Nàng lớn tiếng gọi tên hắn: “Tạ Trầm Chu!”
Tang Niệm không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Nàng định tiến lại gần hơn nhưng mới chỉ đi được vài bước đã bị một bức tường vô hình cản lại.
Nàng vô thức gọi hệ thống.
“Giấc mơ này là quá khứ của Tạ Trầm Chu, cũng là phần ký ức mà hắn sợ hãi và muốn trốn tránh nhất.”
Lục Lục lên tiếng:
“Ngươi không có ký ức như vậy nên giấc mơ mà ngươi nhìn thấy lúc trước chính là những hình ảnh phản chiếu nỗi sợ hãi lớn nhất trong tiềm thức của ngươi.”
Điểm khác biệt duy nhất giữa hai người là mọi thứ nàng nhìn thấy lúc này đều đã từng thật sự xảy ra.
Tang Niệm lập tức hiểu ra: “Vậy ta phải làm thế nào thì mới có thể đưa hắn ra ngoài?”
Lục Lục đáp: “Đành chờ thôi.”
Nàng chỉ có thể đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát mọi chuyện.
“A nương, con sai rồi.”
Ở phía bên kia bức tường vô hình, Tạ Trầm Chu lúc năm tuổi ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen láy của hắn tràn ngập sự hoảng sợ, khuôn mặt non nớt tái nhợt trong cơn mưa lạnh lẽo.
Hắn muốn níu lấy tay áo mẫu thân nhưng lại không dám, chỉ có thể run rẩy cầu xin:
“Xin đừng bỏ rơi con.”
Nữ tử kia chỉ im lặng nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, nàng ta rút trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào cổ họng hắn.
Chỉ cần nàng ta đâm sâu thêm một tấc nữa, sinh mệnh mong manh kia sẽ lập tức biến mất.
Tạ Trầm Chu lúc năm tuổi đưa tay gạt đi những giọt nước mưa trên mặt rồi khẽ hỏi:
“A nương, người định giết con sao?”
Nữ tử không trả lời, mũi kiếm đột ngột hạ xuống rồi không chút do dự đâm thẳng vào tim hắn.
Máu tươi lập tức tuôn trào nhưng chẳng mấy chốc đã bị nước mưa cuốn trôi.
Tạ Trầm Chu kêu lên một tiếng ngắn ngủi.
Hắn run rẩy nắm chặt lấy lưỡi kiếm. Dù mười ngón tay Tạ Trầm Chu đã chảy máu đầm đìa nhưng hắn vẫn không chịu buông, chỉ liên tục lắc đầu, lặp đi lặp lại một câu duy nhất:
“A nương, xin người đừng bỏ rơi con.”
“Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời người.”
Nữ tử lạnh lùng đá hắn văng ra rồi quay người rời đi.
Hắn không quan tâm đến vết thương đang không ngừng chảy máu mà chỉ lảo đảo bò dậy, cố gắng ôm chặt lấy chân nàng ta. Hắn nghẹn ngào nói từng câu từng chữ một cách dè dặt:
“Đừng bỏ con lại, được không?”
Nữ tử lại đá hắn văng ra xa một lần nữa, giọng điệu lạnh lùng:
“Nếu ngươi còn dám đuổi theo nữa thì ta sẽ giết ngươi.”
Nhưng dường như Tạ Trầm Chu không nghe thấy, vẫn cố gắng đuổi theo bóng lưng ấy.
Hắn liên tục vấp ngã rồi lại bò dậy từ trong bùn lầy hết lần này đến lần khác.
Dưới cơn mưa xối xả, tiếng gọi “A nương” của hắn không ngừng vang lên.
Cuối cùng, nàng ta cũng dừng lại, nói:
“Ngươi chờ ở đây nhé. A nương làm xong việc sẽ quay lại đón ngươi.”
Đôi mắt Tạ Trầm Chu lóe lên tia hy vọng: “Thật sao ạ?”
Nữ tử đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc hắn rồi quay người rời đi.
Nàng ta không hề ngoảnh lại.
Dù chỉ một lần.
Cho đến khi bóng dáng nàng ta hoàn toàn biến mất trong cơn mưa như trút nước, đứa trẻ bé nhỏ kia mới ngã quỵ xuống đất rồi bật khóc nức nở.
Tiếng khóc của hắn không lớn, chỉ như âm thanh rên rỉ yếu ớt của một con thú nhỏ bị thương.
Tang Niệm nghiến răng, nàng đứng bên này bức tường vô hình rồi lớn tiếng gọi:
“Tạ Trầm Chu!”
Nhưng hắn không hề đáp lại, chỉ nằm co quắp trong vũng máu, hoàn toàn bất động.
Lục Lục nói:
“Hắn không nghe thấy ngươi gọi đâu, đừng phí sức nữa.”
Ngay lúc đó, những gợn sóng bắt đầu nổi lên trên bức tường vô hình, cả thế giới bỗng chốc thay đổi.
Tang Niệm phát hiện cảnh vật xung quanh không còn là cánh đồng hoang kia nữa.
Giữa phố chợ náo nhiệt, Tạ Trầm Chu bị mấy đứa trẻ rách rưới bao vây trong một con hẻm tối tăm ẩm ướt.
Hắn đã không chết trong cơn mưa năm ấy.
Lúc hắn tỉnh dậy, vết thương trước ngực đã tự động lành lại, chỉ để lại một vết sẹo mờ nhạt.
Hắn vẫn đứng đó chờ đợi suốt ba ngày ba đêm.
Nhưng người mẫu thân đã hứa sẽ quay lại đón hắn mãi mãi không xuất hiện nữa.
Sang ngày thứ tư, khi đã kiệt sức đến mức gần như hấp hối, Tạ Trầm Chu lê bước vào thành, từ đó trở thành một kẻ ăn mày sống nhờ lòng thương hại của người qua đường.
Nhưng đứa trẻ ăn mày nhỏ bé Tạ Trầm Chu lại không được những đứa trẻ đồng cảnh ngộ chào đón.
“Hắn ta là yêu quái! Hôm qua ta tận mắt thấy hắn ta bị đánh chết rồi ném xuống giếng. Vậy mà hôm nay hắn ta vẫn còn sống! Hắn ta đúng là yêu quái!”
Một đứa trẻ hét lên.
Gương mặt của những đứa trẻ khác lập tức lộ vẻ hoảng sợ.
“Lấy đá ném hắn ta đi, đừng để hắn ta tới gần!”
“Ta không phải yêu quái...” Tạ Trầm Chu lúc sáu tuổi yếu ớt lên tiếng giải thích. “Ta tự trèo lên, ta không chết.”
Một viên đá sắc nhọn bay tới rồi sượt qua trán hắn, một vết thương dữ tợn lập tức xuất hiện.
Máu đỏ nhanh chóng trào ra không ngừng.
Bầu không khí trong con hẻm bỗng trở nên im lặng.
Nhưng chỉ một giây sau, vết thương trên trán Tạ Trầm Chu bắt đầu ngừng chảy máu rồi nhanh chóng khép miệng, chỉ để lại một vết sẹo mờ như lần trước.
Lũ trẻ đồng loạt thét lên, lập tức xô hắn ra rồi hoảng loạn bỏ chạy.
Bịch!
Tạ Trầm Chu đập lưng vào tường, khẽ rên một tiếng rồi từ từ trượt dọc theo bờ tường, ngồi phịch xuống đất.
Hắn không khóc, chỉ lặng lẽ đứng dậy. Sau khi phủi hết bụi bẩn trên quần áo, hắn ngước nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả góc trời.
Một lúc lâu sau, Tạ Trầm Chu khẽ nói:
“Ta không phải yêu quái.”
Từ đó, Tạ Trầm Chu bắt đầu lang thang khắp nơi, cố gắng tìm kiếm mẫu thân, người đã bỏ rơi hắn, tìm về căn nhà trong ký ức mơ hồ.
Một ngày nọ, khi đang đi ăn xin, hắn gặp một người.
Đó là một thiếu niên ăn mặc vô cùng cao quý cùng với giọng nói dịu dàng.
Người ấy dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu hắn:
“Ta biết mẫu thân ngươi đang ở đâu. Theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm bà ấy.”
Tạ Trầm Chu đã đi theo người thiếu niên đó.
Đó là một hành trình rất dài, hắn đã theo người đó lang bạt khắp nơi.
Đến khi lấy lại ý thức, hắn đã bị nhốt trong một chiếc lồng sắt.
Hóa ra người thiếu niên đó chẳng hề có tin tức nào về mẫu thân hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=7]
Tất cả chỉ là những lời dối trá để lừa gạt một đứa trẻ khờ dại mà thôi.
Người thiếu niên kia cầm con dao găm tiến về phía hắn rồi nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ gầy gò của hắn, lôi hắn ra khỏi lồng như một con súc vật.
Tạ Trầm Chu liều mạng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể khiến chiếc xích sắt khóa chặt nơi cổ chân vang lên những tiếng loảng xoảng dữ dội.
Mọi nỗ lực đều vô ích.
Người thiếu niên vung dao lên, lập tức cắt đứt ngón tay hắn.
Một ngón. Hai ngón. Ba ngón...
Mãi cho đến khi Tạ Trầm Chu đau đớn ngất đi, người đó mới vứt hắn vào lại lồng sắt rồi hài lòng mang theo những ngón tay đứt lìa rời đi.
Có thể là một tháng, cũng có thể là một năm…
Những ngón tay bị mất của Tạ Trầm Chu mới lần lượt mọc lại.
Cảm giác đau đớn khi xương cốt và máu thịt tái sinh từng chút từng chút một thậm chí còn khủng khiếp gấp trăm lần khoảnh khắc bị chặt đứt.
Đó là một quá trình dài đằng đẵng và vô cùng khổ sở.
Thật sự quá đau đớn.
Mỗi đêm, Tạ Trầm Chu đều trằn trọc trên nền đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, hắn đau đến mức không thể ngủ nổi.
Cuối cùng vào ngày cơ thể hắn hoàn toàn hồi phục, người thiếu niên kia lại xuất hiện.
Người ấy nhìn Tạ Trầm Chu bằng ánh mắt nóng rực như ngọn lửa, hưng phấn nói:
“Quả nhiên ta không nhìn lầm. Ngươi chính là…”
Hắn ta dừng lại một chút rồi bật cười:
“Từ hôm nay, ngươi sẽ tên là Bất Tử.”
“Mỗi tấc máu thịt trên cơ thể ngươi đều là báu vật mà cả thiên hạ khao khát. Đến một ngày nào đó sẽ có vô số người tôn thờ ngươi như thần linh.”
Tạ Trầm Chu nghiến răng, gầm gừ như con thú nhỏ:
“Cút đi! A nương ta nhất định sẽ đến giết ngươi!”
Vẫn là con dao găm đó.
Nhưng lần này, người thiếu niên đó đã lấy đi lưỡi của hắn.
Vì vậy Tạ Trầm Chu còn không có cơ hội kêu lên một tiếng.
Người thiếu niên kia vẫn chưa thấy hài lòng, lại vung dao lên lần nữa.
Tạ Trầm Chu trợn trừng mắt, hai tay ôm lấy cái miệng đầm đìa máu của mình, liên tục lùi về sau.
Người thiếu niên cau mày, phất nhẹ ống tay áo.
Lưỡi dao ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.
Tạ Trầm Chu ngã gục xuống đất, nhìn chằm chằm về phía đôi chân đứt lìa của chính mình đang nằm cách đó không xa.
Một âm thanh kỳ lạ, vỡ vụn bật ra từ cổ họng hắn.
Rất nhanh sau đó, hắn không còn nhìn thấy gì nữa.
Người thiếu niên đó đã móc đi đôi mắt hắn.
Trong hầm ngục tối tăm không thấy ánh mặt trời, cái lạnh thấu xương như muốn len lỏi vào từng khe nứt trên cơ thể.
Đứa trẻ nhỏ bé nằm giữa vũng máu, run rẩy vung vẩy hai cánh tay đã không còn trọn vẹn, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ.
Người thiếu niên mặc y phục trắng tinh sạch sẽ, ung dung đi vòng quanh hắn.
Hắn ta lặng lẽ quan sát phản ứng của đứa trẻ, thỉnh thoảng lại cúi đầu viết viết vẽ vẽ vào cuốn sổ nhỏ trong tay.
Cách đó không xa, cả người Tang Niệm run rẩy, há miệng thở dốc một cách khó khăn.
Tạ Trầm Chu…Vừa bị chặt thành từng khúc.
Ngay trước mắt nàng.
Ngay tại đây.
Ruột gan Tang Niệm bỗng quặn thắt một cách dữ dội, sắc mặt trắng bệch. Nàng cúi người nôn khan nhưng chẳng thể nôn ra thứ gì.
Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới loạng choạng bước về phía hắn, cố gắng nghe xem hắn đang nói gì.
Nàng đã cố gắng rất lâu…
Cuối cùng, từ những âm thanh đứt quãng, méo mó kia, Tang Niệm cũng ghép lại được ba từ.
Hắn nói:
“Cứu ta… với…”
“……”
Tang Niệm ngồi xổm xuống, vùi mặt vào khuỷu tay mình.
Mỗi một ngày sau đó, nàng đều mong có ai đó sẽ đến cứu Tạ Trầm Chu.
Nhưng chẳng có ai đến cả.
Hắn bị chặt ra thành từng mảnh hết lần này đến lần khác rồi lại hồi phục hết lần này đến lần khác. Sau đó, hắn lại cầu nguyện sẽ có người đến cứu mình trong bóng tối lạnh lẽo hết lần này đến lần khác.
Bất cứ ai cũng được.
Dần dần, tốc độ hồi phục của hắn ngày càng nhanh.
Về sau, chỉ cần ba ngày là hắn đã có thể mọc lại một đôi chân hoàn toàn mới.
Cuộc sống như thế kéo dài suốt bảy năm.
Từ một đứa trẻ nhỏ bé năm ấy, Tạ Trầm Chu đã trở thành một thiếu niên.
Mười bốn tuổi.
Cơ thể hắn gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt, trầm mặc ít nói.
Hắn không còn hướng về bức tường để cầu nguyện nữa, cũng không còn khóc vì đau đớn. Khuôn mặt hắn chẳng để lộ chút cảm xúc nào, đôi mắt trống rỗng không chút dao động.
Khoảng cách giữa hắn và Tang Niệm cũng dần thu hẹp.
Tang Niệm có một linh cảm, ngày nàng hoàn toàn bước đến bên hắn cũng chính là ngày giấc mộng này chấm dứt.
Còn người thiếu niên trẻ tuổi kia giờ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Hắn ta không còn thỏa mãn với việc chặt đứt tay chân của Tạ Trầm Chu nữa, ánh mắt hắn ta bắt đầu nhắm vào những thứ khác.
“Bất Tử, máu thịt của ngươi có thể cứu sống vô số người.”
Hắn ta vẫn dùng giọng điệu dịu dàng như trước nói với hắn:
“Vậy nên, hãy chịu đựng thêm một chút nhé.”
Lưỡi dao lạnh lẽo kề sát lồng ngực Tạ Trầm Chu rồi đâm xuống từng chút, từng chút một.
Tạ Trầm Chu mở to đôi mắt đen kịt không còn chút ánh sáng, hàng mi dài lặng lẽ cụp xuống.
Cách đó vài bước chân, Tang Niệm điên cuồng đập mạnh lên bức tường vô hình:
“Thả ta qua! Thả ta qua đó!”
Rắc!
Ngay khoảnh khắc mũi dao xuyên vào da thịt hắn, một tiếng nứt bỗng vang lên trong không trung.
Trên bức tường vô hình, vô số vết nứt hiện lên như mạng nhện, vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ rồi hóa thành những đốm sáng rực rỡ.
Tang Niệm hét lớn:
“Tạ Trầm Chu!”
Không phải Bất Tử.
Mà là Tạ Trầm Chu.
Thiếu niên khẽ chớp mắt, khuôn mặt chậm rãi ngẩng lên từng chút một.
Ánh sáng xé toạc bóng tối.
Trong thứ ánh sáng rực rỡ đến chói mắt ấy, một thiếu nữ từ trên trời lao xuống, cố hết sức vươn tay về phía hắn.
Tiếng gió rít gào, thế giới đang bắt đầu sụp đổ.
Nàng lớn tiếng gọi tên hắn:
“Tạ Trầm Chu!”
“Ta đưa ngươi đi!”
“Ta đến cứu ngươi rồi!”
Nàng đã nói như thế.
…
[Đinh! Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu tăng 130,000,000. Cảnh báo! Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu đã vượt giới hạn! Hệ thống đang kiểm tra lỗi…]
[Hệ thống không có lỗi.]
-----+++-----
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận