Tô Tuyết Âm kinh ngạc đến mức mặt mày biến sắc:
"Ngươi vẫn luôn trốn ở đây à?"
Tang Niệm gãi đầu:
"Ta sợ dậy không nổi nên tối qua đã đến đây ngồi chờ rồi."
Sơ Dao: "Vậy người mà tỳ nữ của ngươi nhìn thấy sáng nay là ai?"
Tang Niệm: "Nàng ấy không thấy ta đâu. Ta bảo con vẹt của ta đứng ngoài cửa sổ nói chuyện thay ta. Nó có thể bắt chước giọng nói của ta, người khác không phân biệt được."
Hai mắt Sơ Dao sáng rực, đưa tay ra:
"Đưa ta xem con vẹt của ngươi nào."
Tang Niệm lôi Lục Lục đang giả c/h/e/c trong tay áo ra, Sơ Dao cẩn thận đón lấy rồi cùng Tô Tuyết Âm đứng sang một bên quan sát đầy hứng thú.
Văn Bất Ngữ khẽ ho một tiếng:
"Tang cô nương, có phải Tang Thành chủ không cho phép ngươi đi theo chúng ta không?"
Tang Niệm chà xát tay:
"Haha, chuyện đó thì... Đúng là ca ca ta không đồng ý lắm."
Văn Bất Ngữ lắc đầu:
"Vậy thì ta phải đưa ngươi quay về."
Tang Niệm: "Đừng mà, ta vất vả lắm mới trốn ra được đấy."
Văn Bất Ngữ nói:
"Tang cô nương, ngươi vẫn còn nhỏ. Nếu ngươi làm vậy sẽ khiến ca ca ngươi lo lắng."
"Ta không còn nhỏ nữa." Tang Niệm đáp: "Ta còn lớn hơn Sơ Dao đấy."
Văn Bất Ngữ vẫn lắc đầu.
Tang Niệm biết hắn ta thật sự có thể quay đầu lại đưa nàng về, sốt ruột đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, tàu bay dừng lại.
Tang Niệm vội hỏi: "Ngươi làm à?"
Văn Bất Ngữ cũng tỏ ra bất ngờ: "Không phải ta."
Tạ Trầm Chu thản nhiên nói:
"Tang Kỳ Ngôn."
Trong lòng Tang Niệm âm thầm gào thét, sớm biết thế này thì nàng đã bảo Lục Lục cố giả vờ thêm một lát nữa rồi.
Trước có Tang Kỳ Ngôn, sau có Văn Bất Ngữ, nàng biết bản thân không thể trốn nổi nữa, chỉ có thể cắn răng đi ra.
Một chiếc tàu bay khác đỗ sát ngay bên cạnh, một cây cầu nhỏ lập tức bắc giữa hai thuyền, nam nhân mặc y phục màu tím khoanh tay chậm rãi bước qua.
Y đứng trên boong tàu, nhìn Tang Niệm đang rón rén tiến đến, sắc mặt bình tĩnh không buồn không vui.
"Ca ca..." Tang Niệm lén nhìn sắc mặt y, yếu ớt nói: "Muội không muốn quay về."
Tang Kỳ Ngôn nhìn nàng một lúc lâu rồi chợt khẽ thở dài một tiếng:
"Thôi được rồi, vậy thì không về nữa."
Tang Niệm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
"Ca đồng ý để ta đi với họ rồi?"
Tang Kỳ Ngôn xoa đầu nàng:
"Chỉ cần muội vui là được."
Tang Niệm suýt nữa nhảy cẫng lên:
"Tất nhiên là muội rất vui rồi! Muội vui c/h/e/c đi được!"
"Ra ngoài nhớ phải cẩn thận với mọi thứ." Tang Kỳ Ngôn dặn dò: "Đừng quên những lời ca ca đã nói với muội."
"Ừm ừm." Tang Niệm vội nói: "Nếu có ai hỏi, muội sẽ chỉ nói mình tên là Tang Niệm, dù thế nào cũng không bao giờ nhắc tới thành Thanh Châu."
Trên mặt Tang Kỳ Ngôn thoáng hiện ý cười, y đưa cho nàng một chiếc túi trữ vật mới tinh:
"Trong này có thuốc của muội. Ngoài ra còn có điểm tâm muội thích ăn và vài món pháp khí phòng thân. Muội nhất định phải mang theo bên người."
Tang Niệm: "Được được."
Tang Kỳ Ngôn tiếp tục lấy ra một thanh trường k/i/e/m nhẹ nhàng linh động, đầu ngón tay lướt qua những hoa văn tinh xảo khắc trên vỏ k/i/e/m:
"Đây là k/i/e/m của mẫu thân muội để lại, hôm nay ta giao nó cho muội, xem như một kỷ niệm."
Tang Niệm đưa hai tay trịnh trọng nhận lấy:
"Nó có tên không?"
Tang Kỳ Ngôn nói: "Có lẽ đã từng có nhưng ta không biết."
Tang Niệm thử rút k/i/e/m ra khỏi vỏ.
Không nhúc nhích.
Bảo sao y nói là để làm kỷ niệm.
Quả thật chỉ có tác dụng làm kỷ niệm.
Nàng cất k/i/e/m đi, dang tay ôm lấy Tang Kỳ Ngôn rồi vỗ nhẹ lên lưng y:
"Ca ca, cảm ơn huynh."
Tang Kỳ Ngôn hơi sững người rồi nheo mắt cười:
"Nhớ viết thư cho ca ca, chuyện vui cũng được, chuyện không vui cũng được, nhất định phải nói cho ta biết."
"Ừm ừm, nhất định muội sẽ viết!" Tang Niệm buông tay, lùi lại một bước, cố giả vờ thản nhiên nói:
"Đừng lo cho muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=19]
Nếu không sống nổi nữa thì muội nhất định sẽ tự quay về."
Tang Kỳ Ngôn: "Được, ca ca chờ ngày đó."
Y liếc nhìn những người đứng sau nàng, khẽ gật đầu với Văn Bất Ngữ nhưng khi ánh mắt dừng lại trên người Tạ Trầm Chu mấy giây, chút vẻ dịu dàng vừa rồi lập tức tan biến.
"Chăm sóc tốt cho muội muội ta. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này."
Sau khi ném lại một câu này, y sải bước quay về cây cầu nhỏ.
"Đi thôi."
Một tiếng 'rầm' vang lên, cây cầu nhanh chóng thu lại, tàu bay bắt đầu khởi hành một lần nữa.
Tang Niệm vịn vào lan can, nghiêng nửa người ra ngoài, dùng hết sức vẫy tay:
"Giữ gìn sức khỏe!"
Tang Kỳ Ngôn không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy về phía nàng.
Tàu bay càng lúc càng xa, bóng lưng y dần chìm vào tầng mây trắng dày đặc rồi biến mất không còn dấu vết.
Tang Niệm thu hồi ánh mắt, lật đi lật lại túi trữ vật Tang Kỳ Ngôn tặng, cẩn thận cất vào trong n/g/u/c. Sau khi chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối bời, nàng ngồi xuống bậc thang dẫn vào khoang tàu, ngẩn người nhìn lên bầu trời.
Văn Bất Ngữ không còn nhắc đến chuyện đưa nàng về nữa, chỉ nói:
"Bên ngoài gió lớn, vào trong ngồi đi."
Tang Niệm: "Ta hóng gió thêm chút nữa rồi vào."
Văn Bất Ngữ gật đầu, cầm bản đồ đi thẳng đến chỗ điều khiển tàu bay.
Sơ Dao và Tô Tuyết Âm ngồi xuống bên cạnh nàng, trả Lục Lục lại cho nàng, buồn bực nói:
"Chúng ta trêu chọc nó thế nào nó cũng không chịu nói chuyện."
Tang Niệm lấy ra một nắm hạt dưa từ túi trữ vật đưa cho họ:
"Dùng cái này."
Quả nhiên, vừa nhìn thấy hạt dưa, Lục Lục lập tức ngừng giả c/h/e/c, nhảy dựng lên giành giật hạt dưa trong tay nàng:
"Cho ta! Cho ta."
Sơ Dao và Tô Tuyết Âm phấn khởi dùng hạt dưa tiếp tục trêu chọc Lục Lục.
Tang Niệm phủi phủi tay, nhìn xung quanh một lượt:
"Tạ Trầm Chu đâu?"
Sơ Dao không ngẩng đầu:
"Ở chỗ đại sư huynh."
Tang Niệm rướn cổ nhìn lên tầng hai khoang tàu, quả nhiên thấy Tạ Trầm Chu đứng bên cạnh Văn Bất Ngữ.
Không biết Văn Bất Ngữ nói gì mà chân mày hắn nhíu chặt, cả gân xanh trên trán cũng giật giật:
"Ngươi nói lại lần nữa, phương Nam ở đâu?"
Văn Bất Ngữ cẩn thận giơ tay trái lên:
"Ở đây?"
Thấy sắc mặt hắn không ổn, hắn ta vội đổi sang tay phải:
"Hay ở đây?"
Tạ Trầm Chu siết chặt nắm đấm:
"Phía trước tàu bay đang đi là hướng nào?"
Văn Bất Ngữ bừng tỉnh:
"Phía trước là Bắc, phía sau là Nam, đúng không?"
Tạ Trầm Chu im lặng nhìn mặt trời vừa ló rạng trước mặt.
Rất lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu: "La bàn của ngươi đâu?"
Văn Bất Ngữ lập tức hiểu ra:
"Đúng rồi, ta có thể dựa vào la bàn để xác định phương hướng."
Hắn ta cảm kích nhìn Tạ Trầm Chu:
"Cảm ơn Tạ huynh đã dạy bảo."
Tạ Trầm Chu cố nặn ra một nụ cười:
"Không có gì."
Văn Bất Ngữ tìm la bàn của mình, thi pháp kích hoạt, kim chỉ hướng trên la bàn bắt đầu xoay tròn.
C/o t/h/e hắn ta cũng chậm rãi xoay theo, cố gắng điều chỉnh cho trùng khớp với kim chỉ.
Tạ Trầm Chu: "..."
Tang Niệm bước tới: "Chuyện gì thế?"
Tạ Trầm Chu đoạt lấy la bàn của Văn Bất Ngữ, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không ném nó vào mặt hắn ta, nghiến răng:
"Từ lúc xuất phát đến giờ, chúng ta đã bay vòng quanh thành Thanh Châu đúng mười hai vòng."
Tang Niệm: "..."
Bảo sao Tang Kỳ Ngôn có thể đuổi kịp nhanh như vậy.
Hóa ra bọn họ đã rời nhà nửa đời, trở về vẫn giậm chân ở vạch xuất phát.
Sắc mặt Văn Bất Ngữ lộ vẻ hoang mang:
"Chẳng lẽ ta nhớ sai đường?"
Tang Niệm xoa trán:
"Không, ngươi vốn chưa từng tìm thấy đường."
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận