Trong hang đá trống trải, Tạ Trầm Chu mở mắt, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đập một cách dồn dập.
Hắn ngơ ngẩn nhìn lên vách đá trên đầu. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi xoay chiếc cổ cứng ngắc rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Tạ Trầm Chu lập tức sững người.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vẫn đang ngủ say, nàng cuộn tròn người lại thành một khối nhỏ.
Ánh sáng dịu nhẹ từ những viên khoáng thạch không rõ tên chiếu xuống, phủ lên mái tóc Tang Niệm, để lộ một xoáy tóc nhỏ xỉu trên đỉnh đầu nàng.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt nàng, đôi mắt mờ mịt của Tạ Trầm Chu lập tức trở nên tỉnh táo, đáy mắt nhanh chóng ngập tràn sự lạnh lẽo.
[Đinh! Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu -100,000]
[Nhiệm vụ không thành công, ký chủ hãy cố gắng hơn nữa]
Trên giường, Tạ Trầm Chu vừa định xoay người ngồi dậy thì đột nhiên cảm thấy cs điều gì đó không ổn.
Dưới vạt áo rộng rãi màu xanh biếc, một đôi tay nhỏ nhắn đang siết chặt lấy ngón tay hắn. Lòng bàn tay nàng vô cùng mềm mại, khô ráo.
Tạ Trầm Chu khẽ khựng lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng mi của Tang Niệm khẽ run, nàng sắp tỉnh lại.
Hắn lập tức lấy lại tinh thần, mạnh mẽ rút tay lại rồi nhanh chóng xoay người ngồi dậy.
Theo động tác của hắn, những pháp bảo hộ thân mà Tang Niệm đã đặt vào lòng hắn trước đó cũng rơi xuống theo. Chúng rơi lặng lẽ lên tấm thảm lông thú mềm mại, tỏa ra từng tia sáng lấp lánh.
Tạ Trầm Chu ngẩn người.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!"
Tang Niệm nhanh chóng bật dậy, thấy dường như hắn không sao, đôi mắt lập tức sáng rực lên. Nàng nghiêng người nhìn hắn, giọng nói trong trẻo vang lên:
"Ngươi thấy còn chỗ nào không thoải mái không?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Thậm chí Tạ Trầm Chu còn có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ giữa hàng lông mày của nàng.
Sợi dây buộc tóc dài màu đỏ rủ xuống gò má thiếu nữ, nàng ngước mắt nhìn hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Gương mặt này… Giống hệt người mà hắn đã thấy trong giấc mơ.
Ngón tay Tạ Trầm Chu khẽ động, hắn vô thức siết nhẹ lên tấm da thú bên dưới.
[Đinh! Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu +100]
Tang Niệm nghiêng đầu, ánh mắt vô tình liếc qua đống pháp bảo hộ thân đủ các loại màu sắc trên giường, nàng chợt hiểu ra.
"Ngươi cũng không cần cảm động quá đâu. Dù sao thì ngươi cũng được xem như là một nửa người của phủ Thành chủ nên bảo vệ ngươi là trách nhiệm của ta. Đây là điều mà thành chủ tương lai nên làm."
Nàng cúi xuống thu dọn đống pháp bảo hộ thân trên giường rồi tiện tay chọn một viên xúc xắc bằng ngọc tinh xảo ném qua cho hắn. Nàng hào phóng phất tay, thản nhiên nói:
"Cái này xấu lắm, thưởng cho ngươi."
Nàng không hề nhắc đến giấc mộng kia.
Tạ Trầm Chu do dự một lát, giọng điệu cứng nhắc:
"Ngươi đã tiến vào giấc mơ của ta?"
"Ngươi nói cái ảo cảnh do yêu quái tạo ra á?" Tang Niệm tỏ ra sợ hãi: "Ta cũng đang định nói với ngươi đây, chỗ đó đáng sợ thật."
Bàn tay Tạ Trầm Chu đột nhiên siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.
Tang Niệm lại tiếp tục phàn nàn:
"Bên trong tối đen như mực khiến ta chẳng nhìn thấy gì. Ta đã phải mò mẫm rất lâu mới tìm được ngươi."
Nói xong, nàng rụt cổ lại, hạ giọng nói:
"Từ nhỏ đến lớn, ta sợ bóng tối nhất đấy."
Tạ Trầm Chu: "…Ngoài chuyện đó ra, không còn gì khác?"
Tang Niệm: "Hết rồi."
Tạ Trầm Chu nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng vẫn thản nhiên như cũ.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở phào một hơi, khẽ đến mức gần như không thể nhận ra.
Tang Niệm chỉnh trang lại y phục rồi hỏi hắn:
"Chắc người của phủ Thành chủ sẽ sớm đến cứu chúng ta, chúng ta cứ ở đây đợi nhé?"
"Ừ."
Trong đầu nàng, Lục Lục gấp gáp lên tiếng: "Sao ngươi không nói hết mọi chuyện chứ? Vừa nãy suýt nữa là nhiệm vụ đã thành công rồi!"
Tang Niệm im lặng vài giây rồi hỏi ngược lại:
"Tại sao ta phải tự tay xé toạc một vết thương vừa mới lành, thậm chí bên trong còn đang rữa nát?"
Khoảnh khắc giấc mộng kết thúc, ý thức của nàng lập tức bị hút ra khỏi đó, ngay cả những cảm xúc tiêu cực bên trong cũng bị quét sạch.
Thế nhưng, từng hình ảnh đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ nàng.
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến nàng cảm thấy lạnh sống lưng.
Người chỉ đứng nhìn như nàng còn như vậy thì một kẻ đã tự mình trải qua mọi chuyện như Tạ Trầm Chu sẽ cảm thấy thế nào đây?
Lục Lục phản bác: "Sao có thể gọi đó là xé rách vết thương được?"
Tang Niệm cảm thấy khó hiểu: "Vậy ngươi muốn ta nói gì?"
"Nói với hắn rằng ta thấy hắn bị mẫu thân ruồng bỏ? Hay nói rằng ta đã tận mắt chứng kiến hắn bị kẻ biến thái cắt xẻ thành từng mảnh để làm thí nghiệm sống?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=8]
Nói rằng ta thấy hắn mỗi giây mỗi phút đều đau đớn đến mức muốn chết đi nhưng lại chẳng thể chết được, bị xích lại như một con chó mãi mãi không thấy được ánh mặt trời?"
"Hay ta phải nói ta đã dũng cảm cứu hắn, ta thật sự rất lợi hại. Vì vậy, hắn phải biết ơn ta, phải yêu ta, đúng không?"
Lục Lục hơi chột dạ: "Nhưng ngươi cũng có thể nói một chút thôi mà, nhấn mạnh vào chuyện ngươi đã cứu hắn ấy."
Tang Niệm: "Ta nói rồi. Ta bảo hắn rằng ta đã cứu hắn."
"Ừ ha…" Lục Lục gần như sắp bị nàng thuyết phục nhưng ngay sau đó, nó lại cảm thấy có gì đó không ổn: "Không đúng, vẫn có gì đó sai sai."
Tang Niệm thở dài:
"Ngươi cũng nói rồi, đó là một giấc mộng của quá khứ. Trong hiện thực, người đã cứu Tạ Trầm Chu không phải ta."
"Nếu vậy, nếu ta nhắc đến chuyện này thì ngoài việc khiến hắn biết rằng kẻ mà hắn ghét nhất đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác đáng thương nhất của hắn thì còn có ý nghĩa gì khác sao?"
Huống hồ, có những chuyện một khi nhắc đến thì chắc chắn sẽ kéo theo cả một chuỗi ký ức đằng sau.
Ký ức giống như một sợi dây leo, chỉ cần nắm lấy đầu mối thì nhất định sẽ có thể lần theo đến tận cuối cùng.
Những cảm xúc đau đớn và tuyệt vọng ấy vẫn còn ở đó chờ hắn.
Chỉ cần hắn nhớ lại.
Chỉ chờ hắn nghĩ đến.
Mà nàng không muốn trở thành kẻ khơi gợi nó.
Lục Lục không hiểu được ẩn ý trong lời nàng nói nhưng nó cũng không tranh cãi thêm mà chỉ lên tiếng nhắc nhở:
"Ta không nói lại được ngươi. Dù sao ngươi cũng chỉ còn bảy tháng nữa thôi, ngươi tự suy nghĩ kỹ đi."
Tang Niệm liếc nhìn Tạ Trầm Chu đang đi phía trước, sắc mặt uể oải:
"Mở đầu khốc liệt thế này, ta còn có thể làm gì chứ."
Tạ Trầm Chu cảm nhận được ánh mắt của Tang Niệm, quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Ánh mắt hắn lướt qua vạt váy ướt sũng của nàng, hơi dừng lại một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Tang Niệm đảo mắt một vòng, cảm thấy mình vẫn có thể đấu tranh thêm một chút nữa.
Nàng nói với Tạ Trầm Chu:
"Con yêu quái này trông đáng sợ quá."
Đúng như dự đoán, hắn không thèm để ý đến nàng.
Tang Niệm hạ giọng:
"Không biết chúng ta có thể sống sót trở về không nữa. Có khi chết ở đây cũng nên."
Hàng mày Tạ Trầm Chu khẽ nhíu lại.
Nàng vươn tay, cẩn thận kéo nhẹ ống tay áo hắn, giọng điệu cầu xin:
"Xem như nể mặt ta đã cứu ngươi, nếu lần này chúng ta có thể sống sót ra ngoài, ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?"
Tạ Trầm Chu hơi nhướng mắt.
"Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Tang Niệm thu tay về, chống cằm nhìn hắn:
"Mỗi lần ta muốn ăn sáng cùng ngươi, ngươi đều tỏ ra vô cùng khó chịu. Đến tận bây giờ, chúng ta còn chưa từng ăn cùng nhau một bữa cơm nào đâu đấy."
Nàng nói:
"Được không, Tạ Trầm Chu?"
Ánh sáng mềm mại từ những viên khoáng thạch pha lê lặng lẽ chiếu xuống từ vòm hang, hàng mi dày của thiếu nữ in bóng mờ trên mắt nàng, nhẹ nhàng rung động theo từng chuyển động ánh nhìn.
Tựa như một cánh bướm sắp bay đi.
Ánh mắt Tạ Trầm Chu dừng lại trên gương mặt nàg một lát, hắn không nói gì, chỉ đứng dậy bỏ đi.
"Ta đi tìm lối ra."
"Ê, đợi ta với!" Tang Niệm vội vàng nhảy xuống giường đuổi theo: "Chúng ta đi cùng nhau đi!"
Hệ thống hang động dưới lòng đất liên kết chằng chịt với nhau. Hơn nữa, chúng còn giống nhau đến mức ngay cả khi lạc đường cũng khó mà nhận ra.
Hai người đi loanh quanh trong đó suốt nửa ngày, thể lực Tang Niệm gần như sắp cạn kiệt nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng nữ chính đâu.
Không chỉ nữ chính mà ngay cả con yêu quái đã bắt họ tới đây cũng chẳng thấy xuất hiện.
"Ta thực sự không thể đi nổi nữa." Nàng ra tối hậu thư với Lục Lục: "Cứ kéo dài thế này cũng không phải cách. Nếu nữ chính mà không đến thì ta sẽ bật định vị rồi tự tìm đường về đấy nhé."
Lục Lục lo đến mức suýt rụng mấy cái lông vũ:
"Không thể nào. Đáng lẽ nữ chính phải tới từ lâu rồi chứ! Rốt cuộc đã sai ở đâu vậy?"
[...]
Cùng lúc đó, trong khu rừng rậm gần thành Thanh Châu.
Đôi mắt thiếu nữ mặc bạch y lộ vẻ trống rỗng:
"Sư huynh, hình như chúng ta lại đi nhầm đường rồi."
Sắc mặt thiếu nữ y phục đỏ đờ đẫn:
"Sư huynh, chúng ta đã đi loanh quanh trong khu rừng này suốt ba ngày ba đêm rồi."
Vị thiếu niên mà họ gọi là sư huynh đưa tay khẽ vuốt chóp mũi, hơi ngượng ngùng:
"Nơi này cấm phi hành, không thể dùng kiếm bay, thực sự rất khó xác định phương hướng."
Hắn ta còn chưa nói xong thì đã thấy một bóng người màu hồng vụt qua trước mặt, trông dáng vẻ vô cùng lén lút.
Ánh mắt vị thiếu niên lập tức sáng rực, hắn ta lập tức vươn tay tóm lấy kẻ kia. Nhận ra đối phương là một nam nhân, hắn ta tỏ ra vô cùng lịch sự:
"Vị huynh đài yêu tộc này, không biết có thể cho ta hỏi đường một chút không?"
Nam tử mặc hồng y vùng vẫy:
"Ngươi là ai? Mau thả lão tử ra! Không thì lão tử sẽ gọi người đến xử ngươi đấy!"
Vị thiếu niên mỉm cười, giới thiệu:
"Ta là đại đệ tử của Tiêu Dao Tông, Văn Bất Ngữ."
Thiếu nữ mặc bạch y khẽ cúi người:
"Tiêu Dao Tông, Tô Tuyết Âm."
Thiếu nữ mặc y phục đỏ đảo mắt:
"Tiêu Dao Tông, Sơ Dao."
Nam tử mặc hồng y cũng trừng mắt lớn hơn, coi thường đáp:
"Ta muốn biết các ngươi là đệ tử tông môn nào chắc? Lão tử không rảnh quan tâm, cút nhanh."
Văn Bất Ngữ chậm rãi xắn tay áo rộng thùng thình lên, để lộ cánh tay rắn chắc, giọng điệu vẫn vô cùng dịu dàng:
"Ta còn biết một chút quyền cước."
Nam tử mặc hồng y lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn, lộ ra đủ tám chiếc răng:
"Ngài muốn hỏi đường gì ạ?"
Văn Bất Ngữ lên tiếng:
"Lối ra khỏi khu rừng này ở đâu?"
Nam tử mặc hồng y đáp:
"Đi thẳng về phía Tây."
Văn Bất Ngữ: "Đa tạ."
"Giờ có thể thả ta ra được chưa?" Nam tử áo hồng hỏi.
Văn Bất Ngữ buông tay, dẫn theo hai sư muội rời đi.
Chưa đi được bao xa, hắn ta đột ngột quay người lại hỏi:
"Xin hỏi, hướng Tây là hướng nào?"
Nam tử mặc hồng y: "…"
Hắn ta lặng lẽ giơ tay trái lên.
Văn Bất Ngữ nở một nụ cười vô cùng biết ơn, hắn ta tỏ ra thân thiện nói:
"Đa tạ huynh đài! Nhưng ta thấy huynh có hành động lén lút, dung mạo xấu xí, sắc mặt lại lộ vẻ lo lắng bất an. Không biết có phải đang gặp chuyện khó khăn không? Nếu cần giúp đỡ, bọn ta có thể…"
Chưa kịp nói xong, nam tử mặc hồng y đã gào lên:
"Ngươi mới lén lút! Ngươi mới xấu xí! Cả nhà ngươi đều lén lút xấu xí!"
Nói xong, hắn ta lập tức vung tay, một màn sương đen cuồn cuộn nhanh chóng bao phủ bầu trời:
"Hôm nay lão tử liều mạng với các ngươi, không chết không thôi!"
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận