Sáu năm sau đó, Vân Xu sống yên ổn trong trang viên. Cô không phải lo lắng bất cứ điều gì, vì Leonard luôn chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Dưới sự chăm sóc và bầu bạn của anh, Vân Xu dần quên đi gia đình ở quê nhà.
Ký ức vốn là thứ dễ phai nhòa. Những kỷ niệm về gia đình họ Vân trong trí nhớ của cô quá mơ hồ, không đủ để khơi dậy chút tình cảm nhớ nhung nào. Vân Xu cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ trôi qua như vậy, chẳng còn liên quan gì đến cái gọi là “người nhà” nữa.
Nhưng hôm nay, Leonard bất ngờ báo tin, gia đình họ Vân đột nhiên liên lạc, muốn đón cô về nước.
Vân Xu thật sự khó hiểu. Suốt những năm qua, một tin nhắn hỏi thăm cũng không có, bây giờ lại giở trò gì đây?
“Có phải họ gặp chuyện gì rồi không?” Vân Xu nghi hoặc hỏi. Ngoài lý do này ra, cô không nghĩ ra được lý do nào khác.
“Nhà họ Vân không gặp chuyện gì cả, ngược lại còn sống rất tốt. Có lẽ… chính vì vậy mà họ cảm thấy áy náy, muốn đón em về.” Giọng Leonard vẫn bình thản, nhưng ẩn chứa bên trong là sự châm chọc và lạnh lùng kín đáo. “Nhưng có vẻ như sự áy náy này chỉ giới hạn trong mẹ con thôi.”
Gia chủ nhà Kleist vốn là người luôn khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay. Thông tin về gia đình Vân Xu, những người thân ruột thịt của cô, anh đã sớm tra rõ mồn một, bao gồm cả những chuyện cũ nực cười năm xưa.
Vân Xu luôn tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Leonard. Ấn tượng về gia đình họ Vân trong lòng cô càng thêm tệ hại. Đồng thời, sự tò mò cũng trỗi dậy. Rốt cuộc là gia đình kiểu gì mà lại đối xử với con gái ruột như vậy, cắt đứt liên lạc suốt tám năm trời?
Tám năm, không phải tám ngày hay tám tuần.
Cô mơ hồ nhớ rằng mình từng làm sai chuyện gì đó, nên bị gia đình bỏ rơi, đẩy ra nước ngoài. Trong đầu cô thỉnh thoảng lại hiện lên vài bóng hình mờ ảo và những đoạn ký ức rời rạc, chẳng mấy vui vẻ.
“Có muốn về không?” Đôi mắt xanh biếc của Leonard vẫn một mực dõi theo cô, trong ánh sáng nhợt nhạt càng thêm thần bí.
Mỗi khi bị anh nhìn như vậy, cô luôn có một cảm giác đặc biệt, như thể dù cô làm bất cứ điều gì, anh cũng sẽ bao dung, yêu thương cô.
Có nên về không?
Vân Xu có vẻ do dự. Những mảnh ký ức vụn vặt thỉnh thoảng hiện về khiến cô phiền muộn. Cô muốn về để làm rõ mọi chuyện đã xảy ra năm xưa. Hơn nữa, dạo gần đây cuộc sống của cô thật sự quá tẻ nhạt, chẳng có ai bầu bạn.
Về nước biết đâu sẽ có nhiều điều thú vị hơn thì sao?
Nghĩ đến đây, Vân Xu chợt nhớ ra một vấn đề: “Vậy khoảng thời gian em về nước, anh có đi cùng em không?”
Chàng trai tóc vàng khẽ cụp mắt. Ánh mắt tuyệt trần thanh tú như như nước trong veo đang hướng về anh, khiến anh nhớ đến những ngày thuở nhỏ nhìn thấy cực quang. Không, ngay cả cực quang diễm lệ nhất cũng chẳng thể sánh bằng sự rung động mà đôi mắt cô mang lại.
Hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, Leonard từ tốn đáp: “Xin lỗi em, dạo gần đây anh có chút việc bận.”
Vân Xu chưa kịp nói vậy thì em không về nữa.
Leonard lại nói tiếp: “Em cứ về trước đi. Đợi anh giải quyết xong công việc gia tộc, anh sẽ đến thăm em.”
Mắt Vân Xu sáng lên. Cô thấy đề nghị này không tệ, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cô nhìn chằm chằm chàng trai tóc vàng một hồi, thấy vẻ mặt anh không hề thay đổi, Vân Xu lại tự mình nghĩ nhiều.
“Thôi được, vậy anh phải giữ lời đấy.” Cô lay lay ống tay áo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghiêm túc và trang trọng.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. Gia chủ đời này của nhà Kleist nổi tiếng là người lạnh lùng, tao nhã và kiêu ngạo. Anh luôn giữ khoảng cách nhất định với tất cả mọi người, kể cả người nhà.
Chỉ có một ngoại lệ, người ấy chính là cô gái đang ở bên cạnh anh đây.
Trong đôi mắt xanh thoáng một tia ý cười. “Dĩ nhiên, anh hứa.”
Vân Xu nghe được lời bảo đảm, cuối cùng cũng yên tâm. Leonard chưa bao giờ lừa dối cô, mọi chuyện anh đã hứa đều làm được, lần này cũng không ngoại lệ.
“Vậy khi nào thì xuất phát ạ?” Cô nóng lòng hỏi.
Leonard đáp: “Ba ngày nữa sẽ khởi hành. Anh sẽ an bài máy bay riêng đưa em về nước, em cứ yên tâm chờ đợi là được.”
Ba ngày nữa sao?
Thời gian hơi gấp, nhưng cũng đủ để cô chuẩn bị mọi thứ.
Leonard nói thêm: “Lần này về Hoa Quốc, Lam Sương và Vân Phi Vũ sẽ cùng em đi, nên em không cần lo lắng gì cả. Họ sẽ chăm sóc em chu đáo.”
Nghe đến tên Vân Phi Vũ, mắt Vân Xu càng sáng hơn. Cô biết Lam Sương là vệ sĩ thì chắc chắn sẽ đi cùng, nhưng Vân Phi Vũ cũng đi cùng, thật bất ngờ và vui sướng.
“Anh họ cũng đi sao ạ?”
“Ừ, anh ấy có chút việc ở Hoa Quốc, tiện đường cùng về luôn.” Leonard nói: “Anh ấy vừa mới đến trang viên rồi, em có thể đi gặp anh ấy ngay, hai anh em mình cũng hai tháng chưa gặp nhau rồi.”
Nghe vậy, Vân Xu vội vàng chào tạm biệt Leonard, chuẩn bị đi tìm anh họ.
Anh họ là người mà Leonard đưa đến trước mặt cô ba năm trước. Lúc đó cô còn giật mình, hóa ra ngoài những người thân trong điện thoại, mình còn có một người anh họ ở nước ngoài.
Năm xưa, hai người con trai của nhà họ Vân tranh giành quyền thừa kế gia sản đến long trời lở đất. Cuối cùng, cha của Vân Xu chiếm ưu thế hơn, sau khi thừa kế Vân gia liền thẳng tay đuổi người em trai ra khỏi nhà. Người em trai cuối cùng phải ra nước ngoài gây dựng lực lượng, tính chuyện sau này về nước đoạt lại Vân gia.
Ai ngờ mới ở nước ngoài được vài năm, người em trai đã lâm bệnh qua đời, chỉ để lại một đứa con trai côi cút, chính là anh họ của cô.
Khi mở cửa phòng, quản gia tóc đã hoa râm đang đứng chờ sẵn. Thấy Vân Xu có vẻ vội vã, vị lão quản gia vốn nghiêm nghị, ít nói trong mắt người hầu, lại hiền từ dặn dò: “Tiểu thư, chậm thôi, đừng ngã, Vân tiên sinh đang ở phòng khách.”
“Vâng ạ, con biết rồi.” Vân Xu vui vẻ đáp lời, bước nhanh về phía phòng khách.
Quản gia mỉm cười lắc đầu, rồi cung kính đi vào thư phòng: “Gia chủ, mọi việc đã an bài xong xuôi.”
