Hôm sau, toàn bộ Vấn Thiên Tông đều biết tiểu sư tổ và khai sơn tổ sư năm xưa giống nhau, không cần nhập đạo trước mới ngộ đạo, mà là kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp, đồng thời cũng là đệ nhất mỹ nhân trên bảng Thiên Cơ Các.
Là thánh địa tu tiên, đệ tử Vấn Thiên Tông cực kỳ coi trọng tu vi và tư chất, lần này tuyệt thế thiên tài ngang trời xuất thế, tất cả mọi người đều ngừng tay, ánh mắt tụ tập về phía Thương Lan phong.
Các đệ tử ngày thường tứ tán nay càng tụ lại với nhau, không ngừng bàn tán.
"Sư huynh, hôm đó huynh có đi hỗ trợ lúc tuyển nhận đệ tử, huynh có biết tiểu sư tổ rốt cuộc trông như thế nào không?"
"Ai, nói đến tiếc nuối, hôm đó biển người tấp nập, ta đang ở bên cạnh hỗ trợ đăng ký, lúc chú ý tới tiểu sư tổ thì nàng đã được một vị sư huynh quản sự khác đưa đi một bên, ta vẫn chưa nhìn thấy."
"Có người nói Tông chủ và các Phong chủ tranh giành thu tiểu sư tổ làm đồ đệ sau đó, ta còn tưởng rằng là nói ngoa, bây giờ nghĩ lại là do ta kiến thức hạn hẹp, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, biết đâu tiểu sư tổ sẽ là một tổ sư khác."
"Tiểu sư tổ không chỉ tư chất siêu quần, nghe Trương sư huynh tiếp dẫn nói, phàm là người đã gặp qua tiểu sư tổ, chắc chắn hồn vía lên mây, không kiềm chế được, 5 năm trước ra ngoài bái phỏng, ta từng may mắn diện kiến La tiên tử một lần, La tiên tử hoa dung nguyệt mạo, thiên sinh lệ chất, mọi người đều khen ngợi, không biết tiểu sư tổ còn thắng La tiên tử lại là loại mỹ ngọc thế nào."
"Kỳ thật hai ngày trước, đã có rất nhiều đồng môn tụ tập quanh Thương Lan phong, muốn được nhìn thấy chân dung tiểu sư tổ, nhưng nàng vẫn luôn không xuống, mà ý định ngày hôm qua lại không biết kinh động tới bao nhiêu người."
"Các vị đồng môn chớ hoảng loạn, ta đã nhận được tin tức, tông môn sẽ cử hành đại điển bái sư cho tiểu sư tổ, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể may mắn chiêm ngưỡng dung nhan tiểu sư tổ."
"Lời này là thật ư?!"
"Thật! Ta nghe sư phụ ta nói, ông ấy là Nguyên Anh trưởng lão trong tông, nói Tông chủ sớm đã có tính toán này, khai sơn tổ sư thu đệ tử sao có thể keo kiệt."
Những đồng môn còn lại vừa nghe, thần sắc buồn bực lập tức biến thành hưng phấn: "Vậy chúng ta nhất định phải đến đúng giờ tham dự."
……
Thương Lan phong, kỳ hoa dị thảo trải khắp đỉnh núi, cây hoa khổng lồ che trời, hương thơm tĩnh tâm ngưng thần.
Vân Xu đứng dưới gốc cây hoa, linh khí trong cơ thể chậm rãi lưu động, loại cảm giác này cực kỳ kỳ diệu, dường như toàn bộ thế giới đều biến thành một bộ dạng khác, thân thể nặng nề bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, bước chân càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, cơ thể chưa bao giờ từng có sự nhẹ nhàng đến vậy.
Nàng có thể nhìn xa hơn, ngay cả vân hoa nhỏ nhất trên cánh hoa cũng thấy rõ, thậm chí có thể bắt được quỹ đạo bay nhanh của tiên hạc trên bầu trời, có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc nơi xa bị gió thổi qua, cảm nhận được sự đung đưa khác nhau của từng chiếc lá.
Đây là thế giới của người tu luyện, mọi thứ trên thế giới đều hiện ra rõ ràng trước mắt họ.
Cùng lúc đó, Vân Xu phát hiện thân thể mình cũng khỏe hơn rất nhiều, lúc đầu nàng bê vài quyển sách dày đã cảm thấy cố sức, giờ đây đi một vòng quanh Thương Lan phong chỉ hơi mệt chút.
Không trách sao rất nhiều gia đình giàu có ở thế tục vì muốn con cái có sức khỏe tốt, đặc biệt đưa người lên núi tu tiên, cho dù là người tu tiên yếu nhất cũng mạnh hơn phàm nhân quá nhiều.
Nghe nói người tu tiên không sợ đao thương, Vân Xu nhìn chằm chằm cổ tay mình một lúc, quyết định thử xem.
Khi mới lên Thương Lan phong, Tông chủ cho nàng vài chiếc nhẫn trữ vật, chỉ cần bước vào tiên đồ là có thể sử dụng, nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra một con chủy thủ, nhẹ nhàng dùng tay muốn rạch lên da thịt.
Cố Thiên Hạm vừa đáp xuống đất, liền nhìn thấy đại mỹ nhân cầm dao khoa tay múa chân với chính mình, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, lớn tiếng nói: "Tiểu sư tổ! Có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng! Ngàn vạn lần đừng vì nhất thời xúc động làm tổn thương chính mình!"
Vân Xu bị gọi giật mình, chủy thủ dừng lại giữa không trung.
Cố Thiên Hạm nhân cơ hội chạy tới đoạt lấy chủy thủ, cẩn thận đánh giá một phen, xác định người trước mắt không có vết thương nào khác trên người, thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn: "Làm ta sợ muốn chết, may mắn người không bị thương."
Nếu không hôm nay nàng nghỉ ngơi cũng không yên ổn.
Vân Xu chớp chớp mắt, biết Cố Thiên Hạm hiểu lầm, giải thích nói: "Ta không phải muốn tự làm thương mình, chỉ là muốn thí nghiệm một chút."
Nàng có chừng mực, chuẩn bị từ từ tăng lực độ thử, đợi đến khi sinh ra cảm giác đau rất nhỏ liền dừng lại.
Cố Thiên Hạm tay trái chống nạnh, tay phải vỗ trán, trên mặt toàn là bất đắc dĩ: "Ta biết ý người, nhưng vừa rồi tình cảnh đó dù với ai cũng là một sự chấn động lớn."
Nếu là Tông chủ bọn họ nhìn thấy, phỏng chừng hồn cũng muốn bay, sợ đến phát khiếp.
"Hơn nữa người cho rằng chủy thủ mà Tông chủ và các Phong chủ tặng sẽ là vật phàm sao." Cố Thiên Hạm nhẹ búng vào chủy thủ, tiếng kim loại leng keng vang vọng: "Nếu dùng thanh chủy thủ này, người nhất định sẽ bị thương, đây là một thanh thượng đẳng pháp khí."
"Cái này... Là ta suy nghĩ không chu toàn." Vân Xu nhíu mày: "Lần sau ta sẽ chú ý hơn."
Cố Thiên Hạm hài lòng gật đầu: "Về sau nhớ lấy không được tùy ý làm bậy." Nhắc nhở xong, nàng hỏi vấn đề quan tâm nhất: "Ngọc bội lấy máu nhận chủ rồi chứ?"
Vân Xu nghe vậy lấy ra ngọc bội: "Đã thử, đúng như ngươi suy đoán, nó có thể lấy máu nhận chủ, hơn nữa có nó bên cạnh, tốc độ tụ tập linh khí đặc biệt nhanh." Nghĩ nghĩ, nàng so sánh: "Giống như khác biệt giữa dòng suối và thác nước."
Cố Thiên Hạm hoàn toàn yên tâm, vậy là tốt rồi, ngọc bội tương đương với một Tụ Linh Trận cỡ lớn, như vậy, nữ chính lại không thể đoạt thứ gì của đại mỹ nhân nữa: "Vậy vừa hay, người có thể dùng nó tu luyện thật tốt, nghĩ rằng với tư chất của người sẽ rất nhanh đạt đến Trúc Cơ, biết đâu chúng ta còn có thể cùng đi bí cảnh."
Bí cảnh ở giới Tu Tiên là phúc trạch do Thiên Đạo ban xuống, là động thiên phúc địa hiếm có, bên trong thường có thảo dược quý báu và yêu thú, cũng có thể có bảo vật hình thành tự nhiên, mỗi bí cảnh đều có yêu cầu nhất định về tu vi.
Bí cảnh Trúc Cơ chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể vào, bí cảnh Kim Đan chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể vào, và tương tự như vậy.
Đôi mắt Vân Xu cong lên: "Được, ta sẽ cố gắng, ta rất mong chờ được cùng ngươi đi."
Tông chủ vừa đáp xuống đất, liền nhìn thấy cảnh hai người nói cười yến yến: "Tiểu sư tổ rất thích ở cùng Thiên Hạm."
Vân Xu cười nói: "Thiên Hạm đáng yêu tươi tắn, ta rất vui mừng."
Mặt Cố Thiên Hạm lập tức đỏ bừng, mị lực của mỹ nhân thật không thể ngăn cản, nàng vừa khen, trái tim nhỏ của mình đã đập thình thịch.
Tông chủ vui vẻ hớn hở nói: "Vậy khoảng thời gian này, Thiên Hạm con hãy chăm sóc tiểu sư tổ nhiều hơn, giúp nàng thích ứng với cuộc sống ở đây."
Đảm nhiệm Tông chủ Vấn Thiên Tông nhiều năm, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra Vân Xu đối mặt với Cố Thiên Hạm càng tự nhiên và vui vẻ hơn, cũng đúng, hai người tuổi tác không chênh lệch nhiều, so với những lão già đã sống hàng trăm năm như bọn họ, vẫn là người trẻ tuổi dễ ở chung hơn.
Nói chuyện xong, Tông chủ nói: "Tiểu sư tổ, lần này tới là có việc muốn thương lượng với người, liên quan đến đại điển bái sư bảy ngày sau."
Vân Xu khó xử nói: "Cần thiết phải tổ chức sao?"
Bề trên có cao hơn nữa, nàng cũng chỉ là tu giả mới bước vào tiên đồ, triệu tập toàn tông tổ chức đại điển bái sư liệu có quá phô trương.
Tông chủ nghiêm nghị nói: "Tiểu sư tổ, người bái không phải sư phụ bình thường, mà là khai sơn tổ sư của Vấn Thiên Tông, tổ sư tài hoa tuyệt diễm, năm xưa tung hoành Trung Châu, là mục tiêu mà chúng ta theo đuổi, đại điển bái sư không chỉ có thể kích thích nhiệt huyết tu tiên của các đệ tử, còn có thể uy hiếp các môn phái khác, quả là một công đôi việc."
Dường như vì nhắc tới tổ sư, Tông chủ vốn dĩ trầm ổn trên mặt lại xuất hiện vẻ kích động, hiển nhiên đối với người đó vô cùng ngưỡng mộ.
Vân Xu đồng ý đại điển bái sư, đồng thời có nhận thức mới về địa vị của khai sơn tổ sư trong Vấn Thiên Tông, trong lòng cũng hiện lên sự tò mò, đó rốt cuộc là một nhân vật như thế nào, khiến thiên tài cùng thời lu mờ, khiến hậu bối đến nay vẫn không thể quên.
Chờ Tông chủ đi rồi, Vân Xu hỏi Cố Thiên Hạm về chuyện khai sơn tổ sư.
Cố Thiên Hạm cố gắng hồi tưởng những đoạn trong tiểu thuyết, cùng với tin tức mình nhận được sau khi xuyên thư: "Mặc dù tổ sư một tay sáng lập Vấn Thiên Tông, nhưng tin tức ông để lại lại rất ít, lưu truyền rộng rãi nhất là về kiếm đạo, "Thiên địa rộng lớn, mặc quân tiêu dao, chúng sinh ít ỏi, duy ta kiếm đạo"."
"Không chỉ thế, ông ấy còn tinh thông trận pháp, nghiên cứu kiếm trận kết hợp cả hai, từng lấy Kim Đan phản sát Nguyên Anh, chấn động toàn bộ, mọi người đua nhau noi theo, nhưng sau này vì trận pháp quá khó, rất nhiều người đã từ bỏ."
Vân Xu hỏi: "Vậy tên của ông ấy là gì?"
Cố Thiên Hạm tắc nghẽn, cái này nàng thật sự không biết, tiểu thuyết không đề cập, tư liệu lưu lại trong tông môn cũng không có.
Vân Xu có chút tiếc nuối, nàng thật sự rất muốn biết thêm thông tin về vị sư phụ từ trên trời rơi xuống này.
Đáng tiếc tổ sư ở Thượng giới, muốn biết nhiều hơn, chỉ có thể sau khi phi thăng tự mình tìm đến.
Thời gian thoáng cái đã là bảy ngày sau.
Vấn Thiên Tông náo nhiệt phi thường, rất nhiều đệ tử đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài đều tranh thủ thời gian gấp gáp trở về, nhìn thấy cảnh tượng trong tông thì trợn mắt há mồm, đại điển này không kém gì Tông chủ đăng vị.
Trên mái hiên treo đầy băng tơ lụa quý báu, đây là vật liệu tốt nhất để làm pháp y, trên bàn bày biện các món ngon làm từ thịt linh thú và linh thực, ly rượu là rượu linh khí nồng đậm, giá trị thiên kim, cầu thang dài được xây bằng bạch ngọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=242]
"Lần này tông môn tiêu tiền lớn thật, tiểu sư tổ lợi hại đến vậy sao?"
"Ta cũng vừa trở về, chưa thấy qua nên không rõ, nhưng loại rượu này ta đã mong ước từ lâu, hôm nay nhờ phúc mới được uống."
"Ta đã thấy rồi, khi tiểu sư tổ mới nhập môn, ta đã gặp nàng, lúc tiểu sư tổ nhập đạo, ta đang ở cạnh Thương Lan phong."
"Cảnh tượng ngộ đạo thật sự thần kỳ như vậy sao?"
"Ráng mây đỏ rợp trời, rồng bay phượng múa, kim liên giáng thế, Thiên Đạo chiếu cố, tuyệt đối không nửa phần giả dối, còn bản thân tiểu sư tổ... Người nhìn thấy nàng rồi sẽ biết."
Người này trên mặt lộ ra vẻ mê ly, khiến đồng môn tấm tắc khen lạ.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy Lưu sư huynh lộ ra bộ dạng như vậy, tiểu sư tổ rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"Có thể được tổ sư thu làm đệ tử, tất có chỗ hơn người, nghe nói nàng sơ đạp tiên đồ, đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, không chỉ là Băng hệ Thiên linh căn, còn có một viên đạo tâm vô nhiễm, thật sự khiến người ta hâm mộ."
"Chờ tiểu sư tổ Trúc Cơ, ta nhất định phải đến tận nơi xin thỉnh giáo một phen."
Các đệ tử ghé vào nhau lẩm nhẩm, rất nhanh đã đến giờ đại điển bắt đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sườn bên, chờ đợi tiểu sư tổ trong lời đồn đến.
Tông chủ và các vị Phong chủ cũng mỉm cười chăm chú nhìn nơi đó, mặc dù không thể thu Vân Xu làm đệ tử rất đáng tiếc, nhưng tin tức do khai sơn tổ sư truyền xuống, tức là ông ấy vẫn luôn chú ý Vấn Thiên Tông, đây cũng là một tin vui.
Lư hương màu vàng kim tỏa ra từng đợt khói trắng, thanh đạm mơ hồ, tràn ngập trong đại điện.
"Tiểu sư tổ sao vẫn chưa tới? Sắp đến giờ rồi."
"Có lẽ... Chờ đã, ta nhìn thấy nàng rồi."
Khoảnh khắc Vân Xu xuất hiện, tiếng lẩm bẩm trong đại điện đột nhiên im bặt, các đệ tử ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kích động hưng phấn chuyển thành hoảng hốt, chén rượu đang bưng trên tay lạch cạch rơi xuống, lăn vòng trên mặt đất, rượu đầy linh khí đổ ra ngoài.
Đệ tử vốn nên đau lòng lại như không nhìn thấy, trong lòng chỉ có một người.
Mạng che mặt sau tinh quan phủ lên mái tóc đen nhánh, tấn mai nàng cài hoa băng, giữa trán có văn đạo màu lam, tà váy màu xanh băng uốn lượn trên mặt đất, chậm rãi lướt qua trước mắt, dung nhan tinh oánh như ngọc, khiến cả đại điện bừng sáng, theo đúng nghĩa đen.
Thì ra thật sự có người, vừa xuất hiện là có thể dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người.
Vân Xu bước lên cầu thang bạch ngọc, nghi thức bái sư cử hành ở phía trên.
Đại điện cực kỳ tĩnh lặng, không biết còn tưởng rằng đi nhầm nơi khác, rất lâu sau, mới có đệ tử hoàn hồn, run giọng hỏi: "Đây, đây là tiểu sư tổ của chúng ta?"
"Ta, ta chưa bao giờ nghĩ tiểu sư tổ sẽ có bộ dạng như vậy, ta tưởng cũng xấp xỉ La tiên tử, bây giờ vừa thấy, lời bình đó quả thật chính xác không gì sánh bằng."
"Ta cũng từng nghĩ lời đồn quá mức nói ngoa... Thì ra trên đời này thật sự có người như vậy, nhìn một cái, liền hận không thể dâng cả trái tim ra ngoài."
"Tiểu sư tổ thật là người sao?" Có đệ tử lẩm bẩm nói: "Có thể nào là tiên nữ hạ phàm lịch kiếp không."
"Người xem sách vẽ nhiều quá rồi? Thành tiên sau không cần lịch kiếp."
"... Là ta nghĩ nhiều."
Vân Xu đi hết cầu thang bạch ngọc, nhìn về phía trước.
Phía trên cùng của đại điện treo một bức họa, trên đó vẽ một người thanh y cầm kiếm, quay lưng về phía mọi người, dáng người tiêu sái, mái tóc đen dài bay lượn được buộc trong tinh quan, toát ra một khí chất phóng khoáng.
Bất kỳ ai nhìn thấy bức họa này, đều sẽ cảm thấy đây không chỉ là một bức họa, ánh mắt người đó không biết dừng lại ở đâu, nhưng mọi người trong lòng đều có một ý nghĩ, người đó nhất định đang nhìn chăm chú vào một tồn tại vô hình cường đại nào đó.
Và người ấy không hề sợ hãi, chỉ cần có thanh kiếm trong tay, thiên hạ này liền không có nơi nào không thể đến.
Vân Xu nhận lấy chén trà do người bên cạnh đưa, đặt lên bàn.
Đây là trà kính sư, người thanh y chính là khai sơn tổ sư, từ giờ phút này trở đi chính là sư phụ của nàng.
Các nghi thức còn lại rất đơn giản, lưu lại tinh huyết vào mệnh bài, như vậy tông môn có thể biết tình trạng của nàng, Tông chủ lại nói vài lời cổ vũ, hy vọng nàng ở Vấn Thiên Tông chuyên tâm tu luyện, không được lãng phí tư chất, tranh thủ sớm ngày chứng được đại đạo, phi thăng Thượng giới, không phụ kỳ vọng của tổ sư.
"Tiểu sư tổ, bây giờ có thể quay người." Tông chủ ôn hòa nói.
Vân Xu quay người, sau đó thấy một đám đệ tử đông nghịt nửa quỳ trên mặt đất, họ ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, thần sắc hưng phấn, tiếng hô vọng ra chỉnh tề mà hùng hồn, vang vọng trong đại điện.
"Cung nghênh tiểu sư tổ!!!"
Tô Liên Sơ thừa dịp ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hạo Ninh, trong lòng chợt lạnh, sư tôn quả nhiên đang nhìn Vân Xu, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc đó nàng chưa bao giờ thấy qua, nhưng nàng đã từng vô số lần khát vọng chàng có thể nhìn nàng như vậy, nhưng thứ nhận được vĩnh viễn chỉ là sự lãnh đạm.
Không cam lòng! Thật sự là không cam lòng!
Tô Liên Sơ nhìn về phía Giang Di Văn, ánh mắt hắn cũng đang trên người kia, thần sắc làm như hối hận, từ lần đó sau, nàng muốn tìm lại Giang Di Văn, hắn lại tránh mặt không gặp.
Lúc đầu, Tô Liên Sơ nghĩ lời đồn trong tông khiến hắn chịu không nổi, dù sao chuyển giao ngọc bội của vị hôn thê không phải chuyện vẻ vang, nhưng sau khi tình cờ gặp lại ngày hôm qua, thái độ quay người bỏ đi của Giang Di Văn đã đâm bị thương nàng.
Hai người không nên là loại quan hệ này, nhưng nếu không phải loại này, thì nên là loại nào?
Trong đầu Tô Liên Sơ hiện lên một đoạn ký ức, Giang Di Văn mặt tái nhợt vì nàng chịu hình phạt, còn an ủi nàng không cần lo lắng, đoạn ký ức đến nhanh cũng tan biến nhanh, nàng vẫn nghĩ là ảo giác, trong hiện thực chưa từng xảy ra loại chuyện này.
Nàng cúi đầu, nhắm mắt lại, cảm giác đại não càng thêm đau đớn.
Đại lễ bái sư qua đi, Thương Lan phong quả thật trở thành nơi các đệ tử Vấn Thiên Tông thườngg xuyên đến thăm, mỗi ngày đều phải tới dạo một vòng, cố gắng tình cờ gặp được tiểu sư tổ, ngay cả đệ tử Kim Đan kỳ cũng không ngoại lệ.
Còn đối với các trưởng lão Nguyên Anh kỳ, họ luôn có thể tìm được đủ loại lý do thích hợp, thản nhiên tiến vào kết giới Thương Lan phong dưới ánh mắt ghen tị của các đệ tử, để lại một bóng dáng khiến người khác hâm mộ ghen ghét căm hận.
Tông chủ và các vị Phong chủ chỉ cần không bận, cũng thường xuyên đến đây, hỏi nàng liệu có nghi ngờ gì trên con đường tu luyện không, tổ sư ở Thượng giới, họ tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm chỉ đạo, mỗi lần đến nhất định sẽ mang theo quà tặng.
Trong một thời gian ngắn, Vân Xu lại có thêm vài chiếc nhẫn không gian.
Hôm nay, Cố Thiên Hạm có việc không tới được, Vân Xu một mình ngồi dưới gốc cây hoa, luyện tập pháp thuật trong điển tịch, nàng tư chất cao, tốc độ tu luyện cực nhanh, năng lực lĩnh ngộ thuật pháp mạnh, nhưng pháp thuật tên là "Băng Thiên Tuyết Địa" trong điển tịch không yêu cầu cảnh giới, mà yêu cầu cực cao đối với khả năng thao tác linh lực, và đây cũng là điểm yếu nhất của nàng hiện tại.
Vân Xu luyện tập mấy nén hương, hiệu quả thảm không nỡ nhìn, mỗi lần vừa kết ấn, linh khí vừa tụ tập ở đầu ngón tay, rất nhanh liền không khống chế được, tản mát ra ngoài, lớp băng vừa xuất hiện một chút manh mối, liền trực tiếp vỡ vụn.
Thử rất nhiều lần nữa, vẫn không được.
Nàng chán nản cúi đầu, tu luyện sau khi ngộ đạo vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải đả kích.
Cánh hoa của cây hoa màu tím khổng lồ rơi xuống, xoay vòng giữa không trung theo gió, con hạc giấy màu trắng mập mạp xuyên qua kết giới, xiêu xiêu vẹo vẹo bay tới, trông buồn cười lại thú vị, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng.
Sự chú ý của Vân Xu lập tức bị thu hút, hạc giấy trong tông đều cùng một kiểu thon dài tinh tế, đây là lần đầu tiên nàng thấy loại này, ngốc manh ngốc manh.
Nàng thử vươn tay, con hạc giấy mập mạp lắc lắc đầu dừng trên đầu ngón tay, duỗi chiếc cổ ngắn ngủn, khiến người ta nhìn ra vẻ nỗ lực và đáng thương.
Vân Xu không nhịn được khóe môi cong lên, tâm trạng buồn bực vừa rồi tan biến sạch sẽ, tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy từ đâu tới nhỉ.
Nhẹ nhàng điểm vào trán nó, đọc lấy tin tức bên trong, là hạc giấy của một đệ tử nội môn, nói rằng một vị Phong chủ nhờ hắn đưa chút đồ.
Vân Xu cũng không nghĩ nhiều, trước đây cũng có vài vị Phong chủ vì bận việc, ủy thác đệ tử giúp đưa đan dược pháp khí.
Nàng mở kết giới, chờ đệ tử đến, trong lúc chờ đợi, thường xuyên nhìn con hạc giấy, trêu đùa nó.
Không lâu sau, một người từ từ đi tới trên con đường đá xanh nhỏ, người đó mặc đạo bào lam trắng, xung quanh là cây cối xanh tươi rậm rạp, trang phục rất bình thường, nhưng Vân Xu luôn cảm giác chàng thích hợp với màu đen hơn, cảm giác này tới thật khó hiểu.
Người đó đi đến trước mặt nàng, hơi cúi người, mỉm cười nói: "... Đã lâu không gặp."
Thê tử của ta.
Vân Xu mơ màng, sau một lúc lâu do dự nói: "Chúng ta quen biết sao?"
Nàng đối với chàng quả thật có cảm giác quen thuộc, nhưng làm sao cũng không nhớ ra, người trước mặt dung mạo tuấn mỹ, khí độ tôn quý, nếu nàng đã gặp qua, không nên quên mới đúng.
Làm như nhìn thấu suy nghĩ của Vân Xu, chàng khẽ cười nói: "Tiểu sư tổ có tư chất tuyệt vời, chúng ta từng vô ý gặp qua một mặt, không nhớ ra không sao, ta nhớ là được rồi."
Mặt Vân Xu ửng hồng, có chút ngượng ngùng, khoảng thời gian trước nàng gặp quá nhiều người, nàng vội vàng mời người ngồi xuống: "Vất vả cho người đưa đồ đến đây, ta pha cho người ly trà nhé."
"Đa tạ, được nếm trà của tiểu sư tổ là vinh hạnh của ta."
Vân Xu hỏi: "Đúng rồi, tên của người là gì?"
Người đến chậm rãi nói: "Yến Tân Tễ."
"Yến, Tân, Tễ." Nàng theo sau lặp lại một lần, quả nhiên vẫn rất quen thuộc.
Người này cười nhìn nàng, chàng có một bộ dung nhan lạnh lùng, nhưng mỉm cười lại tự nhiên đến vậy.
Vân Xu lấy ra bộ trà cụ, đâu vào đấy pha trà, trên mặt chỉ còn sự chuyên chú, tay áo rộng rãi theo động tác của nàng khi thì trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết, hàng mi dài rung rung vương vấn ánh sáng vụn nhỏ.
Cơn gió nhẹ phẩy qua dường như cũng trở nên yên tĩnh.
Theo tiếng nước reo, mùi trà thoang thoảng lơ lửng trong không khí.
Vân Xu đổ nước trà ngon đã pha vào ly bạch ngọc, đặt trước mặt hắn: "Mời dùng."
Tà Thần nâng chén trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, đôi mắt hơi nheo lại, thủ pháp quen thuộc, hương vị quen thuộc.
Vân Xu cũng rót cho mình một ly, hỏi: "Không biết là vị Phong chủ nào nhờ ngươi mang thứ gì đến?"
Tà Thần tự nhiên lấy ra một lọ đan dược: "Phong chủ Đan Đỉnh Phong nói đan dược chữa thương mới luyện hiệu quả rất tốt, cố ý để lại một lọ cho tiểu sư tổ, để phòng khi cần, nàng ấy mấy ngày gần đây muốn ra khỏi tông, không cần nhọc lòng đi cảm ơn nàng ấy."
Vân Xu gật đầu, ánh mắt lướt qua con hạc giấy ngoan ngoãn đậu một bên, hỏi: "Con hạc giấy này là ngươi xếp sao?"
Tà Thần gật đầu, cười thở dài: "Là do ta tài nghệ không tinh, khiến tiểu sư tổ chê cười rồi."
Ánh mắt Vân Xu long lanh: "Làm sao vậy, ta thấy nó rất đáng yêu, đặc biệt đáng yêu."
Sự yêu thích trong giọng nói của nàng che giấu không được, hiển nhiên vô cùng vừa ý.
Tà Thần cầm lấy con hạc giấy, thân hình mũm mĩm vẫn còn lắc lư sang hai bên: "Có thể khiến tiểu sư tổ thích, tất nhiên là tốt nhất rồi."
Ánh mắt Vân Xu vẫn luôn dõi theo nó.
Tà Thần bất động thanh sắc câu môi: "Tiểu sư tổ nếu muốn học, ta có thể dạy người."
Vân Xu kinh ngạc nói: "Thật sao, liệu có làm phiền ngươi quá không."
Tà Thần nói: "Không phiền toái."
Vì thê tử phục vụ, chàng rất vui lòng.
Nhưng trước đó còn một việc, Tà Thần nói: "Trước khi ta tới, tiểu sư tổ luôn luyện tập pháp thuật hệ băng phải không?"
Vân Xu ngạc nhiên nói: "Sao ngươi biết?"
Tà Thần mặt không đổi sắc bịa chuyện: "Ta trời sinh mẫn cảm với thuật pháp, có thể cảm nhận được xung quanh từng có người thi triển pháp thuật hệ băng, nhưng đã thất bại, chắc là tiểu sư tổ gặp phải nan đề."
Trên thực tế, đối với Tà Thần mà nói, chàng có thể biết rõ mọi thứ ở đây, nhưng chàng không muốn dọa nàng.
Vân Xu bội phục nói: "Loại năng lực này rất lợi hại."
Tà Thần đề nghị: "Nếu tiểu sư tổ không ngại, liệu có nguyện ý thi triển một lần cho ta xem, biết đâu có thể nhìn ra mấu chốt trong đó."
Chàng làm bộ khiêm tốn, nhưng trên đời lại có loại lực lượng nào có thể làm khó được Tà Thần, cho dù là thế giới khác nhau hệ thống khác nhau, nhưng bản chất là giống nhau, chỉ là hình thức biểu hiện khác nhau mà thôi.
"Được, vậy làm phiền ngươi." Vân Xu lại lần nữa theo điển tịch kết ấn niệm chú.
Linh lực hệ băng cố gắng tụ tập, mắt thấy sắp thành công, cuối cùng vẫn thất bại.
Tà Thần làm bộ suy nghĩ, sau đó nói: "Hẳn là do người vừa rồi tụ tập linh lực quá nhanh, không hợp với cảnh giới tu vi của người, dẫn đến pháp thuật thất bại, có thể thử thả chậm tốc độ, từng chút từng chút cảm nhận cảm giác linh lực tuôn trào ra."
Vân Xu nghe theo kiến nghị, thả chậm tốc độ tụ tập linh lực, linh khí màu xanh băng chảy xuôi trong cơ thể, từ đầu ngón tay đến toàn thân.
Trên mặt đất đình hóng gió xuất hiện lớp băng trong suốt, từ một điểm nhỏ chậm rãi lan rộng ra ngoài, cuối cùng dừng lại, điều này đại biểu pháp thuật đã thành công.
Vân Xu vui vẻ nói: "Được rồi." Nàng bội phục nhìn về phía Tà Thần: "Đa tạ ngươi đã chỉ điểm."
Tà Thần nói: "Chuyện này không có gì, nếu tiểu sư tổ sau này còn có vấn đề, chỉ cần ta ở đây, đều có thể tới tìm ta." Nói xong, chàng lại như nhớ ra cái gì, tiếc nuối nói: "Ta quên mất rồi, Thương Lan Phong có kết giới."
Vân Xu đang bội phục chàng, lại bởi vì cái cảm giác quen thuộc kia, liền lập tức nói: "Không sao, ta sẽ ghi linh lực của ngươi vào kết giới, về sau không cần ta đồng ý, ngươi có thể tới Thương Lan Phong."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận