Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 4: Hừ, bậy nào, tiểu thư phải sống lâu trăm tuổi!

Ngày cập nhật : 2025-03-16 21:30:20
“Được rồi, từ nay về sau ca ca sẽ không đánh hắn nữa.”
Tang Thành chủ chỉ lo mối quan hệ với muội muội lại trở nên căng thẳng, vội vàng dỗ dành:
“Chỉ cần hắn hết lòng phục vụ muội, không còn trưng cái bản mặt khó chịu với muội hay nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, ca ca đảm bảo, hắn muốn cái gì ca ca sẽ cho cái đó, kể cả toàn bộ Thanh Châu.”
Tang Niệm đặt bát xuống: “Muội biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”
“Lần này ca ca gọi muội đến là có thứ muốn đưa cho muội.”
Nói đến đây, sắc mặt hắn ta có chút ngượng ngùng, khẽ ho khan hai tiếng, rồi lấy từ phía trong cùng của giá sách ra một cuốn sách không có bìa.
“Muội phải chăm chỉ luyện tập theo nội dung trong cuốn sách này, sẽ có lợi cho t/h/a/n t/h/e muội.”
Tang Niệm nhận lấy, nàng vừa định mở ra, hắn ta liền đưa tay chặn lại.
“Về phòng rồi hãy xem nhé.”
“Được.”
Nàng thuận tay cất vào trong tay áo: “Còn gì nữa không? Không có việc gì thì muội về đây.”
“Đi đi.”
Hắn ta đưa tay ra định xoa đầu nàng nhưng bàn tay thoáng chốc khựng lại giữa không trung, rồi cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, hắn ta dịu giọng nói
“Nhớ uống thuốc đúng giờ nhé, chút nữa ca ca sẽ đến thăm muội.”
Tang Niệm cùng tỳ nữ đang đứng đợi bên ngoài cửa rời đi.
Chưa đi được bao xa, một nam tử mặc giáp bước nhanh về phía họ, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
Khi thấy Tang Niệm trên đường đi, hắn ta gật đầu với nàng rồi đi thẳng vào thư phòng.
“Trong thành xảy ra chuyện gì vậy? Sao Lâm Thống lĩnh lại có vẻ mặt như thế?” Tỳ nữ tò mò hỏi.
Tang Niệm đưa tay đón lấy một cánh hoa lê bay trong gió, cúi đầu không nói gì.
Thành Thanh Châu xuất hiện yêu quái.
Theo diễn biến cốt truyện, nửa tháng nữa, nhóm nhân vật chính sẽ đến để bắt yêu quái.
Đến lúc đó, nàng cùng Tạ Trầm Chu cũng sẽ rời đi.
Nàng buông cánh hoa lê, ánh mắt hướng về phía xa.
Tiêu Dao Tông…
Nơi đó rốt cuộc sẽ là một nơi như thế nào đây?
*
“Tạ Trầm Chu đã đỡ hơn chưa?”
Vừa về đến Huyền Âm Các, nơi nàng đang ở, Tang Niệm lập tức hỏi thăm tình hình vết thương của Tạ Trầm Chu.
“Đã dùng thuốc rồi, y sư cũng đã tới xem xét qua, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày là không đáng lo ngại nữa.”
Xuân Nhi dâng lên một bát thuốc đen sì, nhắc nhở: “Tiểu thư, người cũng nên uống thuốc rồi.”
Tang Niệm nhíu mày nhận lấy, nín thở rồi ngửa đầu uống hết.
Xuân Nhi cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Hôm nay không cần dỗ mà tiểu thư đã uống rồi sao?”
“Dù sao cũng phải uống thôi.”
Tang Niệm nhăn mặt vì đắng: “Ta còn chưa muốn c/h/e/c sớm như vậy.”
“Hừ, bậy nào, tiểu thư phải sống lâu trăm tuổi!”
Xuân Nhi bưng lên một đĩa mứt: “Mau ăn chút thanh mai ngâm đường giảm đắng.”
Tang Niệm n/g/ậ/m một quả thanh mai ngâm đường, khuôn mặt đang nhăn nhó dần dần giãn ra.
Nàng chợt nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy đĩa mứt: “Tạ Trầm Chu đang ở đâu?”
Xuân Nhi cẩn t/h/ậ/n quan sát biểu cảm của nàng, t/h/ậ/n trọng đáp: “Ở… gian phòng chứa củi mà hắn ta vẫn ở trước đây.”
Tang Niệm chợt cảm thấy trước mắt như tối sầm lại.
Trời muốn diệt ta rồi.
“Tiểu thư!”
Mặt mày Xuân Nhi đầy vẻ hoảng hốt: “Có phải tiểu thư lại phát b/ệ/n/h rồi không?”
Tang Niệm xua tay ra hiệu mình không sao, trong lòng mệt mỏi vô cùng:
“Ta đi thăm hắn một chút.”
Thực ra, ban đầu Tạ Trầm Chu đã từng được nguyên chủ đối đãi rất tốt.
Sau khi nàng ta đưa hắn về phủ Thành chủ trong tình trạng trọng thương nguy kịch, nàng ta cũng từng đem gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị dâng lên trước mặt hắn.
Nhưng hắn phớt lờ sự tốt bụng của nàng ta, chỉ một lòng muốn rời đi.
Nguyên chủ vốn chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, lập tức ném hắn vào phòng chứa củi, mỗi ngày bắt hắn làm việc như những nô lệ hạ đẳng nhất, còn ra lệnh cho người trong phủ thường xuyên đánh mắng hắn, cho đến khi hắn chịu cúi đầu trước nàng ta mới thôi.
Tạ Trầm Chu vẫn luôn không chịu cúi đầu.
Dù cho suýt chút nữa đã c/h/e/c ở nơi này.
Phòng chứa củi nằm ở góc khuất nhất của hậu viện, có bốn cửa sổ thì đã vỡ mất ba, trên mái còn có hai lỗ thủng lớn, có thể nói là ba trăm sáu mươi độ toàn góc c/h/e/c.
Không gian bên trong không được rộng rãi, các vật d/u/n/g linh tinh chất đống cao ngất, chỗ còn lại vừa đủ nhét một cái bàn gãy chân, ngay cả giường cũng không có, chỉ trải một ít cỏ khô trên mặt đất coi như là chỗ ngủ.
Tang Niệm đứng trước cửa, lo lắng thấp thỏm nhìn cánh cửa dường như có thể bay đi theo gió bất cứ lúc nào.
Có thể tìm được một nơi tồi tàn như vậy trong phủ Thành chủ lộng lẫy, đúng là đã làm khó nguyên chủ rồi.
"Tiểu thư, hay là bỏ đi."
Xuân Nhi lẩm bẩm:
"Người muốn gặp cô gia, chỉ cần truyền lệnh một tiếng là được, làm sao có thể để người đến chỗ rách nát này được, người cần gì phải tự mình chạy đi một chuyến như vậy?"
Tang Niệm coi như không nghe thấy: "Các ngươi đều đứng đợi ở bên ngoài."
Nói xong, nàng bước vào trong phòng.
Hướng của phòng không tốt, bên trong lạnh lẽo và ẩm ướt, góc tường vì thấm nước lâu ngày đã mọc lên một lớp rêu xanh dày đặc, dù cho đang là ban ngày thì ánh sáng cũng rất yếu ớt.
Gió không ngừng lùa vào từ mọi góc, đập vào cánh cửa sổ duy nhất còn nguyên vẹn khiến nó kêu lạch cạch.
Thanh Châu khắc nghiệt, mùa đông nước đóng thành băng.
Trong sách không viết Tạ Trầm Chu đã trải qua cả mùa đông ở nơi này như thế nào.
Nhưng sau này hắn cực kỳ sợ lạnh, mỗi khi mùa đông đến đều sẽ ngã b/ệ/n/h nặng, đại khái là di chứng do chuyện này để lại.
Tang Niệm thu hồi ánh mắt dò xét xung quanh, nhìn về phía thiếu niên đang co ro ở góc tường.
Hắn vẫn chưa tỉnh, bộ y phục thấm đẫm m/a/u đã được thay ra, cổ áo hơi rộng làm lộ ra hõm x/u/o/n/g quai xanh sâu hoắm.
Quả nhiên là thế giới tu tiên, chỉ trong chốc lát, miệng vết thương nghiêm trọng như vậy đã gần như khép lại hoàn toàn.
Nàng đặt đĩa mứt ngọt lên bàn, đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xổm xuống, một tay chống cằm cẩn t/h/ậ/n nhìn hắn.
Sau khi dùng thuốc, sắc mặt của thiếu niên không còn tái nhợt như trước, hai hàng lông mi dài cong cong khẽ rũ xuống trên mí mắt, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím lại.
Ngũ quan quá tinh xảo, khiến hắn trông có phần nữ tính.
Nhưng thật sự rất đẹp.
Tang Niệm nghĩ vậy.
Tuy nhiên, khi con người không có khả năng tự vệ, ngoại hình đẹp đẽ không phải là một chuyện tốt.
Nàng lắc đầu, vừa định rời đi thì nhìn thấy một con kiến ​​đang bò trên mặt Tạ Trầm Chu, nàng khẽ hít một hơi, theo phản xạ đưa tay định gạt nó đi.
Đầu ngón tay vừa chạm xuống, đôi mắt đen láy kia liền mở ra, lặng lẽ nhìn Tang Niệm.
Tang Niệm giật mình, t/h/a/n t/h/e lập tức lùi về sau, suýt chút nữa đã ngã phịch xuống đất.
Sau khi phản ứng lại, nàng vỗ vỗ n/g/u/c, vội vàng giải thích:
"Ngươi đừng hiểu lầm, vừa nãy trên mặt ngươi có một con kiến."
Tạ Trầm Chu ngồi dậy, dựa người vào tường, không thèm để ý đến con kiến trong lời nói của nàng, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng:
"Ngươi đến đây làm gì?"
"À, cái này..."
Tang Niệm quay người cầm lấy đĩa mứt ngọt trên bàn, trong đầu soạn sẵn bản thảo hai lượt, nàng ấp úng mở miệng:
"Dù sao thì hôm nay ngươi bị đánh cũng là vì ta. Tuy vậy, trong lòng ta tuyệt nhiên không có áy náy chút nào, chỉ là đĩa mứt ngọt này ta cảm thấy rất khó ăn, nên ban cho ngươi, nếu ngươi cho rằng ta đổi thủ đoạn khác để l/a/m n/h/u/c ngươi thì ta cũng không còn cách nào."
Nói xong, nàng đưa đĩa sứ đến trước mặt Tạ Trầm Chu nhưng hắn không nhận.
Hắn đang cúi đầu lật xem một cuốn sách.
Ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ phủ lên khuôn mặt hắn, biểu cảm của hắn trông có vẻ hơi kỳ quái mà không rõ lý do.
?
Kỳ quái?
Tang Niệm sờ vào tay áo, chợt nhận ra cuốn sách mà ca ca đưa cho mình đã biến mất.
Có lẽ là vừa nãy lỡ làm rơi mất.
Nàng nhẹ nhàng nhắc: "Vật này là của ta."
Tạ Trầm Chu khép sách lại, trả cho nàng, tai hắn đỏ ửng lên, cả cần cổ cũng ửng hồng.
Tang Niệm khó hiểu: "Ngươi lại làm sao vậy? Giống như con tôm luộc vậy."
Tạ Trầm Chu quay mặt đi: "Không có gì."
Như vậy là nhất định có chuyện gì đó.
Tang Niệm đặt đĩa xuống, cẩn t/h/ậ/n ngắm nghía cuốn sách bìa trắng tinh kia.
Không một chữ tựa đề, ca ca cũng thần bí quá...
Hay là bí kíp võ công tuyệt thế?
Đôi mắt nàng bỗng sáng lên, nén cảm xúc kích động xuống, cẩn t/h/ậ/n lật ra một trang.
Trang đầu tiên hiện lên sáu chữ to đùng:
“Bí Kíp Lấy Dương Bổ Âm: Một Chiêu Dạy Người Thông Thạo Phòng Trung Thuật”
Phía dưới có dòng chữ nhỏ ghi chú:
"Tông chủ Hợp Hoan Tông tự tay chắp bút (Đây là bản duy nhất)"
Phía sau là b/u/c tranh hai người đang làm chuyện khó nói, đặc biệt là những chi tiết then chốt được vẽ vô cùng tinh xảo, sống động như thật.
Tang Niệm: "..."
Chết tiệt.
------+++------
Edit: Florence

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=4]

Bình Luận

0 Thảo luận