Vẻ mặt chàng trai tóc vàng lại trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày. “Mấy ngày tới chú ý cẩn thận, tôi không muốn bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra với Xu Xu. Đợi khi nào cô ấy về phòng thì gọi Lam Sương và Vân Phi Vũ đến đây.”
“Vâng ạ.”
Trong phòng khách lộng lẫy, một bóng người cao lớn đang đứng giữa phòng. Khuôn mặt anh tuấn nhưng vẫn phảng phất nét tàn nhẫn.
Lúc này Vân Phi Vũ đang cố gắng hòa hoãn vẻ mặt, muốn gặp em gái với dáng vẻ hòa nhã nhất.
“Anh!” Giọng nói quen thuộc dễ nghe vang lên.
Vẻ mặt Vân Phi Vũ theo bản năng trở nên dịu dàng. Anh nhìn ngắm cô em gái đã lâu không gặp, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Xu Xu.”
Vân Xu hỏi: “Anh, chẳng phải anh phải đi tận ba tháng sao? Sao giờ đã về rồi ạ?”
Không lẽ công việc gặp trục trặc gì rồi?
Vân Phi Vũ giải thích: “Ba tháng là dự kiến thời gian dài nhất thôi, lần này dự án tiến triển rất thuận lợi, hai tháng là xong xuôi hết rồi.”
“Ra là vậy ạ.” Vân Xu gật gù. “Vậy anh nghe Leonard nói chưa, chuyện chúng ta phải về Hoa Quốc đó.”
Cô lộ rõ vẻ vui mừng.
Vân Phi Vũ nhận ra điều này, lòng chợt chua xót. Xu Xu chẳng lẽ vui mừng vì sắp được gặp lại người thân sao? Chờ khi cô về nước gặp cha mẹ và anh trai ruột, liệu người anh họ như anh có bị bỏ lại phía sau không?
Nghĩ đến khả năng này, Vân Phi Vũ bỗng thấy khó chịu. Cô là người thân duy nhất của anh. Còn mấy người ở trong nước kia, anh chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái. Chỉ riêng việc họ đã đối xử tệ bạc với Xu Xu năm xưa, nhân phẩm đã chẳng ra gì rồi.
Anh muốn nói cho Xu Xu biết những người đó đáng ghét đến mức nào, nhưng lại sợ cô sẽ vì thế mà buồn lòng.
“Xu Xu này… Em có thật sự muốn về nước không?” Vân Phi Vũ do dự hỏi.
“Cũng tàm tạm thôi ạ. Em chỉ muốn biết rõ chuyện năm xưa rốt cuộc là thế nào, với lại về nước chắc sẽ có nhiều điều mới lạ, em cũng đang mong chờ lắm.” Vân Xu đáp.
Vân Phi Vũ dò hỏi: “Vậy còn Vân gia thì sao?”
“Sao là sao ạ?” Vân Xu ngơ ngác hỏi lại.
Vân Phi Vũ cắn răng: “Em có định quay về nhà họ Vân không?”
“Ơ?” Vân Xu càng thêm khó hiểu. “Sao em phải về nhà họ Vân chứ? Chẳng phải họ đã bỏ rơi em rồi sao, vậy thì đương nhiên em cũng bỏ rơi họ chứ bộ.”
Thái độ của cô hết sức tự nhiên.
Trong thế giới của Vân Xu, họ bỏ rơi cô, cô cũng bỏ rơi họ, không có đường quay lại, đơn giản vậy thôi.
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại nói thêm: “Anh họ mới là người thân của em mà.”
Dĩ nhiên còn có Leonard và Sương Sương nữa.
Một câu nói của Vân Xu khiến tim Vân Phi Vũ nở hoa, hận không thể bế bổng cô lên xoay vài vòng. Nhưng nghĩ đến việc mình sẽ bị vô số ánh mắt soi mói, anh vẫn cố gắng kiềm chế xúc động này.
Xu Xu thật sự quá đáng yêu!
Hai anh em trò chuyện một lúc, Vân Xu liền về phòng chuẩn bị đồ đạc. Vân Phi Vũ thì được người hầu dẫn đến trước cửa thư phòng.
Cửa thư phòng mở ra, không khí tĩnh lặng và nghiêm nghị ập vào mặt.
Vân Phi Vũ nhìn thấy vệ sĩ của Vân Xu đang đứng yên lặng bên bàn làm việc. Anh từng trải qua cuộc sống khó khăn từ nhỏ, đánh nhau là chuyện cơm bữa. Kinh nghiệm dày dặn khiến anh nhận ra Lam Sương là một cao thủ.
Cô chắp hai tay sau lưng, tư thế chuẩn mực, ẩn chứa trong thân hình cân đối là sức mạnh đáng sợ.
Còn gia chủ nhà Kleist đang ngồi sau bàn làm việc, hai tay chống cằm. Mái tóc vàng óng ánh trong ánh sáng có vẻ âm u khó tả. Khi ánh mắt anh dời đến, sống lưng Vân Phi Vũ chợt lạnh toát.
Lớn lên ở châu Âu, anh quá rõ Khắc Lạc Tư Đặc đại diện cho điều gì. Đó là tài sản và quyền lực tuyệt đối. Người đàn ông có thể khống chế một gia tộc như vậy quả thực là sâu không lường được.
Ba năm trước, khi Vân Phi Vũ còn chật vật mưu sinh, chàng trai tóc vàng này đã xuất hiện trước mặt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=67]
Cử chỉ tao nhã và khí thế đáng sợ là ấn tượng đầu tiên của Vân Phi Vũ về Leonard. Vân Phi Vũ không rõ lý do đối phương tìm đến mình. Với một gia tộc tầm cỡ như Kleist, nhân tài chắc chắn không thiếu.
Anh tuy có chút tiếng tăm, nhưng vẫn biếttự lượng sức mình. Sự nghi hoặc trong lòng anh tan biến khi nhìn thấy Vân Xu.
Cô em họ mang dòng máu Vân gia của anh sở hữu vẻ đẹp mỹ lệ không gì sánh bằng. Cô là bảo vật độc nhất vô nhị trên thế giới, trách sao ngay cả người như Kleist cũng hoàn toàn bị say mê.
Dĩ nhiên, Vân Phi Vũ cũng nhanh chóng yêu thương cô em gái lên tận trời. Mỗi khi cô gọi anh một tiếng “anh họ”, tim anh như muốn tan chảy ra.
Biết chuyện nhà họ Vân đã làm, anh từng hoài nghi đầu óc bọn họ bị úng nước. Nếu đã từ bỏ Vân Xu thì đừng hòng nghĩ đến chuyện đón cô về nữa.
Cô không cần bọn họ.
Vân Phi Vũ hiểu rõ mình có thể bước vào thế giới của Vân Xu, chính là nhờ dòng máu chung giữa hai người. Anh cũng biết quá khứ của mình chắc chắn đã bị điều tra đến tận gốc rễ. Việc Leonard đồng ý cho anh gặp Vân Xu đồng nghĩa với việc anh đã vượt qua bài khảo nghiệm của anh ta.
Nếu không, với sự bảo vệ nghiêm ngặt của đối phương, anh vốn không có cơ hội gặp Vân Xu, chứ đừng nói đến chuyện nhận người thân.
Vân Phi Vũ không còn người thân nào khác. Trước đây anh vẫn luôn sống mơ mơ màng màng. Nhưng từ khi gặp Vân Xu, ngọn lửa dã tâm trong lòng anh đã bùng cháy. Anh cũng muốn có sự nghiệp riêng, muốn nâng niu Vân Xu thành người hạnh phúc nhất trên đời.
Vậy nên, mọi mệnh lệnh và nhiệm vụ của Leonard, anh đều tiếp nhận, liều mạng hoàn thành. Bây giờ anh đã khác xa so với ba năm trước.
Tuy quá trình rất vất vả, nhưng cuối cùng anh cũng có được sức mạnh để bảo vệ Vân Xu.
Lần này mệnh lệnh của Leonard rất đột ngột, bảo anh và Lam Sương cùng Vân Xu về nước. Vân Xu luôn được bảo bọc kỹ càng, không rõ chuyện gì. Vân Phi Vũ dù sao cũng đã làm việc cho anh ba năm, biết quyết định của anh chắc chắn có nguyên do.
Quả nhiên, chàng trai tóc vàng chậm rãi nói: “Gần đây có vài "lão già" trong gia tộc khá không chịu ngồi yên. Tôi tính nhân cơ hội này giải quyết dứt điểm những kẻ cần phải loại bỏ. Trong thời gian này, các người cứ đưa Xu Xu đến Hoa Quốc trước, ở đó sẽ an toàn hơn.”
“Đợi khi nào mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ tự mình đến đón con cô ấ về. Trong thời gian này, các người phải bảo vệ cô ấy thật tốt.”
“Những thứ rác rưởi cần phải chặn đứng thì phải chặn lại.”
Giọng anh rất bình tĩnh, nhưng Lam Sương và Vân Phi Vũ đều biết hậu quả nếu họ không hoàn thành nhiệm vụ.
Vân Phi Vũ sắc mặt không đổi, nếu anh không bảo vệ được em gái, chính anh cũng không thể tha thứ cho mình.
Lam Sương cũng vậy.
Ngày khởi hành đến Hoa Quốc.
Tại sân bay tư nhân rộng lớn, chiếc máy bay phản lực màu trắng đậu lẳng lặng trên đường băng. Hành lý đã được xếp sẵn, mấy người đứng trước cầu thang máy bay.
Chàng trai tóc vàng dịu giọng dặn dò: “Sau khi đến Hoa Quốc phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Muốn làm gì cứ tự nhiên, gặp chuyện gì thì cứ nói với anh, anh sẽ phái người giải quyết ngay.”
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy anh cũng phải nhanh lên nhé, em sẽ ở Hoa Quốc chờ anh.”
“Được.” Leonard hơi nghiêng người, quản gia đứng phía sau đúng lúc đưa lên một chiếc hộp.
Chiếc hộp gỗ màu nâu đỏ, xung quanh khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, khóa kim loại có vài chỗ đã phai màu, cả chiếc hộp tỏa ra hơi thở cổ xưa.
Vân Xu nhìn chăm chú vào hoa văn trên nắp hộp, có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra đó là huy hiệu gia tộc Kleist.
Chiếc hộp gỗ được đôi bàn tay thon dài mở ra. Bên trong lớp nhung mềm mại là một chiếc nhẫn tinh xảo. Nhưng đây không phải kiểu nhẫn kim cương đá quý thường thấy trên thị trường, mà giống một con dấu nhỏ hơn, mặt nhẫn cũng khắc huy hiệu nhà Kleist.
Vừa phức tạp lại vừa tinh tế.
Vân Xu nhớ mình từng thấy Leonard đeo chiếc nhẫn tương tự trong một số dịp quan trọng, có vẻ như chiếc nhẫn của anh lớn hơn một chút. Còn chiếc nhẫn trước mặt cô lại được xâu thêm một sợi dây chuyền mảnh mai.
Chẳng lẽ…
“Quay người lại, anh đeo cho em.”
Vân Xu nghe lời xoay người, tò mò hỏi: “Sao nhẫn lại phải làm thành dây chuyền đeo ở cổ ạ?”
“Vì tay em nhỏ quá, không đeo vừa.” Leonard cụp mắt, giúp cô đeo dây chuyền lên cổ. Trong lúc đó, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào mái tóc dài của cô, mềm mại mượt mà như tơ lụa.
Cũng giống như bản thân cô vậy, mềm mại và đáng yêu.
Vân Xu so chiếc nhẫn với ngón tay mình, quả thật là rộng hơn rất nhiều, đúng là chỉ có thể đeo thành dây chuyền thôi.
Đeo xong, Vân Xu bước lên máy bay. Qua khung cửa sổ nhỏ, cô nhìn thấy bóng dáng chàng trai tóc vàng vẫn đứng yên ở đó.
Cô vẫy tay chào anh, anh gật đầu đáp lại.
Máy bay lao vút lên bầu trời.
……
Đông Thành, quán bar đêm.
Tiếng nhạc xập xình vang lên khắp quán bar Đông Thành về đêm. Ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy, mọi người tụ tập nhảy nhót, lắc lư điên cuồng để giải tỏa căng thẳng. Quán bar này đúng là một nơi ăn chơi thâu đêm suốt sáng.
Trên tầng hai, trong một phòng VIP, có ba người đàn ông đang ngồi nhìn xuống khung cảnh ồn ào bên dưới.
Mạc Hồng Huyên uống cạn ly bia một hơi, rồi đặt mạnh chiếc ly rỗng xuống bàn, tạo ra tiếng "cạch" lớn.
"Thêm ly nữa!" anh ta nói.
Giang Văn ngạc nhiên nhìn Mạc Hồng Huyên, rồi cầm bình bia rót đầy ly cho bạn. "Ôi chà, hôm nay Mạc thiếu gia của chúng ta sao trông có vẻ bực bội thế? Ai chọc giận cậu à?"
Mạc Hồng Huyên khó chịu tặc lưỡi. "Còn ai vào đây nữa, chẳng phải là Tiểu Hạ sao!"
"Tiểu Hạ làm sao? Không phải hai người đính hôn rồi rất vui vẻ sao?" Giang Văn hỏi, nhớ lại khoảng thời gian mới đính hôn, Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ dính nhau như sam, đi đâu cũng có nhau.
Mạc Hồng Huyên vò đầu, nhăn nhó nói: "Từ khi tôi bắt đầu quản lý công việc của gia đình, cô ấy thay đổi hẳn. Ngày nào cũng thúc giục tôi công việc, công việc, công việc! Toàn là công việc!"
"Phiền muốn chết đi được!"
Anh ta không hiểu tại sao Ấn Tiểu Hạ lại trở nên như vậy. Lúc mới yêu nhau, hai người rất vui vẻ, thoải mái. Nhưng giờ ở bên cạnh cô, đôi khi anh cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Giang Văn thoáng hiểu ra vấn đề. Anh là bạn thân của cả Mạc Hồng Huyên và Ấn Tiểu Hạ nên đã chứng kiến toàn bộ quá trình phát triển tình cảm của họ.
Mạc Hồng Huyên dù đã đính hôn nhưng vẫn có nhiều cô gái muốn tiếp cận anh. Thời đi học thì không sao, hai người ở bên nhau mỗi ngày, hiểu rõ về nhau.
Nhưng khi Mạc Hồng Huyên bắt đầu tiếp quản công việc gia đình, anh không thể dành nhiều thời gian cho chuyện tình cảm nữa. Thời gian dành cho Ấn Tiểu Hạ ít đi, trong khi những cô gái vây quanh anh lại không hề giảm bớt. Ấn Tiểu Hạ lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Với tính cách của Ấn Tiểu Hạ, cách duy nhất cô nghĩ ra có lẽ là thúc giục hôn phu tập trung vào công việc, hoặc cô muốn chứng tỏ mình là một người vợ đảm đang, để củng cố vị trí của mình.
Xét cho cùng, gia cảnh của Ấn Tiểu Hạ cũng không bằng người bình thường, chỉ có một người anh trai đang đi làm.
Giang Văn nhìn Từ Nguyên Khải, cả hai trao đổi ánh mắt, rõ ràng có cùng suy nghĩ.
Từ khi yêu Ấn Tiểu Hạ, Mạc Hồng Huyên rất ít khi đến những nơi như quán bar. Lần này anh rủ cả hai đi uống rượu, có lẽ trong lòng thật sự rất phiền muộn.
Bốn người là bạn bè lâu năm, Giang Văn lên tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Hạ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, nếu không quan tâm thì ai hơi đâu mà khuyên nhủ cậu làm gì. Nếu là người ngoài, cô ấy mặc kệ cậu luôn ấy chứ."
Từ Nguyên Khải cũng nói: "Cậu nên nói chuyện thẳng thắn với Tiểu Hạ, tâm sự với cô ấy. Cứ giữ trong lòng chỉ khiến mối quan hệ của hai người tệ hơn thôi. Tiểu Hạ không phải người vô lý, cô ấy sẽ hiểu cho cậu."
Sắc mặt Mạc Hồng Huyên dịu đi một chút. Hai người bạn tiếp tục khuyên giải thêm vài câu.
Mạc Hồng Huyên quyết định nghe theo lời bạn bè, sẽ nói chuyện thẳng thắn với Ấn Tiểu Hạ.
Tình cảm có thể đã phai nhạt, nhưng tám năm bên nhau không phải là ngắn, anh vẫn hy vọng cả hai có thể tiếp tục đi cùng nhau.
Tám năm… Mạc Hồng Huyên đột nhiên nhớ đến buổi tiệc gặp mặt Vân Bân lần trước.
Anh kể chuyện này cho hai người bạn nghe: "À đúng rồi, Vân Xu sắp về nước."
Vân Xu là ai?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Giang Văn và Từ Nguyên Khải. Sau đó, ký ức thời niên thiếu ùa về.
"Cậu nói là… vị hôn thê cũ của cậu?" Giang Văn hỏi, giọng điệu không chắc chắn lắm, anh thực sự không có ấn tượng gì về người này.
Mạc Hồng Huyên nói: "Đúng là cô ấy."
Từ Nguyên Khải hỏi: "Không phải năm đó cô ấy bị ép đi nước ngoài sao? Gia đình họ Vân đón cô ấy về à?"
"Không phải đón về lén lút. Vân Bân mời tôi và Tiểu Hạ ăn cơm, hỏi ý kiến của chúng tôi." Mạc Hồng Huyên kể lại chuyện hôm đó. "Tôi và Tiểu Hạ đều cảm thấy chuyện đã qua rồi, cô ấy cũng đã chịu phạt rồi, thế là đủ."
Giang Văn nói: "Ồ, tính ra cô ấy cũng tám năm không liên lạc với nhà họ Vân nhỉ. Nhà họ Vân cũng nhẫn tâm thật, tôi còn không bằng."
Nếu anh ta có em gái, nhất định sẽ cưng chiều hết mực, không như Vân Bân, trực tiếp đá người ra khỏi nhà. Vân Bân có được thành công như ngày hôm nay, anh ta không hề ngạc nhiên, người tàn nhẫn thường nắm bắt được nhiều cơ hội hơn.
Từ Nguyên Khải nói: "Cậu và Tiểu Hạ quyết định thế nào là được."
Giang Văn sờ cằm, nói: "Nhắc đến chuyện cô ấy ra nước ngoài, hình như tôi còn đến nhìn thoáng qua, con bé khóc lóc thảm thương lắm, giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi tội lỗi."
Miệng nói vậy, nhưng mặt Giang Văn lại đầy vẻ trêu chọc, không hề tôn trọng Vân Xu.
Hai người còn lại cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Trong mắt họ, Vân Xu chỉ là một người không đáng để tâm.
Mạc Hồng Huyên nhìn Giang Văn giả bộ: "Cậu còn nói tội lỗi? Tôi nhớ rõ là cậu bày trò làm cô ấy xấu mặt trước mặt mọi người, mất hết thể diện còn gì."
"Thì tại lúc đó sắc mặt cậu khó coi quá mà, làm anh em tôi đương nhiên phải giúp cậu giải tỏa nỗi buồn." Giang Văn nhún vai. "Tôi chỉ trêu chọc cô ấy một chút thôi, Nguyên Khải mới là người đề nghị đưa cô ấy ra nước ngoài đấy, cậu ta còn quá đáng hơn tôi nhiều."
Từ Nguyên Khải nói: "Đó là cách tốt nhất để cô ấy không làm phiền chúng ta nữa."
Mạc Hồng Huyên đồng tình: "Nói thật, sau khi cô ấy đi tôi thấy nhẹ nhõm hẳn. Lần này Vân Bân đón cô ấy về, cũng hứa sẽ quản lý cô ấy cẩn thận rồi."
Hai người kia thờ ơ gật đầu, ai rảnh mà để ý đến một hòn đá nhỏ đã ném đi từ nhiều năm trước chứ?
Ba người lại chuyển sang chuyện khác.
…
Vân gia.
Mẹ Vân lo lắng hỏi: "Người nghe điện thoại lúc nãy là ai vậy? Tại sao ông ta lại có số của Xu Xu? Tại sao lại nói chỉ chuyển lời, không cho chúng ta tự nói chuyện với con bé?"
Bà liên tiếp hỏi mấy câu, nhưng không ai trả lời bà.
Vân Bân ngồi trên sofa, vẻ mặt trầm tư. Lúc nãy, người nghe điện thoại của nhà họ Vân là một ông lão. Giọng ông ta già nua, nghiêm nghị, khiến người ta liên tưởng đến những gia sư khắc nghiệt. Từng câu từng chữ đều lạnh lùng.
Đối phương rõ ràng biết Vân Xu, trực tiếp hỏi họ có chuyện gì, ông ta sẽ chuyển lời, và phớt lờ yêu cầu muốn nói chuyện trực tiếp với Vân Xu của nhà họ Vân.
Lần đầu tiên, Vân Bân nhấn mạnh muốn Vân Xu nghe máy, sau đó điện thoại bị ngắt.
Sắc mặt Vân Bân khó coi.
Lần thứ hai, Vân Bân hỏi về quan hệ của đối phương với Vân Xu, điện thoại lại bị ngắt không thương tiếc.
Sắc mặt Vân Bân đen lại.
Lần thứ ba, Vân Bân không vòng vo nữa, trực tiếp nhờ đối phương chuyển lời cho Vân Xu, nhà họ Vân muốn đón cô về nước.
"Tôi sẽ chuyển lời cho tiểu thư." Nói xong, đối phương vẫn cúp máy.
Sắc mặt Vân Bân xanh mét. Anh ở Đông Thành làm mưa làm gió, chưa ai dám đối xử với anh như vậy. Nếu không phải cần Vân Xu để liên hôn, giúp Vân thị phát triển thêm một bước nữa, anh tuyệt đối sẽ không liên lạc với cô ấy.
Tuy nhiên, thông tin trong giọng nói của đối phương cũng khiến Vân Bân rất để ý.
Tiểu thư?
Ở nước ngoài, ai sẽ gọi Vân Xu là tiểu thư? Vân Bân nghe ra thái độ của đối phương khi nói hai chữ "tiểu thư", không phải là cách xưng hô khách sáo, mà là sự tôn kính từ tận đáy lòng.
Nhưng một cô tiểu thư nhà giàu bị lưu đày ra nước ngoài thì có năng lực gì mà được người khác tôn kính chứ? Trong dự đoán của Vân Bân, Vân Xu chắc chắn đã chịu đủ khổ sở ở nước ngoài, không thể nào được cưng chiều như ở nhà họ Vân được.
Sau đó, anh gọi lại nhiều lần nhưng không ai nghe máy nữa.
Chỉ có một tin nhắn được gửi đến điện thoại, báo cho anh biết ngày Vân Xu về Đông Thành. Ngoài ra, không có bất kỳ thông tin nào khác.
Cha Vân cũng khó hiểu, chẳng lẽ Vân Xu ở nước ngoài gặp được cơ duyên gì khác?
Ông bật cười với suy đoán của mình. Con gái ông trước khi ra nước ngoài chỉ là một cô tiểu thư ngây thơ, làm gì có năng lực gì lớn lao. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, đợi gặp người rồi hỏi rõ ràng chẳng phải sẽ biết thôi sao.
Hôm nay là ngày Vân Xu về nước, theo như tin nhắn báo.
Người nhà họ Vân ngồi trong phòng khách, lại bấm số điện thoại đã gọi cả chục lần mấy ngày nay.
Tút, tút, tút —— điện thoại kết nối.
Người nhà họ Vân theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, họ đã bị cuộc điện thoại này làm cho đau đầu mấy ngày nay.
"Alo." Giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe truyền đến từ micro.
Vân Bân sững người. Đây là giọng của Vân Xu sao? Giọng em ấy dễ nghe đến vậy ư?
Ký ức quá mơ hồ, anh đã không còn nhớ rõ cô thiếu nữ luôn lẽo đẽo theo sau mình năm xưa trông như thế nào. Ngẩng đầu lên, Cha Vân và mẹ Vân cũng có vẻ mặt kinh ngạc. Thật sự có người chỉ cần dựa vào giọng nói thôi cũng có thể khiến người khác kinh diễm.
Môi Vân Bân giật giật: "Vân… Xu?"
"Là em." Đối phương nói: "Anh là Vân Bân phải không?"
"Anh là Vân Bân, là… anh trai của em."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận