Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 92: Cứu Vớt Mỹ Nhân Ngư Bị Moi Tim (11)

Ngày cập nhật : 2025-06-07 09:35:58
Tần Đằng đã ở trong tù được vài tháng, cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật tẻ nhạt và đơn điệu.

Thời gian đầu, ba mẹ anh vẫn còn đến thăm nom. Nhưng việc Tần Đằng phạm tội đã khiến các cổ đông khác trong công ty rất bất mãn. Họ phản đối việc ba mẹ anh đến thăm tù, gây áp lực khiến gia đình Tần Đằng buộc phải giảm bớt số lần thăm nuôi.

Gia đình Tần Đằng đang gặp khó khăn. Con trai thì ngồi tù, con gái là Tần Mạn Ngữ thì sức khỏe yếu ớt. Ba mẹ anh phải cố gắng giữ vững vị trí của mình trong công ty để bảo vệ gia đình.

Tần Mạn Ngữ cũng đến thăm anh được hai lần. Nhưng mỗi lần xuất hiện, sắc mặt cô đều rất xanh xao, có vẻ không quen với môi trường u ám ở đây. Thương con, ba mẹ Tần Đằng không cho cô đến nữa. Tần Đằng hiểu cho em gái, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bã.

Cuộc sống tù tội đã biến anh từ một thiếu gia Tần gia oai phong lẫm liệt thành một tù nhân tầm thường.

Trong tù, mọi người đều được giao nhiệm vụ lao động. Ban đầu, Tần Đằng được phân công việc đóng nút thắt. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn cao, nhưng tâm trạng Tần Đằng lúc đó quá rối bời, không thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn. Kết quả là anh bị chuyển sang làm những công việc tạp vụ nặng nhọc hơn.

Từ phân loại nguyên liệu, khuân vác, đến dọn dẹp, tất cả đều cần rất nhiều sức lực. Với cường độ công việc như vậy, Tần Đằng mỗi ngày mệt mỏi rã rời như một con chó. Anh không còn tâm trí đâu để nghĩ đến những chuyện cao siêu hay to tát nữa.

Nhiều đêm nằm trên chiếc giường chật hẹp, nhìn lên trần nhà trắng toát, Tần Đằng cảm thấy cuộc đời mình đã đi đến hồi kết. Nhưng rồi ngày hôm sau, anh vẫn phải tiếp tục công việc nặng nhọc. Thỉnh thoảng nhìn vào gương, hình ảnh người đàn ông với khuôn mặt đờ đẫn trong gương khiến anh suýt sụp đổ tinh thần.

"Không được, mình không thể cứ như thế này mãi. Mạn Ngữ vẫn đang ở bên ngoài chờ mình."

Tần Đằng cuối cùng cũng nhận ra mình phải thay đổi. Anh cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, đạt đến mức trung bình của trại giam. Nhờ vậy, anh mới có chút thời gian để suy nghĩ về những chuyện bên ngoài. Anh rất lo lắng cho sức khỏe của em gái, nhưng không thể có được bất kỳ thông tin nào, ngày qua ngày sống trong lo âu và bất an.

Hôm đó, Tần Đằng vừa làm xong việc như thường lệ thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người cai ngục.

“Hình như bên mình sắp có một nhân vật lợi hại chuyển đến phải không?”

“Anh nói cái người đó hả? Tôi cũng nghe nói rồi. Vốn dĩ người đó phải vào đây từ trước rồi, nghe đâu trên đường còn trốn trại một lần, xong lại bị bắt về.”

“Tôi cũng nghe vậy.” Một người hạ giọng nói,:“Thật ra tôi thấy hơi lạ đó. Danh tiếng của Đông ca cũng đâu có nhỏ, vậy mà dễ dàng bị bắt lại vậy. Nghe mấy người áp giải vào đây kể lại hình như hắn không hề phản kháng gì luôn.”

“Kỳ lạ thiệt.”

Tần Đằng dồn hết sự chú ý để lắng nghe. Khi nghe được cái tên quen thuộc "Đông ca", lòng anh vừa vui mừng vừa lo lắng. Đông ca lợi hại như vậy, có lẽ sẽ biết chút tin tức về thế giới bên ngoài. Nhưng anh cũng sợ Đông ca sẽ trút giận lên mình, dù sao thì Đông ca cũng bị liên lụy vào tù vì giúp đỡ anh.

"Hay là mình nên tránh mặt trước thì hơn?" Tần Đằng hiểu rõ, nhà tù không bao giờ là nơi hòa bình. Chuyện bắt nạt vẫn thường xuyên xảy ra. Anh không muốn bị Đông ca chú ý tới.

Trong những ngày tiếp theo, Tần Đằng ngoan ngoãn làm phận sự của mình, không dám tìm hiểu tin tức gì, mỗi ngày chỉ làm việc, ăn và ngủ, cố gắng không gây sự chú ý.

Nhưng có những chuyện không phải cứ muốn tránh là tránh được.

Nhà tù quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng dù nghiêm ngặt đến đâu cũng có sơ hở. Một buổi trưa, Tần Đằng vừa định bước ra khỏi nhà vệ sinh thì bị một bóng người cao lớn chặn lại. Anh run lên, lắp bắp: “Đông, Đông ca?”

Người đàn ông sẹo trên mặt im lặng nhìn anh.

Ánh mắt đó khiến Tần Đằng cảm thấy lạnh sống lưng. Anh gượng gạo nở một nụ cười khó coi: “Lâu rồi không gặp.”

Đông ca không nói lời thừa thãi, đẩy mạnh Tần Đằng trở vào trong. Dáng người vạm vỡ của Đông ca tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ. Những người khác trong nhà vệ sinh thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng lùi ra ngoài, tránh bị liên lụy.

Cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa đóng sập lại. Mọi người bên ngoài nhìn nhau, ai nấy đều hiểu rằng người mới đến này không dễ dây vào. Họ không biết Tần Đằng đã đắc tội gì với Đông ca mà lại bị chặn cửa “dạy dỗ” như vậy.

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh chỉ còn lại hai người.

Tần Đằng nuốt nước bọt khan: “Đông ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Người đàn ông mặt sẹo nhìn anh từ trên xuống dưới. Đông ca vốn là người trọng tình nghĩa. Thời trẻ, Tần Đằng vô tình cứu giúp anh một mạng, Đông ca luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng và rất sẵn lòng giúp đỡ Tần Đằng mỗi khi anh cần.

Nhưng chính vì sự giúp đỡ vô điều kiện đó mà suýt chút nữa đã hại Vân Xu.

“Lần trước cậu…” Đông ca vừa mở miệng, Tần Đằng đã vội vàng rối rít xin lỗi: “Đông ca, thật xin lỗi! Tôi thật sự không biết con nhỏ đó lại quen biết Khuyết Tư Viễn. Nếu biết trước, tôi nhất định sẽ không tìm anh.”

“Đều tại con nhỏ đó mà chúng ta mới ra nông nỗi này. Anh yên tâm, đợi khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài cùng, và nhất định không tha cho con nhỏ đó!”

Tần Đằng nghĩ rằng lời nói này có thể xoa dịu cơn giận của Đông ca. Nhưng anh đã lầm. Sắc mặt người đàn ông vạm vỡ càng lúc càng lạnh, nắm tay siết chặt hơn, rồi không nói một lời, đấm thẳng vào mặt Tần Đằng.

Đông ca ra tay rất mạnh, Tần Đằng ngã nhào xuống đất, gáy đập mạnh vào nền gạch. Trong khoảnh khắc, đầu óc anh choáng váng, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Gò má anh sưng vù, khóe miệng rớm máu.

Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Tần Đằng thậm chí cảm thấy răng mình như muốn lung lay. Anh sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu vì sao Đông ca lại đột nhiên ra tay.

Ánh mắt Đông ca rất lạnh lẽo. Ban đầu hắn không định động tay động chân, nhưng Tần Đằng lại không biết điều, dám buông lời xúc phạm Vân Xu, thậm chí còn có ý đồ xấu với cô ấy. Đương nhiên hắn phải cho Tần Đằng một bài học thích đáng.

“Cậu không được phép nghĩ đến việc làm hại cô ấy.” Giọng Đông ca đầy sát khí.

Làm hại cô ấy?

Tần Đằng chậm chạp xoay chuyển bộ não trì độn. Vẻ mặt anh lộ rõ vẻ khó tin. Lẽ nào Đông ca đang nói đến con nhân ngư mà anh vừa nhắc tới sao? Nhưng Đông ca và cô ta có quan hệ gì?

Chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Đông ca lại giáng xuống, không hề nương tay, mỗi cú đấm đều nhắm vào chỗ hiểm.

Tần Đằng chưa bao giờ bị ai đánh tàn tệ như vậy. Mỗi một thớ thịt trên người anh đều đau nhức. Anh không kìm được mà cuộn tròn người lại, trông thật thảm hại và đáng thương. Cơn đau liên tục truyền đến khiến anh hoảng hốt nghĩ rằng có lẽ chết đi còn dễ chịu hơn lúc này.

Trận đòn roi đơn phương kéo dài cho đến khi cai ngục nghe tin tức chạy tới, khống chế Đông ca lại. Lúc này, Tần Đằng đã đau đến không thể đứng dậy.

Tần Đằng biết Đông ca là một người nguy hiểm ngay từ đầu. Nhưng anh không ngờ sự nguy hiểm đó lại phản tác dụng lên chính mình.

Sau khi vết thương của Tần Đằng lành lặn, anh cũng không được sống những ngày yên ổn. Vụ ẩu đả lần trước đã có kết quả, thời hạn tù của Đông ca lại bị kéo dài thêm, nhưng Đông ca vẫn không hề hối cải.

“Tần Đằng, tôi đã giúp cậu rất nhiều việc, ân tình đó sớm đã trả hết. Nhưng chuyện cậu dám muốn làm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.”

Tần Đằng từng nghĩ rằng ngồi tù là điều khổ sở nhất trong cuộc đời. Nhưng giờ đây anh mới phát hiện ra rằng, so với ngồi tù, điều khổ sở hơn chính là có một người trong tù luô nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không được yên ổn. Dù Đông ca không còn trực tiếp ra tay, nhưng hắn ta sẽ sai khiến những người xung quanh liên tục nhằm vào Tần Đằng.

Ngay cả những bạn tù cùng phòng với Tần Đằng cũng bắt đầu giở trò. Họ cố ý va vào anh khi đi ngang qua, nửa đêm đánh thức anh, cô lập anh.

Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Tần Đằng đã nhanh chóng tiều tụy đi trông thấy. Anh thậm chí không còn tâm trí để nghĩ đến Tần Mạn Ngữ nữa, chỉ mong sao cuộc sống của mình có thể dễ chịu hơn một chút.

Cuối cùng cũng có một ngày, Tần Đằng không thể chịu đựng được nữa. Anh kể hết những dày vò mình phải chịu cho ba mẹ, khóc lóc thảm thiết cầu xin họ giúp đỡ. Anh không muốn ở lại nơi này nữa, dù phải chuyển đến một nhà tù khác cũng được.

Ba mẹ Tần Đằng cũng đau lòng nhìn con trai: “Tiểu Đằng à, không phải ba mẹ không muốn giúp con, mà là ba mẹ không có đủ lực lượng. Cố gia đã xa lánh chúng ta rồi. Cố Tư Thành đã lâu rồi không tìm em gái con.”

“Khuyết Tư Viễn… căn bản không cho chúng ta cơ hội tìm người. Thật sự là ba mẹ không còn cách nào khác nữa rồi.”

Tần Đằng cúp điện thoại, sắc mặt thất thần. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Anh chỉ muốn em gái có một cơ thể khỏe mạnh thôi, tại sao lại rơi vào bước đường cùng này?

Vì sao chứ?

Anh chậm rãi xoay người, nhìn về phía cánh cửa sắt dẫn vào hành lang phòng giam, cảm giác bất lực lại một lần nữa ập đến.



Khuyết Tư Viễn và Thiệu Dương cố gắng che giấu chuyện liên quan đến nhân ngư, nhưng cuối cùng vẫn bị Vân Xu phát hiện ra điều bất thường.

“Nhất định là hai người có chuyện giấu em, mau nói ra đi, nếu không em sẽ không thèm để ý tới hai người nữa đâu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Xu căng thẳng, tỏ vẻ không vui. Cô linh cảm chuyện này nhất định có liên quan đến mình, rất có thể còn liên quan đến Như Thu đang mất tích.

Nhớ đến đồng tộc, Vân Xu vô cùng buồn bã. Như Thu cứ thế biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian, không một dấu vết. Vân Xu thậm chí nghi ngờ Như Thu đã trở về biển rộng, không có ý định quay lại đất liền nữa.

Nhưng cô rất hy vọng có thể giữ liên lạc với Như Thu. Thế giới rộng lớn như vậy, có thể gặp được một nhân ngư đồng tộc thật sự quá khó khăn.

Khuyết Tư Viễn âm thầm thở dài. Anh không muốn Vân Xu biết được tâm địa độc ác của Cố Tư Thành, lo sợ cô sẽ bị ảnh hưởng.

Vân Xu mong muốn có một người đồng tộc bên cạnh. Anh và Thiệu Dương muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện, đã phái rất nhiều người đến địa điểm Như Thu mất tích để điều tra, nhưng vẫn không có kết quả gì. Trong tình hình này, Vân Xu vẫn luôn hỏi về việc đã tìm được Như Thu hay chưa.

Hai người chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ. Lần một lần hai thì còn được, nhưng nhiều lần thì đã bị Vân Xu phát hiện ra sự khác thường.

Khuyết Tư Viễn vẫn còn do dự. Anh hy vọng Vân Xu có thể luôn sống vô tư vô lo, chứ không phải đối mặt với nguy cơ đồng tộc bị moi tim. Chủ yếu là anh không thể xác định được tình trạng hiện tại của Như Thu như thế nào. Điều duy nhất có thể coi là tin tức tốt là phía Cố Tư Thành cũng chưa tìm được người.

Vân Xu bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh nhìn họ.

Thiệu Dương là người đầu tiên chịu thua. Anh giơ hai tay lên đầu hàng, cười khổ nói: “Anh chịu hết nổi rồi, anh bỏ cuộc.” Quay sang nói với bạn thân: “Hay là nói cho cô ấy biết đi. Như vậy cũng tốt, sau này cô ấy sẽ cảnh giác hơn với Cố Tư Thành.”

Khuyết Tư Viễn liên tưởng đến cảnh tượng tên tội phạm đào tẩu xuất hiện lần trước, sắc mặt trầm xuống, một lần nữa xác nhận: “Em thật sự muốn biết sao? Chuyện này có thể sẽ vượt quá khả năng chịu đựng của em đó.”

Vân Xu kiên định gật đầu.

Khuyết Tư Viễn bất đắc dĩ, cuối cùng đành kể hết mọi chuyện cho cô nghe.

“Cố Tư Thành ngay từ đầu đã biết Như Thu là một nhân ngư. Anh ta cố ý tiếp cận cô ấy, lừa gạt sự tin tưởng của cô ấy. Bởi vì anh ta đọc được từ một cuốn sách cổ rằng màng tim của nhân ngư có thể chữa bách bệnh. Vì Tần Mạn Ngữ vốn bị bệnh tim bẩm sinh, anh ta quyết định có được trái tim của nhân ngư, để Tần Mạn Ngữ có một cơ thể khỏe mạnh.”

Khuyết Tư Viễn đã lược bỏ bớt những chi tiết rùng rợn, chọn cách kể chuyện ít máu me nhất có thể. Nhưng Vân Xu vẫn vô cùng sửng sốt.

Cô rất nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của Khuyết Tư Viễn: Cố Tư Thành muốn đào tim của Như Thu.

Trước khi Khuyết Tư Viễn nói ra, Vân Xu chưa bao giờ nghĩ tới trái tim của nhân ngư lại có thể bị nhắm đến. Cái gã Cố Tư Thành mà cô đã nhận định là tra nam kia, mục đích từ đầu đến cuối đều là mạng sống của Như Thu.

Sự thật vượt xa sức tưởng tượng của Vân Xu. Một lúc lâu sau cô vẫn chưa thể nói nên lời. Thân hình mảnh dẻ khẽ run lên. Chỉ cần nghĩ đến trái tim đang đập trong lồng ngực mình có thể trở thành mục tiêu mơ ước của người khác, Vân Xu liền cảm thấy sợ hãi tột độ.

Chữa trị bách bệnh, sự cám dỗ này quá lớn.

Vân Xu từ nhỏ đã sống trong xã hội loài người, rất hiểu rõ trên thế giới này có rất nhiều người sẵn sàng làm mọi thứ để có thể sống tiếp.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt của Vân Xu được một bàn tay ấm áp bao bọc lại. Hơi ấm nóng hổi không ngừng truyền qua da thịt đến bàn tay cô. Ánh mắt kiên định của Thiệu Dương khiến Vân Xu ngẩn ngơ, như muốn nói rằng, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương cô.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Xu Xu, anh cam đoan với em, chỉ cần anh còn sống, không ai có thể làm hại em.”

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Khuyết Tư Viễn cũng tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và kiên định.

Cơ thể căng thẳng của Vân Xu dần thả lỏng. Hai người họ mang đến cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Những nỗi sợ hãi trong lòng cô đã tan biến hơn phân nửa, không còn ảnh hưởng đến cô nữa.

Cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện trước đây, Vân Xu cuối cùng cũng hiểu rõ, nguồn gốc sự chán ghét của cô đối với Cố Tư Thành là từ đâu. Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tư Thành và Như Thu chia tay bên ngoài biệt thự, bản năng của cô đã cảm nhận được thái độ kỳ lạ của anh ta đối với Như Thu.

Tuy rằng bề ngoài Cố Tư Thành đối xử với Như Thu rất tốt, nhưng thực tế lại không hề đặt cô ấy vào vị trí bình đẳng. Có lẽ trong mắt đối phương, nhân ngư không phải là con người, cũng không xứng đáng được đối xử bình đẳng.

Tựa như bóng tối giam cầm tâm hồn, Cố Tư Thành vô tình lặp lại sai lầm năm xưa, một lần nữa phủ nhận ý nguyện của người khác, giam hãm cô trong vòng kiểm soát nghiệt ngã. Vân Xu, với trái tim nhạy cảm của mình, cảm nhận được sự tương đồng đáng sợ ấy, nhớ về những tháng ngày ngột ngạt dưới trướng anh ta.

Trong quán cà phê tĩnh lặng, những hồi ức ấy chợt ùa về, thôi thúc Vân Xu tìm kiếm sự thật. Cô cất tiếng hỏi, giọng mang theo chút run rẩy: “Vị Tần tiểu thư kia… cô có biết chuyện này không?”

Khuyết Tư Viễn, người đã chọn con đường phơi bày tất cả, không ngần ngại vạch trần bí mật đen tối: “Cố Tư Thành vẫn đinh ninh rằng Tần Mạn Ngữ vô can, nhưng sự thật… chính cô ta mới là kẻ chủ mưu, âm thầm thúc đẩy mọi chuyện.”

Lời nói ấy như sét đánh ngang tai, Vân Xu kinh hoàng nhận ra, Cố Tư Thành và Tần Mạn Ngữ, hai con người ấy quả thật đã vượt quá sức tưởng tượng của cô, sự tàn nhẫn và quỷ quyệt ẩn sâu trong tâm hồn họ khiến người ta phải rùng mình.

Khi bức màn sự thật dần hé lộ, một ý niệm lạnh lẽo chợt len lỏi vào tâm trí Vân Xu. “Vậy… liệu anh ta có từng nghĩ đến việc… chiếm đoạt trái tim em… để chữa bệnh cho cô ta không?”

Thiệu Dương vừa nãy còn tựa cằm vẻ thờ ơ, nghe câu hỏi ấy liền giật mình. Ánh mắt anh thoáng biến đổi, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười gượng gạo: “Sao có thể như thế được chứ? Bé nhân ngư nhỏ nhắn đáng yêu của chúng ta, ai lại nhẫn tâm làm tổn thương em cơ chứ?”

Anh giấu nhẹm đi sự thật rằng trái tim Vân Xu cũng từng lọt vào tầm ngắm của Cố Tư Thành, không muốn cô phải thêm lo sợ.

Khuyết Tư Viễn khẽ cụp mắt, trong lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ khó tả. Phân tích hành vi của Cố Tư Thành, anh không khó để nhận ra, ý đồ tàn độc kia đã từng nhen nhóm trong tâm trí anh ta. Đó cũng chính là lằn ranh đỏ mà anh không bao giờ cho phép ai vượt qua. Bất cứ kẻ nào dám mưu toan làm hại Vân Xu, anh thề sẽ không bao giờ tha thứ.

Hiểu thấu âm mưu thâm độc của Cố Tư Thành, lòng Vân Xu càng thêm trĩu nặng ưu tư. Bóng hình Như Thu cứ chập chờn trong tâm trí cô, nỗi lo lắng cô gặp phải nguy hiểm ngày càng lớn dần.

Khuyết Tư Viễn và Thiệu Dương thấu hiểu nỗi bất an trong lòng Vân Xu, họ cố gắng an ủi, nhưng lời nói dường như vô nghĩa trước nỗi đau đáu trong tim cô. Như Thu, suy cho cùng, vẫn là người thân duy nhất của cô trên thế giới rộng lớn này.

Hai người họ chỉ có thể nỗ lực gấp bội, đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm Như Thu, mong rằng có thể sớm mang đến cho Vân Xu một tin vui.

Và rồi, vào một ngày tưởng chừng như vô vọng, một cuộc điện thoại bất ngờ đã thắp lên tia hy vọng mong manh trong trái tim Vân Xu.

“Alo, xin hỏi ai đầu dây ạ?” Vân Xu cất tiếng hỏi, giọng khẽ run.

Đầu dây bên kia im lặng một khoảng khắc, rồi mới vọng lại một thanh âm quen thuộc, có chút ngập ngừng: “Vân… Xu?”

Thanh âm ấy, dù có chút khác lạ, nhưng Vân Xu vẫn nhận ra ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=92]

Là Như Thu! Cô vội vã đứng thẳng người, niềm vui sướng vỡ òa trong lòng, nghẹn ngào thốt lên: “Như Thu! Có phải là cậu không? Là cậu thật sao? Cậu có khỏe không? Cậu đang ở đâu vậy, tớ đã tìm cậu rất lâu rồi.”

Như Thu im lặng một hồi, rồi mới chậm rãi đáp lời, giọng mang theo chút ưu tư: “Tớ… bên này có chút chuyện… Xin lỗi vì đã để cậu phải lo lắng.” Cô cố tình né tránh những câu hỏi dồn dập của Vân Xu.

“Cậu có cần tớ giúp gì không?” Vân Xu lo lắng hỏi lại, bỏ qua sự né tránh của Như Thu, chỉ cần biết bạn mình bình an, mọi thứ khác đều không còn quan trọng.

Như Thu nhẹ nhàng đáp: “Không cần đâu, mọi chuyện… đã ổn thỏa rồi.”

“Vậy khi nào cậu về vậy? Tớ… tớ có chuyện muốn kể cho cậu nghe, rất quan trọng đó. Cậu về lại Hải Thành rồi, nhất định phải gặp tớ đầu tiên nhé?” Vân Xu vội vàng nói, nhấn mạnh lời dặn dò, không muốn Như Thu lại biến mất vô tăm tích.

Cô quyết định giữ bí mật về Cố Tư Thành qua điện thoại, sợ rằng nếu Như Thu biết chuyện, trong lúc kích động sẽ làm điều dại dột. Gặp mặt rồi, cô sẽ từ từ giãi bày, nhẹ nhàng khuyên nhủ bạn mình.

“Ừ… tớ sẽ về sớm thôi.” Như Thu khẽ đáp, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa một nỗi niềm khó tả, rồi vội vàng ngắt máy.

Vân Xu buông di động, lòng vẫn còn vương chút bồi hồi. Giọng nói của Như Thu… sao nghe lạ lẫm đến vậy? Trước đây, giọng cô luôn dịu dàng, e ấp, nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, thanh âm ấy dường như cứng nhắc và xa cách hơn.

Buổi tối, bên mâm cơm ấm cúng, Vân Xu kể lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Như Thu, nhưng giấu đi sự bất thường trong giọng nói của bạn mình.

Khuyết Tư Viễn trầm ngâm suy tư. Người của anh vẫn đang ráo riết tìm kiếm ở nơi Như Thu biến mất, nhưng bặt vô âm tín.

Vậy mà cô lại chủ động liên lạc với Vân Xu. Phải chăng, Như Thu đã chọn cách ẩn mình dưới đáy biển một thời gian, và giờ đây, cô đã quyết định quay trở lại thế giới loài người?

Thiệu Dương thẳng thắn lên tiếng: “Nếu em gặp Như Thu, nhất định phải gọi bọn anh đi cùng đấy nhé!” Trong giọng nói anh pha chút lo lắng. Dù biết Như Thu hiền lành, nhưng sức mạnh của nhân ngư thì không thể xem thường, anh sợ rằng trong lúc gặp lại, nếu có chuyện gì xảy ra, Vân Xu nhỏ bé sẽ không thể xoay sở kịp.

“Em biết rồi mà.” Vân Xu khẽ cười, trấn an hai người.

Nhưng cuộc đời vốn dĩ luôn đầy ắp những bất ngờ. Bóng tối của đêm khuya, tưởng chừng như tĩnh lặng vô tận, lại ẩn chứa một sự xuất hiện đầy bất ngờ và khó lường.

Cánh cửa kính ban công khẽ lay động, gió đêm nhẹ nhàng lùa vào, vén tấm rèm voan mỏng manh, tạo nên những đường cong mềm mại như dải lụa.

Như có một linh cảm mơ hồ, nửa đêm, Vân Xu chợt bừng tỉnh giấc. Trong bóng tối chập chờn, cô mơ hồ cảm thấy có ai đó đang ngồi bên mép giường, dõi theo cô bằng ánh mắt dịu dàng và đắm đuối. Vân Xu dụi mắt, xua tan đi màn sương mơ màng, và rồi, cô nhìn thấy…

Khuôn mặt quen thuộc ấy, dưới ánh trăng nhợt nhạt, hiện lên rõ ràng không thể nhầm lẫn.

“Như Thu!” Vân Xu kinh ngạc bật dậy, niềm vui sướng trào dâng trong tim.

“Cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Người con gái xinh đẹp dịu dàng khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hòa như ánh trăng: “Xin lỗi cậu, đã để cậu phải chờ đợi lâu như vậy, và lo lắng cho tớ nữa.” Như thể đã xa cách Vân Xu quá lâu, Như Thu đưa mắt ngắm nhìn cô, từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn của Vân Xu đều được cô ghi nhớ vào tận đáy lòng.

“Cậu về là tốt rồi…” Vân Xu nghẹn ngào nói, ánh mắt lấp lánh niềm vui khôn tả.

Theo lẽ thường, hai người bạn thân sau bao ngày xa cách sẽ có vô vàn chuyện để tâm sự, để giãi bày những nỗi niềm chất chứa. Nhưng Như Thu, trong khoảnh khắc trùng phùng này, lại bất ngờ đề nghị: “Xu Xu… chúng ta cùng xuống nước dạo chơi một chút nhé… cậu thấy thế nào?”

“Ừ… cũng được thôi mà.” Vân Xu khẽ gật đầu, dù có chút ngạc nhiên trước lời đề nghị ấy, nhưng cô cũng không hề từ chối. Được cùng Như Thu đùa nghịch dưới làn nước mát lành, có lẽ cũng là một ý hay.

Đêm nay, trăng non vằng vặc, ánh ngân hoa dịu dàng rải khắp nhân gian. Mặt nước ao lấp lánh ánh trăng, khung cảnh thật nên thơ, thật trữ tình.

Nhưng tất cả vẻ đẹp ấy, dường như đều lu mờ trước vẻ đẹp thuần khiết của cô mỹ nhân ngư đuôi bạc. Ánh bạc trên chiếc đuôi ấy, còn rực rỡ hơn cả vầng trăng trên cao.

Như Thu đắm đuối ngắm nhìn Vân Xu, ánh mắt cô tràn ngập sự kinh diễm và ngưỡng mộ. Đây là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, cô nhất định phải bảo vệ, phải chở che cho người bạn nhỏ bé của mình.

Hai người đùa vui dưới nước, thực ra, phần lớn thời gian, Như Thu chỉ lặng lẽ chiều theo mọi ý thích của Vân Xu.

Khi đã thấm mệt, Vân Xu tựa mình vào thành ao nghỉ ngơi, nghiêng đầu hỏi Như Thu, giọng mang theo chút tò mò: “Như Thu này, thật ra khoảng thời gian vừa qua, cậu đã đi đâu vậy?”

Trong ánh mắt Như Thu thoáng hiện lên vẻ hoang mang. Cô cảm thấy như vừa trải qua một giấc mơ dài đằng đẵng, khi tỉnh giấc, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, ký ức vụn vỡ như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, nhưng những cảm xúc nặng nề, ngột ngạt đến nghẹt thở thì vẫn còn nguyên vẹn, bám riết lấy tâm hồn cô, không sao rũ bỏ được.

Oán hận, khổ đau, và cả… sát ý. Chỉ khi nhìn thấy Vân Xu, những dày vò trong lòng cô mới vơi đi phần nào.

“Tớ… tớ không đi đâu cả, chỉ là… tớ về đáy biển ở một thời gian… gần đây mới lên bờ thôi.” Giọng Như Thu khẽ khàng, như sợ làm tan vỡ bầu không khí tĩnh lặng của đêm.

Vân Xu khẽ gật đầu, rồi cẩn trọng mở lời, giọng mang theo chút lo lắng: “Như Thu này… tớ có chuyện muốn nói với cậu… Cậu… cậu chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé…”

Như Thu lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu, dường như đang chờ đợi những lời tiếp theo.

Vân Xu ấp úng, ngập ngừng mãi mới nói ra được: “Cái… cái người tên Cố Tư Thành kia… anh ta… hình như là… anh ta đã có ý đồ xấu khi cố tình tiếp cận cậu đó.” Cô chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Như Thu nghe, cố gắng lựa lời, mong rằng bạn mình sẽ không quá kích động.

Nhưng phản ứng của Như Thu lại khiến Vân Xu hoàn toàn bất ngờ.

Cô bình tĩnh đến lạ thường, dường như đã biết trước mọi chuyện. Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Vân Xu, Như Thu khẽ giải thích, cô đã sớm buông bỏ tình cảm với Cố Tư Thành, trái tim cô đã nguội lạnh, không còn vương vấn chút tình cảm nào với anh ta nữa. Và khi cô tĩnh tâm hồi tưởng lại những chuyện đã qua, cô nhanh chóng nhận ra chân tướng sự việc.

“Thì ra… là như thế…” Vân Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng trút bỏ được gánh nặng. Như Thu không đau khổ là tốt rồi. Rồi cô lại căm phẫn nghiến răng nói: “Cậu cứ yên tâm đi, nếu tên Cố Tư Thành đó dám bén mảng đến đây bắt nạt cậu, tớ sẽ nhờ Tư Viễn và Thiệu Dương đánh cho anh ta một trận nên thân!”

Khóe môi Như Thu khẽ khựng lại, nụ cười thoáng gượng gạo. “Hai người đó… là bạn mới của cậu sao?”

Vân Xu chớp mắt, chợt nhớ ra, Như Thu vẫn chưa biết những chuyện đã xảy ra trong thời gian cô vắng mặt. Vì thế, Vân Xu bĩu môi kể lại chuyện Cố Tư Thành giam cầm cô, không quên nhấn mạnh sự đáng ghét của anh ta, và ca ngợi hết lời sự tốt bụng và ga lăng của Khuyết Tư Viễn và Thiệu Dương.

Sắc mặt Như Thu thoáng trầm xuống, nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt tin tưởng của Vân Xu, cô vẫn chọn cách im lặng, không nói gì thêm.

Vân Xu tiếp lời: “Cậu cứ yên tâm ở lại đây, có bọn tớ ở đây, Cố Tư Thành tuyệt đối không dám bén mảng đến gần đâu.”

“Xu Xu này.” Như Thu khẽ ngắt lời Vân Xu, giọng điệu dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết. “Thật ra… tớ đã chuẩn bị đi gặp Cố Tư Thành rồi. Tớ cũng đã hẹn giờ với anh ta rồi.”

“Cái gì?” Vân Xu giật mình, đuôi cá màu bạc không ngừng quẫy đạp xuống mặt nước, hoảng hốt hỏi: “Tại sao cậu lại muốn gặp anh ta? Anh ta muốn làm hại cậu đó! Chẳng lẽ… cậu vẫn còn thích anh ta sao?”

“Tớ… tớ đã sớm không còn thích anh ta nữa rồi.” Như Thu quả quyết lắc đầu, giọng nói kiên định: “Tớ chỉ cảm thấy có một số chuyện cần phải nói rõ ràng với anh ta. Cậu yên tâm đi, tớ rất mạnh mẽ, bọn họ sẽ không thể làm tổn thương tớ được đâu.”

“Tớ… tớ hứa với cậu đấy, nhất định sẽ trở về an toàn.” Giọng Như Thu vẫn dịu dàng nhưng ẩn chứa một sức mạnh khiến người khác không thể lay chuyển. Vân Xu biết rằng mình không thể nào lay động được quyết tâm của bạn, đành phải buồn bực gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, Như Thu khẽ liếc mắt về phía cửa sổ, nơi bóng dáng hai người đàn ông vẫn lặng lẽ đứng đó, thần sắc cô… thờ ơ đến lạ.

Cố Tư Thành nhận được cuộc gọi của Như Thu, trong lòng thoáng dấy lên chút nghi hoặc, nhưng rồi anh ta nhanh chóng gạt bỏ mọi nghi ngờ, tập trung chuẩn bị cho ca phẫu thuật moi tim.

Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một con nhân ngư, sao có thể sánh được với con người cao quý như anh ta? Huống hồ, cô còn có tình cảm với anh ta. Anh đã vạch ra kế hoạch hoàn hảo.

Một khi Tần Mạn Ngữ khỏe mạnh trở lại, ân tình này cũng sẽ tan biến, cha mẹ anh ta cũng sẽ không còn lý do gì để thúc ép anh ta phải quan tâm đến cô nữa. Đến lúc đó, anh ta có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc đoạt lại Vân Xu từ tay Khuyết Tư Viễn.

“Cố tổng, bác sĩ đã vào phòng phẫu thuật rồi, mọi thứ đã sẵn sàng.” Cấp dưới cúi đầu báo cáo.

Cố Tư Thành khẽ gật đầu, trong lòng thầm đếm ngược thời gian, chờ đợi con mồi bước vào bẫy rập.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa lớn phòng làm việc được mở ra, một bóng hình người con gái bước vào. Cô lặng lẽ ngồi xuống sofa đối diện, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ, khiến Cố Tư Thành thoáng cảm nhận được một sự khác thường.

Như Thu… vốn dĩ là như thế này sao? Anh có chút mơ hồ về ấn tượng ban đầu về cô, chỉ nhớ rằng đó là một đôi mắt trong veo đến thuần khiết.

Cố Tư Thành lên tiếng, giọng mang theo chút giả tạo quan tâm: “Lâu rồi không gặp. Em đột nhiên biến mất, anh đã rất lo lắng, vẫn luôn phái người tìm kiếm em.”

Như Thu đáp lời, giọng điệu thản nhiên: “Em chỉ… đột nhiên muốn về thăm nhà, nên đã xuống biển một chuyến.”

“Em nên báo cho anh một tiếng chứ.” Cố Tư Thành khẽ nhíu mày, giọng có chút trách móc. “Anh vẫn luôn nghĩ rằng… mối quan hệ của chúng ta… không tệ chút nào.”

Bất chợt, Như Thu khẽ bật cười, nụ cười ấy mang theo một ý vị khó nắm bắt. “Là… không tệ sao?”

Lời nói ấy khiến Cố Tư Thành cảm thấy khó hiểu. Anh cố gắng thăm dò thêm vài câu, nhưng sắc mặt Như Thu vẫn không hề thay đổi. Có vẻ như cô thật sự không hề hay biết về những việc anh ta đã làm với Vân Xu. Vậy thì… mọi chuyện vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch của anh ta.

Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, không khí trong phòng dường như khá hài hòa. Ly nước trên bàn cũng đã vơi đi vài ngụm.

Cố Tư Thành âm thầm tính toán thời gian. Đúng như anh ta dự đoán, Như Thu khẽ đưa tay lên xoa trán, vẻ mặt dần trở nên mơ màng, ý thức cô dường như đang dần tan biến. Cuối cùng, cô ngã ầm xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.

Anh đứng dậy, bước đến gần, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá cô như một món hàng vô tri. Rồi anh ta ra hiệu cho đám thuộc hạ vừa bước vào, ra lệnh bế nhân ngư lên, đưa thẳng đến phòng phẫu thuật, nơi bác sĩ đã chờ sẵn.

Lượng thuốc mê anh ta bỏ vào nước vừa nãy đã đủ mạnh, anh ta không còn lo lắng cô có thể trốn thoát.

Như Thu tỉnh lại lần nữa, không gian xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Cô đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, ánh đèn trắng xóa rọi thẳng xuống, trước mắt cô là những bác sĩ mặc áo blouse trắng toát, những dụng cụ phẫu thuật sắc lạnh, và không xa đó, bóng hình người đàn ông mặc bộ vest đen vẫn đứng đó, lạnh lùng và vô cảm. Tất cả… vừa quen thuộc, vừa xa lạ đến nhói lòng.

Đồng tử của cô không ngừng giãn nở, vô vàn ký ức hỗn loạn ùa về, cuộn trào trong tâm trí, như muốn xé toạc lồng ngực cô. Vẻ thống khổ hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.

Vị bác sĩ nọ có chút nghi hoặc, lên tiếng hỏi: “Cố tổng, anh chắc chắn vừa rồi chúng ta đã cho cô ta uống thuốc mê chứ không phải… thuốc độc đấy chứ?”

Cố Tư Thành lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm sơ đẳng như vậy.”

Trong lúc hai người trao đổi, Như Thu đã lấy lại được vẻ bình tĩnh. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt vô tình của người đàn ông, chỉ cất tiếng hỏi một câu, giọng nghẹn ngào: “Tại sao…?”

Cố Tư Thành thoáng kinh ngạc, đến bước đường cùng này rồi, mà cô vẫn giữ được vẻ bình thản đến lạ lùng. Thật kỳ quái. “Không có lý do gì cả. Tần Mạn Ngữ mắc bệnh tim bẩm sinh, trái tim nhân ngư của cô… là dược liệu tốt nhất để chữa trị cho cô ấy.”

Câu trả lời ấy, gần như lặp lại nguyên văn những lời anh ta đã từng nói trước đây, chỉ có điều, cách anh ta nhắc đến Tần Mạn Ngữ, giờ đây đã trở nên xa cách và lạnh lẽo hơn.

Khóe môi Như Thu khẽ nhếch lên, một nụ cười chua chát đến tột cùng.

“Cố Tư Thành… anh đúng là… từ đầu đến cuối vẫn đáng ghét như vậy… ích kỷ, tàn nhẫn… thảo nào… thảo nào Vân Xu lại không hề yêu thích anh.”

Lời nói ấy khiến ánh mắt Cố Tư Thành trở nên lạnh lẽo như băng giá.

“Bác sĩ, tiến hành phẫu thuật ngay lập tức!”

Vị bác sĩ vội vàng gật đầu, cầm lấy con dao mổ sắc bén, thứ vũ khí được cho là có thể dễ dàng rạch nát trái tim nhân ngư, từng chút từng chút đưa lưỡi dao lạnh lẽo đến gần lồng ngực cô. Dưới ánh đèn chói lóa, thân dao ánh lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến rợn người.

Trong khoảnh khắc lưỡi dao chuẩn bị chạm vào da thịt, nhân ngư xinh đẹp bất chợt nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy mang theo một chút gì đó… khiến người ta kinh hãi đến rợn tóc gáy. Sợi dây thép cố định cổ tay cô bỗng dưng bị hất tung, cô từ từ ngồi thẳng dậy.

Đôi mắt Cố Tư Thành trợn tròn, kinh hoàng thốt lên: “Không… không thể nào!” Lượng thuốc mê lớn đến vậy, dụng cụ cố định tay chân kiên cố như thế, vậy mà lại vô dụng ư?

“Không có gì là không thể cả…”

Ánh đèn chụp bị đánh nát, vỡ vụn thành từng mảnh, trong bóng tối chập chờn, nhân ngư nở một nụ cười quỷ dị, đẫm máu, hướng về phía anh ta: “Cố Tư Thành… tôi… đã trở về rồi.”

Cố Tư Thành cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, trong lòng dâng lên một nỗi bất an tột độ. Anh còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô, thì bóng hình nhân ngư trước mắt đã biến mất. Giây tiếp theo, cổ họng anh ta chợt nhói lên một cơn đau buốt, rồi… tất cả chìm vào bóng tối vô tận.

Như Thu thong thả ung dung cầm lấy chiếc di động của anh ta, lướt tay tìm kiếm danh bạ, rồi gửi đi một tin nhắn lạnh lùng. Trò chơi… sắp sửa bắt đầu lại một lần nữa.

Tần Mạn Ngữ đang tĩnh dưỡng tại nhà. Gia tộc Tần gia giờ đây đã sa sút, không còn vẻ huy hoàng như xưa. Cố Tư Thành ngày càng lạnh nhạt với cô, cộng thêm những lời gièm pha, chế giễu từ người đời, Tần Mạn Ngữ chỉ muốn thu mình trong bốn bức tường, trốn tránh thế giới bên ngoài. Giờ đây, hy vọng duy nhất của cô chỉ còn lại Cố Tư Thành, mong rằng anh ta sẽ sớm mang về trái tim nhân ngư, giúp cô thoát khỏi căn bệnh tim quái ác.

Điện thoại di động chợt rung lên, một tin nhắn được gửi đến, là tin nhắn từ Cố Tư Thành.

[Anh đã tìm được cách chữa trị cho em rồi, đến đây đi.]

Phía dưới tin nhắn là một địa chỉ lạ lẫm.

Tần Mạn Ngữ vỡ òa trong niềm vui sướng tột độ. Cố Tư Thành… cuối cùng anh ta cũng đã bắt được trái tim nhân ngư! Thật tốt quá! Cô vốn còn oán trách anh ta quá chậm chạp, không ngờ anh ta đã âm thầm hành động từ lúc nào.

Niềm hạnh phúc dâng trào khiến cô quên hết mọi âu lo, chỉ nghĩ đến việc mình sắp được chữa khỏi bệnh tim, được sống một cuộc đời khỏe mạnh và dài lâu. Cô gần như muốn bật cười thành tiếng.

Địa chỉ được gửi đến là một khu biệt thự vắng vẻ. Tần Mạn Ngữ không hề mảy may nghi ngờ. Chuyện mổ xẻ tim nhân ngư, chắc chắn không thể diễn ra ở bệnh viện chính thống, mà phải lén lút tiến hành ở một nơi bí mật nào đó.

Sự hưng phấn tột độ khiến cô bỏ qua mọi dấu hiệu bất thường. Hơn nữa, tin nhắn này lại được gửi đến từ chính số điện thoại quen thuộc của Cố Tư Thành.

Tần Mạn Ngữ không chút do dự bước xuống xe, tiến thẳng vào căn biệt thự u ám, đẩy cánh cửa phòng tối tăm và lạnh lẽo…

Bình Luận

2 Thảo luận