[Thông tin Nhiệm Vụ:]
Mã số nhiệm vụ: c-57562687
Mã số hệ thống: t0000047
Thế giới nhiệm vụ: 《 Hành trình sinh tồn ở tận thế 》
Mục tiêu nhiệm vụ:
1.Sống sót (Đã hoàn thành? Chưa xác định)
2.Cứu Trần Nghiên (Đã hoàn thành? Chưa xác định)
3.Cấp độ hoàn thành: Chưa xác định
Đánh giá: Chưa xác định.
Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, xua tan màn đêm lạnh lẽo, cuộc sống của cư dân Đông Thành vẫn bình lặng và yên ả như mọi ngày.
Sáng sớm đầu xuân, gió nhẹ mang theo hơi thở se lạnh. Khu dân cư tĩnh lặng dần trở nên nhộn nhịp, mấy ông bà già chậm rãi tản bộ trên con đường nhỏ, tay cầm chiếc loa nhỏ phát ra những khúc hát du dương.
Các cô các bác tay xách giỏ thức ăn vội vã đi chợ, lo sợ những nguyên liệu tươi ngon sẽ bị người khác chọn mất.
Đây là khu phố cổ ở nội thành Đông Thành, mỗi tòa nhà dân cư đều có sáu tầng, tầng trệt là các cửa hàng.
Ông chủ cửa hàng tạp hóa đẩy cửa cuốn lên, vừa quay đầu lại đã thấy người quen.
“Tiểu Trần, hôm nay vẫn dậy sớm thế nha.” Ông chủ cười nói: "Bất kể mưa to gió lớn, ngày nào cũng chạy bộ không nghỉ, nghị lực của cô chắc chắn hơn người đấy.”
Trần Nghiên dừng bước chạy chậm, dùng chiếc khăn lông quàng trên cổ lau mồ hôi trán: "Ông nói quá lời rồi, thành thói quen thôi mà.”
Ông chủ ha hả cười nói: “Cô đừng khiêm tốn, nói thành thói quen thì dễ, nhưng quá trình hình thành thói quen đã cản trở phần lớn mọi người rồi.” Ông nhìn thoáng qua bữa sáng trong tay Trần Nghiên: "Mua cho Tiểu Vân hả?”
Vẻ mặt Trần Nghiên dịu dàng hẳn đi: "Vâng, cô ấy vẫn luôn muốn ăn sủi cảo ở phố Tam, hôm nay tiện đường tôi mua.”
Trò chuyện vài câu với ông chủ, Trần Nghiên xách bữa sáng trở về căn nhà thuê. Cô thuê một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, bữa sáng này cũng là cho người bạn cùng phòng.
Căn nhà tuy hơi cũ, nhưng hàng xóm xung quanh đều tốt bụng, rất quan tâm đến hai cô gái.
Trần Nghiên đặt bữa sáng lên bàn, vào phòng tắm tắm vội, lúc ra ngoài nhìn thoáng qua thời gian, vừa kịp, cô mới đi gõ cửa phòng bạn cùng phòng.
Rất nhanh, từ bên trong phòng vọng ra tiếng động.
Cánh cửa mở ra.
Một người con gái mặc áo ngủ xuất hiện trước mặt, tóc đen, môi đỏ, làn da trắng như tuyết ửng hồng sau giấc ngủ, đẹp như một bức tranh.
Vân Xu dụi dụi mắt, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Nghiên Nghiên, cậu về rồi à.”
Vẻ đẹp tuyệt trần này dù nhìn bao nhiêu lần, Trần Nghiên vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Một lúc sau, Trần Nghiên khẽ “Ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Tôi mua bữa sáng rồi, là món cậu thích nhất đấy. Cậu rửa mặt xong rồi ra ăn nhé.”
Ánh mắt Vân Xu sáng lên, giọng nói càng thêm ngọt ngào: "Tôi biết Nghiên Nghiên tốt nhất mà!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Nghiên từ từ dịu xuống.
Việc trở thành bạn cùng phòng với Vân Xu là một sự tình cờ, nhưng cô vô cùng hài lòng với sự tình cờ này, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì đã chọn nơi này.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Vân Xu, bản thân đã ngây người rất lâu, cứ ngỡ mình đang mơ, suýt nữa thì tự tát vào mặt.
Sau khi xác nhận bạn cùng phòng của mình là một đại mỹ nhân tuyệt thế, Trần Nghiên liền nảy sinh ý muốn mãnh liệt chăm sóc và bảo vệ Vân Xu.
