Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 31: Đánh Rơi Trân Bảo

Ngày cập nhật : 2025-06-05 23:28:02
Sau khi ở khách sạn một thời gian, Trì Tiêu Tiêu biết rằng không thể cứ ngồi chờ chết được. Cô quyết định tìm cơ hội hẹn gặp bà Trì để nói chuyện.

Bà Trì nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, chợt nhận ra mấy ngày nay bà đã không còn nghĩ nhiều về cô con gái nuôi này nữa. Tâm trí bà giờ chỉ đặt vào việc làm sao để Vân Xu chịu về nhà.

Trong lòng cảm thấy có lỗi với Tiêu Tiêu, bà Trì đồng ý lời mời của cô.

Nhưng khi bà Trì đến quán trà và nhìn thấy Tiêu Tiêu, bà chợt nhận ra tình cảm của mình dành cho con gái nuôi đã phai nhạt đi nhiều. Ít nhất, bà không còn nôn nóng muốn đón Tiêu Tiêu về nhà như lúc cô vừa rời đi.

“Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không ạ?” Tiêu Tiêu mở lời, giọng buồn bã, cố gắng kìm nén tình cảm dành cho bà Trì.

Bà Trì mềm lòng, bà hỏi han: “Mẹ vẫn khỏe, còn Tiêu Tiêu, tiền tiêu còn đủ không con?”

Như chạm phải nỗi đau, Tiêu Tiêu bật khóc. Hôm nay, cô đã cố tình trang điểm để trông mình thêm tiều tụy, nước mắt càng khiến cô thêm phần yếu đuối.

Bà Trì luống cuống, vội vàng ngồi xuống bên cạnh ôm lấy Tiêu Tiêu, dịu dàng an ủi.

Mãi một lúc sau, Tiêu Tiêu mới nín khóc. Trong lúc bà Trì gặng hỏi, cô kể lại toàn bộ chuyện Điêu Xuyên đã gây ra cho mình.

Tiêu Tiêu biết rằng, bà Trì là con bài cuối cùng của mình.

Bà Trì nghe xong những gì Tiêu Tiêu đã trải qua, quả nhiên cảm thấy thương xót cho cô.

“Cái tên Điêu Xuyên đó lại cướp tiền của con sao? Sao lại có loại người như vậy chứ!” Bà Trì vốn đã biết Điêu Xuyên không phải người tốt, nhưng khi chuyện này xảy ra với Tiêu Tiêu, bà vẫn không khỏi tức giận.

Bà hiểu vì sao Tiêu Tiêu không báo cảnh sát. Những người coi trọng danh tiếng như họ thường không muốn dính vào những chuyện ồn ào. Việc Tiêu Tiêu không báo cảnh sát cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng có một điều bà Trì không hiểu.

“Sao con không tìm đến chaa mẹ?” Bà Trì hỏi.

Tiêu Tiêu dĩ nhiên không nói ra ý định thật sự của mình. Cô chỉ nói những lời có thể khiến bà Trì mềm lòng.

“Con không muốn cha mẹ phải lo lắng, không muốn con trở thành gánh nặng cho gia đình.” Cô cười buồn bã, tự giễu: “Hơn nữa, con đã không còn là người nhà họ Trì nữa rồi, còn mặt mũi nào mà đến xin giúp đỡ.”

Lời nói của Tiêu Tiêu khiến bà Trì chấn động. Chúng chạm đúng vào nỗi áy náy sâu thẳm trong lòng bà. Bà tự nhủ, dù có nhớ Vân Xu đến đâu, bà cũng không nên bỏ rơi Tiêu Tiêu.

Nghĩ vậy, ánh mắt bà Trì nhìn Tiêu Tiêu càng thêm dịu dàng.

Trong khoảnh khắc, tình mẫu tử giữa hai người lại trở nên thắm thiết.

Ngay khi bà Trì quyết định đưa Tiêu Tiêu đến ở một căn nhà thuộc sở hữu của mình, quán trà yên tĩnh bỗng đón một vị khách không mời mà đến.

Một người đàn ông ăn mặc rách rưới vừa bước vào cửa, mắt láo liên nhìn xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một chiếc bàn. Hắn lảo đảo bước tới, mặc kệ người phục vụ ngăn cản.

Tên đàn ông lôi thôi mạnh tay đập xuống bàn, làm ly trà rung lên. Hắn không thèm nhìn bà Trì, chỉ nịnh nọt nói với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, con gái ngoan, con gái yêu, cha hết tiền rồi, cho cha thêm ít tiền nữa đi con.”

Lời nói của hắn khiến bà Trì kinh ngạc. Bà bắt đầu quan sát dung mạo của người đàn ông kia, quả thật có vài phần giống Tiêu Tiêu.

Điêu Xuyên kích động, người hắn nghiêng về phía hai người họ, một mùi hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp không gian nhỏ hẹp. Bà Trì gần như không thở nổi, bầu không khí ấm áp vừa tạo dựng bỗng tan biến hoàn toàn.

Tiêu Tiêu như người mất hồn, ngồi đờ đẫn trên ghế, ánh mắt trống rỗng, mặt trắng bệch. Tất cả đã tan tành, công sức cô tỉ mỉ xây dựng bầu không khí ấm áp đã bị Điêu Xuyên phá hỏng hoàn toàn.

Có người cố tình muốn hãm hại cô, phá tan mọi con đường của cô.

Những người xung quanh cũng bị tiếng động thu hút, tò mò nhìn về phía họ.

Điêu Xuyên mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, cứ cố chấp đòi tiền Tiêu Tiêu. Thấy Tiêu Tiêu im lặng, hắn bắt đầu gào khóc, lăn ra đất ăn vạ.

“Trời ơi là trời, con gái bỏ mặc cha sống chết!”

“Sao tôi khổ thế này, sinh ra đứa con gái vô lương tâm!”

Những lời lẽ tráo trở của hắn khiến cả hai người phụ nữ đều chán ghét. Tiêu Tiêu không chịu nổi, vội vàng nhìn bà Trì cầu cứu, vẻ mặt hoảng loạn, bất lực.

Bà Trì dù không muốn nói chuyện với loại người này, nhưng vì Tiêu Tiêu, bà vẫn cắn răng mở miệng: “Ông tốt nhất nên đi đi. Tiền của Tiêu Tiêu đều bị ông cướp hết rồi, ông còn muốn gì nữa? Con bé đã không báo cảnh sát, đã là may cho ông rồi.”

Điêu Xuyên thấy có người ngăn cản mình, lập tức nổi giận. Bà già này là ai chứ, cái vẻ mặt khinh khỉnh kia thật là chướng mắt: “Bà già kia, bà tốt nhất im miệng đi. Ông đây đang nói chuyện với con gái, không tới lượt bà xen vào!”

Bà Trì từ trước đến nay sống trong nhung lụa, chưa từng nghe những lời lẽ thô tục như vậy, tức giận đến mặt mày tối sầm: “Tôi nuôi Tiêu Tiêu 25 năm, đương nhiên có tư cách ngăn cản ông!”

Những người xung quanh nghe vậy, ngửi thấy mùi vị của chuyện bát quái, ai nấy đều dựng tai lên hóng chuyện.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng khó xử, tiến thoái lưỡng nan. Nếu là người gây rối, họ đã sớm đuổi ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại là cha của vị tiểu thư này, chuyện gia đình người ta, họ cũng không tiện lên tiếng.

Điêu Xuyên nghe bà Trì nói vậy, mắt sáng lên. Mẹ nuôi của con gái chẳng phải là bà vợ nhà giàu sao? Bà ta chắc chắn giàu có hơn Tiêu Tiêu, người đã bị đuổi khỏi nhà họ Trì. Hắn lập tức chuyển mục tiêu.

Hắn đứng dậy, cười ha hả nói với bà Trì: “Nếu bà đã nuôi con gái tôi lâu như vậy, cho cha ruột của nó chút tiền cũng đâu có quá đáng, tôi đã không ở bên con bé bao nhiêu năm rồi, cũng phải được bồi thường chứ.”

“Bà là bà lớn nhà giàu, có nhiều tiền, cho tôi thêm chút cũng có sao.”

Những lời vô sỉ đến cực điểm của hắn quả thực đã phá vỡ mọi chuẩn mực của bà Trì. Bà tức giận đến run cả tay, không thể tin được vào tai mình: “Ông đang nằm mơ sao! Còn dám đòi tiền của tôi! Tôi nói cho ông biết là không bao giờ có chuyện đó!”

“Ông cũng đừng hòng động đến Tiêu Tiêu, tôi sẽ đưa con bé đi.” Vẻ mặt bà Trì tràn đầy chán ghét.

Đưa đi? Không được!

Nếu bà Trì đưa Tiêu Tiêu đi, ai sẽ cho hắn tiền?

Nhưng ánh mắt bà Trì kiên quyết, Điêu Xuyên do dự một chút, rồi đưa ra một cách khác: “Vậy thế này đi, bà cho tôi 500 vạn, tôi sẽ giao con gái này cho mấy người, thế nào?”

Bà Trì hoàn toàn choáng váng. Lời đề nghị của Điêu Xuyên một lần nữa vượt quá giới hạn chịu đựng của bà. Cái giọng điệu rao bán con gái của hắn quá sức trơ trẽn, khiến bà nhất thời không nói nên lời.

Vẻ mặt Tiêu Tiêu hoàn toàn suy sụp. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình như bị chà đạp xuống đất, nát thành bùn.

Những người xung quanh đều khẽ tặc lưỡi. 500 vạn tệ đó, con số này không hề nhỏ. Gã đàn ông này đúng là dám hét giá trên trời. Nghe hắn nói cứ như đang bán con gái vậy, không ít người lộ rõ vẻ khinh thường.

Bà Trì hồi phục tinh thần, vẫn kiên quyết từ chối: “Không thể nào!”

Điêu Xuyên thấy vậy cũng nổi giận, vỗ đùi tiếp tục gào khóc, lớn tiếng kêu la: “Mọi người đến phân xử giúp tôi đi, bà này muốn cướp con gái tôi, làm tôi sống khổ cả đời! Không có con gái nuôi tới già, sau này tôi biết sống sao đây!”

Vô số ánh mắt hiếu kỳ xung quanh như gai nhọn đâm vào người bà Trì, khiến bà vô cùng khó chịu. Tiếng la hét ồn ào của Điêu Xuyên làm đầu bà đau như búa bổ. Vài lần bà định mở miệng nhưng đều bị át đi. Cảm xúc lên đến đỉnh điểm, bà Trì cuối cùng cũng mất bình tĩnh.

“Câm miệng! Nếu không phải vợ ông ác độc tráo đổi con tôi và Tiêu Tiêu, thì đã không có chuyện ngày hôm nay!” Bà Trì gần như gầm lên những lời này, khiến mọi tiếng ồn ào đột ngột im bặt.

“Mẹ!” Tiêu Tiêu kinh hoàng nhìn bà Trì. Sao mẹ lại có thể vạch trần thân thế của cô trước mặt bao nhiêu người thế này? Rồi cô phải sống sao đây?

Khách khứa trong quán trà ai nấy đều trợn tròn mắt. Trời ơi, họ vừa chứng kiến một màn kịch siêu phẩm. Chuyện này còn ly kỳ hơn cả mấy tin tức giải trí giật gân.

Sau khi trút hết cơn giận, bà Trì thở hổn hển. Bà nhìn vẻ mặt méo mó của Tiêu Tiêu, từ từ cảm thấy hối hận. Dù thế nào đi nữa, bà cũng không nên đem chuyện xấu trong nhà phơi bày cho người ngoài xem. Ở đây còn có rất nhiều người đang dùng điện thoại quay phim. Dù là bà hay Tiêu Tiêu, đều mất hết mặt mũi rồi.

Mặt bà Trì nóng bừng lên. Bà muốn kéo Tiêu Tiêu rời đi. Giờ phút này, bà không còn chút thương xót nào với Tiêu Tiêu nữa. Hai khuôn mặt giống nhau kia khiến bà ghê tởm đến buồn nôn.

Nghĩ đến việc Vân Xu đã lớn lên trong một gia đình như thế, ruột gan bà Trì như muốn nát tan.

Điêu Xuyên liều mạng ngăn cản không cho hai người đi. Số tiền nợ cờ bạc lần trước hắn vẫn chưa trả hết. Hắn không nhịn được lại lao vào sòng bạc, rồi lại thua sạch túi, nợ nần chồng chất. Lúc này, nếu để Tiêu Tiêu và bà già kia chạy thoát, hắn coi như xong đời.

Nghe nói nhà giàu ở những nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu Tiêu Tiêu bị đưa về nhà họ Trì, hắn muốn tìm cô ta sẽ càng khó khăn hơn.

Hai bên giằng co, lôi kéo nhau trong quán trà. Nhân viên phục vụ thấy tình hình như vậy cũng xông lên giúp đỡ. Chuyện đã leo thang thành ẩu đả, họ không thể làm ngơ được nữa. Những khách hàng khác cũng đến hỗ trợ, không thể để một người đàn ông bắt nạt hai người phụ nữ được.

Điêu Xuyên dù khỏe đến đâu cũng không thể thắng nổi nhiều người vây hãm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=31]

Hắn bị kéo ra xa khỏi hai người phụ nữ. Thấy mục đích không thể đạt được, hắn trực tiếp trở mặt, chế nhạo bà Trì: “Bà tưởng con nhỏ đó là thứ tốt đẹp gì sao? Nó khôn ranh lắm đó. Chỉ có loại già đầu óc có vấn đề như bà mới bị nó lừa cho xoay như chong chóng thôi.”

Bà Trì dĩ nhiên không tin lời hắn nói. Dù tình cảm của bà dành cho Tiêu Tiêu có phức tạp đến đâu, bà cũng không cho phép ai bôi nhọ cô: “Ông còn dám ăn nói xằng bậy!”

Điêu Xuyên bị giữ chặt phía sau, cười khẩy: “Tôi không hề nói bậy đâu. Lúc đó chính tai tôi nghe thấy con nhỏ chết tiệt kia gọi điện thoại, nói là đang nghĩ cách quay lại nhà họ Trì, nhờ người khác giúp đỡ.”

Hắn thuật lại y nguyên mấy câu mà Tiêu Tiêu đã nói trước đó.

Sắc mặt Tiêu Tiêu lập tức biến đổi. Cô nhớ lại có lần nửa đêm mình gọi điện thoại cho bạn, nhờ bạn giúp tìm hiểu tin tức về Vân Xu và Trì Châu. Bạn bè ai lại giúp không công bao giờ, Tiêu Tiêu nói lấp lửng vài câu, ám chỉ rằng mình sẽ quay lại nhà họ Trì. Cô không ngờ những lời đó lại bị Điêu Xuyên nghe được.

Giờ phút này, lời nói của Điêu Xuyên giáng cho cô một đòn chí mạng. Quá kinh hãi, vẻ mặt Tiêu Tiêu không kịp che giấu, bị rất nhiều người nhìn thấy. Bà Trì cũng nhận ra điều bất thường, thần sắc bà trở nên trống rỗng.

Tiêu Tiêu không hề nói với bà những điều này.

Hóa ra con bé vẫn luôn ngụy trang trước mặt bà sao?

Bà vẫn luôn bị con bé lừa gạt?

Suy nghĩ của bà Trì hoàn toàn rối loạn. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra dồn dập, cảm xúc bà hết đợt này đến đợt khác trào dâng. Cổ họng bà nghẹn ứ như có cục chì, khó chịu vô cùng. Mắt bà hoa lên từng trận rồi tối sầm lại. Cuối cùng, bà không chịu đựng nổi, ngã xuống bất tỉnh.

Điêu Xuyên trợn mắt há mồm. Sao bà già này yếu ớt thế, bị kích động một chút đã ngất xỉu rồi?

Nghĩ đến thân phận giàu có của bà Trì, Điêu Xuyên sợ bị người ta tìm đến gây phiền phức, thừa dịp mọi người đang hốt hoảng, hắn vội vàng chuồn mất. Trước khi bỏ chạy, hắn còn liếc nhìn Tiêu Tiêu, ý nói con nhỏ này đừng hòng quay trở lại nhà họ Trì nữa.

Tiêu Tiêu nhận ra ánh mắt đắc ý của hắn, mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất.

Hắn sẽ không buông tha cho cô.

Điều khiến Tiêu Tiêu tuyệt vọng hơn nữa là, ngay trước khi xe cứu thương đến, mấy kẻ không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt tươi cười hả hê, tiến đến chỗ cô, giơ điện thoại đang quay phim lên, huơ huơ trước mặt cô.

“Cô Trì, hôm nay diễn một tuồng kịch hay thật đó.” Giọng nói ác ý vang lên.

Mấy người này là đám phú nhị đại nổi tiếng ăn chơi trác táng. Trước kia, Tiêu Tiêu vốn chẳng thèm để mắt đến bọn họ, nhưng bây giờ, đến lượt bọn họ khinh thường cô.

Một người trong số đó vây quanh Tiêu Tiêu, tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ cô Trì lại diễn hay đến vậy, không vào giới giải trí thì tiếc thật đấy. Diễn xuất đỉnh cao, có thể làm mẹ của Trì tổng tức đến ngất xỉu.”

“Đúng đó, nếu cô Trì mà đi đóng phim, chắc chắn chúng ta sẽ lại gặp cô ở mấy buổi tiệc tùng thôi. Có điều, chắc lúc đó cô đang đứng sau lưng một ông già nào đó rồi.” Nói xong, cả bọn cười ha hả.

Tiêu Tiêu nhếch nhác mặc cho bọn chúng chế giễu. Cô biết rằng mọi kế hoạch của mình đều đã tan thành mây khói. Đám người này chắc chắn sẽ tung video vừa quay cho thiên hạ xem. Thành phố A sẽ không còn chỗ cho cô dung thân nữa. Trì Châu cũng sẽ không bao giờ cho phép cô tiếp xúc với bà Trì nữa. Giờ đây, cô chỉ còn lại con đường cuối cùng.

Rời khỏi thành phố A.

Vứt bỏ tất cả những gì đã có, sống cuộc sống bình thường mà cô luôn khinh thường.

Tiêu Tiêu quá hiểu tiền tài và quyền lực quan trọng đến mức nào. Cô tuy giỏi giang, nhưng cũng chưa đến mức xuất chúng. Trước kia, nhờ có nhà họ Trì chống lưng, hào quang trên người cô mới được khuếch đại gấp bội.

Không có nhà họ Trì, cô sẽ không thể sống cuộc sống nhẹ nhàng, sung sướng như trước nữa.

Tiếng còi xe cứu thương hú vang vọng lại, lòng Tiêu Tiêu nguội lạnh như tro tàn.

Ngày Tiêu Tiêu rời khỏi thành phố, cô gọi điện thoại cho Trì Hiền và ông Trì mấy lần, chỉ có Trì Hiền bắt máy. Anh không hề nhắc đến chuyện của bà Trì, cũng không nói gì về Điêu Xuyên, chỉ bảo cô sau này phải sống thật tốt.

Trong nhà ga ồn ào, dòng người như nước chảy vô cùng náo nhiệt. Có người lau nước mắt tiễn người thân đi xa, có người vui mừng đón người thân trở về, có người vội vã đuổi theo chuyến tàu tiếp theo, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.

Tiêu Tiêu cô độc đứng giữa nhà ga, vô lực kéo khóe miệng, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc. Cô không biết vì sao mình lại trở nên như thế này. Sự xuất hiện của Vân Xu đã đẩy cuộc đời cô xuống vực sâu.

Từ thiên kim tiểu thư đến kẻ bị đuổi khỏi thành phố A, từ con gái được cha mẹ yêu thương đến người bị cự tuyệt gặp mặt, kiếp trước chẳng lẽ cô nợ Vân Xu sao?

Tiếng thông báo của nhà ga vang lên.

Tiêu Tiêu chết lặng kéo chiếc vali đứng dậy. Ngồi trên tàu, bên cạnh cô là một bác gái đang trò chuyện với người khác.

“Thím Ba, thím nghe nói chuyện nhà thằng Tường chưa?”

“Nghe rồi, có phải thằng Tường cầm sổ hộ khẩu với chứng minh thư bỏ trốn rồi không?”

“Đúng đó, cha nó biết tin này xong tức đến nằm liệt giường luôn. Tôi thấy đáng đời lắm, hồi nhỏ nó bị cha đánh cho thừa sống thiếu chết, giờ người ta lớn rồi thì bỏ đi luôn, xem sau này ai nuôi lão.”

“Đúng là như người ta nói, quả báo nhãn tiền. Tôi thấy báo ứng ứng vào người nhà nó là đúng rồi.”

Tiêu Tiêu nghe cuộc trò chuyện của họ, không khỏi tự hỏi liệu trên đời này có thật sự có luật nhân quả hay không. Mẹ ruột của cô vì muốn chiếm đoạt mọi thứ cho cô mà trộm cắp thân phận người khác, cuối cùng vẫn phải trả lại cho chủ nhân thật sự.

Thôi, nghĩ những chuyện này có ích gì nữa chứ. Cô đã không còn đường xoay chuyển nữa rồi. Với tính tình của Trì Châu, cô tuyệt đối không thể quay lại thành phố A, càng đừng nói đến chuyện trở về nhà họ Trì. Có lẽ vài năm nữa thôi, nhà họ Trì sẽ quên mất sự tồn tại của cô.

Cuối cùng, cô chỉ có thể lòng đầy ghen tỵ nhìn Vân Xu được mọi người yêu thương, còn mình thì bị cả thế giới lãng quên.

Từng bước một sống kiếp mây trắng dưới chân bùn.

Điêu Xuyên rất nhanh đã phát hiện ra không ai chịu nói cho hắn biết chỗ ở của Tiêu Tiêu nữa. Hắn chỉ có thể như con ruồi mất đầu, lang thang khắp thành phố lớn này, hết lần này đến lần khác trốn tránh những kẻ đòi nợ hung hãn.

Hai tháng sau, Điêu Xuyên vẫn bị bắt.

Không còn tiền, Điêu Xuyên đến đồ ăn rẻ nhất cũng không mua nổi. Đói quá, hắn chỉ có thể lục thùng rác, tìm cơm thừa canh cặn lót dạ. Bộ dạng thảm hại như con chuột cống bẩn thỉu, đi đến đâu ai cũng phải tránh xa ba mét.

Dù vậy, hắn vẫn bị đám chủ nợ tìm ra. Điêu Xuyên không hiểu nổi, bây giờ hắn và trước kia khác nhau một trời một vực, tóc tai bết bát, mặt mày tái mét như quỷ, áo quần rách rưới, sao bọn chúng vẫn nhận ra hắn?

Có lẽ bọn chúng không chỉ muốn đối phó với Trì Tiêu Tiêu, mà còn muốn trừng trị cả hắn.

Điêu Xuyên bất lực, chẳng còn cách nào.

Hắn bị đá ngã xuống đất, chưa kịp bò dậy thì đã bị mấy gã chủ nợ cầm gậy gỗ xông vào đánh hội đồng. Côn gậy hung hăng giáng xuống người hắn, cơn đau đớn như muốn xé nát thân thể.

Trong cơn hoảng loạn, Điêu Xuyên nhớ lại quá khứ ở trấn nhỏ. Khi đó, hắn là vua một cõi, hễ không vừa ý điều gì là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ con. Sau này, thấy chưa đã nghiền, hắn còn dùng cả chày cán bột và ghế để đánh đập họ.

Thì ra bị đánh bằng côn gậy đau đến thế này, hắn mơ màng nghĩ.

Giây tiếp theo, cơn đau xé tim gan truyền đến từ chân. Chân hắn bị đám chủ nợ đánh gãy. Điêu Xuyên kêu la thảm thiết, nhưng bọn chúng vẫn làm ngơ, tiếp tục hành hung. Cuối cùng, có một người đi đường thấy bất bình mới báo cảnh sát.

“Lần sau còn dám lừa bọn tao, thì mất mạng đấy!” Tên cầm đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt, rồi dẫn đàn em nghênh ngang bỏ đi.

Khi Điêu Xuyên được đưa đến bệnh viện, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Mạng thì may mắn giữ được, nhưng vì không có tiền chữa trị, một chân của hắn bị què luôn, chân còn lại thì không đi được lâu.

Đầu hắn cũng bị đánh quá mạnh, để lại di chứng đau đầu kinh niên.

Sau khi rời bệnh viện, Điêu Xuyên tìm được một người tốt bụng giúp đỡ. Hắn kể với người đó rằng mình có một đứa con gái thất lạc, rồi đưa ảnh chụp của Tiêu Tiêu cho người đó xem, nhờ họ giúp tìm con gái.

Sau một hồi than thở khóc lóc, người tốt bụng kia đầy vẻ cảm thông, đồng ý giúp hắn.

Hắn cảm kích cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ may mà mình còn giữ ảnh của Trì Tiêu Tiêu, như vậy sẽ không sợ con bé chạy mất, không tìm được.

Đám chủ nợ sẽ không truy cứu hắn nữa, Điêu Xuyên không cần phải trốn chui trốn lủi, nhưng cuộc sống sau này của hắn lại thành vấn đề. Trong túi không một xu dính túi, hắn biết sống sao đây?

Nhất định phải tìm được Trì Tiêu Tiêu, con bé là con gái hắn, phải có nghĩa vụ phụng dưỡng hắn mới đúng.

Trì Tiêu Tiêu ở thành phố mới vẫn chưa ổn định cuộc sống, nhưng nhờ có bằng cấp tốt, cô cũng tìm được một công việc tạm bợ.

Thỉnh thoảng, trong những đêm dài mộng mị, sự không cam tâm và ghen ghét lại gặm nhấm tâm hồn cô. Nếu năm xưa mẹ cô nhẫn tâm hơn một chút, khiến Vân Xu biến mất hoàn toàn thì tốt biết mấy.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, tất cả đã thành kết cục đã định.

Hôm nay, Trì Tiêu Tiêu tan làm đúng giờ. Bà chủ nói có người đến tìm cô. Chưa kịp phản ứng, một bóng hình ác mộng đã hiện ra trước mắt.

“Tiêu Tiêu, cha đến thăm con đây.” Điêu Xuyên cười nhăn nhúm, trông như con quái vật muốn nuốt chửng cô.

Cảm giác lạnh lẽo dần lan tỏa khắp người Trì Tiêu Tiêu.

……

Cánh cửa phòng làm việc khép hờ bị gõ nhẹ hai tiếng. Vân Xu khẽ đẩy cửa bước vào.

“Sao giờ này còn chưa ngủ?” Trì Châu nhìn đồng hồ, đã gần 11 giờ đêm, thường thì giờ này Vân Xu đã ngủ say.

“Trong lòng có chuyện nên không ngủ được.” Vân Xu đi đến bàn làm việc, hai tay chống lên mặt bàn, hơi nghiêng người hỏi: “Anh Cả, công việc ở công ty xong hết rồi ạ?”

Vẻ đẹp tựa thiên tiên của cô, dù đã ngắm nhìn bao nhiêu năm vẫn khiến người ta ngây ngất. Lúc này, trên khuôn mặt ấy lại thoáng vẻ ưu tư. Nếu người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ hận không thể móc tim gan ra dâng tặng cho cô.

Trì Châu lấy lại bình tĩnh: “Vừa mới xong. Em đến đúng lúc lắm.”

Vân Xu nghe vậy liền nhanh nhẹn vòng qua bàn, kéo tay Trì Châu cùng ngồi xuống sofa bên cạnh. Trì Châu tùy ý để em gái kéo mình đi, trên khuôn mặt tuấn tú ánh lên vẻ dịu dàng, chiều chuộng hiếm thấy trước mặt người ngoài.

Người có thể được đại ma vương Trì tổng dung túng vô hạn, chỉ có cô em gái mà anh luôn đặt ở đầu quả tim.

Từ khi đến thành phố A, được mọi người hết lòng yêu thương che chở, Vân Xu hoạt bát hơn hẳn. Cô biết cười, biết khóc, đôi khi còn nhõng nhẽo giận dỗi. Dĩ nhiên, trong mắt Trì Châu, dù em gái có giận dỗi thì vẫn đáng yêu vô cùng.

Anh và Quý Thừa Tu đã chung tay tạo ra môi trường sống tốt đẹp nhất cho Vân Xu.

Vân Xu tựa vào người anh trai, bắt đầu thổ lộ tâm sự: “Cũng không có gì to tát, chỉ là hai ngày nữa em phải đến Ma Đô gặp bác Quý, em hơi lo lắng.”

Cô sợ tính tình bác Quý sẽ dữ dằn, sợ bác ấy không thích mình.

Vân Xu đã xem ảnh bác Quý trên điện thoại của dì Quý. Bác ấy trông có vẻ rất nghiêm nghị.

Vẻ mặt Trì Châu thoáng chút dở khóc dở cười. Nỗi lo lắng của Xu Xu không khỏi… quá đáng yêu. Nghe em gái luyên thuyên những nỗi lo nhỏ nhặt, tinh thần mệt mỏi sau một ngày làm việc của anh bỗng chốc thư thái hẳn đi. Khóe môi anh cũng tự nhiên cong lên ý cười.

Xu Xu dường như không nhận thức rõ về sức hấp dẫn của bản thân. Trên đời này, ai có thể nhẫn tâm lạnh lùng với cô đây? Cô chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người rồi.

“Đừng sợ, bác Quý chắc chắn sẽ thích em.” Giọng Trì Châu trầm ấm, dịu dàng, kiên nhẫn xoa dịu nỗi bất an của em gái: “Lần trước anh đến Ma Đô đã ghé thăm bác Quý rồi. Bác ấy là một người lớn tuổi hiền hòa, sẽ không làm khó dễ em đâu.”

“Hơn nữa, Xu Xu của chúng ta đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, người ta yêu thương em còn không hết ấy chứ.”

“Thật không ạ?” Vân Xu vẫn còn nghi hoặc.

“Dĩ nhiên là thật rồi. Xu Xu là nhất mà.” Trì Châu nói với vẻ chắc chắn: “Nếu có ai không thích em, thì nhất định là do vấn đề của người đó.”

Trì Châu luôn tin tưởng em gái mình như vậy.

Vân Xu được anh trai dỗ dành thì vui vẻ hẳn lên, ánh mắt ngập tràn ý cười say lòng người. Nghĩ đến việc lần này Trì Châu sẽ cùng cô đến Ma Đô, chút lo lắng cuối cùng của cô cũng tan biến không còn dấu vết.

“Vậy chúng ta nên mang theo quà gì đến biếu bác Quý ạ?”

“Anh nhớ bác Quý thích rượu, yến sào. Lần trước ăn cơm cùng nhau, bác ấy đã…” Trì Châu chậm rãi kể lại những kỷ niệm trước đây.

Vân Xu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe anh trai nói. Vẻ ngoan hiền của em gái khiến trái tim Trì Châu mềm nhũn.

Ánh đèn bàn cao chân tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên sofa, hai anh em quấn quýt bên nhau, khe khẽ trò chuyện. Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh trai ánh lên nét dịu dàng, chỉ dành riêng cho em gái mình. Trong mắt em gái tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối vào anh trai.

Không khí yên tĩnh và ấm áp lan tỏa khắp phòng làm việc, kéo dài mãi không tan.

Ông Quý không hiểu vì sao vợ ông từ khi đến thành phố A về cứ nhìn ông bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Mãi đến khi Vân Xu đứng trước mặt ông, dù là một người từng trải như ông, cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp phi thường của cô.

Chẳng trách con trai ông khăng khăng muốn ở lại bên đó, thảo nào vợ ông đi mà không chịu về.

Trước khi gặp Vân Xu, ông Quý nghĩ gia đình ông môn đăng hộ đối, không cần phải liên hôn, con trai tìm được người mình yêu là tốt rồi.

Nhưng sau khi gặp Vân Xu, ông Quý mới phải cảm thán, con trai ông đúng là có bản lĩnh, mỹ nhân tuyệt sắc đến thế này cũng có thể dụ về nhà được, rất có phong thái của ông năm xưa.

“Bố, đây là bạn gái con, Vân Xu.” Quý Thừa Tu nhẹ nhàng nắm tay Vân Xu, trên khóe mắt đuôi mày đều là ý cười hạnh phúc.

Ông Quý cười hiền hậu, hoàn toàn không hề tỏ vẻ bề trên, giống như bà Quý, ông thân thiện và gần gũi như một người cha, người bác bình thường.

“Vân Xu, cảm ơn cháu đã luôn chăm sóc Thừa Tu. Sau này còn phải phiền cháu nhiều hơn nữa.”

Buổi gặp mặt diễn ra vô cùng vui vẻ. Người nhà họ Quý hết mực quan tâm đến cảm xúc của Vân Xu, lo lắng cô có chỗ nào không quen. Bà Quý còn ngồi hẳn xuống bên cạnh Vân Xu, không ngừng trò chuyện với cô.

Dưới sự dẫn dắt khéo léo của bà Quý, Vân Xu dần dần thoải mái hơn, khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Cô nghĩ, lời anh hai nói quả nhiên đúng.

Bác Quý và dì Quý đều là những người rất tốt.

……

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã 5 năm kể từ ngày Vân Xu gặp lại Trì Châu.

Trong 5 năm đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Ví dụ như, Vân Xu và Quý Thừa Tu đính hôn, trở thành thông gia với nhà họ Quý. Nhờ sự giúp đỡ to lớn của Quý Thừa Tu, Trì Châu nhanh chóng đứng vững chân ở Ma Đô, trụ sở tập đoàn Trì Thị cũng được chuyển đến Ma Đô, Trì Châu định cư ở Ma Đô.

Lại ví dụ như, những người nhà họ Trì chọn ở lại thành phố A dường như cuối cùng cũng hiểu ra mình không được yêu quý đến mức nào. Bọn họ không còn xuất hiện trước mặt Vân Xu nữa. Chỉ đến Tết, khi Trì Châu về thăm người thân, bọn họ mới dám hỏi han anh vài câu về Vân Xu.

Đợi Trì Châu đi rồi, bọn họ lại bắt đầu than thở.

“Thế sự trêu ngươi thật mà.” Ông Trì thở dài, một gia đình tốt đẹp lại thành ra thế này.

Bà Trì cười chua chát, rồi lại chuyển sang phẫn nộ: “Nếu không phải con đàn bà độc ác kia, thì chúng ta đã không phải xa con gái đến mức này. Tôi hận không thể giết chết ả.”

Suốt một thời gian dài, mỗi khi nhớ đến khuôn mặt giống hệt con đàn bà kia của Trì Tiêu Tiêu, nhớ đến chuyện xảy ra ở quán trà, nhớ đến việc mình bị lừa cho xoay như chong chóng, bà Trì chỉ còn cảm thấy chán ghét. Tình mẫu tử đã sớm bị hận thù và thời gian bào mòn đến triệt để. Thậm chí, bà không hiểu nổi vì sao mình lại có thể tốt với con gái của kẻ thù như vậy.

Nếu bà ở vào vị trí của Vân Xu, bà cũng sẽ không nhận người mẹ như bà.

Trì Hiền im lặng đi theo sau cha mẹ. Anh so với mấy năm trước đã trưởng thành hơn rất nhiều, cuối cùng cũng bắt đầu có trách nhiệm, cũng biết được trước đây mình ấu trĩ và buồn cười đến mức nào.

Bây giờ, anh chỉ mong Vân Xu có thể sống hạnh phúc, không bị quá khứ vây khốn, cũng không cần phải chấp nhận họ. Cô cứ sống tốt cuộc đời mình là được, dù cả đời không nhận lại người thân.

Gia đình họ Trì sau này cũng sẽ sống trong nỗi nhớ nhung, chỉ có thể từ xa dõi theo con trai cả và con gái út.

……

Đám cưới của Vân Xu và Quý Thừa Tu không mời người nhà họ Trì, chỉ có Trì Châu với tư cách người thân tham dự. Nhưng không ai dám cười nhạo cô dâu. Ai cũng biết chồng cô là người đứng đầu Quý gia, người đàn ông luôn tươi cười hòa nhã kia, thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn, bao nhiêu kẻ đã phải ôm hận vì khinh địch.

Tuy nhiên, trong hai năm gần đây, chủ đề bàn tán nhiều nhất lại là tình yêu sâu đậm mà Quý Thừa Tu dành cho vợ mình.

Vì cô, anh xây một nhà kính hoa viên lớn nhất, vì cô, anh đấu giá những món trang sức đắt giá trên trời. Cô chỉ vô tình nói một câu, anh liền tìm mọi cách giúp cô thực hiện.

Buổi tối ra ngoài xã giao, anh tuyệt đối không bao giờ về muộn, càng đừng nói đến chuyện ngủ lại bên ngoài. Có thể nói là một người chồng hiếu thảo đúng chuẩn mực. Có người lén lút chế giễu, người nắm quyền Quý gia cao cao tại thượng lại bị một người phụ nữ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, thế hệ trước nhà họ Quý lại rất vui vẻ với chuyện này, khiến rất nhiều người chờ xem kịch phải ngơ ngác khó hiểu.

Mâu thuẫn gia đình đâu? Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đâu?

Anh trai của cô dâu lại là một thế lực mới nổi ở Ma Đô, bản lĩnh hơn người, lại có sự giúp đỡ của nhà họ Quý, công ty phát triển càng nhanh như vũ bão, cũng không thể dễ dàng đắc tội.

Ở nước ngoài có một tòa lâu đài cổ, nghe đồn rằng các cặp đôi kết hôn ở tòa lâu đài này sẽ nhận được hạnh phúc vĩnh hằng.

Quý Thừa Tu nghe được truyền thuyết này liền mua lại tòa lâu đài, tặng cho Vân Xu, khiến không ít người lại phải câm nín trước hành động vung tiền như rác của anh.

Phải biết rằng, phàm là những thứ liên quan đến truyền thuyết, không thứ nào là rẻ cả.

Địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn ngay tại khu vườn của tòa lâu đài cổ.

Âm nhạc du dương, êm tai lan tỏa trong không khí, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khiến lòng người thư thái. Hiện trường được bài trí vô cùng xa hoa lộng lẫy, mỗi một chi tiết đều thấm đẫm tâm huyết của nhà thiết kế.

Ông Quý và bà Quý tươi cười rạng rỡ suốt buổi lễ. Khách khứa đều nhận ra nhà họ Quý coi trọng cô dâu mới này đến mức nào, trong lòng không khỏi cảm khái.

Khi hôn lễ bắt đầu, hai hàng ghế hai bên lối đi đã chật kín người. Đàn ông mặc vest lịch lãm, phụ nữ đeo trang sức quý giá, váy áo lộng lẫy, ai nấy cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, lịch thiệp.

Theo điệu nhạc du dương, cô dâu khoác tay anh trai, từ cuối thảm đỏ dần dần tiến về phía lễ đường.

Trên đầu cô phủ khăn voan trắng muốt, khuôn mặt ẩn sau lớp vải mỏng không thấy rõ, chỉ có vòng eo thon thả được chiếc váy cưới ôm sát, càng thêm phần gợi cảm.

Chắc chắn là một đại mỹ nhân, đó là ý nghĩ chung của tất cả mọi người.

Người đàn ông bên cạnh cô dâu dáng vẻ tuấn tú nghiêm nghị, sắc mặt dường như có chút không tình nguyện, nhưng vẫn cẩn thận dìu em gái từng bước tiến về phía chú rể tương lai.

Sau hôm nay, Vân Xu không chỉ là em gái anh, mà còn là phu nhân nhà họ Quý, vợ của Quý Thừa Tu.

Trì Châu nghĩ, giá mà tấm thảm đỏ này không có điểm dừng thì tốt biết mấy, anh có thể cứ dìu Xu Xu đi mãi, đi đến hết cuộc đời.

Tiếc rằng, ý tưởng chỉ là ý tưởng, tấm thảm đỏ dù dài đến đâu rồi cũng đến hồi kết thúc.

Trên khuôn mặt thanh tú, tự phụ của Quý Thừa Tu ánh lên niềm hạnh phúc và tình yêu sâu đậm không thể che giấu. Bộ vest trắng càng tôn lên vẻ lịch lãm, tao nhã của anh. Không ít phụ nữ ở đó đều vô thức dõi mắt theo anh.

Trước khi trao tay Vân Xu cho bạn thân, Trì Châu khựng lại.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Quý Thừa Tu, hạ giọng, nghiêm túc nói: “Hôm nay, tôi giao bảo vật trân quý nhất của mình cho cậu. Nếu cậu dám để em ấy phải chịu bất kỳ tủi nhục nào, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu, tôi thề đấy.”

Bàn tay Vân Xu siết chặt, nỗi chua xót dâng trào từ đáy lòng, trào lên hốc mắt. Môi cô khẽ run rẩy, thậm chí muốn nói thẳng là không kết hôn nữa.

Nhưng Trì Châu đã đặt bàn tay cô trân trọng vào tay Quý Thừa Tu, chỉ nói với cô một câu.

“Yên tâm, anh luôn ở phía sau em.”

Khách khứa dưới đài có chút kinh ngạc trước cảnh tượng vừa rồi. Họ không biết Trì Châu đã nói gì đó, nhưng vẫn thiện ý tỏ vẻ thông cảm. Nhà có con gái, em gái đi lấy chồng, người đàn ông nào mà chẳng có tâm trạng phức tạp.

Hôn lễ tiếp tục diễn ra bình thường, đến màn chú rể vén khăn che mặt cô dâu.

Phần lớn khách mời đều tò mò muốn được chiêm ngưỡng dung nhan cô dâu. Ai bảo cô dâu được bảo vệ kỹ quá làm chi, chỉ có vài người từng gặp mặt cô, mà những người từng gặp ấy, hễ hỏi đến đều ngẩn ngơ, một lúc lâu sau không nói nên lời.

Lớp lụa mỏng như mặt nước được nhẹ nhàng vén lên, trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ còn tiếng nhạc du dương khe khẽ chảy trôi.

Mái tóc dài đen như mực được búi cao, bên thái dương rủ xuống một lọn tóc xoăn nhẹ nhàng. Ánh mắt cô trong veo hơn cả bầu trời cao. Đó là vẻ đẹp có thể khiến thế giới phải điên đảo thần hồn, chỉ cần liếc mắt một cái, đã cướp đi hơi thở của mọi người.

Tiếng hít vào thật sâu vang lên. Những người có mặt cuối cùng cũng hiểu vì sao nhà họ Quý lại coi trọng cô dâu này đến vậy.

Nếu là họ, họ cũng hận không thể nâng niu, chiều chuộng cô đến tận trời xanh.

“Cô ấy là người thật sao?” Có người lẩm bẩm tự hỏi.

Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến mọi người không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác.

Bước tiếp theo của hôn lễ là nụ hôn của tân lang và tân nương. Bên dưới, rất nhiều người đỏ mắt vì ghen tỵ.

Quý Thừa Tu bắt gặp ánh mắt có chút buồn bã của Vân Xu, trong lòng anh chùng xuống, anh hiểu rõ nguyên nhân nỗi buồn của cô, lặng lẽ thở dài.

Anh không hôn lên môi cô, mà chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, như lông chim lướt nhẹ, trân trọng và dịu dàng.

Quý Thừa Tu nghĩ, lát nữa anh sẽ nói với cô rằng, phòng của Trì Châu =đã được chuyển đến cạnh phòng tân hôn của họ rồi.

Dù là anh hay Trì Châu, đều sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

(Hết TG1 rồi. Tớ đau lưng quá, edit muốn mờ cả mắt huhu.)

Bình Luận

2 Thảo luận