Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 61: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (10)

Ngày cập nhật : 2025-06-06 19:48:54
Dự án 《Duyên Tới》 thuận lợi ngoài mong đợi, từ đầu đến cuối không gặp bất cứ trục trặc nào. Các diễn viên lồng tiếng trong đoàn phim ngạc nhiên nhận thấy Vân Xu đã tiến bộ vượt bậc so với trước đây. Cô phối hợp với mọi người trôi chảy hơn, tự nhiên hơn, ai nấy đều hết lời khen ngợi.

“Vân Xu giỏi thật, tiến bộ nhanh quá.”

“Đúng đó, sau này mà nhận thêm mấy kịch bản lớn, chịu khó rèn luyện thêm thì tương lai chắc chắn rộng mở.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vân Xu ửng hồng nhàn nhạt, có vẻ ngại ngùng trước những lời khen của mọi người. “Cảm ơn mọi người đã khen ạ. Nếu không có mọi người giúp đỡ, em cũng không tiến bộ nhanh như vậy đâu.”

Đại mỹ nhân nhìn mọi người bằng ánh mắt biết ơn, khiến tim ai nấy đều lỡ nhịp.

Điều đáng tiếc duy nhất là từ cuối tuần trước, Vân Xu lúc nào cũng đeo khẩu trang, trừ lúc thu âm. Mọi người hỏi cô có chuyện gì, cô chỉ lắc đầu. Dần dà, ai nấy cũng ý tứ không hỏi nữa.

“À phải rồi, Vân Xu có muốn về công ty chúng ta không? Phúc lợi của Thịnh Hoa cho diễn viên lồng tiếng tốt lắm đó, tổng giám đốc Tuyên cũng dễ tính nữa.”

Tông Thiến cố ý hạ giọng: “Mà công ty mình cũng thoáng chuyện nhận thêm mấy kịch bản nhỏ lẻ bên ngoài lắm nha.”

“Chỉ cần hợp tác với dự án lớn của công ty là được ưu ái nhiều rồi.”

Những người khác cũng nhiệt tình khuyên nhủ, Vân Xu có chút xao động, nhưng cũng hơi do dự. Sau hai tuần quan sát, không khí ở Thịnh Hoa quả thật rất thu hút cô, nhưng công ty lại ở Tây Thành. Nếu nhận lời Thịnh Hoa, chắc chắn cô phải chuyển nhà đến đó, mà Vân Xu vẫn chưa muốn rời Đông Thành, dù sao cô cũng đã sống ở đây gần 6 năm rồi.

Trong lúc mọi người đang tích cực thuyết phục, mấy người lạ mặt bước vào phòng thu âm.

“Đây là sao vậy, tụ tập đông thế này?” Một người trong số đó nhìn về phía Vân Xu: “Ơ, cô là ai vậy, người mới hả?”

Vân Xu lắc đầu: “Không phải, tôi là CV nữ chính của 《Duyên Tới》.”

Liễu Tư Di cũng là một trong số những người vừa bước vào, cô ta liếc qua tình hình hiện tại, cười nói: “Vị này chẳng phải là cô Vân mà dạo trước tổng giám đốc Tuyên vẫn luôn muốn mời về công ty đó sao? Duyên với mọi người tốt thật ha, nhanh vậy đã hòa đồng với mọi người rồi.”

Trên mặt cô ta nở nụ cười hiền hòa, nhưng Vân Xu không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái. Chắc là ảo giác thôi nhỉ? Hai người mới gặp nhau lần đầu mà.

Những người khác cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào không đúng, tiếng trò chuyện dần nhỏ lại.

Chung Trì từ ngoài cửa đi vào, lạnh lùng liếc nhìn Vân Xu: “Phòng thu âm của công ty là chỗ người ngoài muốn vào là vào được sao? Ít ra cũng là khu làm việc của nhân viên công ty mà.”

Anh ta vốn không có thiện cảm với Vân Xu, cho rằng cô giống như mấy kẻ cơ hội, tranh giành tài nguyên của nhân viên công ty. Liễu Tư Di từng bóng gió với anh rằng cô ta cũng muốn thử sức với kịch bản lồng tiếng này, chỉ là chưa kịp nói ra thì vai nữ chính đã thuộc về Vân Xu. Trong lòng Chung Trì có chút khó chịu thay cho người trong lòng, vẻ mặt ủ dột của Liễu Tư Di hôm đó anh nhớ rõ mồn một.

Chung Trì càng nghĩ càng bực, anh thậm chí cho rằng chính Vân Xu đã cướp mất cơ hội của Liễu Tư Di. Theo lẽ thường, kịch bản của Thịnh Hoa đều sẽ ưu tiên cân nhắc nhân viên nội bộ, với năng lực của Liễu Tư Di, nếu muốn cạnh tranh, chắc chắn có thể giành được vai nữ chính.

Sau chuyến công tác trở về, ở công ty đâu đâu cũng bàn tán về Vân Xu, giờ lại thấy cô xuất hiện ở phòng thu âm, được bao nhiêu người vây quanh bảo vệ, tất cả những điều này khiến Chung Trì vốn đã không ưa Vân Xu nay càng thêm ác cảm. Anh ta xem Vân Xu là kẻ nịnh bợ, luồn cúi. Đúng là có những người tâm địa bất chính, chỉ muốn đi đường tắt, thật là phí hoài đôi mắt đẹp kia. Nghĩ đến lúc nãy mình còn ngây người khi chạm mặt cô, Chung Trì tự khinh bỉ bản thân.

“Xin lỗi…” Vân Xu ban nãy không nghĩ nhiều như vậy, Tông Thiến và mọi người mời cô đến, cô liền đến thôi. Bây giờ nghe Chung Trì nói vậy, cô cũng bắt đầu tự hỏi liệu mình làm như vậy có phải không ổn lắm không.

Tông Thiến lập tức nổi nóng. Phòng thu âm của công ty chẳng khác nào chỗ để bọn họ nghỉ ngơi, chứ có phải mấy phòng ban nghiệp vụ, phòng ban dự án gì đó quan trọng cần bảo mật tài liệu đâu. Mang Vân Xu đến đây cũng chỉ là tán gẫu thôi, có ảnh hưởng gì ai chứ, vậy mà anh ta cũng lắm lời.

“Xu Xu, không sao đâu.” Tông Thiến an ủi đại mỹ nhân, rồi lạnh lùng nhìn Chung Trì, vốn dĩ mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, từ khi có mặt anh ta là không khí thay đổi hẳn, thật đáng ghét. “Vân Xu là khách mời của tổng giám đốc Tuyên, đến đây trò chuyện với chúng tôi thì có liên quan gì đến anh chứ?”

Lời cô nói chẳng hề khách khí, thái độ của Tuyên Lê cũng đã quá rõ ràng rồi.

Sắc mặt hai bên đều không tốt, Chung Trì cũng không ngờ Tông Thiến lại vì một người mới quen biết không lâu mà đối đầu với đồng nghiệp như anh.

Lúc này, Liễu Tư Di đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Thôi thôi, mọi người đừng nói nữa, chắc Vân tiểu thư mới tới, chưa quen thuộc với một số chuyện, Chung Trì anh cũng bớt lời đi.”

Nói xong, cô ta lại nhìn Vân Xu đang ngơ ngác, nói: “Vân tiểu thư, lần trước vở kịch vườn trường tôi cũng nghe rồi, giọng của cô thật sự rất có thiên phú.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=61]

Nếu cô về công ty chúng tôi, chắc chắn sẽ còn tiến bộ hơn nữa.”

“Công ty nhất định sẽ dốc sức bồi dưỡng cô, nói không chừng mấy kịch bản hay ho đều sẽ để cô chọn trước đó, vậy nên gia nhập công ty chúng tôi nhé?” Liễu Tư Di mỉm cười chờ đợi phản ứng của người đối diện.

Nhưng những diễn viên lồng tiếng cùng đoàn phim với Vân Xu lại bắt đầu xúm xít vào khuyến khích, hệt như muốn đem hết ưu điểm trên người cô ra kể, ai nấy đều ra vẻ như thể có chung vinh dự với Vân Xu vậy.

“Vân Xu đúng là giỏi thật, nhiều kỹ thuật tôi chỉ cần nói qua một lần là cô ấy đã vận dụng được rồi.”

“Mắc lỗi một lần thôi là cơ bản sẽ không tái phạm, khả năng lĩnh hội thực sự siêu phàm.”

Nụ cười của Liễu Tư Di cứng đờ, sự việc phát triển hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng. Tài nguyên của công ty có hạn, xuất hiện một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, đối với nhân viên kỳ cựu mà nói không thể nghi ngờ là bất lợi, cô ta vừa rồi đã ám chỉ điều này rồi, tại sao mọi người vẫn nhiệt tình khuyến khích Vân Xu như vậy? Lẽ ra bọn họ phải cảnh giác mới đúng chứ?

“Hơn nữa, tổng giám đốc Tuyên cũng rất quý Vân Xu đó, cuối tuần còn đưa cô ấy ra ngoài nữa.”

Câu nói này khiến nụ cười gượng gạo của Liễu Tư Di suýt chút nữa không giữ được. Cô ta tự nhận là có chút hiểu biết về Tuyên Lê, anh không phải là người chịu bỏ công sức vì người khác, trừ phi anh ta có hứng thú với Vân Xu. Một người đàn ông có hứng thú với một người phụ nữ, cô ta quá rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khóe miệng Liễu Tư Di hơi mím lại, trong khoảng thời gian cô ta đi công tác, mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát. Cô ta nói: “Xem ra tổng giám đốc Tuyên thật sự rất coi trọng cô, trước kia anh ấy có bao giờ quan tâm đến đám nhân viên bọn tôi thế đâu. Vân tiểu thư vận may tốt thật.” Lời nói nghe như bất đắc dĩ, lại như thở dài, còn mang theo chút ý mỉa mai.

Chung Trì trong lòng càng thêm bất mãn, nói: “Cho dù có coi trọng thì cũng không nên tùy tiện để người ngoài ra vào công ty như vậy chứ, Thịnh Hoa đâu phải công ty nhỏ đâu.”

Tông Thiến đánh giá hai kẻ tung hứng kẻ xướng người họa này, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô biết Chung Trì thích Liễu Tư Di, nhưng Liễu Tư Di ở công ty vẫn luôn tỏ ra hòa nhã, dễ nói chuyện, sao hôm nay lời lẽ lại kỳ quái vậy? Chung Trì rõ ràng chưa từng tiếp xúc với Vân Xu, vậy mà sao lại ghét cô ấy đến vậy? Tông Thiến cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó mà trước kia không nhận ra.

Cô tin rằng nếu Chung Trì nhìn thấy mặt Vân Xu, tuyệt đối sẽ không có thái độ này, nhưng cô nghĩ chỉ với thái độ vừa rồi của anh ta, thì đối phương không xứng nhìn thấy Vân Xu, cứ để anh ta tiếp tục si mê Liễu Tư Di đi thì hơn.

Trong lúc Tông Thiến chuẩn bị lên tiếng bênh vực Vân Xu, một giọng nói khác không biết đã đến từ lúc nào vang lên.

“Trong nội quy công ty, chỉ có phòng ban nghiệp vụ, chế tác và tài vụ là cấm người ngoài ra vào, không có phòng thu âm trong đó.” Tuyên Lê bình tĩnh nói: “Việc tôi bảo bọn họ dẫn Vân Xu đến đây cũng là để cô ấy hiểu thêm về tình hình Thịnh Hoa.”

“Tôi quả thật rất coi trọng cô ấy, muốn mời cô ấy trở thành người của công ty, anh có ý kiến gì sao?”

Sắc mặt Chung Trì biến đổi, anh không ngờ tổng giám đốc lại đột ngột xuất hiện ở đây. Làm việc ở Thịnh Hoa lâu như vậy, anh đương nhiên biết tâm trạng Tuyên Lê lúc này không tốt chút nào. Môi anh run rẩy, hoàn toàn không dám phản bác. Tuyên Lê tuy hào phóng với nhân viên, nhưng không có nghĩa là tính tình anh ta tốt.

Những người khác thấy Chung Trì bị chặn họng, chẳng ai muốn ra mặt giúp đỡ, gã này ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Liễu Tư Di, lúc nào cũng ra vẻ cô ta là nhất, còn hay vô tình dìm hàng đồng nghiệp khác, rất đáng ghét.

“…Không có ý kiến ạ.” Chung Trì cuối cùng cũng nghẹn ra bốn chữ.

Tuyên Lê thong thả nói: “Lần sau không biết thì ít nói thôi, chẳng ai ép anh cả, dù sao cũng làm việc mấy năm rồi, nên có chút dáng vẻ tiền bối chứ.”

Sắc mặt Chung Trì đỏ bừng, mình và Tuyên Lê bằng tuổi nhau, vậy mà lại bị đối phương dạy dỗ trước mặt bao nhiêu người.

Cảnh này khiến Tông Thiến hả hê vô cùng, vẫn là tổng giám đốc Tuyên lợi hại nhất, Chung Trì vừa rồi còn ra vẻ thanh cao, kiêu ngạo, giờ chẳng phải cũng răm rắp nghe lời đó sao.

Bên cạnh, Liễu Tư Di thấy Tuyên Lê răn dạy Chung Trì, con ngươi co rút lại, anh ta vậy mà lại bênh vực cô gái kia trước mặt mọi người. Mới có bao lâu, hai người đã thân thiết đến vậy? Trong lúc cô ta suy tư, Tuyên Lê bỗng nghiêng người, ánh mắt đen thăm thẳm bình tĩnh nhìn cô ta. Liễu Tư Di trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên.

“Còn cả cô nữa, nếu ngữ pháp chưa chuẩn, thì có thể tìm người khác trong công ty học hỏi thêm, không cần ở chỗ đông người mà nói những lời ba phải, khiến người khác hiểu lầm. Mọi người đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình.” Giọng trầm thấp như dùi đục khoét vào tai cô ta.

Sắc mặt Liễu Tư Di lúc xanh lúc trắng, hận không thể độn thổ ngay lập tức, cô ta không dám tưởng tượng ánh mắt của những người xung quanh sẽ như thế nào. Tuyên Lê thật sự không chừa cho cô ta chút mặt mũi nào. Cô ta vốn còn có chút hảo cảm với anh, giờ thì tan biến hết sạch, trước kia thấy người khác bị mỉa mai còn chưa thấy gì, đến khi chính mình bị mỉa mai, cô ta hận không thể khâu cái miệng mình lại. Một chút cũng không nể nang cô ta là con gái.

Những người khác nín thở, chẳng ai ngờ tổng giám đốc Tuyên lại “xả súng” vào Liễu Tư Di, mà còn nói nặng lời đến vậy, thiếu chút nữa là nói thẳng cô ta đừng có ở chỗ đông người mà đổ thêm dầu vào lửa.

Nhưng ngẫm kỹ lại, lời cô ta nói quả thật nghe kỳ quái, nếu không phải đối tượng là Vân Xu, có lẽ trong lòng bọn họ đã sớm bất mãn rồi. Mà trước kia hình như cũng từng xảy ra tình huống tương tự, chỉ là vì hình tượng ôn hòa của Liễu Tư Di đã ăn sâu vào lòng người, nên mọi người không nghĩ nhiều. … Tự dưng cảm thấy có chút đáng sợ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt trở nên kỳ dị, như kim châm đâm vào lưng Liễu Tư Di, đến tay cũng khẽ run lên.

Tuyên Lê huấn xong hai người kia, ánh mắt rơi xuống Vân Xu, dịu dàng hơn hẳn: “Đi theo anh đến văn phòng, anh có chuyện muốn bàn với em.”

Vân Xu đứng dậy, đi theo sau anh.

Đám người bị bỏ lại tại chỗ lập tức tản ra, đại mỹ nhân đi rồi, bọn họ cũng muốn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Chung Trì và Liễu Tư Di sắc mặt vẫn khó coi như cũ, dù sao cũng là bị phê bình trước mặt mọi người.

Chung Trì lấy lại tinh thần, an ủi Liễu Tư Di bên cạnh, nói: “Tư Di, em đừng buồn, tổng giám đốc chỉ là hiểu lầm em thôi, anh biết em không phải người như vậy mà.” Trong lòng anh, Liễu Tư Di là người phụ nữ hiền dịu nhất trên đời, hoàn toàn không như những gì Tuyên Lê nói.

Thân thể cứng đờ của Liễu Tư Di chậm rãi thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ kế tiếp phải làm thế nào. Vân Xu uy hiếp cô ta quá lớn. Cô ta là một trong những diễn viên lồng tiếng hàng đầu của công ty, vẫn luôn được hưởng tài nguyên tốt, nhưng giọng nói của Vân Xu lại vượt trội hơn cô ta về mọi mặt. Một khi đối phương về Thịnh Hoa, vị trí của cô ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Điều quan trọng nhất là, giọng của cô ta không giống một số diễn viên lồng tiếng có độ nhận diện cao, một khi có người ưu tú hơn xuất hiện, cô ta rất nhanh sẽ bị thay thế. Muốn giữ vững vị trí của mình, tuyệt đối không thể để người khác vượt lên trên đầu.

Liễu Tư Di nhìn Chung Trì vẫn đang an ủi mình, trong lòng lặng lẽ nảy ra một ý tưởng. Ở đây chẳng phải đang có một công cụ tốt để lợi dụng hay sao.

……

Tuyên Lê dẫn Vân Xu đến văn phòng, pha cho cô một tách trà. Hơi nước bốc lên nghi ngút trong chén sứ trắng, hương trà lan tỏa khắp không gian, khiến lòng người cũng dịu lại. Tuyên Lê lẳng lặng nhìn người phụ nữ đối diện, cô ngồi tao nhã trên sofa, bàn tay nâng chén trà còn trắng hơn cả sứ, dáng vẻ cúi đầu dịu dàng như tranh vẽ. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô là một tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa.

Tuyên Lê nói: “Dự án 《Duyên Tới》 đã hoàn thành, em thấy thế nào?”

“Chắc là nhẹ cả người đó ạ.” Vân Xu nói: “Đây là lần đầu tiên em làm việc ở công ty với nhiều người như vậy, có chút áp lực, nhưng cũng rất thú vị.”

Tuyên Lê bật cười, quả thật là vậy, nhiều người trong giới lồng tiếng ban đầu đều làm việc tại nhà, tự trang bị thiết bị rồi bắt đầu thu âm, khi đến phòng thu chuyên nghiệp đều sẽ cảm thấy không quen. “Em thích ứng cũng tốt đó chứ.”

Vân Xu nhớ lại cảnh tượng vui vẻ khi ở cùng mọi người, khóe môi nở một nụ cười nhẹ: “Là do mọi người đều đối xử với em rất tốt, còn dạy em nhiều kiến thức và kỹ năng nhỏ, không có mọi người giúp đỡ, buổi thu âm cũng không thể thuận lợi như vậy.”

Ánh mắt trong veo như nước hồ thu của cô dừng lại trên người anh: “Đương nhiên cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ em, nếu không có anh thì khả năng lồng tiếng của em chắc vẫn dậm chân tại chỗ mất.”

Ánh mắt Tuyên Lê thoáng ý cười, Vân Xu luôn thẳng thắn, chân thành như vậy. Anh hy vọng cô sẽ mãi như thế.

Đến lúc rồi.

Tuyên Lê nói: “Em biết là ngay từ đầu anh đã muốn mời em về Thịnh Hoa mà đúng không? Ngay từ lúc chúng ta còn chưa gặp mặt, anh đã phát hiện ra tài năng và sự linh hoạt trong giọng nói của em rồi, nên mới đặc biệt chọn kịch bản này, chính là hy vọng em có thể đến công ty để trực tiếp cảm nhận môi trường ở đây, rồi mới đưa ra quyết định.” Hai tuần này, đủ loại biểu hiện của Tuyên Lê đã khiến Vân Xu sớm đoán ra được ý định của anh.

Tuyên Lê hỏi: “Vậy bây giờ em thấy Thịnh Hoa thế nào?”

Vân Xu nghiêm túc khen ngợi: “Thịnh Hoa rất tốt ạ, có nhân viên giỏi, môi trường tốt đẹp…”

Đột nhiên giọng nói cô trở nên hoạt bát hơn hẳn: “Đương nhiên còn có cả ông chủ lợi hại nữa.” Nghĩ đến dáng vẻ anh đánh nhau ở quán bar ban nãy, cô bất giác bật cười, nụ cười tươi tắn như hoa mới nở, đẹp đến nao lòng. Tuyên Lê nhìn cô, không thể kiềm chế được mà say mê vẻ đẹp ấy.

Một lát sau, Vân Xu mới chậm rãi nói: “Tóm lại là Thịnh Hoa là một công ty rất tốt.”

Tuyên Lê hít sâu một hơi, nói: “Vậy thì ở đây, anh trịnh trọng mời em gia nhập Thịnh Hoa, em có đồng ý không?”

Vân Xu im lặng. Lòng Tuyên Lê chùng xuống, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt lại, hình dung đến việc sau này Vân Xu có thể gặp phải đủ loại khó khăn, anh không khỏi cảm thấy bực bội. Anh kìm nén cảm xúc, quan sát sắc mặt cô, hỏi: “Là còn có nguyên nhân nào khác sao? Không ngại nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Vân Xu nói: “Em… không muốn rời Đông Thành. Em sống ở đó 6 năm rồi, mọi thứ ở Đông Thành đều đã quen thuộc với em. Nếu làm việc ở Thịnh Hoa, chắc chắn em phải chuyển đến Tây Thành đúng không ạ?” Không thể có chuyện nhân viên và công ty lại ở hai thành phố khác nhau được.

Tuyên Lê có chút ngạc nhiên trước lý do của cô, nhưng cũng có thể hiểu được, phần lớn mọi người đều không muốn rời xa thành phố quen thuộc, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc những mối quan hệ và nguồn lực mà bạn đã tích lũy ở thành phố đó phần lớn sẽ trở nên vô dụng. Nhưng điều này đối với Tuyên Lê mà nói hoàn toàn không phải vấn đề.

Anh nói: “Vậy thì em cứ ở lại Đông Thành, thế nào?”

Vân Xu ngạc nhiên nhìn anh.

Tuyên Lê tiếp tục: "Em cứ ở Đông Thành, khi nào có việc cần thì đến công ty hoặc đến địa điểm thu âm khác. Chi phí ăn ở, đi lại công ty đều lo, em chỉ cần chuẩn bị tốt cho công việc là được."

Vân Xu ngơ ngác, chuyện này cũng được sao?

Tuyên Lê mặt không đổi sắc nói: "Nhiều phòng thu cũng làm việc theo kiểu này mà, vì công việc lồng tiếng không giống như công việc bình thường, không nhất thiết phải làm ở một địa điểm cố định, giống như mấy người đi công tác dạo trước đó thôi." Anh chỉ đưa ra những lý do hợp lý bề ngoài.

Trên thực tế, mục đích ban đầu Tuyên Lê thành lập công ty chính là để tìm kiếm giọng nói lý tưởng. Bây giờ đã tìm được rồi, đương nhiên anh phải nghĩ cách giữ người lại. Anh muốn giữ Vân Xu ở lại công ty, muốn giữ cô ở bên cạnh mình. Anh muốn che chở cô trên con đường sự nghiệp này, để cô an tâm phát triển.

Và hơn hết, anh hy vọng mỗi ngày đều có thể được nghe giọng nói của cô. Còn về các chi phí của Vân Xu, hoàn toàn có thể lấy từ tài khoản cá nhân của anh, chỉ cần cô đồng ý ở lại trong vòng tay bảo vệ của anh là được.

Nghe anh nói xong, lòng Vân Xu hoàn toàn nghiêng về phía anh. Cô lại một lần nữa hỏi: "Thật sự có thể như vậy sao ạ?"

"Đương nhiên rồi." Tuyên Lê trịnh trọng đảm bảo.

"Vậy... em đồng ý ạ." Vân Xu cười tươi rói, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "Sau này mong anh chỉ bảo thêm, ông chủ."

Nụ cười của cô khiến mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng Tuyên Lê tan biến hết sạch, chỉ còn lại sự dịu dàng.

Ngày Vân Xu rời Tây Thành, hành lý nặng trĩu, toàn là quà chia tay của những người bạn đồng nghiệp, đủ loại quà nhỏ và đồ ăn vặt. Mọi người đều vẻ mặt không nỡ, hận không thể đóng gói bản thân rồi cùng Vân Xu về Đông Thành luôn. Tông Thiến thì nước mắt lưng tròng ôm cô, trông như sắp lìa đời đến nơi.

Vân Xu an ủi: "Đừng buồn mà, tôi vẫn là người của Thịnh Hoa, sau này khi nào cần thu âm tôi sẽ lại đến thôi." Cô đã ký hợp đồng với Tuyên Lê rồi.

Tông Thiến thở dài thườn thượt: "Nhưng mà tôi cứ cảm thấy một ngày không gặp cậu như ba thu ấy." Tưởng tượng đến việc một đại mỹ nhân rõ ràng là đồng nghiệp của mình, lại không ở cùng thành phố, không có cách nào ngày nào cũng gặp mặt, cô liền cảm thấy buồn bã. Vân Xu lại an ủi cô thêm vài câu, rồi mới lên xe rời đi.

……

Xuống máy bay, ra khỏi cổng đến. Vân Xu kéo vali hành lý nhìn quanh, bỗng một giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên sau lưng: "Xu Xu, quay lại nhìn phía sau đi."

"Sư phụ!" Vân Xu mừng rỡ quay đầu lại: "Anh đến rồi ạ." Trước đó, khi Vân Xu trò chuyện với Tư Nhạc, có nhắc đến thời gian về Đông Thành, anh đã ngỏ ý muốn đưa cô về tận nhà, Vân Xu đồng ý, hai người hẹn nhau ở cổng ra.

Dù che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng đôi mắt trong veo như ánh trăng rằm của cô vẫn khiến Tư Nhạc nhận ra ngay lập tức. Vẻ mặt anh dịu dàng hơn hẳn, tiến lên một bước nhận lấy chiếc vali từ tay cô, rồi cẩn thận quan sát sắc mặt cô. Xác định tinh thần cô không tệ, anh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt ủ rũ của Vân Xu khi mới đến Tây Thành khiến anh lo lắng suốt hai tuần qua, nếu không phải dạo gần đây bệnh viện thật sự không thể rời đi, anh nhất định đã đến Tây Thành thăm cô rồi.

Tư Nhạc dẫn Vân Xu đến xe, mở cửa ghế phụ cho cô, còn mình thì giúp cô để hành lý vào cốp xe. Vân Xu ngồi vào ghế, cài dây an toàn. Lần trước ngồi xe Tư Nhạc vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cảm xúc căng thẳng khiến cô không còn tâm trí quan sát.

Lần này, khi hai người đã quen thuộc hơn, cô mới có tâm tư quan sát nội thất xe. Đa phần mọi người ít nhiều cũng sẽ để vài món đồ trong xe, ví dụ như bùa bình an, túi thơm, hoặc là đặt một bức tượng nhỏ trên táp-lô, nhưng xe của Tư Nhạc lại sạch sẽ, không có gì cả.

Vân Xu hỏi: "Sư phụ, xe của anh mới mua ạ?"

Tư Nhạc đáp: "Mua được hai năm rồi."

Vân Xu "oa" một tiếng: "Vậy mà anh không để gì trong xe sao? Em thấy xe của người khác hay để mấy đồ vật cầu bình an lắm."

"Thay vì mua mấy thứ đó, chi bằng học thuộc luật giao thông, chấp hành nghiêm chỉnh còn hơn." Tư Nhạc liếc nhìn cô, khóe môi thoáng ý cười, "Đương nhiên, nếu em thích, có thể mang đến đây."

Vân Xu cười nói: "Vậy để em tặng anh một con mèo trang trí nhé, loại dễ thương ấy, anh nhất định sẽ thích."

"Được." Bất cứ thứ gì em tặng, anh đều thích.

Tư Nhạc đưa Vân Xu đến tận chân lầu chung cư, trước lời mời lên nhà uống nước của cô, anh rất ý tứ từ chối. Vừa rồi trên đường đi, cô đã hơi lộ vẻ mệt mỏi. Điều cô cần bây giờ là nghỉ ngơi, chứ không phải tiếp khách.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Tư Nhạc để lại lời nhắn nhủ rồi rời đi.

Trở về căn hộ thuê quen thuộc, Vân Xu hoàn toàn thả lỏng. Dù ở Tây Thành luôn được ở khách sạn năm sao, dịch vụ chu đáo, cảnh quan tuyệt đẹp, nhưng chung quy vẫn không thoải mái bằng căn hộ do chính mình sắp xếp, sau hai tuần xa cách, nhìn thấy chiếc giường nhỏ quen thuộc, cô còn có chút hoài niệm.

Vài ngày không người ở, không ít chỗ trong phòng đã bám bụi, Vân Xu đành xắn tay áo lên dọn dẹp qua loa một lượt. May mà lần này về bằng máy bay, cô không phải chịu khổ nhiều, chứ mà như lần đi, đúng là quá sức chịu đựng.

Đến khi dọn dẹp xong thì cũng đã gần 9 giờ tối. Cô tùy tiện ăn chút gì đó, liền ngả lưng xuống giường, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.

Trước khi thiếp đi, Vân Xu nhớ lại lời Tư Nhạc nói trên xe, anh bảo anh ấy có một kịch bản rất phù hợp với cô, hy vọng Vân Xu có thể tham gia. Kịch bản mà sư phụ chọn sẽ như thế nào nhỉ? Ngày mai rồi hỏi lại anh sau vậy.

Bình Luận

2 Thảo luận