Trong mắt Trần Nghiên, Vân Xu ngây thơ, xinh đẹp, quá dễ bị người khác lừa gạt. Với nhan sắc như vậy, nếu bị kẻ xấu phát hiện, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Sau khi sống cùng Vân Xu, Trần Nghiên cố gắng giúp đối phương nâng cao ý thức về nguy hiểm, cô giống như một người chị gái, chăm sóc Vân Xu trong mọi mặt của cuộc sống.
Hai người cứ như vậy sống ở khu phố cổ Đông Thành, hòa thuận như chị em ruột.
Trần Nghiên ban ngày phải đi làm, sau khi dặn dò Vân Xu vài câu, cô xách giỏ ra cửa.
Vân Xu rửa mặt xong, mang bữa sáng ra bàn trà, bật TV, vừa xem tin tức vừa ăn.
Ngoài cửa sổ ánh nắng vừa đẹp, Vân Xu đang chuyển kênh, đột nhiên trên mặt kính cửa sổ vang lên một tiếng va chạm mạnh.
Vân Xu giật mình, cô đang ở tầng 4.
Nhìn về phía cửa sổ, một con chim đang dán vào tấm kính rồi từ từ trượt xuống, máu tươi đỏ thẫm dính trên mặt kính, để lại những vệt đáng sợ.
Kỳ lạ thật.
Sao lại có chim đâm vào cửa sổ, còn đâm đến mức như vậy.
Vân Xu mở cửa sổ, con chim chết đã rơi xuống tầng một, bị công nhân vệ sinh quét vào thùng rác. Cô cẩn thận nhìn xuống dưới, rồi lại nhìn lên vết máu trên kính, nghĩ mãi không ra nguyên nhân.
Cuối cùng cô chỉ có thể bỏ cuộc, trực tiếp lấy giẻ lau sạch vết máu.
Chiếc giẻ lau trắng bị nhuộm đỏ được nhúng vào chậu nước, vòi nước mở ra, dòng nước trong chảy xuống.
Vân Xu giặt sạch giẻ lau, phơi lên cửa sổ, nhìn dòng nước đỏ chảy xuống cống, rồi quay trở lại ghế sofa.
Trên TV đang phát bản tin thời sự.
Nữ MC cầm kịch bản trên tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “...Trong những ngày gần đây, số lượng bệnh nhân ở nhiều khu vực trên cả nước không ngừng gia tăng, nhiều bệnh viện lớn ở các thành phố lớn đều quá tải, nguồn lực y tế trở nên căng thẳng... Các chuyên gia đang nỗ lực nghiên cứu căn bệnh này, tìm kiếm nguyên nhân, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi.”
“...Những người mắc bệnh này có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, có thể gây thương tích cho người khác bất cứ lúc nào, mọi người cần chú ý giữ khoảng cách với họ. Căn bệnh này có khả năng lây lan rất mạnh...”
Người dẫn chương trình giới thiệu một loạt thông tin liên quan đến căn bệnh này, sau đó màn hình chuyển sang một đoạn video.
Đó là cảnh quay trong bệnh viện, bệnh nhân sắc mặt dữ tợn, trên người bị trói bằng dây đai trắng, bị mấy y tá bên cạnh khống chế, hắn không ngừng vặn vẹo, muốn vùng vẫy thoát ra.
Vẻ mặt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Động tác ăn sáng của Vân Xu khựng lại, vẻ mặt người này quá đáng sợ.
Màn hình lại chuyển, người dẫn chương trình bắt đầu đọc các tin tức khác.
Nhưng Vân Xu vẫn nghĩ về đoạn video vừa rồi, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy vô cùng bất an.
Cô quay đầu nhìn tấm kính, dường như vẫn còn thấy vết máu dính trên đó.
Buổi trưa.
Trần Nghiên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một Vân Xu khác lạ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm bút viết vẽ trên giấy.
“Sao vậy?”
Vân Xu quay đầu lại: "Tôi hơi lo lắng về tin tức buổi sáng.”
Trần Nghiên khẽ suy tư, nói: “Là về tin tức cúm kia hả?”
“Cúm?” Vân Xu hỏi.
Trần Nghiên nói: “À, đó là suy đoán của một số người trong ngành, một loại bệnh có khả năng lây lan cực kỳ mạnh. Họ đều đoán là một loại cúm mới, nhưng căn bệnh này đặc biệt kỳ quái, người bệnh sẽ tùy ý làm tổn thương người khác.”
Nhìn từ góc độ này, nó không giống cúm, mà giống bệnh tâm thần hơn, nhưng bệnh tâm thần lại không lây lan như virus.
Vân Xu nói: “Tôi đã mất hai tiếng để thu thập các tài liệu gần đây. Nghiên Nghiên, căn bệnh kỳ lạ này dường như càng ngày càng lan rộng. Chỉ nhìn vào số liệu mới công bố gần đây thôi, nó gần như tăng trưởng theo cấp số nhân.”
Trần Nghiên đi đến bên cạnh Vân Xu, nhìn những con số đáng kinh ngạc được ghi trên giấy, nhíu mày nói: “Đúng là rất bất thường.”
Vân Xu lo lắng sốt ruột, sau khi sắp xếp xong số liệu mới nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Trần Nghiên an ủi: “Yên tâm đi, chúng ta đâu phải chuyên gia trong lĩnh vực này, lo lắng cũng vô ích. Cứ giao cho cấp trên giải quyết thôi. Việc chúng ta cần làm là kiểm soát tốt hành vi của mình, đừng đi lung tung, đừng gây thêm gánh nặng cho người khác.”
Vân Xu gật đầu.
Họ chỉ là những người bình thường, nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ hy vọng phương pháp điều trị có thể sớm được đưa ra.
Nhưng nghĩ là vậy, ngày hôm sau, Trần Nghiên nhận được điện thoại của bố mẹ.
Mẹ Trần Nghiên nức nở trong điện thoại, nói bố cô cũng có những biểu hiện giống như những bệnh nhân trên TV, tính công kích rất mạnh, còn cắn bị thương không ít người, bây giờ chỉ có thể trói ông vào ghế.
Trần Nghiên căng thẳng trong lòng, lập tức nói: “Mẹ, mẹ trông chừng bố cẩn thận, con đặt vé về ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Nghiên nhìn về phía Vân Xu, đối phương cũng đang nhìn cô, trong mắt đầy lo lắng: "Bác trai bác gái không sao chứ?”
Trần Nghiên cố gắng nở một nụ cười: "Sẽ không sao đâu.”
Nói thì nói vậy, nhưng lòng cô không thể kìm nén mà chùng xuống. Tính đến thời điểm hiện tại, tình hình bệnh nhân không mấy lạc quan.
Trần Nghiên lập tức xin nghỉ phép ở công ty, đặt vé xe buýt. Cô vốn muốn đưa Vân Xu cùng về quê, nhưng Vân Xu bị say xe buýt rất nặng.
Đến nhà cô lại chỉ có xe buýt là phương tiện giao thông duy nhất, Vân Xu chỉ có thể ở lại.
Trên TV vẫn đang phát các tin tức liên quan, Trần Nghiên suy nghĩ một lúc rồi quyết định đưa Vân Xu đi siêu thị mua sắm.
Vân Xu nhìn từng gói đồ được ném vào giỏ, nghi hoặc hỏi: “Mua nhiều vậy sao?”
Trần Nghiên cầm lấy một hộp cơm ăn liền, nhìn kỹ hạn sử dụng: "Để phòng bất trắc, mua nhiều một chút cũng không sao, hơn nữa cậu xem mọi người cũng đang mua đấy.”
Vân Xu nhìn quanh, có lẽ do ảnh hưởng của tin tức, không ít người đang tích trữ đồ đạc, đồ trong xe đẩy của họ nhiều như một ngọn núi nhỏ.
Cuối cùng hai người cũng trở về nhà.
Trước khi đi, Trần Nghiên dặn dò: “Khi tôi không ở đây, cậu nhất định phải hạn chế ra ngoài, đừng tiếp xúc nhiều với người khác, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay nhé.”
Vân Xu gật đầu: "Ừ, tôi đợi cậu về.”
Vẻ mặt Trần Nghiên dịu dàng, cô ôm Vân Xu một cái, rồi kéo vali vội vã xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=181]
Vân Xu ghé vào cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Trần Nghiên khuất dần, rồi mới ngồi trở lại ghế sofa.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Trên TV vẫn tiếp tục phát các tin tức liên quan, Vân Xu chuyển mấy kênh, đều là những tin tức giống hệt nhau, hơn nữa không biết có phải ảo giác không, vẻ mặt người dẫn chương trình dường như càng thêm nghiêm trọng.
Trong lòng cô khó chịu, tắt TV, mở điện thoại, muốn xem trên mạng có tin tức mới không.
Chuyện lớn như vậy xảy ra, trên mạng thảo luận không ngừng.
“Cửa siêu thị bị cướp sạch rồi, sáng sớm chạy tới chỉ mua được mấy hộp bánh quy...”
“Khu nhà tôi cũng vậy, hễ là đồ ăn đều bị tranh mua hết.”
“Hôm nay số lượng bệnh nhân lại tăng lên không ít, đến phòng khám nhỏ cũng không còn chỗ.”
“Vẫn luôn theo dõi chuyện này, bây giờ trong lòng hoảng loạn không yên. Trên TV đưa tin toàn là tình hình tốt đẹp, nhà tôi trên lầu có người phát bệnh, suýt chút nữa cắn chết người nhà, máu chảy lênh láng.”
“Tình hình thực sự không ổn, vô cùng không ổn.”
“A a a a, chẳng lẽ giống như tiểu thuyết, tận thế đến rồi sao! Còn là loại tệ nhất có zombie ấy.”
“Nói linh tinh gì đấy! Đó chỉ là tiểu thuyết và phim ảnh thôi!”
“Tôi thật sự sợ chết, tôi không muốn trở thành đồ ăn!!”
Những bình luận như vậy trên mạng nhiều vô kể, còn phía trên, ngoài việc đóng cửa một số bình luận quá khích, dường như đang áp dụng thái độ im lặng chấp nhận.
Ánh mắt Vân Xu dừng lại ở chữ “tận thế”, tim cô bỗng thắt lại, đập mạnh và nặng nề hơn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, nhưng cô lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, sắc trời dường như cũng trở nên ảm đạm.
Trên mạng không ít người đang oán than vì không mua được đồ, có lẽ hôm nay đi siêu thị là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Xe buýt buổi sáng khởi hành, Vân Xu đợi đến rạng sáng, xác nhận Trần Nghiên đã về đến nhà, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Hy vọng bác trai bác gái có thể sớm ngày khỏe lại, Nghiên Nghiên cũng có thể sớm trở về, cô âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Ngày đầu tiên Trần Nghiên rời đi, cuộc sống của Vân Xu không có gì thay đổi. Cô ngủ đến khi tự tỉnh, dậy ăn cơm, theo dõi tin tức, tìm việc gì đó để giết thời gian.
Cô có đủ tiền tiết kiệm để sống thoải mái hết nửa đời còn lại.
Ngày thứ hai Trần Nghiên rời đi, chính phủ thông báo cho người dân bằng nhiều cách khác nhau rằng không nên ra ngoài, cố gắng ở trong nhà, tích trữ càng nhiều đồ ăn càng tốt.
Tiếng bước chân từ trên xuống dưới vọng khắp hành lang, mọi người đều đang tích trữ đồ dùng.
Vân Xu mở phòng chứa đồ, kiểm kê vật tư bên trong, lòng cô bình tĩnh trở lại.
Cho dù thực sự có chuyện xảy ra, những thứ này chắc cũng đủ để cô cầm cự cho đến khi có cứu viện.
Người qua lại trên đường phố không còn dừng chân trò chuyện như trước nữa, bây giờ mọi người chỉ gật đầu chào nhau rồi vội vã về nhà.
Bước chân của mỗi người đều nặng trĩu, con phố náo nhiệt trở nên tiêu điều.
Ngày thứ ba Trần Nghiên rời đi, chuyện đã xảy ra.
Giấc ngủ của Vân Xu vốn rất nông, vì vậy cô đã đặc biệt lắp vật liệu cách âm dày đặc trong phòng, mọi tiếng động đều bị ngăn cách ở bên ngoài.
Đến khi buổi sáng tỉnh dậy, thế giới đã thay đổi.
Vân Xu mở mắt, cầm lấy điện thoại, đang định xem giờ thì đột nhiên phát hiện góc trên bên phải không có tín hiệu.
Cơn buồn ngủ trong khoảnh khắc tan biến.
Cô lập tức ngồi thẳng dậy, thử gọi điện thoại, nhưng tất cả các cuộc gọi đều không thực hiện được. Mở phần mềm trò chuyện, cô phát hiện tin nhắn không gửi đi được.
Một dự cảm chẳng lành nảy lên trong lòng.
Vân Xu xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng khách, bật TV, trên màn hình chỉ là một màu trắng xóa.
Không phải điện thoại có vấn đề, mà là mạng và tín hiệu đều biến mất.
Vân Xu cứng đờ người, chậm rãi nhìn về phía cửa sổ. Trong phòng khách, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài, cùng với tiếng thét chói tai và khói đen bốc lên trong không trung.
Cô bước về phía cửa sổ, mỗi bước đi đều nặng nề, nhưng cuối cùng mọi thứ bên ngoài cũng lọt vào mắt cô.
Bầu trời xám xịt, đường phố tan hoang, ô tô bốc khói, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi, cửa hàng bị phá toang, và... những xác chết nằm rải rác trên mặt đất.
Thậm chí có rất nhiều xác chết bị tàn khuyết, thiếu tay thiếu chân, bụng bị mổ toạc, ruột gan phơi bày.
Chất lỏng màu đen đỏ lẫn lộn dính trên mặt đất, đập vào mắt khiến cô đau nhói.
Và tất cả mọi thứ đều là do những kẻ lang thang trên phố, có lẽ không nên gọi họ là “người”, chúng là quái vật.
Quần áo chúng dính đầy vết máu đỏ tươi, lưng còng rạp, chúng lảo đảo bước đi trên đường, có kẻ đang cúi xuống xác chết bên đường, cái đầu đen ngòm vùi vào bụng bị xé toạc, còn bàn tay bị gặm nhấm dường như vẫn còn co giật.
Đột nhiên, con quái vật ngẩng đầu lên, hơn nửa khuôn mặt đầy máu, nó đang cắn xé ruột, miệng khẽ nhúc nhích như đang nhai nuốt.
Dù cách một khoảng cách, Vân Xu vẫn có thể tưởng tượng ra tiếng nhai nuốt rợn người đó.
Soạt soạt.
Vân Xu che miệng, lùi lại hai bước, sau đó nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh, quỳ bên cạnh bồn cầu nôn khan.
Cảnh tượng đó gây ra cú sốc quá lớn cho cô.
Rất lâu sau, Vân Xu ngẩng đầu lên, người con gái trong gương có khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ. Chỉ một giấc ngủ thôi, cả thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Phải tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng trên đường phố không còn một bóng người, chỉ có quái vật và xác chết.
Vân Xu lại mở phần mềm trò chuyện, mỗi ngày cô đều trò chuyện với Trần Nghiên một lúc, và lúc 1 giờ sáng, Trần Nghiên đã gửi cho cô một tin nhắn thoại rất dài.
“Xu Xu, có chuyện rồi! Bên này tôi, cậu…” Trần Nghiên hít một hơi thật sâu: "Xu Xu nghe tôi nói! Thời tiết thế giới này thay đổi rồi. Sau khi cậu nghe thấy tin nhắn này, lập tức đi kiểm tra nguồn nước và điện trong nhà. Nếu còn nước, hãy lấy tất cả các loại chậu và thùng ra hứng đầy nước, sạc đầy pin điện thoại.”
Vân Xu có thể nghe ra Trần Nghiên đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự hoảng loạn trong giọng nói không thể che giấu.
“Tôi sẽ tìm cách liên lạc với cậu. Trong thời gian này nhất định phải nhớ kỹ, không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, nhất định phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, sau đó chuẩn bị sẵn sàng…”
Lời nói đột nhiên im bặt, như thể bị cắt ngang một cách thô bạo.
Vân Xu mím môi, tay cô vô thức siết chặt.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đè nén nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, suy nghĩ về những lời Trần Nghiên nói. Trần Nghiên hẳn là muốn nhắc nhở cô, chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào.
Vân Xu làm theo lời Trần Nghiên, cố gắng chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể, sau đó bắt đầu tìm kiếm thông tin, đáng tiếc là xung quanh hầu như không có người sống.
Chỉ cần nghĩ một chút là hiểu, khu dân cư này chủ yếu là người già sinh sống, khi gặp phải tình huống đột ngột như vậy, người già căn bản không có cách nào phản kháng, kết cục có thể đoán trước được.
Hơn nữa, vì là khu phố cũ, mật độ dân cư rất cao, đồng nghĩa với việc khu vực này có rất nhiều quái vật, mức độ nguy hiểm cực kỳ cao.
Sau khi nhìn thấy một số người bị cắn ngã xuống chết, nhưng vài tiếng sau lại đứng dậy biến thành quái vật, Vân Xu biết mọi chuyện đã xong.
Trừ khi cô có thể vượt qua đám zombie dưới lầu để rời đi, nếu không chỉ có thể bị vây chết ở đây.
Nhưng thực tế Vân Xu là một người yếu đuối, không gánh nổi, không vác nổi ai, ngày thường cũng ít khi tập luyện. Đối với cô mà nói, một mình ra khỏi khu vực này khó hơn lên trời.
Vân Xu chỉ có thể ở lại trong phòng, lắng nghe tiếng bước chân lảo đảo thỉnh thoảng vang lên ngoài cửa, cùng với tiếng gầm rú của quái vật. Sắc mặt cô ngày càng tệ đi.
Đôi khi cô nghi ngờ liệu khu dân cư này có phải chỉ còn lại một mình cô hay không. Quan sát lâu như vậy, cô vẫn chưa thấy bất kỳ người sống nào khác.
Những người còn sống rất có thể đã bỏ chạy trong đêm, những người còn lại chắc cũng chết gần hết rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, dù đồ ăn còn có thể cầm cự được, tinh thần cô cũng không chịu nổi.
Quê của Trần Nghiên ở một vùng núi rất xa, bây giờ bên ngoài đã thành ra như vậy, giao thông chắc chắn cũng tê liệt. Dù Trần Nghiên nói sẽ tìm cách quay về tìm cô, nhưng khả năng đó không lớn.
Không phải nói đối phương bỏ rơi cô, mà là tình hình không cho phép.
Vân Xu lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, quấn chăn quanh người, thu mình thành một cục bông nhỏ.
Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục nghĩ cách. Không thể ngồi đây chờ chết, nhất định phải tìm cách ra ngoài.
Vân Xu lục tung căn nhà, cuối cùng tìm thấy một cuốn sổ cũ, bên trong là bản đồ khu dân cư, còn đánh dấu rất nhiều con đường nhỏ bị bỏ hoang.
Đi theo những con đường nhỏ đó có thể ra ngoài.
Trong mắt Vân Xu bừng lên hy vọng.
Nhận thấy bên ngoài hành lang toàn là zombie, cô quyết định bỏ qua cầu thang, tìm con đường khác.
Sau khi quan sát một thời gian, cô phát hiện bên ban công có tương đối ít quái vật, có lẽ vì bên đó là bãi cỏ hoang, trước đây rất ít người qua lại, không có người, quái vật tự nhiên cũng ít.
Mà muốn xuống từ tầng 4, chỉ có thể dùng dây thừng, bên ngoài ban công này không có chỗ bám.
Trong nhà không có dây thừng, Vân Xu chỉ có thể cầm lấy kéo, xé ga giường thành từng dải, cuối cùng buộc lại thành một sợi dây thừng thật dài.
Ngay lúc Vân Xu chuẩn bị rời khỏi khu dân cư, một đội ngũ đang tiến về phía này.
Trong chiếc xe jeep, bốn người đang trò chuyện.
Một nam một nữ ngồi ở ghế sau, nam có vẻ ngoài anh tuấn, nữ dịu dàng xinh đẹp.
Người ngồi phía trước quay đầu lại nói: “Chị Phòng, sắp đến đích rồi. Bạn chị thật sự vẫn còn ở đó sao? Em nghe nói khu phố cổ Đông Thành bị tàn phá rất nặng, ai chạy được thì đã chạy hết rồi, không chạy thì cũng chết gần hết.”
Lần này họ đi làm nhiệm vụ có thể sẽ công cốc, nói không chừng còn bị thương.
Dù tận thế đã giáng lâm được một thời gian, nhưng vẫn có rất nhiều người không thích ứng được với lũ zombie đó. Chúng không có lý trí, chỉ là những con quái vật ăn thịt người theo bản năng.
Bây giờ ngay cả tình hình chính phủ mà người dân đặt hy vọng cũng không mấy lạc quan. Những con quái vật này không chỉ biến đổi từ những người bệnh, mà rất nhiều người bình thường cũng đã hoàn toàn biến thành bộ dạng quỷ quái đó vào rạng sáng ngày hôm đó.
Việc chậm trễ không có người đến cứu viện cho thấy tình hình tồi tệ vượt xa những dự đoán ban đầu.
Phòng Mạn Kha trịnh trọng nói: “Cô ấy chắc chắn vẫn còn ở đó, tôi nhất định phải tìm được cô ấy. Cô ấy vô cùng quan trọng đối với tôi.”
Thấy cô nói vậy, người ngồi phía trước cũng không nói thêm gì.
Phòng Mạn Kha tuy là con gái, nhưng lại có uy tín rất lớn trong đội ngũ này, hơn nữa còn sở hữu dị năng.
Không chỉ vậy, vào thời điểm tận thế mới bắt đầu, phần lớn mọi người đều kinh hoàng bối rối, nhưng Phòng Mạn Kha chỉ mất một ngày đã thích ứng được với sự thay đổi khủng khiếp này, trở thành người được mọi người tin tưởng và kính trọng.
Cho nên dù sau này họ liên tiếp thức tỉnh dị năng, vẫn theo bản năng nghe theo Phòng Mạn Kha.
Phòng Mạn Kha khẽ cười, thu hồi ánh mắt.
Người kia quả thật vô cùng quan trọng đối với cô, nhưng đối phương không phải bạn cô, mà là nữ chính của thế giới này.
Không sai, Phòng Mạn Kha là người xuyên không, cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tận thế.
Tên là 《 Hành trình sinh tồn ở tận thế 》.
Nữ chính tên là Trần Nghiên, trước tận thế là một nhân viên văn phòng bình thường, sau tận thế thức tỉnh dị năng, lại vô tình kích hoạt chiếc ngọc bội không gian mà bạn bè để lại, sống sót trong tận thế mấy năm, trải qua vô số gian truân, trưởng thành thành một cường giả tận thế.
Trong kết cục của tiểu thuyết, Trần Nghiên và nam chính cùng nhau trở thành người lãnh đạo của căn cứ lớn nhất tận thế.
Nam chính của cuốn tiểu thuyết này là một người vô cùng ưu tú, thực lực mạnh mẽ, ngoại hình xuất sắc, ở kiếp trước tận thế có địa vị cao, sau tận thế cũng vậy.
Trần Nghiên có được ngọc bội không gian, người khác cho rằng cô có dị năng hệ không gian, nam chính cũng vì vậy mà chú ý đến cô.
Hai người trải qua đủ loại chuyện, dần dần phát triển thành tình nhân, cuối cùng nắm tay nhau đi đến đỉnh cao quyền lực.
Còn Phòng Mạn Kha xuyên vào chính là một nữ phụ thích nam chính, là một nốt nhạc đệm nhỏ trong chuyện tình cảm của nam nữ chính, kết cục cuối cùng thảm hại, vì hãm hại nữ chính mà bị đuổi ra khỏi căn cứ, bị zombie gặm nhấm đến sạch sẽ.
Phòng Mạn Kha đương nhiên không thể chấp nhận kết cục như vậy, cô quyết tâm thay đổi vận mệnh.
Và nỗ lực của cô đã có hiệu quả. Phòng Mạn Kha liếc nhìn nam chính đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt hài lòng thoáng qua.
Khi mới xuyên sách, Phòng Mạn Kha vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết, đối với những thông tin bên trong cô nhớ rất rõ, biết nam chính từng gặp nguy hiểm ở đâu, và cô đã kịp thời xuất hiện cứu anh.
Đúng như cô dự đoán, nam chính trong tiểu thuyết vốn lạnh nhạt với nữ phụ, lại có thái độ rất tốt với cô, hai người trở thành đồng đội.
Mục tiêu tiếp theo của Phòng Mạn Kha là chiếc ngọc bội trên tay Trần Nghiên. Trong tiểu thuyết, người có dị năng hệ không gian cực kỳ hiếm, mỗi khi xuất hiện đều bị các thế lực lớn tranh giành.
Chính vì có ngọc bội không gian, Trần Nghiên mới có thể dễ dàng tiếp cận nam chính, và cũng có thể nhận được sự chú ý của người khác.
Trong lúc hồi tưởng cốt truyện, lòng Phòng Mạn Kha chợt động. Nếu chiếc ngọc bội đó thuộc về cô, vận mệnh pháo hôi (nhân vật hi sinh, làm nền) sẽ càng rời xa cô hơn.
Dù sao nữ chính cuối cùng cũng mạnh mẽ như vậy, lấy đi một chiếc ngọc bội chắc cũng không sao.
Cô chỉ muốn thoát khỏi vận mệnh của mình mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận