Hành lang dài và yên tĩnh.
Hai người nam nhân đang nói chuyện nhỏ giọng.
“Điện hạ, các vị hoàng tử đã lần lượt rời đi rồi. Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử lúc đi sắc mặt rất khó coi.” Người cấp dưới báo cáo.
“Không cần để ý đến họ, chẳng qua chỉ là đám chó mất chủ thôi.” Dù sắc mặt họ có khó coi đến đâu cũng vô dụng, Lận Tử Trạc lạnh lùng nói.
“Ngươi lui xuống đi. Về sau chú ý hơn đến an ninh trong phủ, đừng để kẻ gian có cơ hội lợi dụng.”
“Vâng!”
Lận Tử Trạc dừng chân trước phòng tân hôn. Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng của Vân Xu lúc trước, lòng chàng nóng lên. Chàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cánh cửa phòng dán chữ hỉ ra.
Trong phòng, ánh nến lung linh.
Mỹ nhân mặc y phục đỏ rực đang ngồi yên tĩnh bên giường. Nghe thấy tiếng động, đôi mắt trong veo như ánh trăng sáng khẽ ngước lên nhìn. Ánh mắt Lận Tử Trạc dần dần dịu dàng.
Từ nay về sau, nàng đã là vợ của chàng.
Lận Tử Trạc nhẹ nhàng hỏi: “Ta đã sai người mang chút đồ ăn đến cho nàng rồi, hiện tại nàng thấy thế nào? Có muốn ta bảo người mang thêm chút nữa không?”
Vân Xu lắc đầu nói: “Không cần đâu, thiếp no rồi.”
Nàng vốn ăn uống rất ít, cháo và điểm tâm mà Lận Tử Trạc sai người đưa đến đã đủ để nàng no bụng.
Trong căn phòng tân hôn rộng lớn chỉ có một đôi nam nữ trẻ tuổi. Bên ngoài khung cửa sổ chạm khắc, bóng đêm dày đặc bao trùm. Bầu không khí trong phòng vừa ái muội lại vừa nồng nhiệt. Ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau, ngay cả không khí dường như cũng trở nên đặc quánh hơn.
Bàn tay với các khớp xương rõ ràng cầm lấy bình rượu, rót rượu gạo vào chiếc ly bạch ngọc. Loại rượu này tác dụng chậm, không mạnh bằng loại rượu đã uống trong tiệc cưới, nhưng hương rượu thanh đạm lan tỏa ra, Lận Tử Trạc lại cảm thấy mình sắp say đến nơi rồi.
Người nam nhân bưng hai chén rượu bạch ngọc đi tới, ánh mắt sâu thẳm, che giấu không được sự nóng rực bên trong. Tiếng bước chân rơi trên sàn nhà vừa trầm vừa ổn. Vân Xu không khỏi siết chặt chiếc khăn đỏ trong tay, tim đập nhanh hơn một chút.
Nàng cúi mắt xuống, không dám nhìn nữa, nhưng gò má đã không thể kiềm chế mà ửng hồng nhạt.
Người kia đã ở ngay bên cạnh. Lận Tử Trạc ngồi xuống bên mép giường, song song với nàng: “Đây là rượu hợp cẩn đêm tân hôn. Uống xong chén rượu này, từ nay về sau chúng ta là phu thê đồng cam cộng khổ, vĩnh viễn không chia lìa.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, gò má Vân Xu càng thêm ửng đỏ.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết khẽ dò ra khỏi ống tay áo hồng, nhận lấy chén rượu bạch ngọc. Vừa định rụt tay về, bàn tay nàng đã bị một bàn tay to lớn bao phủ lấy. Lòng bàn tay chàng ấm áp lạ thường, nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng truyền đến, dường như sưởi ấm đến tận đáy lòng nàng.
Mỹ nhân chớp mắt, đôi mắt mở to, theo bản năng nghiêng đầu nhìn, lại bắt gặp một đôi mắt chứa đựng ý cười sâu xa.
“Còn lộn xộn nữa là rượu đổ hết đấy.”
Động tác của Vân Xu khựng lại. Rượu hợp cẩn bị đổ không phải là điềm tốt.
Người nam nhân thong thả ung dung đan tay hai người vào nhau, ống tay áo hồng tinh xảo chồng lên nhau. Hai người lập tức bị kéo lại gần, gần đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.
Quá gần rồi.
Vân Xu vô thức nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt ướt át, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
Lận Tử Trạc khẽ cười nói: “Phu nhân, mời uống.”
Chiếc cổ trắng ngần ngẩng lên, chén rượu bạch ngọc được đưa đến bên đôi môi đỏ thắm, ngay sau đó bị uống cạn một hơi. Rượu vào miệng, vị mềm mại, vừa thơm vừa ngọt. Ánh mắt người nam nhân liếc nhìn một màn này, càng thêm sâu thẳm.
Lễ tân hôn chỉ còn thiếu bước cuối cùng. Bầu không khí trong phòng càng thêm vi diệu, hương thơm ngọt ngào dường như vương vấn mãi không tan trong không gian.
Lận Tử Trạc giúp Vân Xu tháo bỏ hết trang sức, mái tóc dài mềm mại xõa tung xuống vai nàng. Chàng nói: “Xu Xu, gọi ta một tiếng nữa đi.”
Chàng không nói là gọi cái gì, nhưng Vân Xu dường như đã hiểu ý chàng.
Nàng mím môi cười, dịu dàng nói: “Phu quân.”
Vừa dứt lời, Vân Xu đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, gáy nàng được nâng đỡ nhẹ nhàng, rơi xuống gối. Vân Xu hoảng hốt nhìn người nam nhân đang cúi người chống tay phía trên nàng.
Ánh mắt chàng vừa đen vừa sâu thẳm, phảng phất như có thể hút người vào trong.
Cuối cùng đọng lại trong mắt nàng là, đỉnh màn đỏ thẫm thêu hình uyên ương hí thủy.
Trên bàn hỉ án, cặp nến long phượng đỏ lặng lẽ cháy, màn hồng buông xuống, che khuất cả căn phòng.
……
Ngày thứ hai sau khi hoàng tử thành thân, phải vào cung yết kiến hoàng đế, ra mắt các vị hậu phi và các hoàng tử, hoàng tử phi khác.
Vân Xu bị đánh thức dậy từ rất sớm, khi trang điểm chải chuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê. Lận Tử Trạc đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đó mà đau lòng. Đêm qua chàng đã cố hết sức kiềm chế, nhưng thân thể nàng vốn yếu mềm, vẫn có chút không chịu nổi.
Bữa sáng nàng chỉ miễn cưỡng dùng một chút rồi xuất phát đi hoàng cung.
Trong xe ngựa.
“Mệt quá đi.” Vân Xu tựa vào gối mềm, vẻ mặt uể oải.
Nghĩ đến lát nữa còn phải gặp rất nhiều người, nàng liền không thể nào gắng gượng nổi.
“Mẫu phi ta đã qua đời, Đông Khánh cũng không có tục lệ hoàng tử phi mỗi ngày phải vào cung. Chỉ cần hôm nay gặp mặt phụ hoàng và những người khác, sau này sẽ không cần phải dậy sớm nữa.”
Lận Tử Trạc an ủi nói: “Chờ từ hoàng cung trở về, nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ dặn người không được quấy rầy nàng.”
“Về sau nàng muốn dậy lúc nào cũng được.”
Vân Xu nói: “Được thôi.”
Hoàng cung Đông Khánh.
Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, phía dưới là các vị hoàng tử và các phi tần lộng lẫy. Không khí trong đại điện tĩnh lặng đến quỷ dị. Đông Khánh Đế vốn thích náo nhiệt, các vị hoàng tử trước giờ đều chiều theo ý của ông, luôn cố gắng tạo không khí hòa thuận vui vẻ.
Tình cảnh hiện tại trước kia chưa bao giờ từng có.
Ngay cả các cung phi cũng nhận ra sự khác thường, vội vàng ngậm miệng lại.
Ánh mắt Đông Khánh Đế đảo qua lại trên gương mặt mấy người con trai, trong lòng thấy kỳ lạ. Các hoàng tử lớn tuổi thần sắc phức tạp, ngay cả mấy hoàng tử nhỏ tuổi hoạt bát cũng ánh mắt vô hồn, vẻ mặt thất thần, đặc biệt là Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chẳng lẽ mấy đứa con trai lại lén lút gây ra chuyện gì? Nhưng không đúng, ngày hôm qua ở tiệc cưới của Thất hoàng tử, mấy đứa con trai vẫn bình thường mà? Chẳng lẽ sau khi ông rời đi, đã xảy ra chuyện khác?
Nghĩ đến đây, Đông Khánh Đế hỏi: “Tiệc cưới của Thất hoàng tử ngày hôm qua thế nào?”
Các hoàng tử như thể nhớ lại điều gì, thần sắc càng thêm kỳ quái, mơ hồ còn mang theo một tia hối hận.
Một lúc lâu sau, Lận Chính Thanh nói: “Phụ hoàng, tiệc cưới của Thất ca mọi thứ đều bình thường.”
Mọi người đều biết, Bát hoàng tử đối nhân xử thế luôn ôn hòa lễ độ, khóe miệng luôn thường trực ý cười, nhưng giờ phút này, dù trong miệng chàng nói “bình thường”, thần sắc lại hoàn toàn khác với trước kia.
Đây rõ ràng không phải là dáng vẻ thuận lợi.
Đông Khánh Đế lại hỏi: “Lão Nhị, con nói xem ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Nhị hoàng tử khẽ mấp máy môi, cuối cùng cũng nói ra câu trả lời giống hệt Bát hoàng tử. Chàng làm sao có thể nói với phụ hoàng rằng, tối hôm qua sau khi nhìn thấy Nam An công chúa, trong lòng chàng đã hối hận, hối hận vì trước đó đã phản đối cuộc hôn nhân này chứ.
Điều đó đối với chàng và Nam An công chúa đều không phải chuyện tốt.
Đông Khánh Đế nhíu mày nói: “Cái vẻ diễn tuồng này của các con, chẳng lẽ là do Nam An công chúa có vấn đề?”
Nghĩ đi nghĩ lại, biến số chỉ có thể nằm ở Nam An công chúa.
Lời này mang theo một tia trách móc, Nhị hoàng tử vừa mới chuẩn bị phủ nhận, một giọng nói còn non nớt đã vang lên.
“Phụ hoàng, không phải tại công chúa, là do bản thân nhi thần.” Thập nhất hoàng tử là con trai út của Đông Khánh Đế, từ trước đến nay vẫn được sủng ái nhất. Nghe thấy phụ hoàng có ý trách cứ Tễ Nguyệt công chúa, lập tức không ngồi yên được.
Sắc mặt Đông Khánh Đế hòa hoãn lại, đối với đứa con trai nhỏ này, ông luôn rất kiên nhẫn, “Thập Nhất, lời này là ý gì?”
Thập nhất hoàng tử mặt ửng đỏ: “Tễ Nguyệt công chúa xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ngày hôm qua nhi thần đã ngây người ra nhìn, chắc các vị ca ca cũng vậy.”
Đông Khánh Đế ngẩn người, một lúc lâu sau mới hiểu ra. Hóa ra là vì nàng con dâu này quá xinh đẹp, đến nỗi ngay cả Lão Nhị và Lão Bát cũng bắt đầu hối hận.
Ấn tượng của ông về Tễ Nguyệt công chúa vẫn dừng lại ở hình ảnh che mặt trong điện ngày hôm đó. Rốt cuộc là xinh đẹp đến mức nào mà có thể khiến mấy đứa con trai mắt cao hơn đầu của ông đồng loạt lộ ra thần sắc tương tự như vậy?
Các cung phi cũng tò mò, nếu không liên quan đến chính sự, các bà cũng thoải mái mở miệng hơn nhiều.
Một vị phi tần có địa vị cao che miệng cười duyên nói: “Ôi chao, tiểu Thập Nhất nhà chúng ta đã biết thưởng thức mỹ nhân rồi, lớn rồi nhỉ.”
Phi tần bên cạnh trêu ghẹo: “Đúng đó nha, bệ hạ, nương nương, đến lúc phải tìm cho tiểu Thập Nhất một vị hôn thê xinh đẹp rồi.”
Không khí trong điện dần dần hòa hoãn.
Đông Khánh Đế cũng cười nói: “Thập Nhất, Tễ Nguyệt công chúa đã gả cho Thất ca con rồi, là tẩu tẩu của con, con phải gọi là Thất hoàng tẩu, không được gọi là công chúa nữa.”
Thập nhất hoàng tử bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện.
Tam hoàng tử phi ngồi bên cạnh thần sắc vi diệu. “Không biết Thất hoàng tử phi là bậc quốc sắc thiên hương đến cỡ nào, thiếp thật sự rất tò mò.”
Tam hoàng tử phủ có một thị thiếp, được Tam hoàng tử sủng ái vô cùng, thậm chí dám nghênh ngang khoe khoang trước mặt hoàng tử phi. Đêm qua sau khi Tam hoàng tử về phủ, thị thiếp lại ưỡn ẹo chuẩn bị dâng lên. Hoàng tử phi thờ ơ lạnh nhạt, Tam hoàng tử chắc chắn sẽ ôm ấp thị thiếp một hồi thân mật.
Nhưng không ngờ, Tam hoàng tử lại thô bạo đẩy thị thiếp ra, mặc cho thị thiếp ngã mạnh xuống đất, rồi lập tức bỏ đi.
Thị thiếp ngây người, Tam hoàng tử phi thì kinh ngạc, nhưng tình cảnh này thật sự khiến người hả giận.
Bây giờ nàng cuối cùng cũng hiểu ra, biểu hiện của Tam hoàng tử có lẽ có liên quan đến vị Thất hoàng tử phi này.
Thập nhất hoàng tử nghiêm túc nói: “Vâng, Thất hoàng tẩu là nữ nhân đẹp nhất mà Thập Nhất từng gặp, trên đời này không ai có thể sánh bằng nàng.”
Các phi tần sắc mặt khẽ biến. Nữ nhân hậu cung ngoài tranh sủng, tâm tư cơ bản đều dồn vào nhan sắc. Lúc này tiểu hoàng tử lại khẳng định có một nữ nhân đẹp đến mức không ai sánh bằng, các nàng đương nhiên không phục.
Đông Khánh Đế không để lời con trai trong lòng. Một nữ nhân dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ có thế. Lão Nhị và Lão Bát cũng chỉ nhất thời hối hận thôi, đợi thời gian dài, nhìn thấy nhiều mỹ nữ, tự nhiên sẽ quên vị công chúa này.
Ông thân là Đông Khánh Đế vương, thời trẻ cũng từng gặp qua tuyệt sắc mỹ nữ, tiếc là hai bên không có duyên phận. Nhưng cũng chỉ vài năm sau, ông đã quên cả gương mặt của nữ nhân đó rồi.
Sắc đẹp chẳng qua cũng chỉ là phù du.
Một vị phi tần nói: “Thập nhất hoàng tử khen ngợi như vậy, vậy thần thiếp nhất định phải tận mắt nhìn xem vị Thất hoàng tử phi này rốt cuộc như thế nào, có phải là vẻ đẹp "trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa" trong truyền thuyết hay không.”
Cô cung nữ đứng ở góc khuất bất giác sinh lòng thương cảm. Các phi tần này đã nâng Thất hoàng tử phi lên quá cao rồi, nếu Thất hoàng tử phi không được như lời đồn, nhất định sẽ bị chế giễu sau lưng.
Đúng lúc này, giọng nói the thé của thái giám vang lên: “Thất hoàng tử, Thất hoàng tử phi giá đáo!”
Mọi người trong điện đồng loạt hướng mắt về phía cửa, các hoàng tử càng là sốt sắng ngóng chờ.
Chỉ thấy cánh cửa gỗ chạm khắc chậm rãi mở ra, một đôi thân ảnh tay trong tay bước vào. Nam tử là Thất hoàng tử quen thuộc với mọi người, còn người bên cạnh – tất cả mọi người đều nín thở.
Ánh mắt không để ý của Đông Khánh Đế cũng ngưng lại.
Nàng mặc một bộ váy dài cung trang màu tím nhạt, tà váy thêu hoa văn lưu vân tinh xảo. Mái tóc dài óng ả như tơ lụa búi cao, cài trâm cài tóc tua rua, mỗi bước đi lại khẽ lay động, nhẹ nhàng mỹ lệ. Gương mặt tựa thiên tiên cứ như vậy thẳng tắp in sâu vào đáy mắt mọi người.
Toàn bộ đại điện tĩnh lặng đến quỷ dị.
Những cung phi vốn kiêu căng ngạo mạn lại chẳng còn tâm trạng cao ngạo nữa. Hóa ra thế gian này thật sự có một vẻ đẹp có thể khiến người ta mất đi ngôn ngữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=100]
Sự không phục của các nàng lúc trước bỗng trở nên thật nực cười.
Cung nữ hoàn hồn, phát hiện ra, mấy vị phi tần vừa rồi còn tỏ vẻ bất mãn với Thất hoàng tử phi đã lặng lẽ cúi đầu, chỉ hận không thể trốn khỏi tầm mắt của người khác.
Thất hoàng tử phi chậm rãi bước tới, ánh mắt các hoàng tử vẫn không rời khỏi người nàng, phảng phất như bị dính chặt vào.
“Bái kiến phụ hoàng.” Hai giọng nói đồng thời vang lên, một trầm thấp, một nhẹ nhàng.
Đông Khánh Đế vẫn bất động, thần sắc khó lường. “Tễ Nguyệt công chúa?”
Vân Xu lại lần nữa hành lễ, những nghi thức cung đình thường thấy từ nàng thực hiện lại mang đến một vẻ đẹp khác: “Nhi thần ở đây.”
Đông Khánh Đế trầm mặc rất lâu, không khí đình trệ, toàn bộ đại điện không ai dám lên tiếng. Một lúc lâu sau ông mới nói: “Lão Thất, con thật đúng là dụng tâm lương khổ, cư nhiên giấu giếm kín mít như vậy.”
Vẻ mặt đế vương mang theo ý cười, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự lạnh lẽo, mọi người đều giật mình.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, đứa con trai tốt của ông đã che giấu Tễ Nguyệt kín như bưng, từ khi tiến vào vương đô đã luôn phòng bị mọi người, việc nàng che mặt trong điện cũng là kế sách của chàng.
Tễ Nguyệt công chúa có dung mạo như vậy, trách sao Lão Thất lại mê muội, ngay cả mấy đứa con trai khác của ông cũng mất hồn mất vía.
Đông Khánh Đế hậu cung giai lệ vô số, tùy tiện chọn một phi tần đặt ra bên ngoài, đều là mỹ nhân hiếm có. Nhưng sự xuất hiện của Vân Xu cho ông biết, thế gian này thật sự có vẻ đẹp không thể miêu tả bằng lời.
Một khi đã gặp nàng, cả đời này không thể nào quên được.
Bất luận là ai.
Ánh mắt Đông Khánh Đế trở nên nặng nề, khuôn mặt trắng ngần của Vân Xu hiện lên vẻ bối rối. Nàng nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, Lận Tử Trạc trao cho nàng một ánh mắt trấn an, bước lên một bước, sắc mặt không đổi: “Nhi thần đối với Tễ Nguyệt vừa gặp đã thương, tất nhiên là hận không thể giấu nàng ở trong nhà.”
Ánh mắt Đông Khánh Đế sắc như dao, uy nghiêm của vị đế vương đã trị vì hơn ba mươi năm vẫn còn đó. Nhưng Lận Tử Trạc không hề sợ hãi, chàng chỉ lựa chọn giấu kín tài năng, không có nghĩa là chàng thực sự là một kẻ vô dụng.
Chàng hiểu rõ hơn ai hết, chỉ có cường đại, mới có thể bảo vệ được trân bảo.
Hồi lâu sau, giọng nói của đế vương lại lần nữa vang lên trong điện, “Ngồi xuống đi.”
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, những người ngồi trong điện đều là người hoàng gia, mục đích chính hôm nay là để Thất hoàng tử phi nhanh chóng hòa nhập vào gia đình hoàng tộc.
Thập nhất hoàng tử cậy vào sự sủng ái của Đông Khánh Đế, trực tiếp chạy đến trước mặt Vân Xu, thân mật gọi: “Công chúa tẩu tẩu.”
Vân Xu mỉm cười với cậu, Thập nhất hoàng tử lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, định tiến lên một bước, bị Lận Tử Trạc lập tức ngăn lại: “Thập Nhất, đệ cũng mười ba tuổi rồi, nên biết chút chừng mực.”
Lời nói của chàng không nặng không nhẹ, nhưng ánh mắt kia lại khiến Thập nhất hoàng tử rụt người lại, lùi về phía sau.
Đầu tiên là ra mắt các phi tần, sau đó là các vị hoàng tử.
“Ra mắt Nhị hoàng huynh.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử khó coi, gặp qua người trước mắt, sao có thể cam tâm từ bỏ. Nàng vốn nên thuộc về chàng, phụ hoàng ban đầu hỏi ý kiến cũng là chàng, nhưng cơ hội này lại bị đẩy ra một cách vô lý, chàng hối hận đến mức muốn quay lại ngày hôm đó, nói với Đông Khánh Đế rằng mình nguyện ý hòa thân.
Vốn tưởng rằng mỹ nhân không thể so sánh với giang sơn, nhưng khi nàng đứng trước mặt chàng, ý niệm kiên định ban đầu bắt đầu lung lay.
Chỉ cần nghĩ đến việc nàng đã thành thân với Lận Tử Trạc vào ngày hôm qua, Nhị hoàng tử liền hối hận đến muốn thổ huyết.
Cảm giác trơ mắt nhìn bảo bối bị người khác cướp mất, quá khó chấp nhận.
Lận Chính Thanh và Lận Tử Trạc tuổi tác gần nhau, nhưng tính cách lại khác biệt rất nhiều. Bát hoàng tử ôn nhuận như ngọc, phong thái hào hoa, được rất nhiều đại thần khen ngợi.
Giờ phút này, vị Bát hoàng tử này trầm mặc một hồi lâu, mới thấp giọng gọi: “Thất hoàng tẩu.”
Không ai nhìn thấy bàn tay giấu trong tay áo của chàng đang nắm chặt đến mức nào, nụ cười ôn nhuận trên mặt cũng không thể duy trì được nữa.
Vân Xu đáp: “Bát hoàng đệ.”
Bàn tay Lận Chính Thanh run lên, cách xưng hô này đã tạo ra một ranh giới sâu sắc giữa hai người. Vị đắng dâng lên trong miệng chàng. Lận Tử Trạc thật sự là thủ đoạn cao minh, đã giấu giếm được nhiều người như vậy. Nếu chàng nhìn thấy Tễ Nguyệt trước, tuyệt đối sẽ không nhường nàng cho đối phương.
Cuối cùng mọi người cáo biệt hoàng đế.
Đông Khánh Đế nhìn Thất hoàng tử anh tuấn và công chúa hòa thân mỹ lệ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi không cam lòng.
Đó là nỗi không cam lòng của một anh hùng tuổi xế chiều trước một mỹ nhân đang ở độ tuổi thanh xuân.
Nếu ông trẻ hơn mười tuổi, chỉ cần trẻ hơn mười tuổi thôi, mỹ nhân như vậy, ông nhất định phải tranh giành một phen.
Chỉ tiếc, ông đã già rồi. Đông Khánh Đế thở dài một tiếng.
Trên đường về phủ.
Vân Xu lo lắng hỏi: “Phu quân, thiếp vừa rồi biểu hiện có sai sót gì không? Vì sao không khí trong điện lại kỳ quái như vậy?”
Ánh mắt các vị hoàng tử tiếc nuối không giấu nổi, ngay cả ánh mắt Đông Khánh Đế cũng cực kỳ kỳ lạ, khiến nàng trong lòng hoảng loạn.
Lận Tử Trạc ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi: “Nàng đừng lo lắng, nàng làm rất tốt, vượt ngoài dự kiến của ta. Biểu hiện của bọn họ chẳng qua cũng chỉ vì hai chữ "nhân tâm" thôi.”
Thứ đã có rồi lại mất đi, thứ sắp có được lại bị tự tay đẩy ra, đều khiến người ta không thể an yên.
Nhưng chàng sẽ không cho bọn họ cơ hội.
Ánh mắt Vân Xu trong veo, có chút hiểu, có chút không.
Lận Tử Trạc nhân tiện chuyển chủ đề, “Trời cũng sắp trưa rồi, về phủ rồi dùng bữa trưa, buổi chiều nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
Vân Xu khẽ “ừ” một tiếng, rồi lại hỏi: “Nếu có người mời thiếp dự tiệc, thiếp có cần phải đi không?”
Lận Tử Trạc nói: “Tùy ý nàng thôi. Muốn đi thì cứ nói với Quản gia, ông ấy sẽ chuẩn bị trước. Nếu không muốn đi, cũng có thể nhờ Quản gia giúp nàng từ chối.”
Giao tiếp giữa các quý bà vương đô, một là để giết thời gian, cho vui vẻ, hai là để hỗ trợ cho trượng phu.
Thế lực của chàng đã vững chắc rồi, không cần vợ phải đi lại bôn ba, cũng không muốn Vân Xu phải phiền lòng vì những chuyện đó. Nàng nên được chàng nâng niu trong lòng bàn tay, sống vô tư vô lo, giống như lời hứa của chàng, sẽ không để nàng phải hối hận.
Vân Xu vừa bước xuống xe ngựa, liền nghe thấy giọng nam trong trẻo vang lên từ phía trước, ngữ khí mang theo ý cười.
“Tử Trạc, huynh đã về rồi à? Ta đợi nãy giờ rồi đấy.” Bùi Xuyên đến phủ hoàng tử ngay ngày hôm sau đám cưới, muốn tận mắt nhìn xem nữ nhân khiến Thất hoàng tử khuynh tâm rốt cuộc là bộ dạng gì. Đáng tiếc chàng đến quá sớm, hai người còn chưa về phủ.
Đợi một hồi lâu, Bùi Xuyên bắt đầu thấy chán, đang định đi dạo chợ một chút, thì vừa ra đến cổng phủ, vừa vặn gặp phải xe ngựa.
Người nam nhân trầm tĩnh ít nói trong ký ức của chàng lại dịu dàng đỡ một nữ tử mặc cung trang xuống xe, tự tay đỡ lấy, sợ nàng bị va vấp. Nghe kể và tận mắt chứng kiến quả thực là hai cảm giác khác nhau. Giờ khắc này, sự hiếu kỳ của chàng bị đẩy lên cao nhất.
“Huynh và phu nhân thật là ân ái.” Bùi Xuyên vừa định trêu ghẹo thêm vài câu, thì đúng lúc nữ nhân kia nhìn sang, lời nói của chàng nghẹn lại.
Một vẻ đẹp khuynh thành, vạn phần khó tả.
Trong đầu chàng bỗng hiện lên tám chữ này.
Đôi vợ chồng mới cưới tay trong tay đi đến trước mặt, Bùi Xuyên mới miễn cưỡng hoàn hồn, ngữ khí khô khốc: “… Tử Trạc.”
Lận Tử Trạc gật đầu với chàng, “Cùng vào trong đi thôi.”
Vân Xu tò mò hỏi: “Phu quân, vị này là ai vậy ạ?”
Lận Tử Trạc nói: “Bạn của ta. Ta và nàng có thể ở bên nhau, cũng nhờ có ít nhiều công lao của chàng.”
Lòng Bùi Xuyên chợt hụt hẫng. Lời nói thì không sai, nhưng bây giờ nghe sao lại không đúng vị thế này.
Chàng nhìn bóng dáng Tễ Nguyệt công chúa, trong lòng thở dài. “Vừa thấy đã lỡ cả đời.” bây giờ chàng mới thực sự cảm nhận được câu nói này. Chẳng trách bạn tốt lại nhanh chóng trầm luân như vậy, đó là do chàng không thể nào ngăn cản được. Nhưng giai nhân đã có phu quân, không thể nghĩ bậy được, không thể nghĩ bậy được.
Nghĩ đến việc trước đó còn tự xưng là bà mối, cảm giác nghẹn tắc trong lòng Bùi Xuyên càng thêm sâu sắc.
……
Vương đô vốn là nơi tin tức lan truyền cực nhanh. Chẳng mấy chốc, mọi người đều nghe nói Thất hoàng tử phi có dung mạo khuynh thành, cử thế vô song. Lời đồn này khiến rất nhiều tiểu thư khuê các không phục. Các nàng tự xưng là tài mạo song toàn, sao cam lòng dễ dàng bị một công chúa ngoại bang vượt mặt.
Vì thế, các nàng sôi nổi gửi thiệp mời, mời Thất hoàng tử phi dự tiệc. Nhưng cuối cùng, Thất hoàng tử phi chỉ nhận lời mời của một người.
Bữa tiệc của vị tiểu thư khuê các kia lập tức trở thành sự kiện hàng đầu vương đô. Các phu nhân, tiểu thư thông qua đủ mọi cách để có được thiệp mời, tham dự bữa tiệc.
Cả vương đô đều đang chờ đợi diễn biến tiếp theo. Kỳ lạ là, các tiểu thư, phu nhân sau khi dự tiệc đều thần sắc hoảng hốt, ánh mắt mê ly, về đến nhà, bộ dạng như thể không biết đêm nay là năm nào tháng nào.
Một khi hỏi han về Thất hoàng tử phi, gò má các nàng lại xuất hiện vẻ ửng hồng, e lệ ngượng ngùng, nhưng không một ai nói Thất hoàng tử phi không xinh đẹp.
Từ đó, Thất hoàng tử phi trở thành một ngoại lệ trong giới giao tế vương đô. Nàng rất ít khi dự tiệc, nhưng chỉ cần nàng nhận lời mời, thì thiệp mời của bữa tiệc đó sẽ trở thành thứ vô số nữ quyến tranh giành đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn có được.
Phủ Thất hoàng tử.
Vân Xu đang ngồi bên hồ trong đình hóng gió, ném thức ăn cho cá. Mẩu vụn thức ăn rơi xuống, đàn cá chép màu sắc rực rỡ chen nhau tranh giành ngoi lên. Nàng chống cằm, nhìn mặt hồ, thần sắc có chút buồn chán.
“Xu Xu.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Ánh mắt Vân Xu sáng lên, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lận Tử Trạc tuấn mỹ trong bộ áo gấm đang bước tới. “Phu quân, sao hôm nay chàng về sớm vậy?”
Nàng nhớ rõ thường thì giờ này Lận Tử Trạc vẫn còn ở trong hoàng cung thiết triều.
Lận Tử Trạc nói: “Hôm nay bệ hạ thân thể không khỏe, lâm triều nửa canh giờ đã kết thúc.”
Chàng tinh ý nhận ra vẻ buồn chán của thê tử, “Nàng không thích những buổi tiệc đó sao? Ta thấy nàng trước kia cũng có đi vài lần, gần đây dường như không còn hứng thú nữa.”
Vân Xu buồn bực nói: “Thiếp không muốn đi. Mỗi lần ở trong tiệc, mọi người cứ nhìn chằm chằm vào một mình thiếp, kỳ quái lắm.”
Dù mọi người đã cố che giấu ánh mắt, nhưng cả buổi tiệc ai cũng nhìn nàng, dù chậm chạp đến đâu cũng phải nhận ra chứ.
Lận Tử Trạc hiểu rõ, “Vậy ta đưa nàng đi quán trà uống trà được không?”
Vân Xu kinh hỉ nói: “Thật sao ạ? Vậy thiếp đi chuẩn bị ngay.”
Nửa canh giờ sau, hai người ngồi ở lầu hai một quán trà.
Nơi này bài trí tao nhã, khắp nơi tràn ngập hương trà. Trên tường treo những bức tranh sơn thủy mực tàu, trong chén sứ men xanh trên bàn khói trà lãng đãng, những lá trà thượng hạng cuộn xoáy, trông rất có ý vị.
Vân Xu khẽ nhấp một ngụm trà, tán thưởng nói: “Khi vào miệng hơi đắng, nhưng dư vị lại vô cùng, ngon quá.”
“Nơi này là quán trà tốt nhất vương đô, không chỉ pha trà nhất lưu, mà người kể chuyện cũng tài ăn nói nhất nhì.” Lận Tử Trạc hé mở cửa sổ, tiếng người kể chuyện dưới lầu rõ ràng truyền đến.
“… Xin được kể về đương kim Thánh Thượng cùng mười một vị hoàng tử, trong đó Ngũ hoàng tử được ca ngợi là chiến thần của Đông Khánh ta…” Người kể chuyện thao thao bất tuyệt giới thiệu về sự lợi hại của Ngũ hoàng tử.
Nghe có vẻ rất lợi hại.
Vân Xu theo giọng điệu nhịp nhàng của người kể chuyện, thỉnh thoảng lộ ra vẻ kinh ngạc thán phục. Sắc mặt Lận Tử Trạc có chút đen lại, nhưng nhìn dáng vẻ hứng thú của thê tử, chàng lại không muốn phá hỏng hứng thú của nàng.
Người kể chuyện thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, cuối cùng kết lại: “Theo tin tức đáng tin cậy, Ngũ hoàng tử sẽ trở về vương đô trong vòng một tháng tới.”
Ánh mắt Vân Xu sáng lên, nhìn về phía Lận Tử Trạc.
Điều đó khiến nội tâm chàng dâng lên một dự cảm không lành.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận