"Trước khi lâm chung, ông ấy đã dặn dò ta rất nhiều lần, bảo ta phải chăm sóc muội thật tốt, để muội có thể vô ưu vô lo mà trưởng thành."
Tang Kỳ Ngôn giơ tay lên, do dự rất lâu rồi mới nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tang Niệm:
"Muội là do chính tay ta nuôi lớn. Trong lòng ta, muội là người thân duy nhất của ta trên thế gian này."
"Ca ca sẽ không h/a/i muội. Hãy ở lại đi, để ta tiếp tục bảo vệ muội."
Lượng thông tin trong những lời y nói quá nhiều khiến suy nghĩ của Tang Niệm rối bời, chỉ có thể chọn ra vấn đề đơn giản nhất để hỏi:
"Mẫu thân muội tên gì?"
Tang Kỳ Ngôn lắc đầu: "Ta không biết."
"Vậy kẻ h/a/i c/h/e/c bà ấy là ai, phụ thân có từng nhắc đến không?"
Tang Kỳ Ngôn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu lần nữa:
"Phụ thân cũng không biết, khi mẫu thân muội q/u/a d/o/i, bà ấy không để lại một lời nào, có lẽ là không kịp nói."
Y ngập ngừng trong giây lát rồi tiếp tục:
"Tu sĩ trong thế giới tu tiên đông như nước chảy qua cầu, ân oán cũng nhiều vô kể. G/i/e/c người hay bị g/i/e/c đều là chuyện bình thường."
Tang Niệm âm thầm ghi nhớ, đồng thời cũng đoán ra nguyên nhân tại sao Tang Kỳ Ngôn kiên quyết ngăn cản nàng rời đi:
"Ca lo lắng kẻ thù của mẫu thân sẽ ra tay với muội sao?"
Tang Kỳ Ngôn nói: "Người biết thân phận thật sự của muội không nhiều nhưng nếu chẳng may thì sao? Ở thành Thanh Châu, ta còn có thể bảo vệ muội, nhưng đến nơi khác, e là lực bất tòng tâm."
Tang Niệm cũng cảm thấy đây là một vấn đề nan giải.
Hiện tại cốt truyện đã lệch lạc đến mức này, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhưng nếu nàng không đi thì Tạ Trầm Chu sẽ đến Tiêu Dao Tông một mình. Vậy thì, làm sao nàng có thể thực hiện kế hoạch công lược hắn đây?
Hay là giữ hắn ở lại luôn?
Nhưng trước đó nàng đã hứa sẽ để hắn rời đi…
"Chuyện này để muội suy nghĩ thêm." Nàng đứng dậy chào tạm biệt: "Ca, ta về Huyền Âm Các trước."
Tang Kỳ Ngôn nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, khẽ thở dài, đưa tay day day ấn đường.
Bên ngoài Huyền Âm Các.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Tạ Trầm Chu ngồi trên ghế đá trong sân, im lặng đọc sách.
Bên ngoài có người đi ngang qua, nhìn thấy bóng dáng hắn, lập tức dừng lại rồi lớn tiếng gọi:
"Này, tiểu bạch kiểm."
Tạ Trầm Chu không hề ngẩng đầu, vẫn tiếp tục đọc sách như thể không nghe thấy gì.
Thấy hắn phớt lờ mình, Sơ Dao sải bước đi tới, đưa tay giật lấy quyển sách trên tay hắn:
"Ta gọi ngươi đấy, không nghe thấy à?"
Tạ Trầm Chu lạnh lùng liếc nàng ấy một cái: "Trả sách lại cho ta."
Tô Tuyết Âm vội vàng chạy đến:
"Sư tỷ, ta đã nói nhiều lần rồi, đừng gọi Tạ công tử như vậy. Tỷ mau trả sách lại cho người ta đi."
Sơ Dao không thèm quan tâm, thản nhiên "ồ" một tiếng rồi quay về phía Tạ Trầm Chu nói:
"Đừng đọc nữa, ngươi mau thu dọn đồ đạc đi. Sáng mai chúng ta phải lên đường rồi."
Tạ Trầm Chu khẽ nhếch mép: "Các ngươi rời đi thì liên quan gì đến ta?"
"À đúng rồi, ngươi còn chưa biết." Sơ Dao bắt chéo chân ngồi xuống, tiện tay lật lật quyển sách trong tay hắn: "Tang Niệm muốn đưa ngươi đến Tiêu Dao Tông cùng chúng ta."
Tạ Trầm Chu nhíu mày: "Tang Niệm?"
Sơ Dao: "Nhũ danh của nàng ấy là Niệm Niệm, cứ nhất quyết không cho bọn ta gọi nàng là Tang Niệm. Sao? Nàng ấy chưa từng yêu cầu ngươi gọi thế à?"
Tạ Trầm Chu: "Không có."
"Vậy thì xem ra quan hệ của các ngươi cũng chẳng thân thiết lắm nhỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=17]
Sơ Dao thuận miệng nói: "Chỉ có những người thân thiết mới để đối phương gọi nhũ danh của mình thôi."
Tạ Trầm Chu cười nhạt:
"Cũng chỉ là một cái tên mà thôi."
Sơ Dao còn định nói thêm gì đó nhưng Tô Tuyết Âm sợ nàng ấy lại lỡ miệng rồi khiến Tạ Trầm Chu phật ý, liền vội vàng kéo nàng ấy đi.
Sơ Dao giãy giụa ngoái đầu lại:
"Này, tên kia, nhớ thu dọn hành lý đi nhé. Ngày mai bọn ta sẽ không đợi đâu, quá giờ thì tự chịu nhé!"
Tạ Trầm Chu chìm vào suy nghĩ của bản thân, một tay chống cằm, một tay đặt lên bàn đá, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn.
Đây chính là cơ hội rời đi mà nàng đã nói sao?
Hắn lặp đi lặp lại ba chữ "Tiêu Dao Tông" trong đầu, trong mắt ánh lên chút hứng thú.
Tiêu Dao Tông, một trong Tam Tông Nhất Điện, chắc là sẽ rất thú vị.
"Đi đến đó cũng không tệ."
Một tiếng quạ kêu khàn đục đột nhiên vang lên từ phía chân trời.
Tạ Trầm Chu ngẩng đầu, thấy một con quạ đen đang chao lượn trên không trung.
Chẳng mấy chốc, nó thu cánh lại rồi đáp xuống bàn trước mặt hắn, hơi gật đầu chào.
"Thiếu chủ." Nó thi triển thuật truyền âm mật: "Thuộc hạ đã bố trí xong mọi thứ, chỉ cần ngài rời khỏi thành Thanh Châu, chúng ta sẽ lập tức hành động, đảm bảo san bằng nơi này, không chừa một mống."
Tạ Trầm Chu cụp mắt nhìn nó, khẽ mỉm cười: "Ta không nhớ mình từng ra lệnh cho các ngươi làm mấy chuyện thừa thãi này."
Con quạ run lên: "Xin thiếu chủ tha tội! Là thuộc hạ nghe nói ngài đã phải chịu nhục ở đây nên muốn thay ngài báo thù rửa hận."
Tạ Trầm Chu chưa kịp lên tiếng, một con quạ khác đã bay đến, vội vàng bẩm báo:
"Thiếu chủ, cơ quan bí mật mà chúng ta bố trí trong mỏ linh thạch đã bị phát hiện."
"Quả nhiên Tang Kỳ Ngôn đã bắt đầu thông minh lên rồi." Tạ Trầm Chu cười nhạt.
"Không phải hắn phát hiện, là Tang Niệm." Con quạ thứ hai nói: "Nàng đến tìm Tang Kỳ Ngôn, sau đó hắn lập tức mời trưởng lão luyện khí đường đến kiểm tra."
Cái người ngu ngốc đó sao?
Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Trầm Chu hơi nheo lại, khóe môi hắn khẽ cong lên:
"Thú vị đấy."
Hai con quạ trên bàn vừa thấy nụ cười dịu dàng như gió xuân của hắn, lập tức rùng mình.
"Xin thiếu chủ tha mạng!" Chúng sợ hãi cầu xin.
Đầu ngón tay Tạ Trầm Chu lóe lên một tia sáng yếu ớt, giọng điệu lười biếng:
"Không muốn tha."
Hai con quạ run như cầy sấy: "Xin thiếu chủ cho thuộc hạ một cơ hội lập công chuộc tội! Thuộc hạ nguyện làm bất cứ chuyện gì!"
Tạ Trầm Chu dừng lại, thu tay về, suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
"Chuyện diệt thành tạm thời gác lại. Từ nay về sau, các ngươi theo dõi Tang Niệm. Bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, nhất cử nhất động của nàng, ta đều muốn biết."
"Tuân lệnh!"
"Cút đi."
Hai con quạ vỗ cánh bay lên, đậu vào một cành cây gần đó thở hổn hển.
Bỗng nhiên, một con vẹt nhỏ màu vàng nhạt sà xuống bên cạnh, đôi mắt tròn vo nhìn chúng đầy phức tạp.
Hai con quạ sợ lộ sơ hở, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cuối cùng, con vẹt lắc đầu, thở dài một hơi:
"Quả thật… Xấu quá đi."
"……"
Nó chỉnh lại bộ lông sáng bóng của mình ngay trước mặt hai con quạ, kiêu ngạo xoay một vòng rồi vỗ cánh bay đi.
Hai tên thuộc hạ của Tu La Điện đang hóa thành quạ đen: "……"
Cảm giác… Như bị sỉ nhục vậy.
Không chắc lắm, phải nhìn lại đã.
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận