Trì Hiền hoàn toàn đứng hình. Bây giờ phải làm sao đây? Mình nên nói gì? Hàng loạt câu hỏi rối rắm hiện lên trong đầu anh. Giới thiệu thẳng luôn sao? Nói với Vân Xu rằng mình là anh trai cô ấy, liệu có quá đột ngột không?
Vô số ý nghĩ hỗn loạn lấp đầy tâm trí Trì Hiền.
Trong khi đó, Vân Xu vẫn được Quý Thừa Tu che chắn phía sau. Có người bảo vệ, cô không hề sợ hãi, ngược lại còn tò mò muốn biết người vừa xuất hiện là ai. Trì Châu đã nói rằng chỉ có vài người biết địa chỉ của họ.
Vậy người này là ai? Đến tìm mình hay tìm Quý Thừa Tu?
Quý Thừa Tu, người đang trong tư thế bảo vệ, dường như đã nhận ra thân phận của người vừa tới. Khí thế căng thẳng của anh dịu lại. Vân Xu không nén được tò mò, ló đầu ra nhìn xem người đó là ai. Cô nhìn thẳng vào mắt người vừa xuất hiện.
Ừm, mình chắc chắn là chưa từng gặp người này.
Tuy nhiên, gương mặt này có chút quen thuộc. Khi thấy cô, người đàn ông kia trở nên kích động, như thể sắp lao đến chỗ cô.
Vân Xu ngơ ngác. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Thực ra mình có quen người này, chỉ là mình quên mất thôi?
Trì Hiền nhìn vào đôi mắt trong veo, ngây thơ của em gái. Tim anh đập loạn xạ. Cô ấy nhận ra mình là anh trai sao?
"Anh là ai?" Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên, giống hệt giọng nói mà anh đã nghe được qua điện thoại.
Quả nhiên... Cô ấy không nhận ra mình. Trì Hiền cười khổ trong lòng. Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, hai anh em vốn chưa từng gặp mặt. Nếu không có đoạn video tình cờ kia, có lẽ anh còn chẳng biết Vân Xu trông như thế nào.
Trì Hiền có chút do dự. Chuyện cái điện thoại kia vẫn còn ám ảnh anh. Anh không biết nên giới thiệu mình như thế nào, hay tự giới thiệu ra sao để Vân Xu bớt ác cảm với anh nhất có thể.
Quý Thừa Tu nheo mắt. Anh biết rõ những rắc rối mà nhà họ Trì đã gây ra. Thái độ tệ hại của Trì Hiền đối với Vân Xu trước đây, anh cũng đã nghe Trì Châu kể lại. Vậy mà tên nhóc đáng ghét này vẫn dám xuất hiện trước mặt Xu Xu, nói những lời ngu ngốc.
Thật là không biết điều.
"Chỉ là một người không quen thôi, Xu Xu. Chúng ta đi thôi, A Châu sắp về rồi." Quý Thừa Tu dịu giọng nói với Vân Xu, đồng thời kéo nhẹ tay cô. Anh không muốn Vân Xu phải bận tâm vì những người nhà họ Trì.
Nghe thấy tên Trì Châu, sự chú ý của Vân Xu lập tức bị thu hút. Cô gật đầu, ngoan ngoãn đi theo Quý Thừa Tu. Hai người chuẩn bị rời đi.
Quý Thừa Tu quay người lại, lạnh lùng liếc nhìn Trì Hiền một cái, ra hiệu cho anh ta im miệng.
Trì Hiền quả thật có chút sợ hãi trước ánh mắt sắc bén của Quý Thừa Tu. Nhưng anh vốn là người hành động theo cảm xúc. Thấy Vân Xu thật sự không có ý định phản ứng gì với mình, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Anh bất chấp tất cả, lớn tiếng nói: "Vân Xu, anh là anh trai em! Anh trai ruột của em! Anh là Trì Hiền đây!"
Bước chân Vân Xu khựng lại. Nhưng so với nội dung lời nói, cô lại chú ý đến giọng nói của anh hơn.
Giọng nói này... quen thuộc quá.
Không phải kiểu quen thuộc do nghe nhiều lần, mà là do lần duy nhất nghe được giọng nói này đã để lại trong cô ấn tượng quá sâu đậm.
Giọng nói ấy tràn đầy sự chán ghét, bài xích và khinh thường.
Vân Xu gần như đã quên hết những chuyện đã xảy ra, hay đúng hơn là cô đã cố tình chôn vùi những ký ức không vui xuống đáy lòng, không muốn nhớ lại. Nhưng giọng nói của Trì Hiền một lần nữa gợi lại quá khứ đau buồn. Ngày đó, sau khi nghe điện thoại, cô đã thật sự rất khổ sở, khổ sở đến mức đêm nào cũng trốn trong chăn khóc thầm. Cuối cùng, anh trai đã phát hiện ra và nhẹ nhàng an ủi cô.
Vân Xu của bây giờ đã không còn bị những chuyện không vui làm cho bối rối. Cô không cần nhớ về những chuyện đó, càng không cần phải bận tâm đến những người không liên quan. Trong thế giới mà cô hoàn toàn bỏ quên, có cả nhà họ Trì, có cả những người thân ruột thịt, và đương nhiên, có cả Trì Hiền.
Người thân duy nhất của cô, chỉ có Trì Châu.
Vân Xu xoay người đối diện Trì Hiền. Đôi mắt cô vẫn trong veo, xinh đẹp, như chứa đựng cả ánh sáng, nhưng giờ phút này lại toát ra vẻ bình tĩnh đến mức vô tình.
Cô thản nhiên hỏi: "Vậy thì sao?"
Những lời tha thiết của Trì Hiền nghẹn lại trong cổ họng. Anh ngơ ngác nhìn Vân Xu, không nói nên lời. Phản ứng của cô quá đỗi bình thường, quá đỗi thờ ơ. Trong tưởng tượng của anh, Vân Xu có thể sẽ tức giận, phẫn nộ vì chuyện trước đây, hoặc sẽ kinh ngạc khi anh đột ngột xuất hiện. Nhưng dù thế nào, cũng không nên là vẻ mặt lạnh nhạt như nước lã thế này. Thật giống như...
Cô đang nhìn một người xa lạ, không hơn không kém.
Mầm mống hoảng loạn lặng lẽ nảy sinh trong lòng Trì Hiền.
"Tại sao... Không, không đúng, không phải như vậy..." Trì Hiền nói năng lộn xộn. Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình:
"Vân Xu, có phải em nghe nhầm không? Anh, anh là anh trai của em mà!"
Vân Xu lắc đầu, vẻ mặt không hề thay đổi: "Tôi không nghe nhầm. Tôi vẫn nhớ rõ anh đã nói anh chỉ có một người em gái, nhưng không phải là tôi. Và tôi cũng chỉ có một người anh trai, không phải anh, mà là Trì Châu."
Nghe em gái nói vậy, Trì Hiền cảm thấy tay chân run rẩy, không biết phải làm gì. Anh hận không thể quay ngược thời gian về cái ngày gọi điện thoại cho Vân Xu, để tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh. Sao anh có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với Vân Xu, người đã phải chịu bao khổ cực ở bên ngoài chứ?
Cô ấy chắc đã rất đau lòng.
Bây giờ, đến cả nhận anh cô ấy cũng không muốn.
"Không phải, không phải..." Giọng Trì Hiền nhỏ dần, mang theo sự hối hận và áy náy: "Anh không có ý muốn đối xử với em như vậy..."
Quý Thừa Tu vốn đã rất khó chịu vì bị kẻ không mời mà đến làm gián đoạn thời gian riêng tư với Vân Xu. Giờ thấy dáng vẻ đáng thương của Trì Hiền, anh lại càng thấy buồn cười. Người nhà họ Trì đúng là... vô liêm sỉ hết chỗ nói.
Ngay cả khi Quý Thừa Tu chỉ là bạn thân của Trì Châu và người theo đuổi Vân Xu, anh cũng thấy cách hành xử của nhà họ Trì thật bất công. Họ luôn muốn nuôi nấng đứa con ruột bên cạnh mình, nhưng người thực sự vô tội trong chuyện này chẳng phải là Vân Xu, người đã phải chịu bao đau khổ và mất mát hay sao?
Trước đây, nhà họ Trì chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, giờ lại bắt đầu hối hận và muốn đón cô về nhà. Quý Thừa Tu nghĩ mọi chuyện không thể dễ dàng và đẹp đẽ như họ mong muốn được.
Vì vậy, Quý Thừa Tu đứng bên cạnh, nói với vẻ ngoài ôn hòa nhưng ẩn ý sâu xa: “Cậu đừng kích động quá. Chúng tôi đều hiểu là lúc đó cậu chỉ là quá tức giận với hành động của Trì Châu, nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời khó nghe thôi mà.”
Nghe câu này, Trì Hiền nghẹn lời. “Quá tức giận”, “cảm xúc kích động”... chẳng phải Quý Thừa Tu đang ám chỉ rằng những lời khó nghe mà Trì Hiền đã nói chính là ý nghĩ thật lòng của anh sao?
Nhát dao này đâm trúng tim đen của Trì Hiền, khiến anh câm lặng, không biết nói gì hơn.
“Tôi, tôi…” Trì Hiền bối rối, mặt đỏ bừng, không biết phải làm thế nào để Vân Xu thay đổi cái nhìn về mình. Giờ phút này, anh hận chính bản thân mình vụng về, ăn nói dở tệ.
Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc đen dài như thác nước khẽ đung đưa theo động tác nhỏ của cô, tôn lên làn da trắng như tuyết. Cô không hiểu vì sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt mình.
Trong suy nghĩ của Vân Xu, nếu đối phương đã từng thể hiện thái độ không chấp nhận cô là người nhà họ Trì, thì nhà họ Trì và cô chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.
Vân Xu thực ra có thể hiểu được lựa chọn của nhà họ Trì. Họ đã yêu thương và gắn bó với Trì Tiêu Tiêu suốt 25 năm, đương nhiên cô, một người ngoài mới xuất hiện, không thể so sánh được.
Trì Hiền ấp úng mãi, thấy hai người kia dần mất kiên nhẫn, anh quyết định bất chấp tất cả, nói thẳng: “Anh đến đây là để xin lỗi em, Vân Xu. Thực sự xin lỗi em. Lúc trước anh không nên đối xử với em như vậy, tất cả đều là lỗi của anh.”
Trì Hiền, người luôn tự cao tự đại, giờ phút này lại lộ rõ vẻ hối hận trên mặt. Anh thậm chí không dám mong Vân Xu sẽ tha thứ cho mình.
Qua lời giải thích của Trì Châu, cuối cùng anh cũng hiểu ra những lời nói ác ý nhất thời của mình đã gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho cô em gái vừa mới trở về.
Vân Xu bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra anh ta đến để xin lỗi. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, cô đã sớm không để bụng.
“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Giọng nói nhẹ bẫng của Vân Xu vang lên.
Em gái… đây là tha thứ cho mình sao? Niềm vui vừa mới thoáng dâng lên trong lòng Trì Hiền đã tan biến ngay lập tức bởi câu nói tiếp theo của Vân Xu.
Trì Hiền nghe thấy cô em gái mà anh luôn mong nhớ lễ phép hỏi: “Xin hỏi, sau khi nói xin lỗi xong thì còn chuyện gì khác nữa không ạ? Thời gian cũng không còn sớm, tôi và Quý ca còn phải về nhà chuẩn bị bữa tối.”
Giọng nói của cô vẫn êm tai như vậy, nhưng Trì Hiền cảm thấy toàn thân cứng đờ. Nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng cuối cùng đã trở thành sự thật. Vân Xu căn bản không xem họ là người nhà, đối xử với anh, người anh trai ruột thịt, chẳng khác nào người xa lạ. Bạn của anh trai còn có thể nhận được nụ cười của cô, còn anh thì chỉ nhận được sự khách khí lạnh nhạt.
“… Vân Xu, em có muốn cùng anh về nhà không?” Trì Hiền ôm ấp chút hy vọng cuối cùng, hỏi: “Ba mẹ đều rất muốn gặp em.”
Về nhà?
Vân Xu hơi nhíu mày. Nhà của cô và Trì Châu chính là ở đây, nhà họ Trì hoàn toàn không phải nhà của cô. Cô không có chút cảm tình nào với những người khác trong nhà họ Trì, nhắc đến họ, cô chỉ cảm thấy sự bài xích dâng lên.
“Đó không phải nhà của tôi.” Vân Xu lạnh nhạt nói: “Đó là nhà của mọi người, là nhà của mọi người và Trì Tiêu Tiêu.”
Trì Hiền cho rằng Vân Xu không muốn về nhà là vì Trì Tiêu Tiêu, vội vàng nói: “Anh trai đã đuổi Trì Tiêu Tiêu ra khỏi nhà rồi. Bây giờ tất cả mọi người đều đang đợi em trở về. Anh thề, chúng ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho em. Em muốn gì, chúng ta đều sẽ tìm cách mang về cho em.”
Vậy nên, em có bằng lòng cùng anh trở về không?
Câu hỏi cuối cùng Trì Hiền không nói ra, nhưng ánh mắt chờ đợi của anh đã thể hiện tất cả. Anh khao khát Vân Xu sẽ đi cùng anh.
Khóe miệng Quý Thừa Tu hơi trễ xuống. Thằng em trai của Trì Châu này thật là không biết điều.
Vân Xu cảm thấy có chút bực bội. Điều cô để ý chưa bao giờ là Trì Tiêu Tiêu. Cô chỉ đơn giản là bài xích tất cả những người nhà họ Trì, ngoại trừ anh trai mình. Trì Hiền cứ dây dưa mãi khiến cô dần mất kiên nhẫn.
“Tôi không cần mọi người bù đắp. Cuộc sống như bây giờ của tôi đã rất tốt rồi. Mọi người cứ để yên cho nhau là được.” Vân Xu nói từng chữ một cách rõ ràng:
“Những lời này của tôi không phải là nhất thời tức giận, mà là tôi cho rằng đây là trạng thái tốt nhất giữa tôi và mọi người.”
“Nhất định là có hiểu lầm gì đó thôi, Vân Xu. Chúng ta là người thân của em mà! Do người khác cố tình tráo đổi mới khiến em và chúng ta phải xa cách nhiều năm như vậy. Em vốn dĩ nên cùng chúng ta lớn lên.” Trì Hiền không thể tin được đây lại là suy nghĩ của em gái mình. Anh theo bản năng tiến lên, muốn đến gần Vân Xu hơn. Bàn tay anh vừa giơ ra đã bị Quý Thừa Tu nắm chặt, không chút lưu tình ném sang một bên.
Vân Xu đứng sau lưng Quý Thừa Tu, thấy Trì Hiền vẫn còn muốn dây dưa, cô hít sâu một hơi, nói: “Không phải cứ có quan hệ huyết thống là có thể trở thành người thân. Mọi người là người rõ ràng nhất điều này mà, đúng không?”
“Đừng nói những chuyện không có khả năng nữa. Tôi sẽ không về nhà họ Trì. Tôi…” Vân Xu mím môi: “Tôi không thích mọi người.”
Ánh mắt trong veo của cô nhìn thẳng vào Trì Hiền, khiến người kia lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh trúng.
Quý Thừa Tu nhận thấy cảm xúc của Vân Xu đang dao động, quyết định kết thúc màn kịch này. Đáng lẽ anh không nên nể mặt Trì Châu mà để người này ở đây nói những lời vô nghĩa.
Anh nhìn xuống Trì Hiền từ trên cao, vẻ ôn hòa trong mắt đã thay bằng sự cảnh cáo. Nể mặt Vân Xu đang ở đây, anh không nói những lời quá khó nghe: “Trì nhị thiếu, cậu nên về đi. Đừng đến làm phiền Xu Xu nữa. Tôi nghĩ Trì Châu trước đây đã nói rất rõ ràng rồi, Vân Xu sẽ không về nhà họ Trì đâu.”
Vân Xu đứng phía sau không nói gì thêm, ngầm đồng ý với lời của Quý Thừa Tu.
Trì Hiền ngơ ngác, đau khổ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Tất cả những gì vừa xảy ra hoàn toàn đi ngược lại kế hoạch ban đầu của anh. Vân Xu thật lòng chán ghét anh, không muốn về nhà họ Trì, cũng không muốn gọi anh một tiếng "anh trai".
Trì Hiền, nhị thiếu gia nhà họ Trì, người luôn sống phóng khoáng, tùy ý, làm gì cũng có người che chở. Từ nhỏ là ba mẹ, lớn lên là anh trai. Dường như tất cả những thất bại mà anh từng trải qua đều dồn hết lên người Vân Xu.
Hốc mắt dần cay cay, Trì Hiền nắm chặt tay, thất thần rời đi.
Trì Châu vừa về đến nhà liền nhận ra cảm xúc của Vân Xu hôm nay có vẻ sa sút hơn bình thường. Anh không lộ vẻ gì, nhẹ nhàng trò chuyện với cô, dỗ dành vài câu. Sau khi hứa cuối tuần sẽ ở nhà chơi với cô cả ngày, Vân Xu cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lại rạng rỡ nụ cười khiến người khác xao xuyến.
Trì Châu ngước mắt lên liền thấy Quý Thừa Tu đang nhìn mình với ánh mắt vừa phức tạp vừa ghen tị. Anh dùng ánh mắt ra hiệu đối phương đến thư phòng. Anh cần biết hôm nay Vân Xu đã xảy ra chuyện gì.
Qua khe cửa phòng khách, có thể thấy rõ Vân Xu đang chăm chú xem TV. Trì Châu chậm rãi khép cửa thư phòng lại.
Quý Thừa Tu hiếm khi không đeo mặt nạ ôn hòa, lịch thiệp. Vẻ mặt anh lúc này chua như ăn phải chanh: “Tôi dỗ dành Xu Xu cả buổi trời, cũng không làm tâm trạng em ấy tốt hơn. Cậu thì ngược lại, dỗ có vài câu mà em ấy đã vui vẻ rồi.”
Trì Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thì thầm đắc thắng: “Không còn cách nào khác, vị trí của tôi trong lòng Xu Xu là cao nhất mà.”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trì Châu hỏi.
“Còn không phải là thằng em trai cậu đó sao? Không biết nghe ngóng được tin ở đâu, chạy đến tận khu dân cư, vừa khéo đụng mặt tôi và Xu Xu…” Quý Thừa Tu kể lại vắn tắt tình huống, không hề thêm mắm dặm muối. Anh tin rằng Trì Châu hiểu rõ tính cách của thằng em trai mình.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, Trì Châu im lặng. Gương mặt đại diện của nhà họ Trì trong giới kinh doanh vẫn được nhiều người biết đến, có người nhận ra anh cũng không có gì lạ. Chỉ là anh không ngờ Trì Hiền lại kiên trì đến mức ngồi canh ở khu dân cư, cuối cùng còn thành công “mai phục” được mục tiêu.
Ý định đổi địa điểm ở chỉ thoáng qua trong đầu Trì Châu rồi bị dập tắt ngay lập tức. Vân Xu là người quen sống ở một chỗ, việc chuyển nhà sẽ khiến cô rất khó chịu.
“Tôi sẽ nói với bảo vệ khu dân cư, bảo họ sau này không được cho Trì Hiền vào nữa.” Trì Châu nói.
Quý Thừa Tu gật đầu. Anh tùy ý dựa vào tường, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Anh lại lên tiếng, giọng nói ôn hòa mang theo một tia sắc bén: “Tớ đã tìm ra được vị trí của đôi vợ chồng kia rồi. Bọn chúng hiện đang ở thành phố C. Người của tôi nói tình hình của hai người đó mấy năm nay tệ lắm.”
Người chồng có thói nghiện rượu và bạo hành gia đình. Sau khi có được một khoản tiền nhờ bán con gái, họ vội vàng chuyển nhà, nhưng lại sinh ra thói nghiện cờ bạc. Tài sản ít ỏi trong nhà nhanh chóng tiêu tán, bao gồm cả số tiền bán con cũng bị nướng sạch vào sòng bạc.
Một khi đã dấn thân vào con đường cờ bạc, muốn dứt ra thật khó khăn. Gã chồng nợ nần chồng chất, tạm thời ngoan ngoãn được vài tháng, nhưng cơn nghiện cờ bạc trong lòng ngày càng lớn. Cuối cùng, hắn không nhịn được lại đến sòng bạc, dưới sự thúc đẩy của sòng bạc, hắn thua càng lúc càng nhiều, đành phải đi vay nặng lãi.
Để trốn tránh bọn đòi nợ, đôi vợ chồng kia luôn phải trốn chui trốn lủi, liên tục thay đổi chỗ ở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=21]
Đây cũng là lý do việc điều tra bị chậm trễ. Bọn chúng quá giỏi trốn rồi.
Người vợ vốn dĩ dựa vào đứa con để giải tỏa và chia sẻ nỗi đau khổ. Từ khi đứa con bỏ trốn, bà ta chỉ còn lại một mình gánh chịu sự hành hung của chồng. Những trận bạo hành gia đình liên miên đã bào mòn hết dũng khí của bà ta, đến cả ý định bỏ trốn cũng không dám manh động.
Vài người hàng xóm thương hại người phụ nữ kia. Nếu họ biết người phụ nữ đáng thương này đã từng trộm tráo đổi con, còn ngược đãi đứa trẻ, có lẽ họ sẽ không còn nói ra những lời thương cảm nữa.
Quý Thừa Tu đã xem những tài liệu này trên máy tính trước khi cùng Vân Xu ra ngoài đi dạo.
“A Châu, người của tôi vẫn luôn theo dõi đôi vợ chồng đó. Chuyện của bọn chúng cứ giao cho tôi xử lý.” Ngón tay thon dài của Quý Thừa Tu khẽ gõ lên mặt bàn, mang theo một cảm giác áp bức khó tả. Lúc này, anh đã cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang ôn hòa, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Trì Châu không có ý kiến gì.
…
Thành phố C, đêm lạnh giá bao trùm.
Một khu chung cư cũ nát.
Điêu Xuyên sợ hãi rúm ró trong nhà. Cánh cửa sắt cũ kỹ bị đập mạnh liên hồi, mỗi tiếng động như một tảng đá nện vào tim hắn. Tiếng chửi rủa tục tĩu từ bên ngoài vọng vào.
“Thằng nhãi ranh kia, tốt nhất mày mở cửa ra ngay cho tao! Không thì tao phá tan cửa, ông đây cho mày đẹp mặt!”
“Điêu Xuyên, con mẹ nó mày còn không mở cửa, ông đây mà vào được là bẻ gãy chân mày đấy, xem mày sau này còn chạy đằng nào!”
Điêu Xuyên sợ đến run rẩy cả người trước tiếng động bên ngoài. Đã đổi bao nhiêu chỗ rồi, sao bọn đòi nợ vẫn tìm ra được hắn? Lần này tốc độ còn nhanh hơn trước kia nữa. Hắn chỉ có thể không ngừng cầu nguyện bọn đòi nợ nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa trông cũ nát nhưng lại khá chắc chắn, cố gắng lắm cũng chỉ chống đỡ được sự bạo lực của bọn đòi nợ.
“Lưu ca, xem ra đêm nay không được rồi. Thằng nhãi này không ra đâu.” Một giọng nói vang lên.
Người được gọi là Lưu ca mặt mày hung dữ nói: “Đêm nay chúng ta về trước. Mai lại đến. Tao không tin thằng ranh này có thể trốn trong nhà suốt đời!”
Đợi đến khi chắc chắn bọn người kia đã đi rồi, vẻ hoảng sợ trên mặt Điêu Xuyên mới dần biến mất, thay vào đó là sự tức giận. Hắn hung hăng đá mạnh vào sofa. Chiếc sofa cũ chỉ hơi xê dịch một chút, nhưng chân hắn lại bị đau điếng. Không có chỗ trút giận, Điêu Xuyên lại nghĩ đến người để hắn xả cơn giận.
Hắn bước đến phòng ngủ. Cánh cửa phòng vốn đã hỏng khóa, hắn không chút do dự đẩy cửa bước vào, túm lấy tóc người phụ nữ đang co ro trên giường, một tay kéo mạnh bà ta xuống sàn nhà.
Người phụ nữ kêu lên một tiếng đau đớn.
Âm thanh này như một ngòi nổ, lập tức đốt cháy cơn giận dữ trong lòng Điêu Xuyên. Mặt hắn dữ tợn, trút cơn giận lên người phụ nữ bằng những cú đá mạnh bạo, không hề thương tiếc, như thể đang đấm đá vào bao cát. Cho đến khi người phụ nữ điên cuồng van xin tha thứ, cơn giận của hắn mới dần nguôi ngoai.
Người phụ nữ nằm bệt trên sàn nhà, toàn thân đầy vết thương, yếu ớt cuộn tròn người lại, không còn chút sức lực phản kháng.
Hàng xóm xung quanh trước kia còn gõ cửa khuyên can vài câu, giờ thì trực tiếp làm ngơ, coi như không nghe thấy gì. Đôi vợ chồng này không chỉ vay nặng lãi mà còn bị bọn đòi nợ đuổi đến tận nhà. Nhỡ đâu bọn đòi nợ hiểu lầm họ có liên quan, thì có mà khóc cũng không ai thương.
Xả giận xong, Điêu Xuyên ngả người lên giường, rút một điếu thuốc rẻ tiền ra châm lửa. Sự sợ hãi trong lòng vơi đi phần nào, hắn bắt đầu suy nghĩ về địa điểm trốn chạy tiếp theo.
Suy đi tính lại vài nơi, chỉ có thành phố A là thích hợp nhất. Hắn và người phụ nữ kia từng làm thuê ở đó, cũng có chút quen thuộc. Nghe nói thành phố A mười năm nay phát triển rất nhanh, có lẽ bọn đòi nợ ở thành phố lớn như vậy cũng sẽ có chút kiêng dè.
Tiền bạc trong nhà gần như đã tiêu xài hết sạch. Lần tới, có lẽ đến cả căn nhà cũ nát này cũng không giữ được. Điêu Xuyên liếc nhìn người phụ nữ vẫn nằm bất động trên sàn nhà. Nếu không phải xem bà ta còn có thể chăm sóc được cuộc sống của hắn, có lẽ hắn đã sớm đá bà ta ra đường rồi.
Trong tay chỉ còn tiền vừa đủ cho một người đi đường, người phụ nữ này cứ để lại đây vậy. Điêu Xuyên chẳng buồn nghĩ đến những gì bà ta có thể phải chịu đựng. Chuyện đó có liên quan gì đến hắn chứ.
Càng nghĩ Điêu Xuyên càng bực bội. Nếu năm xưa con bé kia không bỏ trốn, hắn đâu cần phải rời xa quê hương, lại càng không nghiện cờ bạc. Ngoan ngoãn để hắn bán đi thì có phải tốt hơn không?
Hôm sau, Điêu Xuyên ở nhà thu dọn đồ đạc quan trọng, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn bất cứ lúc nào. Để cẩn thận hơn, hôm nay hắn không ra khỏi nhà. Dù cho bọn đòi nợ có đến rồi đi nữa, hắn vẫn sẽ im lìm ở trong nhà giả chết.
Đến đêm thứ ba, hắn mới lén lút cải trang kín mít, chuồn ra khỏi nhà, hoàn toàn bỏ mặc người phụ nữ kia.
Dưới màn đêm tĩnh lặng, xung quanh không một bóng người. Ngay khi Điêu Xuyên cho rằng mình đã an toàn, từ bóng tối bước ra mấy gã đàn ông hung hãn, mặt mày dữ tợn, tay chân xăm trổ hình mãnh thú đầy mình.
Điêu Xuyên trợn tròn mắt, không thể tin vào mắt mình.
Sau nhiều năm trốn chui trốn lủi, hắn lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đớn khi bị người ta vây đánh. Vô số nắm đấm, cú đá như mưa trút xuống, căn bản không có chỗ nào để trốn. Bụng hắn trúng một cú đấm trời giáng, đau đến mức mật suýt chút nữa trào ra.
Lần này, bọn chúng đánh có vẻ còn ác liệt hơn trước kia.
“Tao cho mày biết thế nào là mỗi ngày phải chạy trốn!” Gã đàn ông cơ bắp cầm đầu nhổ một bãi nước bọt, ra hiệu cho đàn em đánh mạnh tay hơn. “Không cho thằng chó này nếm chút đau khổ, nó không biết chữ "sợ" viết thế nào đâu!”
Đợi đến khi Điêu Xuyên bị lôi xềnh xệch đến trước mặt lão đại, mặt mũi hắn đã bầm dập không còn hình dạng. Bọn đàn ông thô kệch này có kinh nghiệm đầy mình trong việc đánh người, biết ra tay vào chỗ nào sẽ gây đau đớn tột độ mà lại không nguy hiểm đến tính mạng. Đánh chết người rồi, tiền đòi ai bây giờ?
Giữa đại sảnh quán bar ồn ào hỗn loạn, trai gái điên cuồng lắc lư, gào thét. Lão đại, kẻ chủ nợ, nâng ly rượu, liếc nhìn Điêu Xuyên một cách hờ hững, ghét bỏ rồi dời mắt đi, tiếp tục hòa mình vào không khí sôi động.
Điêu Xuyên bị lôi thẳng vào bên trong ghế lô. Gã đàn ông cơ bắp vừa túm hắn buông tay ra, hắn liền ngã vật xuống sàn nhà như đống bùn nhão, run lẩy bẩy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lão đại, người mà bọn đàn em gọi, mặc áo khoác da màu đen, cổ đeo dây chuyền vàng to tướng, vắt chéo chân dựa vào sofa. Ánh mắt hung ác của hắn dừng trên người Điêu Xuyên đang nằm bò dưới đất: “Điêu Xuyên, gan mày cũng lớn đấy nhỉ? Nợ tiền của tao, vậy mà còn dám bỏ trốn. Mày cũng đâu phải ngày đầu tiên biết tao, sao có thể ngây thơ nghĩ rằng tao sẽ bỏ qua món nợ của mày?”
“Tôi, tôi không có… ý định bỏ trốn. Tôi sẽ trả tiền mà.” Điêu Xuyên nói, nhưng ngay cả chính hắn cũng không tin vào lời mình.
Lão đại chẳng thèm để ý đến lời vô nghĩa của hắn, nói thẳng: “Còn thiếu 300 vạn. Tao cho mày hai tuần. Nếu không trả đủ, thì liệu hồn đấy.”
Lời nói này quá rõ ràng. Không trả đủ thì lấy mạng đền.
Điêu Xuyên trợn tròn mắt. Hắn không hề nợ nhiều tiền đến thế. Năm xưa hắn chỉ vay có hơn 30 vạn, sao giờ lại biến thành 300 vạn?
Lão đại cười khẩy: “Mày đừng tưởng tao làm từ thiện nhé. Nợ nhiều năm như vậy rồi, lãi mẹ đẻ lãi con, đã sớm gấp bội lên rồi. Lúc mày tìm tao vay tiền, đáng lẽ phải chuẩn bị tinh thần trước rồi chứ.”
“Nhớ kỹ đấy, mày chỉ có hai tuần thôi.”
Điêu Xuyên quỳ bò đến bên cạnh lão đại, vứt bỏ hết liêm sỉ, van xin đối phương tha cho mình.
Đúng lúc này, người thanh niên trẻ tuổi vẫn ngồi im lặng một bên nãy giờ đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng. Anh ta đứng dậy, đánh giá người đàn ông thảm hại dưới đất, vẻ mặt lộ rõ vẻ thích thú. Dù khuôn mặt bầm tím có hơi biến dạng, nhưng vẫn có thể nhận ra dáng vẻ quen thuộc.
Anh ta nhớ đến cô nàng “thiên kim giả” bị đuổi khỏi nhà họ Trì. Không lẽ trùng hợp vậy chứ?
“Ông có quen Vân Xu không?” Người thanh niên trẻ tuổi ngồi xổm xuống hỏi.
Điêu Xuyên theo bản năng lắc đầu. Hắn không có ấn tượng gì với cái tên này. Người thanh niên có chút thất vọng. Nhưng ngay sau đó, anh ta nhớ ra cô nàng “thiên kim giả” kia hình như đã đổi tên. Anh ta lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp của Trì Tiêu Tiêu cho Điêu Xuyên xem.
“Còn người này thì sao? Ông biết người này không?”
Trông quen mắt quá! Ánh mắt Điêu Xuyên lập tức bị thu hút. Hắn nhìn kỹ lại vài lần, mới chợt nhận ra người phụ nữ trong ảnh chụp quả thực có nhiều nét giống hắn và vợ. “Cô ta là ai?!”
Người thanh niên thấy hắn kích động, cười khoái trá: “Cô này hóa ra là thiên kim tiểu thư danh giá của nhà họ Trì đấy. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Nhưng gần đây bị phát hiện ra không phải là người nhà họ Trì, giờ đã bị đuổi khỏi nhà rồi.”
Điêu Xuyên kinh ngạc, bỗng nhớ đến chuyện vợ hắn từng vô tình lỡ lời. Bà ta nói đứa con bé bỏng kia không phải con của bọn họ. Bị Điêu Xuyên ép hỏi, vợ hắn đã thừa nhận chuyện tráo đổi con, nhưng nhất quyết không chịu nói đứa con ruột của hắn đã bị đổi đến nhà ai. Thời gian trôi qua, hắn đã gần như quên bẵng chuyện này.
Người con gái trong ảnh chụp ăn mặc sang trọng, xinh đẹp rạng ngời, nhìn là biết được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có. Chỉ là gương mặt kia… hắn gần như có thể khẳng định đây chính là đứa con gái bị đánh tráo năm xưa. Mắt Điêu Xuyên sáng lên. Hắn nghĩ mình đã tìm ra cách trả nợ rồi.
Điêu Xuyên chỉ vào ảnh chụp, cố gắng chịu đựng cơn đau trên người, nói với lão đại: “Đây là con gái tôi! Nó có tiền! Nó nhất định có tiền! Tôi sẽ bảo nó giúp tôi trả nợ. Con bé chắc chắn có thể trả được.”
Người thanh niên giải thích cặn kẽ sự kiện “thiên kim giả mạo” cho lão đại nghe.
Lão đại nửa tin nửa ngờ, nhìn Điêu Xuyên dò xét: “Con gái ông thật sự sẽ giúp ông trả tiền sao? Nó đã gặp ông bao giờ chưa?”
“Dù chưa gặp bao giờ, tôi cũng là cha ruột của nó. Con bé không thể bỏ mặc tôi được!” Điêu Xuyên nói chắc như đinh đóng cột. Hắn quyết không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Đây là cách duy nhất để trả nợ.
Người thanh niên ở bên cạnh cũng hùa theo: “Cô Trì kia tuy rằng đã rời khỏi nhà họ Trì, nhưng dù sao cũng đã sống ở gia đình giàu có suốt 25 năm. Nhà họ Trì chắc chắn sẽ không để cô ta tay trắng rời đi đâu.”
Mắt Điêu Xuyên càng sáng rực lên.
Người thanh niên cười cười, không ngờ đến gặp bạn mà lại có thể gặp được chuyện thú vị như vậy. Lại có chuyện hay để xem rồi đây.
Người phụ nữ bị Điêu Xuyên bỏ rơi ở nhà biết chồng mình đã bỏ mặc bà ta mà chạy trốn, nhưng trong lòng sớm đã chẳng còn cảm xúc gì. Động lực duy nhất để bà ta tiếp tục sống sót chính là sự tồn tại của đứa con gái ruột. Đứa con bé bỏng đó chắc chắn đang sống hạnh phúc ở nhà họ Trì.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, bà ta lại cắn răng tiếp tục sống, chờ mong một ngày nào đó có thể lén nhìn con gái một lần.
Tiếng đập cửa vang lên. Người phụ nữ kéo thân thể mệt mỏi ra mở cửa. Ngoài cửa đứng mấy người, trong đó có hai người là nhân viên khu phố, còn ba người kia bà ta không quen biết.
Nhân viên khu phố bước lên một bước, nói: “Cô La Ngọc Thu, xin cô phối hợp với công tác của chúng tôi.”
Quá trình tiếp theo diễn ra như trong mơ. Bà ta bị hỏi han một vài câu hỏi. Người đàn ông cầm đầu thái độ hòa nhã, một người khác cầm bút không ngừng ghi chép, người còn lại thì im lặng ngồi một bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người bà ta.
Hỏi xong, ba người lạ mặt liếc nhìn nhau, dường như đã xác nhận được điều gì đó. Sau đó, La Ngọc Thu bị đưa lên xe, đến một nơi mà bà ta không bao giờ ngờ tới.
Nhân viên công tác ngồi bên cạnh bà ta suốt đường đi. La Ngọc Thu không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng họ chuẩn bị đưa bà ta đến bệnh viện để xem vết thương trên người. Đến khi hoàn hồn lại, bà ta đã ở trong một căn phòng màu trắng toát.
Bốn chiếc giường đơn giống hệt nhau được kê song song, cách nhau một khoảng. Căn phòng không lớn, có một cánh cửa và một cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ còn có song sắt bảo vệ, trông kiên cố hơn cửa sổ của những gia đình bình thường.
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn dòng chữ in trên chăn đệm: “Bệnh viện Tâm thần số 4 thành phố C”.
Bà ta kinh hãi muốn bỏ chạy, một đám người mặc áo blouse trắng bước vào, đi sau cùng là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài ôn hòa, lịch lãm. Thái độ của mọi người xung quanh cho thấy người đàn ông này là người có vị trí cao nhất ở đây.
Y tá trưởng nhận được ám hiệu, mở tập hồ sơ ra, nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác trên giường, nói: “La Ngọc Thu, đúng không?”
La Ngọc Thu vẫn còn đang hoảng loạn, mọi thứ trước mắt đều vượt quá khả năng lý giải của bà ta. Nghe thấy tên mình được gọi, bà ta theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Thưa bà La Ngọc Thu, bà đã được xác nhận mắc chứng rối loạn cuồng nộ nặng và rối loạn nhân cách ranh giới. Cần phải ở lại bệnh viện để điều trị. Hy vọng bà có thể tích cực phối hợp, để sớm ngày hồi phục.” Giọng nói của y tá trưởng lạnh băng.
Cái gì cơ? Chứng rối loạn cuồng nộ? Bọn họ đang nói nhảm nhí gì vậy?
La Ngọc Thu hoảng hốt lao về phía mọi người: “Mấy người chắc chắn là nhầm lẫn rồi! Tôi không bệnh! Tôi khỏe mạnh lắm! Thả tôi về nhà ngay!”
Bà ta vừa đi được nửa đường đã bị hai hộ sĩ cao lớn chặn lại.
“Kết quả chẩn đoán của bác sĩ sẽ không sai đâu. Xin bà hãy chấp nhận điều trị,” Giọng nói lạnh lùng của y tá trưởng lại vang lên.
La Ngọc Thu căn bản không thể chống lại sức lực của hai hộ sĩ. Bà ta bị áp giải trở lại giường, mạnh mẽ trói chặt bằng dây đai. Trong miệng bà ta không ngừng kêu la rằng họ đã nhầm lẫn, nhưng những người xung quanh đều làm ngơ, không ai nghe thấy.
Nhất định là có chỗ nào đó sai sót!
Bỗng nhiên, La Ngọc Thu nhớ đến chồng mình. Như thể tìm được đáp án chính xác, bà ta vội vàng nói: “Người mắc chứng rối loạn cuồng nộ không phải tôi! Là chồng tôi! Hắn ta ngày nào cũng bạo hành tôi! Tôi chỉ là nạn nhân thôi! Mấy người nên bắt hắn ta nhốt vào đây mới đúng! Thả tôi ra! Để tôi về nhà!”
La Ngọc Thu, mẹ ruột Trì Tiêu Tiêu, vẫn ảo tưởng rằng lời nói của mình sẽ có tác dụng, thậm chí có thể khiến ác ma Quý Thừa Tu buông tha cho bà ta. Bà ta cố gắng tỏ ra đau khổ, mong gợi lòng trắc ẩn. Khuôn mặt bà ta, vốn có nhiều nét tương đồng với Trì Tiêu Tiêu, cũng có phần xinh đẹp, khiến người đối diện dễ bị vẻ bề ngoài đánh lừa nếu không biết rõ quá khứ của bà ta.
Tuy nhiên, y tá trưởng lạnh lùng vạch trần bộ mặt thật của La Ngọc Thu, nhắc lại hành vi bạo hành trẻ em và ngược đãi động vật tàn bạo của bà ta. Kết quả giám định của ba bác sĩ tâm thần đều khẳng định tình trạng bệnh của La Ngọc Thu là nghiêm trọng. Nhân viên khu phố đi cùng cũng lộ rõ vẻ kinh hãi, không ngờ người phụ nữ đáng thương mà ông từng thương cảm lại là thủ phạm gây ra những cái chết thương tâm của các động vật lang thang trong khu dân cư.
La Ngọc Thu tuyệt vọng, nhận ra mình đã bị vạch trần hoàn toàn. Bà ta hoảng loạn, vùng vẫy dữ dội, không muốn bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, nhưng vô ích. Quý Thừa Tu sau khi cho các bác sĩ và y tá ra ngoài, quay lại đối diện với La Ngọc Thu. Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn xuống người phụ nữ ích kỷ, độc ác đã gây ra biết bao đau khổ cho Vân Xu.
Quý Thừa Tu bất ngờ hỏi: “Bà còn nhớ chuyện tráo đổi con 25 năm trước không?” Câu hỏi như nút "pause" khiến La Ngọc Thu ngừng giãy giụa, người run rẩy. Quý Thừa Tu tiếp tục vạch trần sự thật, nói rằng mọi chuyện đã bị nhà họ Trì phát hiện, Trì Châu đã đưa Vân Xu trở về và yêu thương, chiều chuộng cô hết mực.
La Ngọc Thu vẫn cố chấp không tin, cho rằng con gái mình không thể bị bỏ rơi. Quý Thừa Tu mỉa mai: “Xuất thân của chúng tôi khác biệt, việc tìm người đương nhiên dễ dàng hơn bà. Cũng giống như việc bà cố gắng che đậy chân tướng, dù là tráo đổi con hay ngược đãi động vật, tất cả đều sẽ bị chúng tôi kiểm soát.” Anh khẳng định giả vĩnh viễn không bao giờ thành thật được.
Lúc này, La Ngọc Thu mới cuống cuồng hỏi về con gái ruột: “Vậy con gái tôi… con bé thế nào rồi?”
Quý Thừa Tu nhếch mép cười, giọng nói ngọt ngào như rót mật nhưng lại chứa đựng lưỡi dao sắc bén: “Trì Tiêu Tiêu ấy à? Cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Trì rồi. Bây giờ chắc đang lang thang đầu đường xó chợ nào đó, có khi còn chẳng có gì ăn ấy chứ. Dù sao thì nhà họ Trì cũng đã thu lại tất cả những gì thuộc về họ, cô ta cứ thế mà ra đi thôi.”
La Ngọc Thu không tin nhà họ Trì sẽ tuyệt tình với Trì Tiêu Tiêu như vậy. Nhưng Quý Thừa Tu đã dựng lên một lời nói dối hoàn hảo, đánh trúng vào điểm yếu của bà ta: tình mẫu tử. Anh muốn biến tình yêu thương con gái của La Ngọc Thu thành con dao sắc bén nhất đâm vào tim bà ta, khiến bà ta sống trong day dứt, bất an đến hết đời.
Quý Thừa Tu tiếp tục gieo rắc nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vào lòng La Ngọc Thu, vẽ ra một tương lai nghiệt ngã cho Trì Tiêu Tiêu, khiến bà ta hoàn toàn suy sụp và tin vào những lời dối trá của anh. La Ngọc Thu gào thét, van xin nhà họ Trì hãy tha cho con gái mình, sẵn sàng gánh chịu mọi tội lỗi thay con.
Quý Thừa Tu rũ bỏ vẻ ngoài ôn hòa, lạnh lùng đáp trả: “Trì Tiêu Tiêu vô tội, vậy Vân Xu thì sao? Vân Xu không vô tội chắc?”
La Ngọc Thu gào khóc trong tuyệt vọng, vùng vẫy bất lực trên giường bệnh. Quý Thừa Tu quyết định kết thúc màn kịch, thông báo sẽ chi trả toàn bộ chi phí điều trị tâm thần cho bà ta và “thỉnh thoảng” cho bà ta biết tin tức về Trì Tiêu Tiêu - những tin tức thật giả lẫn lộn.
Trước khi rời đi, Quý Thừa Tu để lại một nụ cười bí ẩn trên môi. La Ngọc Thu không nhận ra người đàn ông vừa hủy hoại cuộc đời mình là ai, nhưng bà ta biết chắc chắn anh ta là người của nhà họ Trì. Bà ta quyết tâm không để Trì Tiêu Tiêu sống dưới sự kiểm soát của nhà họ Trì.
Tuyệt vọng và căm phẫn, La Ngọc Thu cố gắng trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng vô ích. Ngay trong đêm đầu tiên ở bệnh viện, bà ta đã phải đối diện với nỗi kinh hoàng khi bị một bệnh nhân tâm thần khác tấn công và bạo hành. Nửa đời còn lại của La Ngọc Thu sẽ chìm trong địa ngục trần gian, không có lối thoát.
Quý Thừa Tu rời khỏi bệnh viện tâm thần không lâu thì nhận được tin Điêu Xuyên đã quyết định đến thành phố A tìm Trì Tiêu Tiêu. Anh hơi ngạc nhiên nhưng không ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy thú vị với diễn biến bất ngờ này. Anh quyết định để mọi chuyện tự nhiên phát triển, thay vì can thiệp trực tiếp. Thay vào đó, anh bắt đầu nghĩ xem nên mua gì ngon, lạ mang về cho Vân Xu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận