Đêm tối lộng lẫy, biệt thự kiểu Âu sáng đèn rực rỡ.
Ban công bày biện bàn ghế trắng tinh xảo, hoa văn uốn lượn phức tạp leo lên lưng ghế, trên bàn tròn đặt một bình hoa tuyệt đẹp, thân bình vẽ nữ thần Hy Lạp cổ đại, bên trong cắm hoa hồng đỏ nở rộ kiều diễm.
Cửa ban công mở ra, người hầu được huấn luyện bài bản mang rượu ngon lên, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Mắt Vân Xu lấp lánh nhìn ly rượu vang đỏ trước mắt, tràn đầy mong chờ. Lúc nãy ở tiệc rượu, cô muốn uống chút rượu đã bị Leonard ngăn lại, anh nói đã chuẩn bị rượu vang đỏ ở biệt thự, có thể về rồi uống.
Nhưng Leonard vừa có việc phải đi, cô có thể lén lút uống trước một chút.
Nút chai đã được mở, Vân Xu cầm lấy bình rượu vang đỏ rót vào ly pha lê chân cao, màu đỏ trầm ưu nhã trong ly pha lê trông thật đẹp mắt, hương thơm nồng đậm lan tỏa khắp không gian, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta say mê.
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mắt sáng lên, ngọt ngào quá.
Có thể uống thêm mấy ngụm nữa.
Ngon quá.
Uống thêm chút nữa đi.
Khi Leonard bước ra ban công, đã thấy Vân Xu quay lưng về phía anh ngắm sao trời, rượu vang đỏ trong bình đã vơi đi hơn phân nửa. Bước chân anh khựng lại một chút. Đây là loại rượu vang đỏ hảo hạng, ủ mấy chục năm, hậu vị vô cùng mạnh.
Như thể nghe thấy tiếng động, người phía trước xoay người nhìn anh, đôi mắt cong cong, vẫy tay với anh: “Mau tới đây này.”
Người đàn ông tóc vàng nghe lời bước tới, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, thở dài một tiếng: “Em say rồi.”
Người đẹp ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, chớp nhẹ mấy cái đã hớp hồn đoạt vía, mê hoặc lòng người, cô chống tay ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu hỏi lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đáng yêu. Hiểu ra ý anh nói, cô lập tức xị mặt: “Em mới không có say, em vẫn còn uống được nữa!”
Cô cảm thấy mình còn có thể uống mười bình nữa ấy chứ!
Cô bất mãn đứng dậy, đi đến trước mặt anh, người đàn ông tóc vàng chiều theo ý cô nhìn theo, khóe môi mang theo ý cười nhè nhẹ, vẫn thong dong ngồi trên ghế.
Sau đó.
Vân Xu trực tiếp ngồi lên đùi anh, tiến sát lại gần mặt người đàn ông, tiếp tục nghiêm túc nói: “Em không có say.”
Mũi hai người gần như chạm vào nhau, ánh mắt đối diện, hương thơm mê người cùng vị rượu vang đỏ thuần hậu ngọt ngào hòa quyện vào nhau, dù chưa uống giọt rượu nào, Leonard cũng sắp say trong đôi mắt ấy.
Cô vẫn mặc bộ lễ phục dự tiệc, chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế lộ ra, hiện ra hoàn toàn trước mắt anh, khiến người ta hận không thể nhẹ nhàng cắn một ngụm, rồi chậm rãi liếm láp những dấu vết ái muội. Ánh mắt Leonard càng lúc càng sâu thẳm.
“Được rồi, em không say.” Giọng nói trầm tính mang theo một tia khàn khàn.
“Vậy em giỏi không?” Cô gái nhỏgiọng điệu, ngữ khí cầu khen ngợi.
“Em giỏi nhất.” Giọng nói sủng nịch tiếp tục.
Lúc này Vân Xu mới tươi cười rạng rỡ, nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh sao trời. Cô quý giá như hiến bảo vật, đưa chiếc ly chân cao trong tay đến trước mặt người đàn ông tóc vàng: “Rượu này đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon, anh có muốn thử một chút không?”
Ánh mắt Leonard từ chiếc ly chân cao chuyển sang đôi môi đỏ thắm của người đẹp, trên môi cô vẫn còn vương chút vết rượu ái muội, như mời gọi người đến thưởng thức. Yết hầu gợi cảm của người đàn ông khẽ động. “Vinh hạnh được thử.”
Vân Xu còn chưa kịp rót rượu, một nụ hôn nồng nhiệt đã ập xuống, không khí bị chiếm đoạt, lãnh địa bị xâm chiếm.
Trong cơn mơ hồ, một đôi đồng tử màu xanh biển lặng lẽ nhìn chăm chú, chăm chú nhìn cô, tựa như biển nước sâu thẳm mà dịu dàng.
Một nụ hôn kết thúc.
Vân Xu nép vào lòng anh thở dốc, cánh tay trắng ngần vô lực ôm lấy bờ vai anh, ly rượu đã sớm bị ai đó lấy đi đặt lên bàn.
Người đàn ông tóc vàng thong thả vuốt ve lưng cô, khóe môi khẽ cong lên: “Thật ngọt ngào, cảm ơn đã khoản đãi.”
……
Buổi tiệc rượu không kéo dài quá lâu, sau khi hai nhân vật chính rời đi, những người còn lại cũng mất hứng thú. Từng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp khó tả, mọi thứ trước mắt dường như đều mất đi lực hấp dẫn, ngay cả những người vốn muốn tìm kiếm cơ hội giao du cũng chẳng còn tâm tư.
Trong đầu mọi người không tự chủ được mà hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó, người con gái nhẹ bước chân vào nơi này, chiếc váy dài xanh biển như ngân hà chảy xuôi, dáng người mảnh mai, thon thả như tinh linh, đẹp đến nghẹt thở.
Vân Xu nhận được bao nhiêu sự ngưỡng mộ trong bữa tiệc này, thì Mạc Hồng Huyên và những người bạn của anh ta lại hứng chịu bấy nhiêu sự khinh miệt.
Chính bọn họ năm xưa đã vận dụng quyền thế bức Vân Xu phải rời khỏi đất nước, hại cô lưu lạc nơi xứ người suốt tám năm, chỉ cần nghĩ đến đây, vô số ánh mắt chán ghét, chế giễu liền đổ dồn về phía bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=77]
Mặt bốn người gần như cứng đờ, mỗi giây mỗi phút đều như ngồi trên kim đốt.
Ở Đông Thành thuận buồm xuôi gió lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ bị vạn người nhạo báng, cảm giác này thật khó chịu, có thể tưởng tượng được Vân Xu đã từng bị vô số người chỉ trích, trong lòng Mạc Hồng Huyên và hai người bạn lại dâng lên một tia chua xót.
Tám năm trước, khi nghe tin Vân tiểu thư tìm đến bệnh viện của Ấn Hàm Húc, lo lắng cô sẽ bởi vì ghét Ấn Tiểu Hạ mà ra tay với anh ta, nên vội vàng chạy tới bệnh viện.
Họ mạnh mẽ đẩy cửa phòng bệnh, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là Ấn Hàm Húc đang ôm ngực đau đớn trên giường bệnh, sau đó là hình ảnh tiểu thư Vân gia đang đưa tay về phía anh ta.
Ấn Tiểu Hạ cho rằng tiểu thư Vân gia cố ý kích thích khiến bệnh tình anh trai phát tác, lập tức xông lên đẩy Vân Xu ra, rồi đỡ anh tới giường bệnh vẻ mặt hoảng loạn: “Anh ơi, anh sao vậy? Không sao chứ? Đừng làm em sợ mà.”
Giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn ngào của Ấn Tiểu Hạ khiến Mạc Hồng Huyên và ba người bạn luống cuống tay chân. Vẫn là Từ Nguyên Khải phản ứng nhanh nhất, bước đến cạnh giường bệnh, ấn nút gọi bác sĩ.
Bác sĩ rất nhanh chạy tới, vội vàng tiến hành cứu chữa cho Ấn Hàm Húc.
Ấn Tiểu Hạ ôm mặt khóc nức nở. Anh trai là người thân duy nhất cô không thể mất đi. Cô không dám tưởng tượng những ngày tháng cô độc sau này. Nếu anh trai không còn nữa, tất cả những gì cô đã làm từ trước đến nay còn có ý nghĩa gì.
Mạc Hồng Huyên và hai người bạn trước giờ chỉ thấy Ấn Tiểu Hạ sống mạnh mẽ đầy sức sống, nào gặp qua dáng vẻ yếu đuối như vậy của cô, lòng thương tiếc trào dâng, cả ba vây quanh Ấn Tiểu Hạ, không ngừng an ủi.
“Anh trai em nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo lắng.”
“Tiểu Hạ đừng sợ, có bọn anh ở đây, bọn anh sẽ không để ai làm tổn thương hai anh em em đâu.”
Tiểu thư Vân gia ngã ngồi dưới đất, không thể đứng dậy, cú đẩy vừa rồi của Ấn Tiểu Hạ quá mạnh, thái dương cô đập vào tủ, máu chảy ròng ròng, vết thương đỏ tươi trên làn da trắng càng thêm hãi hùng.
Không ai chú ý đến cô, bác sĩ y tá bận rộn cứu chữa Ấn Hàm Húc, vị hôn phu của cô thì đang ân cần an ủi cô gái xinh đẹp bên cạnh, vẻ mặt thường ngày vốn tùy tiện giờ phút này tràn đầy lo lắng.
Tiểu thư Vân gia hồi phục tinh thần, mới chống tay xuống đất đứng lên, lúc này nhóm bốn người kia mới một lần nữa chú ý tới cô.
Ấn Tiểu Hạ lập tức xông tới, đau khổ chất vấn: “Vì sao cô muốn hại anh trai tôi, có gì thì cứ nhắm vào tôi đây này, anh trai tôi là người bệnh, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!”
“Cô ghét tôi, tôi thôi học là được, vì sao còn tìm tới anh trai tôi!”
Tiểu thư Vân gia muốn giải thích, cô không hề muốn hại Ấn Hàm Húc. Sau khi biết Ấn Tiểu Hạ giả trai vào Lạc Tư vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho anh trai, cô đã nghĩ muốn nói chuyện tử tế với anh.
Trường trung học Lạc Tư là trường nam sinh tư thục, tuy rằng danh tiếng rất lớn, nhưng học phí cao ngất, trường học mỗi năm sẽ tuyển chọn một số lượng nhất định học sinh ưu tú, miễn học phí, còn cấp nhiều học bổng giá trị lớn.
Quy định của trường là nếu tân sinh vì nhiều nguyên nhân không nhập học, thì năm thứ hai muốn vào trường phải thi lại.
Thân thể Ấn Hàm Húc rất yếu, phải tĩnh dưỡng trong bệnh viện một năm, quá nhiều biến số, không ai dám chắc tình trạng của anh ta một năm sau sẽ ra sao. Vào học Lạc Tư là mộng tưởng của Ấn Hàm Húc, hơn nữa viện phí đắt đỏ, Ấn Tiểu Hạ cắn răng một cái quyết định giả trai vào Lạc Tư học.
Như vậy chờ anh trai khỏe lại, có thể trực tiếp thay thế cô nhập học, học bổng kiếm được cũng có thể dùng để trang trải viện phí. Đó là một công đôi việc.
Tiểu thư Vân gia sau khi hiểu rõ tình hình này, từ bỏ phương pháp tố giác trực tiếp, quyết định cùng Ấn Hàm Húc tiến hành giao dịch. Cô có thể chi tiền giúp anh ta trang trải viện phí, cũng có thể giúp Ấn Tiểu Hạ sắp xếp ổn thỏa một trường học khác, chỉ cần Ấn Tiểu Hạ đồng ý thôi học ở Lạc Tư, đừng dây dưa với Mạc Hồng Huyên nữa.
Cô tranh thủ thời gian đến bệnh viện, chàng trai trên giường bệnh vẻ mặt ôn hòa, Vân tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, đối phương trông có vẻ rất dễ nói chuyện, chắc sẽ hiểu được quyết định của cô, huống hồ Ấn Tiểu Hạ một cô gái sống trong môi trường toàn nam sinh, cũng có nhiều bất tiện.
Nhưng khi cô vừa đứng bên giường bệnh, mới chỉ kịp nói rõ ý định, Ấn Hàm Húc đã vẻ mặt đau khổ ngã xuống giường.
Cô hoảng loạn một hồi, sau đó nhìn thấy nút gọi y tá bên giường, chuẩn bị duỗi tay ấn xuống.
Mạc Hồng Huyên và ba người bạn lại đột ngột đẩy cửa xông vào, Ấn Tiểu Hạ càng trực tiếp đẩy ngã cô xuống đất. Tiểu thư Vân gia biết cảnh tượng vừa rồi dễ gây hiểu lầm, nên cô không nói gì, định bụng sẽ giải thích với bọn họ sau.
Tiểu thư Vân gia vừa mới chuẩn bị giải thích rằng cô chỉ muốn gọi bác sĩ, Mạc Hồng Huyên đã quay lại, ánh mắt tràn đầy lãnh đạm và chán ghét, bao gồm cả Giang Văn và Từ Nguyên Khải bên cạnh cũng vậy.
Tiểu thư Vân gia ngẩn người.
Mạc Hồng Huyên nhìn về phía giường bệnh, thô bạo kéo tiểu thư Vân gia ra khỏi phòng bệnh, sau đó chán ghét hất tay cô ra: “Tôi cứ tưởng mỗi ngày cô kêu la tố cáo đã đủ đáng tởm rồi, không ngờ cô còn cố ý chạy đến bệnh viện này. Anh trai Tiểu Hạ là người bệnh, lương tâm của cô bị chó ăn rồi à?”
Tiểu thư Vân gia yếu ớt nói: “Tôi không làm gì cả.”
Cô chỉ đưa ra một giao dịch thôi, không hề nói bất cứ lời nào quá đáng, cô cũng không biết đối phương sẽ bệnh phát.
Mạc Hồng Huyên không tin: "Tiểu Hạ nói, bệnh tình anh trai cô ấy dạo này rất ổn định, sao cô vừa đến, anh ấy đã lên cơn ngay?”
Giang Văn chế nhạo liếc cô một cái: “Đến nước này rồi mà cô còn nói dối, cô có biết mình trông buồn cười lắm không? Dám làm không dám nhận, lòng dạ rắn rết chính là loại con gái như cô đấy.”
Ấn Tiểu Hạ mắt đỏ hoe nhìn cô: “Tôi sẽ thôi học, cô đừng làm hại anh trai tôi nữa, tôi chỉ có một người thân duy nhất là anh ấy thôi.”
Từ Nguyên Khải nói: “Tiểu Hạ, em không cần thôi học, em không làm gì sai cả, sai là những kẻ đáng thương bị lòng ghen tị che mờ mắt kia.”
Tay tiểu thư Vân gia khẽ run lên. Cô và bọn họ quen biết nhau nhiều năm, vậy mà lại không bằng một cô gái mới quen chưa đầy một năm. “…… Tôi không làm gì cả, chỉ là đưa ra một giao dịch thôi, lúc các anh xông vào, tôi đang chuẩn bị ấn nút gọi y tá.”
Giang Văn vừa định hỏi nội dung giao dịch, bác sĩ bước ra.
Ấn Tiểu Hạ vội vàng đón lấy, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ Trương, anh trai tôi có sao không ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”
Bác sĩ Trương nói: “Anh trai em không sao rồi, đừng lo lắng.”
Ấn Tiểu Hạ lúc này mới hoàn toàn yên tâm, thân thể mềm nhũn suýt chút nữa ngã khuỵu xuống, may mà Mạc Hồng Huyên kịp thời đỡ lấy cô. Cử chỉ thân mật tự nhiên của hai người khiến Vân tiểu thư im lặng nhìn theo.
Từ Nguyên Khải hỏi: “Bác sĩ, Ấn Hàm Húc vì sao lại bệnh phát, tình trạng của cậu ấy trước đó nghe nói rất ổn định mà.”
Bác sĩ Trương liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đứng phía sau, rồi lại nhìn mấy chàng trai trẻ tuổi trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ấn Tiểu Hạ, ông và mẹ Ấn Tiểu Hạ là bạn bè, có thể nói hai anh em Ấn gia là do ông nhìn lớn lên.
Ông dừng một chút, nói: “Hàm Húc bệnh phát là vì chịu kích thích.”
Tiểu thư Vân gia không thể tin được nhìn bác sĩ Trương, chẳng lẽ thật sự là lời nói của cô đã kích thích đối phương? Nhưng cô đâu có nói bất cứ lời nào quá đáng.
Cô đang định truy hỏi, Mạc Hồng Huyên đã xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Cô còn gì mà giải thích nữa? Cô chính là cố ý kích thích cậu ấy, sao tôi lại có loại vị hôn thê ác độc như cô chứ, cô quá làm tôi ghê tởm.”
Hai chàng trai còn lại cũng dùng ánh mắt sắc bén hơn, tràn đầy bài xích và chán ghét.
Tiểu thư Vân gia bị thái độ của bọn họ đâm vào tim, khó chịu vô cùng, cô rốt cuộc vẫn là một cô gải nhỏ được cha mẹ sủng ái, không chịu nổi ủy khuất bị nhằm vào, lập tức muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra, “Rõ ràng ban đầu là Ấn Tiểu Hạ trái với quy——.”
Mạc Hồng Huyên cắt ngang lời cô: “Tiểu Hạ không giống cô, cô từ nhỏ sống trong nhung lụa, sung sướng, cô ấy là bị cuộc sống ép buộc, không cần dùng tiêu chuẩn của cô để đo lường cô ấy.”
Giang Văn cố ý phóng đại âm thanh nói: “Cô chạy đến phòng bệnh người khác, cố ý kích thích người ta bệnh phát, giờ còn muốn giả thích cái gì nữa, thật quá đáng.”
Hành lang có không ít bệnh nhân khác, bọn họ nghe thấy lời Giang Văn nói, nhao nhao chỉ trỏ về phía cô.
Tiểu thư Vân gia muốn phản bác, nhưng một người sao nói lại mấy chục người, cô chỉ có thể hoảng loạn không ngừng lùi về phía sau, trơ mắt nhìn vị hôn phu của mình cùng hai người khác bảo vệ Ấn Tiểu Hạ sau lưng.
Giờ phút này Mạc Hồng Huyên nhớ lại thân ảnh cô đơn năm đó, nội tâm quặn thắt đau đớn. Một người trưởng thành như anh bị người khác chỉ trích, trách mắng còn khó chịu như vậy, huống chi Vân Xu khi đó mới mười mấy tuổi.
Là vị hôn phu, anh nên bảo vệ cô, chứ không phải cùng nhau chỉ trích cô.
Buổi tiệc rượu tan trong trầm lặng, Giang Văn và Từ Nguyên Khải lập tức rời đi, Mạc Hồng Huyên đưa Ấn Tiểu Hạ trở về Mạc gia, trước đó anh nhận được tin nhắn của mẹ Mạc bảo anh đưa Ấn Tiểu Hạ qua.
Tuy rằng Mạc Hồng Huyên muốn đưa Ấn Tiểu Hạ về nhà, sau đó tìm một nơi yên tĩnh, một mình tĩnh lặng một chút, nhưng tin nhắn của mẹ anh rất nghiêm túc, anh vẫn làm theo theo ý bà.
Vừa bước vào phòng khách, Mạc Hồng Huyên đã nhận ra không khí khác thường giữa cha mẹ mình.
Cha Mạc vẻ mặt suy sụp ngồi trên sô pha, thân hình cúi rũ, không còn chút uy nghiêm nào thường ngày, mẹ Mạc ngồi đối diện Cha Mạc trên sô pha, lưng thẳng tắp, mặt không biểu tình, có lẽ là do mẹ con liền tâm, Mạc Hồng Huyên cảm thấy mẹ anh đang đau lòng.
“Ba, mẹ.” Anh gọi.
Trong mắt Cha Mạc hiện lên vẻ hy vọng: “Tiểu Huyên, con cuối cùng cũng tới.”
Phản ứng của cha khiến dự cảm không tốt trong lòng Mạc Hồng Huyên càng thêm mãnh liệt, anh đưa Ấn Tiểu Hạ ngồi xuống, trong suốt quá trình mẹ Mạc như tượng đá, không hề nhúc nhích.
“Ở nhà xảy ra chuyện gì sao, vì sao đột nhiên gọi con về?” Mạc Hồng Huyên hỏi.
Mẹ Mạc nghe thấy câu hỏi của anh, chậm rãi quay đầu lại, động tác vô cùng cứng đờ: “Tiểu Huyên, mẹ và cha con chuẩn bị ly hôn, hy vọng con có thể thông cảm.”
Giọng bà nói rất bình tĩnh, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
Một câu nói của mẹ anh như búa tạ giáng xuống, khiến đại não Mạc Hồng Huyên chấn động ong ong: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, đã xảy ra chuyện gì sao? Mẹ nói ra, con giúp mẹ giải quyết.”
Mẹ Mạc nói: “Mẹ rất bình tĩnh, chuyện này con không giải quyết được, ly hôn là ý định duy nhất của mẹ.”
Mạc Hồng Huyên không thể lý giải lời mẹ anh nói, cha mẹ ở bên nhau sinh hoạt bao nhiêu năm như vậy, gần như chưa từng cãi vã, anh vẫn luôn cho rằng gia đình họ là một gia đình hoàn mỹ hiếm có trong giới thượng lưu, vì sao mẹ anh đột nhiên muốn ly hôn.
Ấn Tiểu Hạ không nói gì, cô vẫn chưa hoàn hồn sau những lời chỉ trích của mọi người ở tiệc rượu, cả người có vẻ có chút suy sụp.
Thực tế, cô không hiểu vì sao mẹ Mạc muốn Mạc Hồng Huyên đưa cô đến đây, cô chỉ là một vị hôn thê mà thôi.
Mạc Hồng Huyên mờ mịt, không có manh mối nói: “Ba, rốt cuộc là chuyện gì!”
Cha Mạc cười khổ một tiếng, khẽ hé miệng, rồi lại ngậm miệng lại, nguyên nhân ly hôn của hai người, ông thật sự không thể nói ra trước mặt con cháu.
Mẹ Mạc nói: “Nếu con thật sự muốn biết, mẹ sẽ nói cho con, không cần hỏi cha con, dù sao đối với con ảnh hưởng cũng không lớn.”
Nói rồi, ánh mắt bà chậm rãi chuyển sang người Ấn Tiểu Hạ đang trầm mặc, như thể lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, tỉ mỉ đánh giá, mang theo một ý vị khó hiểu.
Ấn Tiểu Hạ trong lòng run lên.
“Mẹ và cha con ở bên nhau sinh hoạt gần ba mươi năm, hôm nay mới phát hiện, trong lòng ông ấy vậy mà cất giấu một người.” Mẹ Mạc lạnh nhạt nói.
“Là ai?” Mạc Hồng Huyên buột miệng hỏi.
Mẹ Mạc nghiến răng nghiến lợi: “Chính là mẹ của vị hôn thê bên cạnh con đây.”
Đầu cha Mạc càng cúi thấp hơn, Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ như hóa đá, ngơ ngác bất động.
Mẹ Mạc cười lạnh, nếu không phải một tin nhắn nặc danh bảo cho bà những chuyện này, có lẽ bà cả đời này đều phải sống trong vô tri, nghĩ đến người chồng đầu gối tay ấp lại cất giấu một người con gái khác trong lòng, bà ghê tởm đến muốn nôn mửa.
“Cha con vì yêu cầu gia tộc mà liên hôn, liền từ bỏ người yêu của mình.” Hai chữ “người yêu” cuối cùng bị mẹ Mạc nói ra đầy châm biếm: “Ngược lại kết hôn với mẹ.”
Bà cũng là tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có, đều có một chút ngạo khí, năm đó cùng Cha Mạc kết làm vợ chồng, hai người tuy rằng là liên hôn, nhưng cũng tính là tôn trọng nhau như khách, bà có thể chấp nhận chồng có người khác trước khi kết hôn, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc hai người ở bên nhau rồi, mà ông vẫn còn tâm tâm niệm niệm về người con gái khác!
Còn nhớ thương suốt hơn hai mươi năm, đây quả thực là đem mặt bà đặt dưới chân mà chà đạp!
“Con và Ấn Tiểu Hạ ở bên nhau, ông ấy hẳn là rất vui vẻ nhỉ, rốt cuộc ông ấy không ở bên người yêu đầu, nhưng con trai ông ấy lại ở bên con gái của người phụ nữ kia.”
Mạc Hồng Huyên quay đầu nhìn về phía người cha đang suy sụp, những vấn đề kỳ lạ trong mấy năm qua cuối cùng cũng có lời giải thích.
Vì sao cha đối với Ấn Tiểu Hạ lần đầu gặp mặt đã rất hòa ái, vì sao cha nhanh chóng đồng ý đề nghị của Vân gia đưa Vân Xu ra nước ngoài, vì sao cha đối với gia thế Ấn Tiểu Hạ không hề có ý kiến.
“Thì ra là thế.” Mạc Hồng Huyên lẩm bẩm nói.
“Chính là như vậy, mẹ đã quyết định ly hôn, đến nước con và Ấn Tiểu Hạ thì tự giải quyết cho tốt đi.” Mẹ Mạc liếc nhìn con trai một cái, năm đó bà thích cô gải nhỏ nhà họ Vân hơn, nhưng con trai cứ nhất quyết muốn Ấn Tiểu Hạ, cha Mạc lại ở bên cạnh khuyên nhủ, bà cũng đành chiều theo bọn họ.
Bà không can thiệp chuyện của con trai, cũng hy vọng con trai đừng can thiệp chuyện của bà.
Ấn Tiểu Hạ cả người lạnh toát ngồi trên sô pha, ánh mắt lạnh nhạt của mẹ Mạc khiến cô khó chịu vô cùng, tâm trạng vốn đã chìm xuống đáy vực ở bữa tiệc rượu, lúc này càng trực tiếp rớt xuống vực sâu.
Sự việc vì sao lại thành ra thế này?
Trên đường về, Mạc Hồng Huyên vô cùng trầm tĩnh, sự trầm tĩnh này khiến Ấn Tiểu Hạ trong lòng hốt hoảng.
“A Huyên? A Huyên?” Cô khẽ gọi anh.
Mạc Hồng Huyên đột nhiên quay đầu lại nói: “Có thể để anh yên tĩnh một chút được không.”
Chỉ một câu nói, Ấn Tiểu Hạ hoàn toàn sụp đổ, đêm nay đầu tiên là ở tiệc rượu bị Vân Xu làm cho lu mờ, bị mọi người chỉ trích, bị Giang Văn và Từ Nguyên Khải lạnh nhạt, đến Mạc gia rồi lại nghe được chuyện của mẹ Mạc và cha Mạc, tâm tình vốn đã áp lực đến cực điểm, thái độ của Mạc Hồng Huyên khiến sợi dây cuối cùng trong đại não cô trực tiếp đứt gãy.
“A Huyên! Em là vợ chưa cưới của anh! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!” Vì quá kích động, giọng cô đã hơi chói tai.
Mạc Hồng Huyên tức giận nói: “Cha mẹ anh vì mẹ em mà ly hôn, em còn muốn anh thế nào nữa! Không thể để anh yên tĩnh một lát sao.”
Ấn Tiểu Hạ gượng gạo nở nụ cười châm biếm: “Rốt cuộc là vì bác trai bác gái ly hôn, hay là vì người nào đó, anh so với em còn rõ ràng hơn.”
Mạc Hồng Huyên bị nói trúng tim đen, ngậm miệng lại, không muốn đôi co vô nghĩa với cô.
Ấn Tiểu Hạ không chịu buông tha, nói móc: “Bị em nói trúng tim đen rồi đúng không, anh chính là đang nghĩ về cô ta.”
Mạc Hồng Huyên quả thật đang nghĩ, nếu không có sự tồn tại của mẹ Ấn, cha mẹ anh đã không ly hôn, Ấn Tiểu Hạ đã không trở thành bạn cùng phòng của anh, như vậy hôn ước giữa anh và Vân Xu cũng sẽ vẫn luôn tồn tại.
Anh không khỏi chán ghét mẹ Ấn.
Đến bước đường này, Mạc Hồng Huyên không thể không thừa nhận mình khát vọng, mong mỏi Vân Xu, trước đây anh không ngừng tự nhủ, có Ấn Tiểu Hạ rồi, anh không nên phân tâm quá nhiều đến người khác, đặc biệt là vị hôn thê cũ.
Nhưng vô số lần tự nhủ, chung quy không thắng nổi cái ngoái đầu nhìn lại của cô trong đêm nay.
Chỉ cần nghĩ đến đêm nay người sánh vai bên cạnh Vân Xu vốn nên là anh, mà không phải tên đàn ông tóc vàng kia, nội tâm Mạc Hồng Huyên liền đau khổ đến nghẹt thở, anh mới là người danh chính ngôn thuận đứng tại bên cạnh cô, vẻ đẹp ấy vốn nên nở rộ trong lòng bàn tay anh.
Vốn đã có được, lại bị anh tự tay đẩy ra, không có gì đau khổ hơn thế.
Hối hận như thủy triều muốn nhấn chìm Mạc Hồng Huyên, nếu có thể trở lại tám năm trước thì tốt rồi, anh nhất định, nhất định sẽ bảo vệ Vân Xu thật tốt.
Anh sẽ cùng cô lớn lên, cuối cùng bước vào lễ đường hôn nhân, chứ không phải trơ mắt nhìn cô tay trong tay cùng người đàn ông khác rời đi.
Ấn Tiểu Hạ vẫn không ngừng lải nhải bên tai, Mạc Hồng Huyên nhìn vẻ mặt ương bướng, suy nhược thần kinh của cô, gần như không nhớ nổi mình đã từng thích cô như thế nào, hiện tại anh hồi tưởng lại chỉ còn hành động vì cô mà bức Vân Xu ra nước ngoài, và sự hối hận muộn màng.
“Câm miệng.” Mạc Hồng Huyên quát lớn.
Ấn Tiểu Hạ ngơ ngác nhìn người đàn ông quen thuộc mà xa lạ trước mắt, hàn ý lạnh lẽo thấm vào tim.
Giữa đôi vợ chồng chưa cưới này, rốt cuộc đã xuất hiện một vết nứt không thể vãn hồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận