Vân Xu trở về nhà sau một ngày mệt mỏi. Cô vừa kịp nghỉ ngơi một chút thì điện thoại reo. Một số máy lạ liên tục gọi đến, mở miệng đều mời cô hợp tác làm ăn.
Ban đầu, Vân Xu nghĩ rằng đây là trò lừa đảo. Vừa nghe được vài câu, cô liền cúp máy ngay. Nhưng điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông, hết cuộc này đến cuộc khác. Lúc này, Vân Xu bắt đầu nghi ngờ, kẻ lừa đảo có ai mà lại kiên trì và chuyên nghiệp đến vậy không?
Đang lúc Vân Xu rối rắm không biết chuyện gì xảy ra thì điện thoại của Tuyên Lê gọi đến. Cô vội vàng bắt máy.
"Tuyên Lê, có rất nhiều người lạ gọi điện thoại cho em, đều muốn hợp tác. Chuyện này là sao vậy? Có phải vụ việc trên mạng vẫn chưa được giải quyết xong không?" Vân Xu lo lắng hỏi.
Tuyên Lê nghe vậy, ánh mắt chợt trở nên nghiêm nghị. Điện thoại cá nhân của Vân Xu đã bị lộ ra ngoài rồi sao? Những người này thật sự đã đi quá giới hạn.
Để trấn an Vân Xu, Tuyên Lê cố gắng hạ giọng, nói chậm rãi: "Chuyện trên mạng đã được giải quyết rồi. Những kẻ tấn công công ty chúng ta cũng đã bị cảnh sát bắt giữ."
"Vậy thì tốt quá." Vân Xu thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà những cuộc điện thoại này là chuyện gì vậy?"
Tuyên Lê giải thích: "Trước đó, em có gặp một người đàn ông kỳ lạ cứ cầm điện thoại quay phim không?"
Vân Xu nhớ lại ngay chuyện khi đi dạo bộ: "Đúng vậy, em có gặp. Hơn nữa, em thấy người đó không giống người ở khu này."
Tuyên Lê tiếp tục: "Người đó là một streamer. Để tăng độ nổi tiếng, hắn cố tình lợi dụng thân phận của em để thu hút sự chú ý. Hắn cố ý tiếp cận em và giật khăn quàng cổ của em."
Vân Xu nhíu mày, cảm thấy rất khó chịu: "Thật quá đáng! Tại sao lại tự tiện làm như vậy mà không hỏi ý kiến của em?"
Tuyên Lê trấn an cô: "Đừng lo lắng. Anh sẽ lập tức đến Đông Thành. Em cứ ở trong nhà, nếu có người lạ gõ cửa hay gọi điện thoại thì tuyệt đối không được trả lời. Địa chỉ của em đã bị lộ rồi. Đợi anh đến, anh sẽ giúp em đổi chỗ ở ngay."
Suy nghĩ một chút, Tuyên Lê nói thêm: "Tiền thuê nhà mới sẽ do công ty chi trả. Trong hợp đồng đã có điều khoản này."
Nghe Tuyên Lê nói vậy, Vân Xu vẫn cảm thấy có chút buồn bực. Dù căn nhà hiện tại có hơi cũ kỹ, nhưng cô vẫn rất thích nó. Tất cả đều tại tên streamer kia, khiến cô phải rời đi.
Tuyên Lê như đọc được cảm xúc của Vân Xu, anh đảm bảo: "Yên tâm đi. Việc cố ý quay lén và công khai hình ảnh của em khi chưa được sự đồng ý là hành vi phạm pháp. Hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng."
Cũng giống như Liễu Tư Di và Chung Trì trước đây, kênh livestream của tên streamer đó chắc chắn sẽ bị đóng cửa. Dám lợi dụng Vân Xu để câu view, hắn ta sẽ phải trả giá.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tuyên Lê, Vân Xu lại nhận được điện thoại của Tiết Cảnh Diệu và Tư Nhạc. Cô báo cho hai người biết mình vẫn an toàn và từ chối khéo lời đề nghị đến khách sạn của họ.
"Tuyên Lê nói công ty sẽ lo chỗ ở mới cho em." Vân Xu nói: "Đây là điều khoản trong hợp đồng."
Điều này có nghĩa là cô có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà đáng kể.
Tư Nhạc nghe vậy thì hơi nhíu mày. Trong giới này, hiếm khi có hợp đồng nào hào phóng đến vậy. Rõ ràng là Tuyên Lê đã đặc biệt chuẩn bị một bản hợp đồng như thế cho Vân Xu. Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, Tư Nhạc lại không nỡ nói ra sự thật.
Thôi vậy, sau này anh sẽ để ý đến Vân Xu nhiều hơn.
Tiết Cảnh Diệu cũng nghĩ tương tự. Trong lòng, anh âm thầm đánh giá mức độ đe dọa của Tuyên Lê lên cao nhất. Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn tỏ vẻ lo lắng: "Học tỷ gặp bất cứ vấn đề gì nhất định phải nói cho em biết nha. Nếu không em sẽ rất buồn đó."
Ánh mắt ướt át của Tiết Cảnh Diệu khiến Vân Xu mềm lòng, cô gật đầu đồng ý.
"Cậu sắp thi giữa kỳ rồi mà. Chuyên ngành của cậu khó lắm đó, mấy ngày nay cứ tập trung ôn thi đi, đừng lo cho tôi." Vân Xu dặn dò.
Tiết Cảnh Diệu đáp: "Em sẽ cố gắng. Học tỷ cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nha."
Xin hãy chờ em thêm một chút nữa thôi, cậu âm thầm nói trong lòng.
...
Cùng ngày livestream, đã có không ít người mò đến khu dân cư nơi Vân Xu ở, hỏi thăm thông tin về cô khắp nơi. May mắn là do số lượng người quá đông, gây ồn ào, khiến cư dân xung quanh cảnh giác hơn. Mọi người đều không muốn tiết lộ bất cứ thông tin gì.
Thêm vào đó, Vân Xu cũng không ra khỏi nhà, nên những người muốn tìm gặp cô đều không có kết quả.
Tuyên Lê sau khi nắm được tình hình, không nói gì thêm. Anh chỉ gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh sau đó, địa chỉ nhà mới đã được xác định. Thủ tục hợp đồng được hoàn tất với tốc độ chóng mặt, chỉ còn chờ Vân Xu chuyển đến.
Và bây giờ mới chỉ là ngày hôm sau.
Vân Xu cẩn thận gấp quần áo, bỏ vào vali. Cô cũng cho thêm một vài vật dụng cá nhân quan trọng và đồ dùng hàng ngày. Kéo khóa vali lại, cô cố gắng hết sức kéo chiếc vali từ trên giường xuống sàn nhà, đặt song song với chiếc vali còn lại.
Tiếng va chạm mạnh giữa vali và sàn nhà khiến hai người đàn ông ở phòng khách giật mình.
Tuyên Lê và Tư Nhạc đứng như tượng thần ở trước cửa phòng ngủ của Vân Xu, luôn dõi theo mọi động tĩnh bên trong. Hai người đàn ông to lớn tiến vào phòng ngủ của phụ nữ thì không tiện, nên họ chỉ có thể đứng chờ ở đây.
Nhưng những âm thanh thỉnh thoảng vọng ra từ bên trong vẫn khiến họ không khỏi lo lắng.
"Có chuyện gì không?"
"Có bị va vào đâu không?"
Vừa hỏi xong, hai người đàn ông liền chạm mắt nhau, không khí bỗng trở nên gượng gạo, rồi họ lại nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của đối phương.
Vân Xu nghe thấy tiếng hỏi, vội vàng giải thích: "Là tiếng vali va vào sàn nhà thôi, không sao đâu." Cô mở cửa phòng: "Quần áo em thu dọn gần xong rồi. Chúng ta đi bây giờ hả?"
Tư Nhạc kín đáo liếc nhìn Vân Xu một lượt, xác định trên người cô không có vết thương nào, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Đi thôi. Mang theo những đồ cần thiết trước, những thứ còn lại chúng ta có thể từ từ chuyển sau."
Mỗi người kéo một chiếc vali, tay còn xách thêm túi lớn túi nhỏ. Vân Xu muốn giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại bị họ nhét cho một chiếc túi nhẹ tênh, cùng với một câu dặn dò: "Cứ đi theo bọn anh, đừng chạy lung tung."
Vân Xu có chút không phục, cô đâu phải trẻ con, sao lại chạy lung tung chứ.
Khi xuống lầu, cô không khỏi mở to mắt ngạc nhiên, nhìn hai người đàn ông dễ dàng nhấc bổng chiếc vali mà vừa nãy cô kéo còn thấy nặng nhọc, bước đi vững chắc, mặt không đổi sắc.
Đây... đây chính là sự khác biệt giữa cô và họ sao?
Vân Xu nhận thức rõ hơn về trình độ phế thải của bản thân.
Đứng ở chân cầu thang, Tuyên Lê ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra ý cười: "Ổn rồi, mau xuống đây thôi. Bây giờ anh sẽ đưa em đến nhà mới."
Vì Tuyên Lê một mình bay đến Đông Thành, nên cả ba người cùng lên xe của Tư Nhạc.
Vân Xu không khỏi thán phục: "Hai anh khỏe thật đó. Vali của em cũng có mấy quyển sách mà các anh xách nhẹ nhàng như không vậy."
Cô biết Tuyên Lê rất lợi hại, còn biết đánh nhau. Nhưng không ngờ Tư Nhạc, một bác sĩ, cũng khỏe mạnh đến vậy.
Tư Nhạc hờ hững đáp: "Rất nhiều bác sĩ phẫu thuật, có khi mổ liên tục mười mấy, hai mươi tiếng đồng hồ, còn phải giữ tinh thần tập trung cao độ. Nên thể chất tốt là điều cần thiết."
Vân Xu gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, bác sĩ thật sự là một nghề nghiệp vĩ đại. Sư phụ cũng siêu giỏi luôn!"
Giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy sự ngưỡng mộ chân thành. Khóe môi Tư Nhạc khẽ cong lên, một nụ cười rất nhỏ, gần như không thể nhận ra. Ánh mắt anh lướt qua gương chiếu hậu, rồi lại như không có gì xảy ra thu hồi ánh mắt.
Ngồi ở ghế sau, sắc mặt Tuyên Lê hơi trầm xuống. Tư Nhạc lái xe, Vân Xu ngồi ở ghế phụ, còn anh cùng hành lý phải ngồi ở ghế sau. Lúc này, nhìn thấy không khí hòa hợp giữa hai người phía trước, anh hơi nheo mắt lại.
"Nhắc mới nhớ, bác sĩ Tư hóa ra lại là đại thần Thiên Thu trong giới CV." Tuyên Lê tự nhiên chen vào câu chuyện của hai người, thái độ mang theo một chút ngạc nhiên: "Trước đây Xu Xu cũng từng nhắc đến anh với tôi. Nhưng không ngờ anh lại lợi hại đến vậy, thật ngoài dự đoán."
"Xu Xu chắc cũng không ngờ tới đâu nhỉ." Anh chậm rãi nói thêm.
Vân Xu quả thật không ngờ tới. Thời điểm cô mới bước chân vào giới CV, đại thần Thiên Thu đã sớm rời đi. Tư Nhạc rất giỏi, chỉ cần qua những lời chỉ dạy của anh, cô cũng có thể nhận ra. Nhưng cô chưa bao giờ liên hệ hai người với nhau. Đại thần ngày xưa đã sớm "ẩn cư", trở thành một sư phụ "gà mờ" nào đó. Chuyện này nghe cứ như trong tiểu thuyết vậy.
Hai người trở thành thầy trò lâu như vậy, Tư Nhạc chưa từng tiết lộ thân phận CV của mình. Vân Xu đoán rằng anh không muốn cô biết, nên cô cũng chưa từng hỏi han, sợ làm Tư Nhạc không vui.
Nếu không phải Tình Vũ liên tục gọi điện thoại cho cô, có lẽ đến giờ cô vẫn chưa biết thân phận thật sự của Tư Nhạc.
Có lẽ là do quan hệ giữa hai người vẫn chưa đủ thân thiết chăng?
Vẻ mặt của Vân Xu rất dễ đoán, Tư Nhạc nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của cô. Ánh mắt anh trầm xuống, nhẹ giọng nói: "Năm đó, anh gia nhập giới CV chỉ là vì sở thích cá nhân. Sau khi tốt nghiệp, do công việc bận rộn nên anh đã chọn rời đi. Vốn định đến khi thu âm 《Nhật Nguyệt》 sẽ nói cho em biết, tạo cho em một bất ngờ. Ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy."
Anh hiếm khi thở dài, nói: "Thật xin lỗi, có lẽ anh nên nói cho em biết sớm hơn."
Vân Xu cũng nhớ lại chuyện Tư Nhạc công khai bảo vệ cô trên Weibo: "Không cần đâu sư phụ. Sư phụ đã lên tiếng giúp em trên mạng, em đã rất vui rồi."
"Đương nhiên, cũng cảm ơn cả Tuyên Lê nữa."
Ánh mắt cong cong của cô khiến hai người đàn ông đều cảm thấy tim mình như ngừng đập. Phảng phất như có một đóa hoa tươi nở rộ trước mắt, vô cùng rực rỡ.
Không khí kỳ lạ trong xe cuối cùng cũng tan biến.
Trong đầu họ cùng hiện lên một ý nghĩ: Cô ấy cười rộ lên vẫn là đẹp nhất.
...
Cổng chính khu dân cư hiện ra trước mắt. Tuyên Lê nói rõ thân phận với bảo vệ, sau khi bảo vệ xác nhận xong, họ được phép đi vào.
Vân Xu tò mò ngắm nhìn cảnh quan khu dân cư: "Đây là nơi em sẽ ở sau này sao?"
Tuyên Lê gật đầu, nói: "Nơi này môi trường khá tốt. Gần quảng trường có một vườn hoa nhỏ để đi dạo, em sẽ thích."
Mắt Vân Xu sáng lên. Cô rất thích vườn hoa nhỏ. Nhưng rồi cô lại lo lắng hỏi: "Vậy em có thể tùy ý ra ngoài không?"
Khi rời khỏi khu dân cư cũ, cô vẫn thấy có rất nhiều người hỏi thăm tình hình của cô khắp nơi. Thật sự hơi đáng sợ.
Tuyên Lê hiển nhiên cũng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, anh trấn an: "Yên tâm đi. Khu dân cư này quản lý rất nghiêm ngặt, không phải cư dân thì không được tự ý ra vào. Chuyện mấy ngày nay về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."
Thái độ nghiêm túc của anh khiến Vân Xu yên tâm hơn một chút.
Cô không biết rằng đây là khu dân cư mà Tuyên Lê đã thức trắng đêm hôm qua sau khi xuống máy bay, đi khảo sát khắp các khu nhà ở Đông Thành, cuối cùng mới chọn được. Đây tuyệt đối là khu dân cư có an ninh tốt nhất Đông Thành.
Đây cũng là lý do Tư Nhạc chấp nhận nơi này.
Họ là tình địch không đội trời chung, nhưng điểm chung duy nhất của họ là Vân Xu không được phép bị tổn thương.
Vân Xu thu dọn hành lý xong xuôi, an tâm ở lại nơi này. Cuối cùng cô không cần phải lo lắng bị người lạ kỳ quái tìm đến tận cửa nữa.
...
Đông Đại chỉ có một vài khoa phải thi giữa kỳ, và khoa của Tiết Cảnh Diệu chính là một trong số đó. Sau khi thi xong sẽ là đại hội thể thao của trường, cũng là lý do cậu mời Vân Xu đến đây.
Trước cổng trường cao lớn, một bóng dáng tuấn tú đứng đó. Cậu đứng ở nơi có tầm nhìn rộng nhất, dường như đang đợi ai.
Những sinh viên đi ngang qua thỉnh thoảng có người chào hỏi cậu, cậu đều cười đáp lại. Có thể thấy cậu rất được yêu mến ở trường.
Vân Xu đến nơi, vừa lúc thấy cậu đang nói chuyện với một người. Người kia dường như gặp phải chuyện khó khăn, trên mặt còn mang theo vẻ hoảng loạn. Tiết Cảnh Diệu có lẽ đang nói cách giải quyết với đối phương. Vẻ mặt người kia dần dần thả lỏng, gật đầu rời đi.
Sau đó, ánh mắt cậu hướng về phía này, mắt sáng lên, chạy chậm lại.
"Học tỷ!" Ánh mắt cậu vừa đen vừa sáng, sự hưng phấn trong đó không hề che giấu.
Vân Xu hỏi: "Có chuyện gì sao? Cậu vừa nói chuyện với bạn kia hình như bạn ấy đang hoảng loạn lắm."
Tiết Cảnh Diệu đáp: "Không có gì to tát đâu ạ. Bạn ấy quên nộp bài tập, đặc biệt chạy đến hỏi em. Em đã nói với bạn ấy là vài ngày nữa vẫn còn cơ hội nộp bài."
Hai người sóng vai đi được một đoạn, Vân Xu nhận thấy có không ít người đang nhìn về phía họ. Cô trêu ghẹo: "Xem ra cậu ở trường được mọi người yêu thích thật đó."
Tiết Cảnh Diệu giật mình, vội vàng nói: "Học tỷ, em chưa từng có bạn gái đâu ạ, em thề đó!"
Tuyệt đối không thể để học tỷ có bất kỳ hiểu lầm nào.
Vân Xu ngẩn người ra, sau đó bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ nói đùa thôi mà."
Tiếng cười nhẹ nhàng của Vân Xu khiến vành tai Tiết Cảnh Diệu ửng đỏ.
Không xong rồi, tim lại đập nhanh nữa rồi.
Tiết Cảnh Diệu dẫn Vân Xu đến khán đài. Lúc này, khán đài đã có khá đông người. Học sinh các khoa mặc đồng phục của viện mình, cũng có một số ít người mặc thường phục như Vân Xu.
Đinh Hạo và hai người bạn cùng phòng đã chờ sẵn ở đó. Từ xa, họ đã vẫy tay chào.
Dù trong lòng không muốn, Tiết Cảnh Diệu vẫn dặn dò bạn cùng phòng phải cẩn thận chăm sóc Vân Xu. Lát nữa cậu phải thi đấu, để cô một mình ngồi ở đây, cậu không yên tâm, nhất là sau chuyện trên mạng vừa rồi.
"Nhớ để ý, đừng để ai đụng vào học tỷ!"
"Biết rồi, biết rồi, cậu lo mà chạy đi." Đinh Hạo mất kiên nhẫn phẩy tay, rồi sau đó lại ân cần tiến đến trước mặt Vân Xu: "Tỷ tỷ, lâu quá không gặp, chị còn nhớ em không?"
Vân Xu gật đầu: "Nhớ chứ, lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm mà."
Tiết Cảnh Diệu: "..." Cái tên này mặt dày thật!
Loa phát thanh đã bắt đầu thông báo vận động viên chuẩn bị vào vị trí. Tiết Cảnh Diệu không thể không rời đi. Trước khi đi, cậu nói với Vân Xu: "Học tỷ, chị có thể cổ vũ em một chút được không ạ?"
Ánh mắt cậu tràn đầy mong chờ.
Đôi mắt đẹp của Vân Xu cong lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm thành nắm đấm, vẫy vẫy về phía cậu: "Cố lên! Cậu giỏi nhất!"
Xung quanh ồn ào tiếng nói chuyện, nhưng giọng nói của cô vẫn vững vàng truyền đến tai cậu, như ngọn lửa bùng cháy trong tim, khiến máu trong người cậu sôi trào.
Sau khi Tiết Cảnh Diệu rời đi, ba người bạn cùng phòng lập tức xúm lại quanh Vân Xu.
Hai người bạn cùng phòng chỉ cần nghĩ đến việc người đẹp nổi tiếng trên mạng đang ngồi ngay bên cạnh, tay chân liền luống cuống không biết để vào đâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng. Khác hẳn với Đinh Hạo, đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ tiến lên bắt chuyện ân cần.
Tỷ tỷ, tỷ tỷ gọi nghe thật là ngọt ngào.
"Học tỷ, sau này chị sẽ luôn hoạt động trong giới CV sao ạ?" Một người bạn cùng phòng lấy hết can đảm hỏi, tha thứ cho cậu vì cậu thật sự không nghĩ ra được chủ đề nào khác.
Vân Xu đáp: "Ừm, tôi rất thích lồng tiếng, cũng muốn trở thành một diễn viên lồng tiếng giỏi."
Giọng nói ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng, cuối cùng cũng khiến hai người bạn cùng phòng cảm thấy gần gũi hơn. Họ mạnh dạn bắt đầu trò chuyện với cô.
Đại mỹ nhân học tỷ không chỉ xinh đẹp, giọng nói hay, mà tính cách còn rất dịu dàng. Sao lại có người hoàn hảo đến vậy chứ? Ba người bạn cùng phòng âm thầm gào thét trong lòng.
Ba chàng trai dần dần cởi mở hơn, hết lời khen ngợi Vân Xu, khiến cô vui vẻ vô cùng.
Trò chuyện được một lúc thì cuộc thi đấu của Tiết Cảnh Diệu chính thức bắt đầu.
Ánh mắt Vân Xu hướng về đường chạy. Đối phương cũng quay đầu nhìn về phía khán đài. Giữa hai người có một khoảng cách, nhưng Vân Xu lại cảm thấy ánh mắt của họ như đang chạm nhau.
Vận động viên vào vị trí, tiếng súng lệnh vang lên.
Tiếng cổ vũ vang lên không ngớt.
Vân Xu nhìn rõ Tiết Cảnh Diệu với tốc độ cực nhanh lao lên dẫn đầu, bỏ xa các đối thủ, về đích đầu tiên.
Cô nghe thấy xung quanh có không ít nữ sinh nhỏ giọng hét chói tai, bàn tán nhau mau chụp ảnh, đăng lên diễn đàn trường.
Học đệ thật sự rất được yêu thích nha.
Trong những cuộc thi tiếp theo, Tiết Cảnh Diệu vẫn luôn giành được vị trí thứ nhất. Không khí trên sân vận động càng thêm sôi động, ngay cả Vân Xu cũng không khỏi cảm thấy hào hứng theo.
Bạn cùng phòng bên cạnh cảm thán: "Vẫn là thằng nhóc này giỏi nhất! Tôi biết mà, cậu ấy làm được!"
Sau khi cuộc thi kết thúc, Vân Xu thấy mấy nữ sinh mang nước khoáng đến chỗ Tiết Cảnh Diệu. Cậu lau mồ hôi, mỉm cười xin lỗi với họ, rồi nói vài câu. Mấy nữ sinh tiếc nuối rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=65]
Lúc này, Tiết Cảnh Diệu có thể nói là thu hút được sự chú ý của phần lớn mọi người ở đây, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật nổi bật của trường.
"Cậu ấy chính là Tiết Cảnh Diệu, người đã liên tục hai năm giành học bổng đặc biệt đó hả? Quả nhiên lợi hại thật, thi đấu thể thao cũng giành được quán quân."
"Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy. Tớ nghe nói có rất nhiều học tỷ học muội tỏ tình với cậu ấy rồi, nhưng không sót một ai đều bị từ chối khéo."
"Người khác thi đấu cùng lắm chỉ có một người đưa nước, chỗ cậu ấy vừa nãy có đến năm sáu người ấy chứ, nhìn là biết cậu ấy được yêu thích đến mức nào rồi."
Mọi người xì xào bàn tán. Bỗng nhiên, họ thấy nhân vật chính trong câu chuyện của mình đang tiến về phía khán đài. Mọi người đồng loạt mở to mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lát nữa còn có thi đấu nữa mà.
Sau đó, mọi người liền thấy mục tiêu của cậu là một nữ sinh, cậu đi thẳng đến trước mặt cô, khụy một chân xuống.
Có lẽ là do liên tục giành được vị trí quán quân, lúc này Tiết Cảnh Diệu trông vô cùng rạng rỡ, tràn đầy khí phách.
Cậu cười nói: "Học tỷ, em có thể uống nước trong tay chị được không ạ?"
Vân Xu cúi đầu, trên tay cô là chai nước khoáng vừa được sinh viên tình nguyện phát cho khán giả. Cô đưa tay ra, cổ tay trắng ngần lộ ra như sương tuyết, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Đinh Hạo và hai người bạn cùng phòng đều trợn mắt há hốc mồm.
Ánh mắt Tiết Cảnh Diệu cũng dừng lại trong giây lát, sau đó cậu nhận lấy chai nước, vặn nắp, ngửa cổ uống ừng ực.
Toàn bộ động tác vừa tự nhiên vừa lưu loát.
Trên người cậu vẫn còn tỏa ra hơi nóng đặc trưng của người vừa vận động xong. Rõ ràng là cách một khoảng cách, nhưng hơi nóng ấy dường như truyền đến cả người Vân Xu, khiến tim cô khẽ rung động.
Học đệ... quả thật rất đẹp trai.
Sau ngày hội thao ở trường, mọi người xung quanh Vân Xu không ngừng bàn tán xôn xao về cô và Tiết Cảnh Diệu. Ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi trai tài gái sắc này. Thậm chí, có người còn khẳng định dù Vân Xu đeo khẩu trang, khí chất mỹ nhân vẫn toát ra ngời ngời.
Tiết Cảnh Diệu tiếp tục giành chiến thắng áp đảo trong hai trận thi đấu còn lại, trở thành ngôi sao sáng nhất của trường. Vân Xu, người có tương tác đặc biệt với cậu, cũng nhận được không ít sự chú ý. May mắn là có ba người bạn cùng phòng của Tiết Cảnh Diệu bên cạnh bảo vệ, không ai có thể tùy tiện làm phiền cô.
Chiều tối, Tiết Cảnh Diệu đưa Vân Xu ra cổng trường.
"Học tỷ." Cậu dừng bước chân.
Vân Xu quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt có chút nghi hoặc: "Ừ?"
Tiết Cảnh Diệu nắm chặt tay thành nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: "Hôm nay em đã giành được rất nhiều giải nhất... Em có thể, có thể xin học tỷ một phần thưởng không ạ?"
"Được chứ." Vân Xu cười nói: "Cậu muốn phần thưởng gì?"
Tiết Cảnh Diệu ngẩn người ra. Có lẽ vì Vân Xu đồng ý quá nhanh, không hề do dự, cậu có chút bất ngờ: "Học tỷ không sợ em đưa ra yêu cầu quá đáng sao?"
Vân Xu chắc chắn đáp: "Cậu sẽ không làm như vậy mà."
Cô tin tưởng Tiết Cảnh Diệu, cũng như Tư Nhạc và Tuyên Lê, đều là những người đáng tin cậy.
Ánh mắt Tiết Cảnh Diệu sáng rực lên. Cậu gần như muốn hét lên vì vui sướng. Cố gắng kiềm chế cảm xúc, cuối cùng cậu chỉ nói: "Học tỷ, em muốn được gọi tên của chị thôi."
Giọng điệu cao vút và vẻ mặt phấn khích của cậu khiến Vân Xu nhớ đến chú chó con vui vẻ vẫy đuôi.
Bị hình ảnh trong đầu làm cho bật cười, cô nói: "Được thôi."
Chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi mà.
Vẻ mặt Tiết Cảnh Diệu càng thêm rạng rỡ. Hít sâu một hơi, cậu trịnh trọng gọi: "Xu, Xu."
Có lẽ vì quá kích động, cậu tiến lại gần Vân Xu hơn một chút, thân hình cao lớn bao phủ lấy dáng người nhỏ nhắn của cô, như muốn che chở cô hoàn toàn.
Lúc này, Vân Xu mới thực sự nhận ra rằng, cậu học đệ luôn tươi sáng, rộng rãi trước mặt cô đã trưởng thành rồi.
Chỉ là những biểu hiện trước đây của Tiết Cảnh Diệu khiến cô dễ dàng quên mất điều này.
...
Trong xe.
Tuyên Lê liếc nhìn qua kính chiếu hậu, bóng dáng cổng trường Đông Đại dần khuất xa. Hình ảnh người đứng ở cổng trường cũng không còn rõ nữa. "Cậu nhóc đó là học đệ mà em vẫn hay nhắc tới sao?"
Vân Xu "ừ" một tiếng: "Cậu ấy có tài năng về lồng tiếng lắm đó. Em vốn định giới thiệu cho anh."
"Vậy sao đột nhiên em lại đổi ý?" Tuyên Lê nhướng mày hỏi.
Vân Xu đáp: "Hôm nay em đi xem đại hội thể thao, em nhận ra cậu ấy còn giỏi hơn em tưởng tượng nhiều."
Học bổng đặc biệt của Đông Đại đâu phải dễ dàng đạt được. Mà Tiết Cảnh Diệu không chỉ liên tục giành được hai năm, còn đạt được rất nhiều giải thưởng khác nữa. Có lẽ tương lai cậu sẽ không nhất thiết đi theo con đường lồng tiếng, mà coi đó là một sở thích để phát triển thêm thôi.
Cũng giống như Tư Nhạc vậy.
Nói với Tuyên Lê như vậy, ngược lại càng tốt. Anh không muốn phải đối mặt với một tình địch hàng ngày. Từ chối Vân Xu đã là một việc khó khăn rồi, tốt nhất là cô tự mình từ bỏ ý định này.
"Bây giờ cũng hơi muộn rồi, hay là chúng ta về nhà luôn đi." Vân Xu nói.
Ban ngày cô vốn định dành chút thời gian để dọn dẹp đồ đạc, nhưng đến giờ thì trời đã tối rồi.
Tuyên Lê đáp: "Không sao đâu, bây giờ anh đang rảnh mà."
Dù sao thì anh đến Đông Thành cũng là vì Vân Xu. Vừa hay tối nay Tư Nhạc có việc bận, anh và Vân Xu có thể ở riêng với nhau.
Ở riêng với Vân Xu, Tuyên Lê đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế, anh còn đặc biệt mua một chiếc xe mới ở Đông Thành.
Tuyên Lê đưa Vân Xu đi ăn tối. Khi xe chạy đến khu dân cư cũ của cô thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Cảnh vật xung quanh trở nên u ám, ánh đèn leo lét, gần một nửa đèn đường đã bị hỏng. Trừ vài người già đi dạo, hầu như không có ai khác.
Tuyên Lê thầm cảm thấy may mắn vì đã nhanh chóng giúp Vân Xu chuyển chỗ ở. Khu dân cư này quản lý quá kém. Để cô ở đây, anh thật sự không yên tâm, cho dù không có chuyện livestream xảy ra, anh cũng không thể an lòng.
Vân Xu ngước đầu nhìn hành lang tối om, đứng chôn chân tại chỗ.
Là ảo giác sao?
Cô luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Không chỉ một lần, trước đây cũng đã vài lần như vậy rồi. Nhưng dù cố gắng tìm kiếm thế nào, cô cũng không thể xác định được ánh mắt đó đến từ đâu.
Nhưng thôi, dù sao cũng sắp chuyển chỗ ở rồi, không cần để tâm đến chuyện này nữa.
Nơi ở mới rất an toàn.
Tuyên Lê cầm chìa khóa xe, từ phía sau đi tới: "Sao vậy?"
Vân Xu thật thà nói: "Trên lầu tối quá, em một mình không dám lên."
Đèn cảm ứng trong tòa nhà này đều bị hỏng hết. Mọi người chỉ có thể tự chiếu đèn để mò về nhà. Vân Xu từng đi qua một lần vào buổi tối, kể từ đó về sau, cô không bao giờ dám ra ngoài vào buổi tối, cũng không bao giờ về muộn.
Thật đáng sợ.
Tuyên Lê khẽ cười, đứng sau lưng cô: "Đừng sợ, cứ yên tâm đi thôi. Anh ở ngay sau em."
Lúc này Vân Xu mới bật đèn pin, chậm rãi bước lên lầu. Hành lang tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân của cô và Tuyên Lê.
Lạch cạch, lạch cạch.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, như có một bóng ma vô hình có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Vân Xu càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng không thể không dừng bước, quay đầu lại nói với vẻ đáng thương: "Em vẫn sợ lắm."
Tuyên Lê vừa buồn cười vừa bất lực. Anh bước lên phía trước hai bước, đưa tay ra: "Vậy nắm lấy vạt áo anh đi, chúng ta đi chậm thôi."
Vân Xu ngoan ngoãn làm theo, tay nắm chặt vạt áo của đối phương, cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tuyên Lê dường như cảm nhận được sự bình tĩnh của cô, khóe miệng cũng nở một nụ cười nhẹ.
Cuối cùng cũng lên đến tầng sáu. Mở cửa, bật đèn, mọi thứ diễn ra trôi chảy. Ánh đèn dây tóc chiếu sáng phòng khách, Vân Xu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nói với Tuyên Lê: "Em đi thu dọn nốt đồ đạc còn lại. Anh đợi em ở đây nhé."
Nói rồi, Vân Xu định mở cửa phòng ngủ.
Tuyên Lê vừa định lên tiếng thì ánh mắt đột nhiên ngưng lại: "Khoan đã!"
Vân Xu dừng động tác mở cửa, nghi hoặc quay đầu lại.
Tuyên Lê trầm giọng hỏi: "Từ lần trước anh và Tư Nhạc giúp em dọn đồ đến giờ, có ai ra vào đây nữa không?"
Vân Xu lắc đầu. Chìa khóa vẫn luôn ở chỗ cô. Cô không hề quay lại đây, Tư Nhạc lại càng không thể đến.
"Không có mà, ngoài lần trước thì đây là lần này."
Ánh mắt Tuyên Lê dừng lại ở những món đồ nội thất trong phòng khách đã bị xê dịch vị trí. Yết hầu anh giật giật, giọng nói trầm thấp, lại mang theo một chút vội vàng khó hiểu: "Em cứ đến chỗ anh trước đi. Từ từ thôi, không cần vội."
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Vân Xu vẫn nghe theo lời Tuyên Lê.
Cô xoay người, vừa bước được một bước, cánh cửa phòng ngủ phía sau lưng lặng lẽ mở ra. Một người đàn ông lạ mặt mặc áo khoác rộng thùng thình, tay cầm dao gọt hoa quả đứng ở đó. Hắn ta có vẻ mặt điên cuồng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng yếu đuối trước mắt, như linh cẩu ngửi thấy mùi máu tươi.
Vân Xu dường như cảm nhận được điều gì đó, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Đồng tử Tuyên Lê co rút lại, tinh thần căng thẳng đến cực độ. Không chút do dự, anh túm lấy chiếc bình hoa gốm sứ trong tầm tay ném mạnh về phía cửa phòng ngủ. Bình hoa vỡ tan trên cửa, tạo ra tiếng động lớn, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, chặn đứng hành động của đối phương.
Vân Xu nhân cơ hội chạy đến núp sau lưng Tuyên Lê, tay cô hơi run rẩy. Cô không hiểu tại sao lại có một người lạ mặt xuất hiện trong phòng mình, còn cầm dao nữa.
"Anh là ai?"
Người đàn ông cười the thé, khiến người nghe rợn tóc gáy: "Xu Xu, em đang nói gì vậy? Anh là bạn trai của em mà."
Giọng Vân Xu run run: "Anh đang nói bậy bạ gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết anh."
Người đàn ông vung vẩy con dao lung tung trong không khí, phẫn nộ nói: "Em không thể như vậy! Anh đã tha thứ cho em một lần rồi, vậy mà em lại muốn rời bỏ anh, đi theo người đàn ông khác! Anh đã nhẫn nhịn việc em qua lại với bọn họ rồi, em vẫn còn chưa hài lòng sao!"
Lời nói của hắn lộn xộn, khiến Vân Xu nghe mà hoang mang.
Tuyên Lê nhíu mày nói: "Đừng nghe hắn nói nhảm. Hắn chỉ là một kẻ điên thôi."
Dường như lời nói của Tuyên Lê đã kích thích hắn, vẻ mặt người đàn ông càng trở nên hỗn loạn, "Xu Xu em xem, đám người này không ai muốn thấy chúng ta tốt đẹp cả, lại đến bôi nhọ anh rồi! Em mau đến đây, đừng ở cùng hắn ta!"
Vân Xu sợ hãi rụt người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông vô cùng đáng thương.
Động tác của người đàn ông khựng lại. Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Vân Xu, lộ rõ vẻ si mê, lẩm bẩm nói: "Em xinh đẹp như vậy... Anh vốn định đưa em đi rồi mới đi tìm cô ta. Nhưng bây giờ anh đổi ý rồi. Chỉ cần em quay lại bên cạnh anh, anh sẽ bỏ qua hết những chuyện cũ của em."
Hắn ta tự nói tự với mình, hoàn toàn phớt lờ sắc mặt của Tuyên Lê.
Tuyên Lê nhẫn nhịn hết mức có thể. Phòng khách này quá nhỏ, đối phương lại có dao trong tay, anh lo lắng sẽ làm tổn thương Vân Xu, nên vẫn chưa ra tay. Bên ngoài cửa, anh cũng không thể xác định được có an toàn hay không.
Cuối cùng, anh nói với Vân Xu: "Em mau mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa rồi báo cảnh sát. Anh sẽ ngăn hắn lại."
Vân Xu khẩn trương gật đầu.
"Đi đi, đừng sợ. Anh ở đây rồi, anh đảm bảo hắn tuyệt đối không thể chạm vào em được." Tuyên Lê không quay đầu lại, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm ổn.
Vân Xu lập tức xoay người chạy về phía cửa chính.
Người đàn ông thấy vậy thì càng thêm kích động, vẻ mặt dữ tợn xông tới: "Không đượcđi!!!"
Tuyên Lê lập tức chắn trước mặt hắn. Người đàn ông cầm dao bổ thẳng về phía anh, không chút do dự, ngược lại còn mang theo vẻ khoái trá.
Quả nhiên là một kẻ điên.
Tuyên Lê nhanh chóng né người, tránh được đòn tấn công của đối phương. Chớp thời cơ, anh vung chân đá mạnh vào đầu gối người đàn ông. Đối phương theo phản xạ quỵ xuống đất, nhưng con dao trong tay vẫn nắm chặt.
Dù đã bị đánh, hắn vẫn múa may con dao gọt hoa quả, muốn giết chết Tuyên Lê.
Vân Xu đứng ở ngoài cửa, hoảng loạn bấm số gọi cảnh sát. Rất nhanh sau đó, tiếng tút tút vang lên. Tạ trời đất, cô gọi một lần là được luôn.
Cô cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi và lo lắng, thuật lại sự việc một lần, đồng thời báo địa chỉ.
Nhân viên trực tổng đài yêu cầu cô bảo vệ bản thân thật tốt, họ sẽ lập tức cử người đến.
Vân Xu cúp điện thoại, đang định tìm người ở tầng dưới giúp đỡ thì phát hiện động tĩnh trong phòng đã nhỏ đi. Cô lập tức nhìn vào bên trong. Tuyên Lê đã đè nghiến tên điên xuống đất, con dao gọt hoa quả cắm phập vào ghế sofa, cảnh tượng khiến cô kinh hồn táng đởm.
"Tốt lắm, đi lấy dây thừng lại đây." Tuyên Lê nói.
Vân Xu vội vàng lấy dây thừng từ góc khuất ra. Tuyên Lê nhận lấy, từng bước một trói chặt người đàn ông.
Đến khi cảnh sát đến áp giải người đi, hai người mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Lúc bị dẫn đi, người đàn ông vẫn điên cuồng nhìn về phía Vân Xu, miệng không ngừng lảm nhảm rằng cô thuộc về hắn, hắn muốn gi-ết c-hết tất cả những kẻ muốn cướp cô khỏi tay hắn.
Mọi chuyện kết thúc thì trời đã rạng sáng.
Vân Xu ngồi thẫn thờ trên sofa trong căn nhà mới, không nói một lời. Tuyên Lê nhận ra cảm xúc bất ổn của cô, nhỏ giọng hỏi han.
"Lại là tại em, anh suýt chút nữa bị thương." Vân Xu cúi đầu nói. Tuy rằng Tuyên Lê lần này không bị thương, nhưng cảnh tượng anh giằng co với người đàn ông cầm dao vừa rồi khiến cô ám ảnh quá sâu.
Tuyên Lê nói: "Không phải tại em. Em cũng nghe thấy lời hắn nói rồi đó. Kẻ điên đó sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện làm tổn thương người khác thôi."
"Nhưng mà..."
"Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa." Tuyên Lê hiếm khi cắt ngang lời cô, im lặng nhìn cô, "Em còn nhớ những lời anh đã từng nói không?"
"Việc em xuất chúng không có gì sai cả. Sai là ở những kẻ có ý đồ xấu với em."
"Tối nay anh cảm thấy may mắn vì đã ở bên cạnh em, kịp thời dập tắt nguy hiểm ngay từ trong trứng nước. Nếu như đợi đến lúc sau mới phát hiện..." Tuyên Lê dừng lại, anh không muốn nghĩ sâu hơn nữa,:"Em chỉ cần biết rằng anh chưa bao giờ hối hận là được."
"Nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều."
Vân Xu mất vài ngày mới hoàn hồn lại, thu dọn ổn thỏa cảm xúc của mình. Đồng thời, thông tin về người đàn ông kia cũng được điều tra rõ ràng. Hắn ta có vấn đề về thần kinh. Bạn gái vì thế đã chọn chia tay. Hắn ta bị kích động, bắt đầu hoang tưởng lung tung.
Và Vân Xu, người nổi tiếng trên mạng với scandal bắt cá ba tay, đã trở thành mục tiêu đầu tiên của hắn.
Tư Nhạc và Tiết Cảnh Diệu sau khi biết chuyện, lập tức đến tận nhà thăm hỏi cô.
Người đàn ông luôn bình tĩnh như Tư Nhạc, hiếm khi mất bình tĩnh, nhìn cô như thể đang nhìn một báu vật suýt chút nữa đã bị đánh mất: "Xu Xu, anh thật sự rất hối hận. Đáng lẽ tối hôm đó, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải ở bên cạnh em."
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Vân Xu gặp nguy hiểm lúc đó, tay anh lại không ngừng run rẩy. Giọng nói lạnh lùng thường ngày giờ đây tràn đầy sự sợ hãi.
Đáng lẽ anh phải ở bên cạnh cô.
Tiết Cảnh Diệu càng thêm đau khổ. Vài tiếng trước khi sự việc xảy ra, cậu vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ với cô, vẫn còn đang vui mừng vì được gọi tên cô. Vậy mà học tỷ lại lâm vào hiểm cảnh.
"Em xin lỗi."
"Em quá vô dụng."
Vân Xu nhìn cậu học đệ ủ rũ, đưa tay xoa đầu cậu: "Chuyện này ai cũng không thể đoán trước được mà. Cậu có lòng như vậy là tôi rất cảm kích rồi. Đừng tự trách nữa, tôi vẫn thích dáng vẻ tươi tắn của cậu hơn."
Lời nói dịu dàng của cô ngược lại khiến Tiết Cảnh Diệu càng thêm khó chịu.
Học tỷ tốt đẹp như vậy, tại sao luôn gặp phải những chuyện tồi tệ như vậy chứ?
Vân Xu cũng không hiểu tại sao mình lại xui xẻo như vậy. Nghĩ mãi không ra, cô đơn giản là không nghĩ nữa.
Lại qua vài tuần, nhờ sự động viên liên tục của bạn bè ngoài đời và trên mạng, Vân Xu cuối cùng cũng hoàn toàn vượt qua được những chuyện đã qua.
Tuyên Lê phải bận rộn với công việc công ty, trở về Tây Thành. Còn Tư Nhạc và Tiết Cảnh Diệu thì như điểm danh mỗi ngày, cứ cách hai ba hôm lại đến thăm cô. Thêm vào đó, dự án drama CD 《Nhật Nguyệt》 cũng sắp bắt đầu, Vân Xu hoàn toàn hòa mình vào cuộc sống mới.
Đây là tác phẩm sau nhiều năm của sư phụ, cô nhất định phải thể hiện thật tốt.
Ngoài dự án này, Vân Xu cũng nhận thêm những kịch bản khác. Trải qua nhiều lần rèn luyện, trình độ lồng tiếng của cô hiện tại đã khá tốt, ngay cả Tư Nhạc cũng khen ngợi cô không ít lần.
Nhưng...
"Thu Thu! Buổi sáng tốt lành!" Giọng nói trong trẻo vang lên, dường như mang theo cả ánh mặt trời rạng rỡ: "Chúng ta lại có thể hợp tác rồi!"
Vân Xu giật mình nói: "Học đệ?!"
Cô không hề nghe nói đối phương tham gia dự án này mà.
Giọng nói lạnh lùng của Tư Nhạc vang lên: "Đổng Minh, chuyện này là sao? Diễn viên lồng tiếng nam chính đâu? Sao lại muốn đổi người vào phút chót vậy?"
Đổng Minh, người phụ trách dự án, khổ sở nhảy ra, giải thích với nhân viên đoàn phim: "Diễn viên nam chính ban đầu nhà có việc gấp, thật sự không có cách nào tham gia được nữa. Tôi cũng chỉ có thể tìm người khác thay thế thôi. May mắn thay, tôi vừa mới đăng tin tuyển diễn viên, Kinh Vũ đã liên hệ ngay. Giọng của cậu ấy rất hợp với nhân vật thiếu niên tiên quân, thật là may mắn!"
"Hơn nữa, Kinh Vũ lại quen biết Thu Ý Nùng. Hai người phối hợp với nhau chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt."
Lời đã nói đến nước này, Tư Nhạc cũng chỉ đành im lặng chấp nhận.
Đoàn phim 《Nhật Nguyệt》 vô cùng nhiệt tình với Vân Xu. Ai mà không vui khi được làm việc cùng một đại mỹ nhân như vậy chứ? Dù sao thì họ cũng không có cơ hội.
"Thu Thu! Gọi em như vậy được chứ? Anh cũng là fan của em đó. Dự án lần này trông cả vào em đấy!" Đổng Minh cười hề hề nói. Anh đã nhìn thấy tương lai bùng nổ của 《Nhật Nguyệt》 rồi.
Có đại mỹ nhân siêu cấp nổi tiếng Thu Ý Nùng, có đại thần Thiên Thu, còn có tân binh Kinh Vũ, không nổi tiếng thì thật vô lý!
Vân Xu dở khóc dở cười nói: "Vẫn phải dựa vào sư phụ thôi. Em còn phải học hỏi nhiều lắm."
"Đừng khiêm tốn quá nha. Phải biết rằng em mới là người quan trọng nhất đó." Đổng Minh quyết định bơm thêm cho bạn tốt một chút: "Lúc đó Thiên Thu đã nói, anh ấy nhận dự án này là vì em đó. Nếu nữ chính không phải là em thì dự án này coi như toang rồi."
Vân Xu ngẩn người ra. Thì ra là như vậy. Sư phụ vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Tiết Cảnh Diệu cười nói: "Học tỷ, em cũng đến đây là vì chị đó."
Mọi người trong đoàn phim hận không thể moi móc chuyện tình cảm của ba người này ra để hóng. Chuyện này quả thực chính là phiên bản đời thực của 《Nhật Nguyệt》 vậy. Ngoại trừ việc nữ chính vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình, thì việc sư phụ và "tiểu tiên quân" thích cô nàng là hoàn toàn trùng khớp.
Màn thu âm bắt đầu.
"Ta là Viễn Cổ Thiên Quân, con có nguyện ý trở thành đệ tử của ta, theo ta bảo vệ chúng sinh?"
"Nữ thần tỷ tỷ, tỷ từ đâu tới vậy? Sao tỷ lại xinh đẹp đến thế?"
"Ta gánh trên vai trọng trách bảo vệ tam giới, tuyệt đối không thể vướng bận chuyện tình cảm nhi nữ!"
"Tỷ tỷ, tỷ đừng buồn. Hắn không thích tỷ thì ta thích tỷ. Tỷ muốn đi đâu ta đều đi cùng tỷ! Lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, ta nguyện đồng hành cùng tỷ!"
"Cả đời này việc duy nhất ta làm trái với lương tâm, đó là từ chối con... , khụ, con sau này phải sống thật tốt. Vi sư, ta không thể đi cùng con được nữa rồi."
"Tỷ tỷ, ta chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được tỷ. Cho dù cuối cùng tỷ chọn người kia, ta vẫn, vẫn nguyện ý bảo hộ tỷ. Thiên thu vạn đại, tấm lòng này không đổi."
Quá trình thu âm 《Nhật Nguyệt》 diễn ra vô cùng thuận lợi. Không ít nhân viên đoàn phim đến nghe đều xúc động đỏ mắt. Có lẽ là do nhân vật quá sâu sắc, tình cảm quá chân thành tha thiết, họ thậm chí không phân biệt được đâu là cảm xúc của nhân vật, đâu là cảm xúc thật của diễn viên lồng tiếng.
Từng câu từng chữ đều là tiếng lòng.
Vừa là nhân vật trong kịch, vừa là con người thật. Ai mà biết được họ có phải đang mượn lời nhân vật để bày tỏ tình cảm của mình hay không.
Kết quả cuối cùng không nằm ngoài dự đoán. 《Nhật Nguyệt》 nổi tiếng khắp mạng, trực tiếp đưa danh tiếng của Thu Ý Nùng lên một tầm cao mới.
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra con đường sau này của cô chắc chắn sẽ rộng mở và tươi sáng.
...
Vân Xu đang trò chuyện qua voice chat với Tình Vũ.
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười không ngừng của đối phương. Trên máy tính là vô số bức ảnh mà Tình Vũ gửi cho cô.
"Tớ, tớ sắp cười chết mất... Không được... ha ha ha ha... Thu Thu, cậu mau, mau xem bình luận của fan dành cho cậu đi." Tình Vũ cố gắng lấy lại hơi: "Chính là mấy bức ảnh tớ chụp cậu đó."
Nguồn ảnh là từ Weibo của Thu Ý Nùng. Vân Xu phóng to ảnh lên, tỉ mỉ xem lại.
[Thu Thu, hãy nhìn vảy cá lấp lánh của em này, nhìn đuôi cá oai phong của em này, nhìn vây cá mềm mại của em này, có đủ tư cách làm cá trong ao của chị không?]
[Thu Thu, hãy nhìn thân hình mập mạp của em này, nhìn thịt cá trong veo của em này, chị có muốn cắn một miếng không? Chỉ cần là chị, em không sợ đau đâu ạ!]
[Thu Thu, em có nhà, có xe, ngũ quan đẹp trai, gia đình kinh doanh công ty, từ nhỏ đến lớn giữ mình trong sạch, chưa từng có bạn gái. Em có thể mạo muội xin một lối vào ao cá của chị không ạ? Nếu không được thì cho em xin số báo danh cũng được, em có thể từ từ chờ!]
[Thu Thu...]
Vân Xu: "..."
Đây... đây là cái gì vậy???
Vân Xu ngơ ngác nhìn những dòng bình luận kỳ quái này. Chẳng lẽ cô đã lạc hậu so với thời đại rồi sao?
Nghe thấy giọng điệu nghi hoặc của cô, Tình Vũ suýt chút nữa lại cười ngất: "Chắc là do chuyện trước đây, cậu đã khắc sâu hình tượng "chủ ao cá" trong lòng fan rồi đó."
Vẫn là đa số "cá" đều mơ ước được vào "ao cá" của cô.
Ai bảo Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy cơ chứ?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết nhỏ đang rơi, Tình Vũ đột nhiên nói: "Sắp đến Giáng Sinh rồi."
"Ừ nhỉ, thời gian trôi nhanh thật." Vân Xu có chút cảm khái. Nhớ lại từ lúc nhận kịch bản vườn trường đến bây giờ, cuộc sống của cô đã xảy ra rất nhiều chuyện.
"À phải rồi." Giọng Tình Vũ đột nhiên cao lên, lại mang theo một chút thần bí: "Thu Thu, cậu có biết dạo gần đây lại rộ lên lời chúc năm mới mới không?"
"Hả?"
"Chính là cái đang hot nhất trên vòng bạn bè đó. Tiện thể cậu chuyển tiếp giúp tớ với nha." Tình Vũ cười hì hì nói.
"Được thôi." Vân Xu đồng ý ngay. Chỉ là chuyển tiếp một bài trên vòng bạn bè thôi mà.
Cô mở điện thoại, vào vòng bạn bè của Tình Vũ, chuyển tiếp bài viết đó. Sau đó mới xem nội dung bên trong. Đoạn văn ngắn gọn, hình ảnh kèm theo là pháo hoa rực rỡ sắc màu.
[Khi pháo hoa năm mới một lần nữa nở rộ trên bầu trời đêm, người bạn yêu sẽ ngại ngùng chấp nhận lời tỏ tình của bạn. Kính mong chờ đón màn trình diễn pháo hoa lúc 8 giờ tối nay.]
Pháo hoa năm mới? Vậy chẳng phải là tối nay sao?
Pháo hoa trong ảnh chụp đẹp đến nao lòng. Từ ban công nhà cô vừa vặn có thể nhìn thấy hướng pháo hoa được bắn lên. Vân Xu quyết định tối nay sẽ mang ghế nhỏ ra ban công, thưởng thức màn pháo hoa năm mới.
Còn về lời chúc tỏ tình thành công kia chỉ là chiêu trò marketing của cửa hàng pháo hoa thôi mà. Chắc chẳng mấy ai tin đâu. Vân Xu bật cười.
8 giờ tối.
Vô vàn tinh tú lấp lánh lặng lẽ treo trên bầu trời đêm đen nhánh, tĩnh lặng và xinh đẹp.
Từ xa vọng đến tiếng pháo nổ. Mấy chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu vụt lên không trung, đến khi đạt đến đỉnh cao thì bùng nổ, trong khoảnh khắc vô vàn pháo hoa đủ màu sắc tùy ý nở rộ giữa bầu trời sao, làm lóa mắt người nhìn.
Vân Xu say sưa ngắm nhìn màn trình diễn pháo hoa.
Điện thoại đặt bên cạnh rung lên, báo tin nhắn đến.
[Nhiệm vụ số hiệu: c-56224269
Hệ thống số hiệu: t0000047
Mục tiêu nhiệm vụ:
1. Trở thành CV nổi tiếng (Độ hoàn thành 100%)
2. Bắt giữ tội phạm g-ết người tâm thần (Độ hoàn thành 100%)
3. (Nhiệm vụ ẩn) Ao cá không lật thuyền (Độ hoàn thành 100%)
Cấp độ hoàn thành: S
Đánh giá: Bạn là chủ ao cá ổn định nhất! Vĩnh viễn không lật thuyền!]
Thế giới ba kết thúc. Meo Meo
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận