Trên các b/u/c tường xung quanh, nhiều loại đá phát sáng được khảm vào, chiếu rọi cả hang động sáng như ban ngày. Trên chiếc giường đá trải một lớp da thú dày và mềm mại.
Tạ Trầm Chu mặc một bộ đồ đen nằm trên giường.
Tang Niệm vội chạy đến: "Tạ Trầm Chu?!"
Gương mặt hắn tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền.
"Ngươi mau xem hắn bị làm sao đi." Nàng thúc giục Lục Lục.
Giọng nói của Lục Lục hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Hắn không có pháp bảo hộ thân, đã trúng độc yêu, tình hình rất tệ."
Tang Niệm cởi hết pháp bảo trên người đặt vào lòng hắn: "Vậy bây giờ ta đưa cho hắn còn kịp không?"
"Muốn cứu hắn, chỉ còn một cách duy nhất." Lục Lục nói.
"Cách gì?" Tang Niệm hỏi.
Vừa dứt lời, một chiếc lông vũ hóa thành ánh sáng xanh, chui vào mi tâm của nàng, trước mắt nàng tối sầm lại, ngã xuống bên cạnh Tạ Trầm Chu.
...
"Là lỗi của ta, khi đó ta không nên sinh ngươi ra."
Trời đất tối tăm, mưa như trút nước.
Những hạt mưa lạnh buốt đánh vào người, Tang Niệm đột ngột mở mắt.
Nàng hoang mang nhìn quanh, không hiểu sao mình đột nhiên lại đến được vùng hoang dã này.
Xa xa có tiếng người nói chuyện, tiếng nói lẫn vào tiếng mưa, nàng nghe không rõ.
Nàng dùng tay áo lau nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Đó là một đôi... mẫu tử kỳ lạ.
Gió lạnh mang theo mùi bùn thổi nhẹ tà áo màu trắng của nữ tử.
Nàng ấy hạ mắt nhìn đứa trẻ đang quỳ dưới chân mình, khuôn mặt mơ hồ không rõ.
"Tạ Trầm Chu, khi đó ta không nên sinh ngươi ra." Nàng ấy gằn giọng nói từng chữ một.
Trái tim của Tang Niệm đập thình thịch.
Tầm mắt nàng đưa xuống dưới, nhìn về phía đứa trẻ gầy gò, lấm lem bùn đất đang quỳ trên mặt đất.
Đứa trẻ đó là...
Tạ Trầm Chu?!
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận