Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGHE NÓI SAU KHI CHẾT TA THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA PHẢN DIỆN

Chương 5: Ta sẽ không trở thành lô đỉnh của ngươi, Tang Niệm, có chết cũng không làm.

Ngày cập nhật : 2025-03-16 21:31:18
“Bộp!”
Cuốn sách bị đóng sầm lại.
Trong phòng xuất hiện thêm một con tôm luộc.
Tang Niệm và Tạ Trầm Chu đều im lặng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Một lúc lâu sau, đúng lúc Tang Niệm sắp đào ra một tòa lâu đài mộng ảo dưới chân mình, Tạ Trầm Chu chậm rãi lên tiếng:
“Ngươi muốn ta làm lô đỉnh của ngươi.”
Lời nói này mang tính khẳng định, không phải nghi vấn, không có dấu hỏi chấm.
Lô đỉnh —
Trong thế giới tu tiên, đối tượng bị đối phương lợi d/u/n/g để thực hiện chuyện XXOO lấy dương bổ âm.
Chủ yếu chỉ người bị “lấy”.
Trời ơi! Bồ Tát ơi!
Đây là hiểu lầm k/h/u/n/g k/h/i/e/p gì vậy!!!
Tang Niệm xua tay loạn xạ: “Ta không có! Ta đâu có! Ngươi đừng nói bậy!”
Tạ Trầm Chu: “Trong sách của ngươi viết như vậy.”
Tang Niệm: “Cuốn sách này không phải của ta! Là…”
Ca ca chuyên h/a/i muội muội của ta tặng đó.
Tặng để làm gì? Tất nhiên là để biến Tạ Trầm Chu thành lô đỉnh, rồi hấp thụ một cách thật thê thảm.
Lấy thật nhiều, lấy thật mạnh.
Tang Niệm đau khổ nhận ra rằng lời giải thích này chẳng có tác d/u/n/g tích cực gì.
Nàng chỉ có thể trơ tráo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và ra vẻ chính trực cất lời:
“Đây không phải sách hay ho gì, ngươi từ nay về sau không được xem nữa.”
Nói xong, nàng nhanh chóng nhét cuốn sách vào túi trữ vật, khéo léo chuyển chủ đề:
“Chúng ta bàn chuyện này đi, ta muốn…”
“Ta không làm lô đỉnh.”
Tạ Trầm Chu lên tiếng, giọng điệu vô cùng cứng rắn, mang theo sự đoạn tuyệt: “Ngươi có thể g/i/e/c ta ngay bây giờ.”
Tang Niệm nghiến răng nói:
“Ta đã nói rồi, ta không có ý đó!”
Tạ Trầm Chu khẽ nhếch miệng: “Vậy ngươi muốn thương lượng gì với ta?”
Tang Niệm cố gắng giữ cho giọng điệu mình thật bình thường: “Từ hôm nay trở đi, ngươi dọn đến Huyền Âm Các của ta ở đi.”
Tạ Trầm Chu: “Hừ.”
“…”
Cứng rồi.
Nắm đ/ấ/m cứng rồi.
Tang Niệm xắn tay áo lên rồi lại buông xuống, lặp lại vài lần, cuối cùng cũng cố nặn ra một nụ cười có chút hung dữ:
“Ý ta là, chúng ta đã thành thân rồi, mà ngươi vẫn sống ở một nơi như thế này. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ta.”
Nàng không đợi hắn từ chối, quay người bước đi, giọng điệu ương ngạnh:
“Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ cho người phá gian phòng chứa củi này.”
Tạ Trầm Chu cúi đầu không nói gì.
Cho đến khi tiếng bước chân bên tai biến mất, hắn mới nhấc mí mắt lên, ánh mắt rơi xuống bàn.
Đĩa mứt được cố ý mang đến để l/a/m n/h/u/c hắn vẫn nằm yên đó, màu sắc bắt mắt, tươi sáng.
Thanh danh?
Tang Uẩn Linh thì còn có thanh danh gì nữa chứ.
Cái cớ này thật thô thiển và buồn cười.
Chẳng qua là có mưu đồ khác.
Tạ Trầm Chu lấy một quả thanh mai phủ đường, do dự c/ắ/n một miếng.
Vị ngọt của đường và hương thơm của thanh mai từ từ tan trong miệng, lúc này hắn mới nhận ra, ngay cả đầu l/ư/ỡ/i của mình cũng đắng chát.
Những vị thuốc đắng cứ quanh quẩn không tan lúc trước, giờ đây lại dễ dàng bị xua tan, chỉ còn lại vị ngọt mềm mại lạ lẫm.
Tạ Trầm Chu khẽ ngẩn người.
“Ta còn có thể mưu đồ gì nữa? Tất nhiên là mưu đồ t/h/a/n t/h/e của hắn.”
Trong Huyền Âm Các, Tang Niệm nói với Lục Lục như vậy.
Tang Thành chủ đã sai người mang đến rất nhiều đồ dùng cho chim, Lục Lục đang cắm đầu ăn ngấu nghiến những hạt kê thượng phẩm trong đó, còn tranh thủ thời gian trả lời:
“Ngươi muốn ngủ với hắn?”
“Cũng không phải như vậy.”
Tang Niệm nói: “Đây không phải là vì nhiệm vụ sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nghe-n-i-sau-khi-ch-t-ta-th-nh-b-ch-nguy-t-quang-c-a-ph-n-di-n&chuong=5]

Hơn nữa, nếu ta đột nhiên phát b/ệ/n/h, hắn ở gần thì ta cũng an toàn hơn.”
“Thật là phiền phức.” Lục Lục bình luận.
Nó vỗ cánh, nhổ một chiếc lông chim ra, n/g/ậ/m lên miệng để xỉa răng:
“Rõ ràng ngủ một lần là giải quyết được cả hai chuyện, cứ phải làm phức tạp lên.”
“Một con chim biến dị như ngươi hiểu gì chứ.”
Tang Niệm ấn đầu nó vào bát: “Ăn của ngươi đi.”
Xuân Nhi từ bên ngoài vén rèm bước vào, nhìn thấy biểu cảm của nàng, dáng vẻ như vừa nhìn đã hiểu:
“Tiểu thư, cô gia lại làm người tức giận sao?”
Nàng ấy vui vẻ đề nghị: “Hay là chúng ta nghe lời Thành chủ, đánh hắn ta một trận nữa đi.”
Quả nhiên là người lớn lên cùng nguyên chủ.
Tang Niệm đỡ trán.
Tạ Trầm Chu còn không có ở đây, làm sao mà đắc tội với nàng được.
Nàng đưa tay gõ vào trán của Xuân Nhi một cái, Xuân Nhi “ui da” lên một tiếng, ôm đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Tang Niệm.
Tang Niệm nói: “Từ nay về sau, các ngươi không được b/a/t n/a/t Tạ Trầm Chu nữa.”
Xuân Nhi hỏi: “Hả? Tại sao vậy?”
Tang Niệm suy nghĩ một chút rồi đưa ra một lý do coi như hợp lý:
“Bây giờ hắn là phu quân của ta, các ngươi đối xử với hắn như vậy, người khác sẽ thấy tiểu thư của các ngươi thế nào?”
Xuân Nhi bĩu môi: “Biết rồi ạ.”
“Còn nữa, dẫn vài người đến dọn dẹp gian phòng bên cạnh phòng của ta.”
Tang Niệm nói: “Từ nay Tạ Trầm Chu sẽ ở đó.”
Xuân Nhi suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Tại sao chứ! Đó là phòng của ta mà!”
Tang Niệm: “…”
Quên mất, phòng bên cạnh là chỗ ở của Xuân Nhi.
“Vậy thì hãy tìm một gian phòng trống gần chính phòng ở Huyền Âm Các cho hắn.”
Nàng nhấn mạnh: “Bày trí giống như phòng của ta, phải có đủ đồ đạc cần thiết, đừng có trải một tấm chiếu rách nát trên đất rồi bảo là giường.”
Xuân Nhi tỏ vẻ muốn trợn trắng mắt nhưng không dám, chỉ có thể cố nhịn lại.
“Đáng ghét, cái tên Tạ Trầm Chu kia quả nhiên là hồ ly tinh!”
Nàng ấy nghiến răng tức giận: “Hắn ta làm cho tiểu thư mê mẩn, sắp không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi.”
Chưa nói dứt lời, nàng ấy lại nhận thêm một cái gõ vào trán, mặt đầy vẻ oan ức.
Tang Niệm nâng giọng nhắc nhở: “Còn không đi làm?”
Xuân Nhi bĩu môi bỏ đi.
Người hầu trong phủ Thành chủ làm việc rất hiệu quả. Đến tối, Tạ Trầm Chu đã đứng trước Huyền Âm Các.
Toàn bộ tài sản của hắn chỉ là vài bộ y phục cũ, việc chuyển phòng cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Xuân Nhi đi phía trước dẫn đường, suốt quãng đường cứ lẩm bẩm phàn nàn.
Cuối cùng, Xuân Nhi dừng chân, cảnh cáo:
“Một tên nô lệ chạy trốn thấp kém như ngươi có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào tiểu thư nhà ta.”
“Tiểu thư thích ngươi, ngươi cứ an phận mà ở bên cạnh người, đừng có ý nghĩ khác. Nếu còn dám bất kính với tiểu thư—”
“Ngươi sẽ c/h/e/c rất thê thảm.”
Tạ Trầm Chu đi lướt qua nàng ấy, đẩy cánh cửa màu đỏ sậm, đứng ở ranh giới giữa bóng tối và ánh đèn, quay lưng về phía nàng ấy.
“Ta không phải nô lệ chạy trốn.”
Xuân Nhi không quan tâm:
“Ta mặc kệ ngươi có phải hay không, dù sao cũng chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.”
Nói xong, nàng ấy không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, quay người bỏ đi.
“Cót két——”
Cửa đóng lại.
Bóng tối như nước thủy triều tràn ngập, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Tạ Trầm Chu không biết đã đứng đó bao lâu, cuối cùng cũng di chuyển đôi chân cứng đờ, đi thắp một ngọn đèn lên.
Ánh đèn dịu dàng, xua tan bóng đêm.
Hắn ngồi bên bàn, nhìn quanh căn phòng, đôi mắt đen như mực.
Cách bày trí và sắp xếp ở đây gần như giống hệt phòng của Tang Niệm, không một chỗ nào không toát lên sự xa hoa.
Đây chính là cái lồng mà nàng chọn cho hắn.
Chẳng qua chỉ là một con chim nhỏ mà thôi.
[Ding~ Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu -10, độ hảo cảm hiện tại -123070]
“Phụt——”
Nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, toàn bộ ngụm trà vừa vào đến miệng của Tang Niệm phun ra không sót giọt nào.
Nàng đầy vẻ thắc mắc: “Cái gì thế này?”
Lục Lục nằm ngửa trên giường nhai hạt dưa, nghe vậy, lười biếng phẩy phẩy móng vuốt nhỏ:
“Độ hảo cảm của Tạ Trầm Chu dành cho ngươi giảm rồi.”
“?”
Tang Niệm: “Không phải chứ, ta đã làm gì đâu? Hắn đột nhiên lại -10?”
Lục Lục bóp cằm suy nghĩ hai giây, chợt hiểu ra:
“Ta biết tại sao rồi.”
Tang Niệm: “Sao cơ?”
Dưới ánh mắt đầy vẻ căng thẳng của Tang Niệm, nó từ từ mở miệng:
“Tạ Trầm Chu có lẽ là——”
“Ăn nhiều hạt dưa quá nên trong miệng nổi bọng nước rồi.”
Tang Niệm: “...”
Tang Niệm vung tay đoạt lấy hạt dưa của nó: “Ta thấy là n/ã/o ngươi nổi bọng rồi. Nếu ngươi còn dám ăn trên giường của ta nữa, ta sẽ nhổ sạch lông các ngươi.”
Lục Lục: QAQ
------+++------
Edit: Florence

Bình Luận

0 Thảo luận