Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 166: Cô dâu dân quốc bị hủy hôn trước mặt mọi người (10)

Ngày cập nhật : 2025-06-09 00:20:04
Danh tiếng Vân Xu xinh đẹp lan khắp Bình Hải Thị, nhưng Vân gia không ai gặp rắc rối, ngược lại phát triển thuận lợi, không thể không nói Kinh Nam Lĩnh đóng vai trò khá lớn trong đó.

Cha Vân cảm khái: “Kinh tư lệnh thật vượt ngoài dự kiến của ta.”

Dù là một người cha cực kỳ thương yêu con gái, xét nét kỹ lưỡng, ông cũng không tìm ra được sai sót nào ở Kinh Nam Lĩnh.

Vân Phi Vũ im lặng. Người kia thật lòng để bụng em gái anh, vốn tưởng rằng người quyền cao chức trọng ắt sẽ có dục vọng kiểm soát mạnh mẽ, anh từng lo Vân Xu sau này sống không vui.

Nhưng mấy tháng quan sát, Kinh Nam Lĩnh đối xử với Vân Xu rất tôn trọng, không hề bỏ qua ý kiến của cô, cũng không có bất kỳ hành vi cưỡng ép nào.

Nếu hai người có ý kiến khác nhau, họ sẽ đưa ra lý lẽ, giải thích rõ ràng từng điều, cuối cùng mới đưa ra quyết định.

Điều này tốt hơn nhiều so với tình hình Vân Phi Vũ nghĩ ban đầu, nỗi lo lắng của anh cuối cùng cũng được trút bỏ.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vân Phi Vũ nhìn Vân Xu, ánh mắt từng chút dịu dàng hơn, Vân gia còn cần không ngừng lớn mạnh, anh muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho Vân Xu, để cô cả đời không phải lo lắng.

Về phần Quản Hòa Ngọc đầu óc không rõ ràng và Diệp Bảo Trà, Vân Phi Vũ đã sớm dặn dò người khác, cả đời này họ đừng mơ tưởng có cơ hội nổi bật.

Dựa vào Vân Xu để theo đuổi tình yêu, Vân Phi Vũ tuyệt đối không cho phép.

Jonas rất nhanh đến thăm phủ họ Vân, sau khi nói rõ ý định, người hầu dẫn ông vào sảnh chính.

Ông ngồi xuống ghế, nhớ đến mỹ nhân phương Đông sắp đến, ánh mắt xanh lục của ông dường như bốc lửa, cả người máu như sôi trào.

Người Vân gia bước vào từ cửa.

Jonas lập tức đứng dậy, ánh mắt lập tức dừng trên người Vân Xu, không chớp mắt.

Muse của ông vẫn đẹp như vậy.

“Ni buồn gào!” Jonas cố gắng dùng tiếng Hoa vừa học để chào hỏi. (haha, mèo cười xỉu, đáng lẽ là ni hảo ma mới đúng)

Cha Vân sững sờ, sau đó nở nụ cười thân thiện: “Chào anh.”

Vân Xu cong khóe môi, lén lút cười.

Giọng điệu người này hay thật.

Jonas thoáng thấy nụ cười ấy, lập tức không nói nên lời, vẻ mặt như hồn xiêu phách lạc, miệng lẩm bẩm nói mê.

Trợ lý kiêm phiên dịch bước lên một bước: “Vân lão gia, lần trước tại yến tiệc, Jonas tiên sinh rất vinh hạnh được Vân tiểu thư cho phép đến vẽ tranh cho cô ấy, hôm qua chúng tôi đã liên lạc trước, không biết hiện giờ cô ấy có rảnh không?”

Thái độ của trợ lý rất điệu thấp, Jonas nguyện ý trả mọi giá, chỉ hy vọng có thể vẽ tranh cho Vân tiểu thư, anh ta đương nhiên sẽ không dám đắc tội người Vân gia.

Cha Vân cười nói: “Đương nhiên là rảnh, hôm qua nhận được tin tức, hôm nay chúng tôi đã dành riêng thời gian.”

Cả bốn người trong nhà đều có mặt.

Cuối cùng, hai bên thương lượng một hồi, quyết định vẽ tranh trong đình nhỏ.

Vân gia trước đây mua căn dinh thự này chính là vì thích cái đình nhỏ bên trong, Vân Xu thích chăm sóc hoa cỏ, nơi này rất thích hợp.

Nhờ Vân gia và Kinh Nam Lĩnh bỏ tâm chăm sóc, cái đình vốn còn hơi hoang vắng mấy tháng trước giờ đã rực rỡ muôn màu.

Vân Xu ngồi giữa khóm hoa, chiếc sườn xám trắng thêu những đóa lan tú lệ, thanh nhã, vòng eo thon thả được phác họa tinh tế, đẹp như mây như sương.

Trợ lý dựng giá vẽ.

Jonas chuẩn bị pha màu xong, sau đó đứng đó rất lâu không động đậy, ông đang dùng ánh mắt thành kính, như ngưỡng vọng nữ thần, nhìn chăm chú Vân Xu.

Cô chính là nữ thần trong lòng ông.

Không, phải nói cô là nữ thần trong lòng tất cả các nghệ sĩ.

Cha Vân đã giao việc kinh doanh cho Vân Phi Vũ, hôm nay vừa lúc cùng mẹ Vân ở lại trong đình, xem người nước ngoài tóc vàng mắt xanh vẽ tranh cho con gái.

“Nghe nói không ít người muốn mời Jonas tiên sinh đến vẽ tranh, nhưng đều bị từ chối." Mẹ Vân nhỏ giọng nói.

Cha Vân kinh ngạc: “Người này lợi hại vậy sao?”

Mẹ Vân gật đầu: “Hơn nữa ông ấy chủ động yêu cầu vẽ tranh cho Xu Xu.”

Cha Vân tự hào: “Xu Xu xinh đẹp đáng yêu, là bảo bối chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay, Jonas tiên sinh chủ động yêu cầu chẳng phải là chuyện đương nhiên sao.”

Khi Vân Xu còn nhỏ, dung mạo chưa nở rộ, đã có họa sĩ thấy cô mà lòng vui mừng, hy vọng có thể lưu lại tác phẩm, bây giờ cảnh tượng này ông hoàn toàn không bất ngờ.

Thời gian từ từ trôi qua, tấm vải vẽ trắng tinh dần nhiễm những sắc màu khác.

Cha Vân và mẹ Vân trò chuyện vu vơ, người hầu cẩn thận bước tới, nhỏ giọng báo cáo: “Lão gia, Kinh tư lệnh đến.”

Cha Vân nói: “Mời Kinh tư lệnh đến đây.”

Người hầu vâng lời, xoay người rời đi.

Mẹ Vân che miệng cười khẽ, trong lòng hài lòng, Kinh Nam Lĩnh ba ngày hai bữa đến thăm phủ họ Vân, mục đích là ai thì không cần nói cũng biết.

Anh càng coi trọng và quan tâm Vân Xu, mẹ Vân càng yên tâm.

Một lát sau.

Kinh Nam Lĩnh đi tới sau lưng người hầu, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng trước sau như một, ánh mắt băng giá, khí thế bức người.

Bước vào đình viện, ánh mắt anh lập tức dừng trên người Vân Xu, khí tràng quanh người anh chậm rãi dịu lại.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=166]


Bên này, Jonas nói vài câu với trợ lý, trợ lý nhìn về phía Vân Xu: “Vân tiểu thư, cô có thể cười một chút được không? Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cười một chút đi.”

Ánh mắt Jonas nóng rực, ông muốn vẽ ra mặt đẹp nhất của Muse.

Vừa dứt lời, Vân Xu hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt trong veo ánh vào một bóng hình thẳng tắp, vì thế khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười tươi tắn động lòng người nở rộ.

Ánh nắng dịu dàng dừng trên người cô, hàng mi dài đen nhánh rung rinh, trong mắt cô ẩn chứa cả sự dịu dàng của ba tháng.

Giờ khắc này, thời gian dường như ngừng lại, cho đến khi một tiếng động nhỏ vang lên.

Bút vẽ rơi khỏi tay, Jonas ngơ ngác nhìn cô, tim ông đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khi cô mỉm cười, vạn vật chỉ có thể trở thành nền.

Ông có dự cảm, bức họa này sẽ trở thành kiệt tác cao nhất trong cuộc đời ông.

……

Vài ngày sau, Kinh Nam Lĩnh đề cập đến một chuyện khác với Vân Xu.

“Dạy em dùng súng?” Vân Xu kinh ngạc hỏi.

“Không phải yêu cầu em làm gì, nhưng em phải biết cách dùng nó." Kinh Nam Lĩnh nói: "Muốn học không?”

Anh hy vọng Vân Xu có thể có thêm khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nếu cô ấy thực sự không muốn học, anh cũng không ép buộc.

Vân Xu cảm thấy hứng thú nói: “Em muốn thử xem.”

Chuyện trên tàu hỏa cô nhớ rõ ràng. Thời đại này học thêm một chút đồ phòng thân, dù sao cũng không có gì là sai.

Phủ tư lệnh phòng bị nghiêm ngặt, chỉ riêng cổng đã có vài binh lính đứng gác.

Vân Xu đi theo sau lưng Kinh Nam Lĩnh, đi ngang qua, các binh lính đồng loạt chào hai người. Thỉnh thoảng cô có thể cảm thấy một vài ánh mắt dò xét kín đáo của binh lính, cô đã quen rồi.

Sau khi một người lính đi ngang qua, Vân Xu khẽ kêu một tiếng rồi dừng bước.

Kinh Nam Lĩnh cúi mắt: “Sao vậy?”

Vân Xu nhìn chằm chằm người lính bên trái một hồi: “Anh ấy trông quen quá, có phải em đã gặp anh ấy ở đâu rồi không?”

Người lính bị nhìn chằm chằm mặt từ từ đỏ lên, tay chân không biết để vào đâu.

Phó quan liếc nhìn người này, cười nói: “Vân tiểu thư, cậu ấy từng ở Vân phủ một thời gian, là người đầu tiên đi bảo vệ cô, sau đó vì một số việc trong quân đội mà bị triệu hồi về.”

Vân Xu bừng tỉnh ngộ, cô liền nói người này trông rất quen.

“Trước đây đã làm phiền anh, cảm ơn." Vân Xu nói.

Người lính sững sờ, mặt đỏ ửng càng sâu, lớn tiếng nói: “Có thể bảo vệ Vân tiểu thư là vinh hạnh của tôi!”

Tiếng hét này vang vọng đến tận mười dặm, hét xong, chính anh cũng ngây người.

Vân Xu ngẩn ra, sau đó mím môi cười, gật đầu với hai người một lần nữa, lúc này mới tiếp tục đi theo sau lưng Kinh Nam Lĩnh.

Bóng dáng mảnh khảnh dần khuất xa.

Người lính đứng tại chỗ vẫn còn đắm chìm trong nụ cười đó. Đồng đội ghen tị vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Cậu nhóc thật may mắn, Vân tiểu thư lại nhớ cậu.”

Danh tiếng của Vân Xu vang dội khắp Bình Hải Thị, không biết bao nhiêu người muốn đến thăm cô mà không có cơ hội, huống chi là được cô nhớ đến.

Kinh Nam Lĩnh từ trước đến nay luôn kiểm soát rất nghiêm ngặt sự an toàn của Vân Xu, không cho bất kỳ ai có cơ hội, đặc biệt là sau khi có kẻ xấu mưu toan xâm nhập vào Vân gia, số lượng người bảo vệ đã tăng gấp đôi.

Nhiều người canh giữ ở phủ họ Vân như vậy, Vân tiểu thư lại nhớ người đã bị điều đi từ lâu, thật khiến người khác ghen tị.

Người lính ngây ngô cười hắc hắc, anh cũng cảm thấy mình siêu may mắn.

Phủ tư lệnh có trường bắn chuyên dụng.

Trên chiếc bàn dài bày đủ loại súng dành cho phụ nữ, khiến Vân Xu mở rộng tầm mắt.

Súng ống của Vân gia, tuy rằng có thể tìm được rất nhiều thứ, nhưng súng bị quản lý thì thật sự không dễ tìm.

Kinh Nam Lĩnh nói: “Thử từng cái một, chọn một cái mà em cảm thấy cầm thoải mái nhất.”

Vân Xu thử từng khẩu một, cuối cùng chọn một khẩu súng nhỏ gọn, trọng lượng nhẹ hơn, cảm giác lạnh lẽo của kim loại khiến cô có chút hưng phấn.

Kinh Nam Lĩnh giải thích ngắn gọn về cấu trúc của súng, chỉ vào cò súng nói: “Bóp vào đây, viên đạn sẽ bắn ra.”

Giới thiệu xong, anh ra hiệu cho Vân Xu dịch sang bên cạnh một chút, sau đó một tay cầm súng, cánh tay ngang vai, tư thế lưu loát tiêu sái, trong đôi mắt đen láy là sự bình tĩnh tuyệt đối.

Cò súng được bóp, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai.

Tay Kinh Nam Lĩnh vẫn ổn định vững chắc, gần như không hề rung chuyển.

Người lính kiểm tra kỹ tình hình bia ngắm, chạy chậm về báo cáo, hưng phấn nói: “Tư lệnh, trúng giữa hồng tâm.”

Ánh mắt Vân Xu sáng lên: “Thật là lợi hại.”

Nơi này cách bia ngắm ít nhất 50 mét.

Kinh Nam Lĩnh nói: “Muốn thử không?”

Vân Xu nóng lòng muốn thử, đứng vào vị trí mà anh vừa đứng.

Bia ngắm được đặt cách đó khoảng vài mét.

Vân Xu được Kinh Nam Lĩnh nhắc nhở chỉnh lại tư thế áo, ánh mắt chăm chú nhắm thẳng vào hồng tâm, ba điểm một đường, bóp cò súng. Lực giật từ súng khiến cánh tay cô hơi tê dại, nòng súng không khỏi lệch khỏi quỹ đạo.

Cuối cùng, đạn trúng vào bên cạnh bia ngắm.

Vân Xu thở dài, khoảng cách gần như vậy, cô lại suýt chút nữa không bắn trúng.

Kinh Nam Lĩnh lập tức xem xét tình hình của cô, xác định chỉ là da thịt hơi ửng đỏ, rồi nói: “Không cần phải gấp, vừa rồi làm tốt lắm.”

Phó quan cười nói: “Vân tiểu thư lần đầu tiên bắn trúng mục tiêu đã rất giỏi rồi, rất nhiều người lần đầu tiên còn không bắn trúng bia ngắm.”

Vân Xu vui vẻ nói: “Thật vậy sao?”

Kinh Nam Lĩnh gật đầu: “Thật, người mới đều không quen, luyện tập nhiều sẽ tự nhiên giỏi.”

Kinh tư lệnh và phó quan rất ăn ý giấu đi khoảng cách bia ngắm của người khác.

Vân Xu phấn chấn tinh thần, tiếp tục luyện tập dưới sự chỉ dẫn của Kinh Nam Lĩnh. Súng của phụ nữ có lực sát thương nhỏ, đồng thời lực tác động cũng nhỏ, vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.

Chỉ luyện tập một lúc, Vân Xu luôn cảm thấy không ổn, khi nổ súng rất khó chịu. Cô cầu cứu nhìn về phía người bên cạnh.

Kinh Nam Lĩnh nhìn ra vấn đề, bước đến trước mặt Vân Xu, giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng, sau đó ánh mắt anh chợt lóe lên.

Vân Xu đang cảm nhận sự thay đổi sau khi điều chỉnh, đột nhiên, người đàn ông cúi người, tay trái duỗi ra phía trước, nâng báng súng hơi lên, tay phải đặt lên vai cô, giúp cô ổn định thân hình.

Tư thế này giống như cả người cô bị anh bao vây lại, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ, không hề che giấu của anh, cùng với cảm giác nóng rực như có như không trên tay anh.

Bóng dáng trên mặt đất lúc này chồng lên nhau.

Cơ thể Vân Xu cứng đờ, khuôn mặt trắng như tuyết ửng hồng.

“Thả lỏng cơ thể, nhớ lại những gì anh vừa nói, tập trung chú ý." hơi thở nóng rực phả vào tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên.

Vân Xu lúng túng ừ một tiếng, sau đó cau mày, cố gắng loại bỏ những xao nhãng bên ngoài, chỉ là đôi tai đỏ ửng như muốn chảy máu thật sự không có sức thuyết phục.

Người phía sau từng chút một giúp cô điều chỉnh góc độ, cuối cùng dừng lại.

“Chính là bây giờ.”

Vân Xu theo bản năng bóp cò súng, bàn tay bị lực giật làm rung chuyển bị nắm chặt, dừng lại ở chỗ cũ.

Viên đạn bay nhanh ra, trúng giữa hồng tâm.

Sự chú ý của Vân Xu hoàn toàn bị thu hút, sau khi cô xác nhận nhiều lần là trúng giữa hồng tâm, tâm trạng cô lập tức vui vẻ hẳn lên.

“Anh thấy không? Anh thấy không!” Vân Xu dụi đầu vào ngực Kinh Nam Lĩnh, ánh mắt lấp lánh vô cùng.

Kinh Nam Lĩnh cúi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phấn khích của cô: “Thấy rồi, làm rất tốt.”

Vân Xu càng vui hơn.

“Em còn muốn thử lại!”

Kinh Nam Lĩnh khẽ cười: “Giống như vừa rồi sao?”

Nụ cười của Vân Xu cứng lại, nhớ lại cảnh tượng trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong phút chốc như hoa đào nở rộ, đỏ đến mê người, ấp úng nửa ngày không nói nên lời.

Kinh Nam Lĩnh thấy cô đã khá hơn, cũng không thể trêu chọc cô thêm nữa.

Buổi tối, sau khi ăn tối, Kinh Nam Lĩnh đưa Vân Xu về Vân gia, trên đường nhắc đến một chuyện khác.

Bình Hải Thị sắp tổ chức một buổi đấu giá lớn, chủ nhân buổi đấu giá đã gửi thư mời, mời Kinh Nam Lĩnh và Vân Xu cùng tham dự.

Vân Xu lập tức đồng ý, cô chưa từng đi đấu giá bao giờ, chỉ nghe anh trai nói qua vài câu, có vẻ rất thú vị.

Đặc biệt là buổi đấu giá lần này, nghe nói có không ít đồ tốt.

Tuy nhiên, trước buổi đấu giá, tổng biên tập tờ báo “Sao Trời” đã tìm đến tận cửa.

Tổng biên tập cẩn thận liếc mắt nhìn: “Vân tiểu thư, số báo trước đã bán hết, rất nhiều người yêu cầu in thêm, cô xem…”

Vân Xu lắc đầu: “Lúc trước đã nói rõ chỉ in hai nghìn bản.”

Cô thực ra không muốn ảnh chụp của mình được đăng báo, nhưng tổng biên tập năn nỉ mãi, cuối cùng cô vẫn đồng ý, nhưng việc in thêm thì tuyệt đối không thể.

Tổng biên tập vẻ mặt đau khổ, ông ta cũng biết chứ.

Nhưng người hâm mộ Vân Xu quá nhiều, không hề khoa trương mà nói, toàn bộ Bình Hải Thị khó mà tìm ra mấy người không hâm mộ cô.

Ngay cả những người nước ngoài kiêu ngạo cũng mỗi người đều mời thầy dạy tiếng Hoa điên cuồng học tập, có thể thấy được sức ảnh hưởng của cô lớn đến mức nào.

Tổng biên tập đoán rằng cơn sốt học tiếng Hoa có lẽ sẽ kéo dài rất lâu rất lâu.

Còn có một số thanh niên tự xưng là tài tử mặt mày tươi rói đến bắt chuyện với ông ta, thực ra ai cũng muốn hỏi thăm tin tức từ ông, thậm chí có người còn muốn lẻn vào nhà ông trộm báo, thật không thể nhẫn nhịn.

Thái độ của Vân Xu rất kiên quyết, tổng biên tập cuối cùng mang theo tiếc nuối rời đi.

Vân Phi Vũ hỏi: “Vì sao không muốn?”

Vân Xu cười nói: “Thời đại này cần nhiều tư tưởng và tiếng nói khác nhau hơn. Em nói ra ý kiến của mình và nhận được phản hồi tốt, như vậy là đủ rồi.”

Sau này sẽ có nhiều người chú ý hơn đến tình cảnh sống của những phụ nữ yếu thế, cô cũng sẽ tiếp tục nỗ lực, đóng góp một phần sức lực cho thời đại này.

Ánh mắt Vân Phi Vũ dần dịu dàng, anh xoa đầu em gái, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.

……

Ngày đấu giá.

Nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ rủ nhau đến phòng đấu giá.

Trong sảnh lớn sáng sủa lộng lẫy, châu quang bảo khí rực rỡ lấp lánh, đèn tường bằng lưu ly tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, gạch trắng được khảm viền vàng, khắp nơi xa hoa.

Tổng cộng có hai tầng, có cả lô VIP và chỗ ngồi trực tiếp ở sảnh.

Trên bàn tròn trải khăn trắng, bày đầy trái cây và bánh ngọt, cùng với một chiếc chuông vàng.

Những người hầu mặc áo choàng và những cô hầu gái mặc sườn xám lặng lẽ đứng xung quanh.

Những người đi cùng nhau ngồi vào cùng một bàn, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, ánh mắt không tự giác liếc về phía cửa lớn.

“Nghe nói lần này Vân tiểu thư sẽ đến, không biết thật hay giả.”

“Tôi cũng nghe nói, chắc là thật đấy, chủ nhân buổi đấu giá đích thân nói. Nếu là giả, anh đoán xem có bao nhiêu người ở đây sẽ tức giận bỏ đi.”

“Vậy thì tốt rồi, từ lần chia tay ở yến tiệc lần trước, lại không có cơ hội gặp lại Vân tiểu thư, trong lòng thực sự nhớ nhung.”

“Lời này anh có dám nói trước mặt Kinh tư lệnh không?”

“Hà tất phải nói những lời như vậy, Vân tiểu thư giống như vầng trăng trên trời cao, chúng ta ngưỡng mộ trong lòng, quả thật là chuyện thường.”

Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa phòng đấu giá, người giữ cửa vội vàng tiến lên mở cửa cho khách, nhưng khoảnh khắc người đó bước ra, người giữ cửa ngây người tại chỗ.

Kinh Nam Lĩnh đỡ Vân Xu xuống xe, cô thuận thế khoác tay anh.

Người giữ cửa vẫn ngơ ngác đứng đó, Vân Xu nói lời cảm ơn với anh, anh mới giật mình hoàn hồn, thất thần nhìn theo bóng dáng tinh tế xinh đẹp kia.

Đó chính là Vân tiểu thư được ca ngợi như viên minh châu.

Thấy được cô rồi, thật sự không còn nhìn nổi những người khác nữa.

Cánh cửa sảnh lớn từ từ được kéo ra.

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa đổ dồn về phía đó, lần này họ không thất vọng thu hồi tầm mắt như trước, mà ánh mắt trở nên càng thêm nhiệt liệt.

Vân tiểu thư đến rồi.

Ánh đèn vàng chiếu rọi lên người cô, như phủ lên một lớp lụa mỏng mơ ảo. Chiếc sườn xám cô mặc là màu đen tuyền, chỉ thêu những đóa tịch mai trắng ở bên hông và cổ áo.

Đơn giản đến cực hạn, đẹp đến cực hạn.

“Cuối cùng cũng lại được nhìn thấy cô ấy." Có người khẽ cảm thán.

Một người dẫn đầu động, những người còn lại cũng theo sau.

Tuy rằng ở buổi đấu giá mọi người thường không trò chuyện, nhưng ai bảo đây là Vân tiểu thư chứ, có thể nói với cô ấy một câu thôi, họ cũng vui rồi.

Vân Xu vừa bước vào cửa, liền thấy mọi người đứng dậy đi về phía cô, trong đó có không ít khuôn mặt quen thuộc trong yến tiệc.

“Vân tiểu thư, buổi chiều tốt lành.”

“Vân tiểu thư, những lời cô nói lần trước, em gái tôi…”

“Vân tiểu thư, tôi là người…”

Vài vị quý tộc nước ngoài mặt mày tươi rói chen đến trước mặt Vân Xu, đồng loạt dùng tiếng Hoa chào hỏi cô.

“Vân tiểu thư, ngài so với trước đây càng thêm xinh đẹp.”

“Vân tiểu thư, quả thật đúng như lời cô nói, tiếng Hoa thật đẹp.”

“Hy vọng sau này có nhiều cơ hội hơn để có thể giao lưu với cô.”

Trải qua mấy ngày phấn đấu học tập, họ đã có thể giao tiếp đơn giản, lần này cô chắc chắn sẽ sẵn lòng nói chuyện với họ.

Vân Xu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đôi mắt cong lên: “Có cơ hội thì nói.”

Cô nhìn về phía đám người phía sau, còn thấy Phương Hàn Triệt, Phương phu nhân, Quản Giác và mẹ của Quản Giác.

Quản Giác cố chen lên phía trước, cười gọi: “ Chị Xu.”

Tiếng gọi này của anh lập tức thu hút vô số ánh mắt ghen tị, người kia là ai mà gọi thân mật như vậy?

Vân Xu nói: “A Giác, em cũng đến đây sao?”

Tuy rằng Quản Hòa Ngọc làm việc không đạo nghĩa, nhưng cô có cảm tình rất tốt với Quản Giác. Trước đây ở chung với anh cũng rất thoải mái, cho nên vẫn luôn giữ liên lạc với anh, gia đình họ Vân cũng ngầm đồng ý chuyện này.

Có một người em trai như vậy cũng không tệ.

Quản Giác nói: “Em cùng cha đến, không ngờ lại vừa khéo gặp được chị Xu. Chịđêm nay có muốn thứ gì không, cứ nói với em một tiếng.”

Lời này vừa nói ra, tiếng ồn ào nhỏ dần, mọi người đều muốn biết cô nhắm vào món đồ nào, biết đâu có thể có cơ hội thể hiện.

Vân Xu nói: “Chị còn chưa xem kỹ danh sách, tạm thời chưa rõ lắm.”

Mọi người tiếc nuối, tiếp tục không ngừng tìm đề tài trò chuyện.

Vân Xu không chịu nổi sự nhiệt tình của họ, tiến lại gần Kinh Nam Lĩnh hơn một chút.

Kinh Nam Lĩnh bước lên một bước, ánh mắt sắc như dao, hờ hững quét về phía những người trước mặt, áp lực vô hình lan tỏa ra.

Những người đang tiến lên cảm thấy sống lưng chợt lạnh, không tự giác lùi về phía sau, nhường đường.

Kinh Nam Lĩnh lúc này mới thong thả nói: “Xin phép.”

Chủ nhân buổi đấu giá, Trương tiên sinh, nhân cơ hội tiến lên, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình vừa phải: “Vân tiểu thư đã đến, khiến cho buổi đấu giá sơ sài này của tôi thêm phần rạng rỡ, kẻ hèn này vô cùng vinh hạnh.”

“Ngài quá khen rồi." Vân Xu cười nói.

Trương tiên sinh cười mà không nói, đây không phải là khoa trương, mà là lời nói chân thành của ông.

“Lô của Kinh tư lệnh và Vân tiểu thư ở trên lầu hai, tôi xin phép dẫn hai vị lên.”

Lô VIP trên lầu hai so với lầu một còn lộng lẫy hơn, phần lớn giống hệt nhau, chỉ có một gian khác biệt. Các lô khác chỉ có một tấm bình phong phía sau, nhưng lô ở giữa còn có rèm châu thủy tinh rủ xuống phía trước, bên trong mọi thứ đều có vẻ mờ ảo.

“Đây là đặc biệt chuẩn bị cho Vân tiểu thư." Trương tiên sinh nhiệt tình nói: "Người bên trong đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.”

Kinh Nam Lĩnh đánh giá xung quanh: “Ông có lòng.”

Vân Xu cũng rất hài lòng, nói lời cảm ơn với Trương tiên sinh.

Có một lớp rèm châu che chắn, những ánh mắt nóng rực cuối cùng cũng dịu bớt.

Trương tiên sinh rời khỏi lô VIP, đứng một hồi lâu, trái tim đang đập loạn của ông mới dần bình tĩnh lại. Ông mới trở về Bình Hải Thị gần đây, nghe nói Kinh tư lệnh có người trong lòng, là tiểu thư Vân gia.

Thái độ không để trong lòng chợt thay đổi sau khi nhìn thấy tờ báo kia, giờ đây nhìn thấy người thật, ông mới biết báo chí thậm chí còn chưa thể hiện được một nửa vẻ đẹp của cô.

Tuyệt thế vô song, danh bất hư truyền.

Khách mời của buổi đấu giá lục tục đến hiện trường, trong sảnh lớn rộng rãi lộng lẫy, tiếng trò chuyện nhỏ vang lên ở các góc.

Những người đến muộn hơn một bước biết được từ những người khác rằng, người ngồi ở lô VIP chính giữa lầu hai, chính là vị Vân tiểu thư đang được mọi người ngưỡng mộ.

Tấm rèm châu thủy tinh nhỏ vụn trong suốt ngăn cách phần lớn ánh mắt, mọi người chỉ có thể thoáng thấy một bóng dáng thướt tha, không khỏi thầm thở dài.

Đúng giờ, buổi đấu giá bắt đầu.

Người bán đấu giá mặc chiếc sườn xám màu đỏ tươi cười rạng rỡ bước lên bục đấu giá, giới thiệu quy tắc cho khách.

“…Quy tắc của buổi đấu giá là mỗi lần ra giá mười vạn, không có giới hạn. Quý vị tiên sinh, tiểu thư cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Một khi chiếc chuông này của tôi vang lên, có nghĩa là giao dịch đã thành công, sau đó ra giá cao hơn cũng vô ích.”

“Mỗi món đồ ở đây đều là trân phẩm độc nhất vô nhị, dù là mua về cất giữ hay tặng cho người khác, bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa.”

Lời của người bán đấu giá dường như là nói tùy ý, nhưng cũng như có ý sâu xa, tất cả đều tùy thuộc vào cách mọi người lý giải.

“Như vậy, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.”

Ánh mắt người bán đấu giá mỉm cười: “Món hàng đấu giá đầu tiên của chúng ta hôm nay ở bên trái tôi, xin mời bắt đầu xem.”

Một cô gái mặc sườn xám cẩn thận nâng lên một chiếc khay, bên trên là một chiếc bình hoa tinh xảo được đậy bằng lồng kính trong suốt, dường như là tác phẩm của một triều đại nào đó.

Chiếc bình hoa dừng lại một lát trước mỗi lô VIP, để người mua có cơ hội quan sát.

Có người gật đầu, có người lắc đầu.

Khi chiếc bình hoa dừng lại trước lô VIP ở giữa lầu hai, mọi người đồng loạt nhìn về phía đó.

Vân tiểu thư có hứng thú với món đồ này không?

Bình Luận

2 Thảo luận