Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 195: Pháo hôi kéo chân sau bị vứt bỏ ở tận thế (15)

Ngày cập nhật : 2025-06-09 00:47:12
Tường trắng tuyết, án thư và giá sách sạch sẽ, một chồng tư liệu chỉnh tề bày trên bàn.

Bố trí cực kỳ đơn giản, hầu như không có bất kỳ vật phẩm nào có thể thể hiện sở thích của chủ nhân căn phòng, giống như chính bản thân anh.

Tô Hòa đi ra khỏi phòng tắm, ngồi yên lặng ở án thư một hồi, anh mở ngăn kéo, lấy ra một phần folder, sau đó thong thả mở ra.

Bên trong rõ ràng là tư liệu trung tâm căn cứ.

Có một số không phải là anh có thể tiếp xúc được, nhưng với năng lực của Tô Hòa, ở lại căn cứ lâu như vậy, thông qua các loại dấu vết để lại cộng thêm nói chuyện phiếm với các tầng lớp cao, cũng đủ để anh có được rất nhiều tin tức.

Tô Hòa cúi đầu nhìn một hồi, nhớ tới lời của hai nhân viên nghiên cứu trước đó.

Bọn họ nói, có một dị năng giả hệ chữa lành mới gia nhập, thực lực của căn cứ Ánh Dương nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Rất có đạo lý, dị năng giả lợi hại sẽ trở thành chiêu bài của căn cứ, thu hút càng nhiều người sống sót đến.

Tiền đề là —— căn cứ lúc đó còn tồn tại.

Một dị năng giả hệ chữa lành có lợi hại đến đâu, cũng không thể cứu vãn kết cục đã định.

Đèn bàn ở góc trái phía trên tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, người đàn ông sau án thư chậm rãi nhếch môi, nửa khuôn mặt thanh tú ở trong ánh đèn, nửa ở trong bóng tối, thần sắc lúc sáng lúc tối.

……

Lầu hai, phòng ngủ.

Vòng hoa treo ở cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang.

Bên trong không có đáp lại.

Cửa phòng được cẩn thận đẩy ra, giữa căn phòng trang trí ấm áp có một chiếc giường lớn, chăn đệm mềm mại trùm kín người bên trong, chỉ chừa ra một ít tóc dài đen như lông quạ.

Bức họa trước mắt yên tĩnh lại an bình.

Trần Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra, ánh nắng sớm dịu dàng xuyên qua cửa kính chiếu vào trên đệm, mang theo hơi thở ấm áp.

Cửa sổ được mở ra, tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào phòng.

Trần Nghiên ngồi xuống mép giường, dịu dàng nói: “Xu Xu, dậy đi.”

Chăn đệm trên giường khẽ động đậy, rồi lại bình tĩnh trở lại.

Thần sắc Trần Nghiên càng thêm ôn nhu, trong mắt hiện rõ ý cười: "Còn không dậy nữa, cơm sáng sẽ nguội mất.”

Vân Xu trong ổ chăn dụi dụi mắt, sau đó chậm rì rì ngồi dậy.

Trần Nghiên đặt quần áo đã chuẩn bị sẵn lên giường, đảm bảo Vân Xu sẽ không ngủ tiếp sau khi dậy, rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Trần Nghiên rời đi, Vân Xu hơi hơi tỉnh táo lại, có đôi khi cô sẽ cho rằng mình và Nghiên Nghiên vẫn còn ở trong phòng trọ cho thuê trước tận thế.

Mỗi buổi sáng, Trần Nghiên sẽ gọi cô dậy ăn sáng, hàng xóm xung quanh tản bộ bên ngoài, âm thanh y nha y nha hát tuồng hoàng mai.

Đáng tiếc đều là ảo giác, bên ngoài không phải là hàng xóm đã từng quen biết, mà là những người sống sót chật vật tồn tại trong thế giới tàn khốc.

Vân Xu ôm chăn, ngồi hoãn lại tinh thần, mới thay quần áo đi rửa mặt.

Còn chưa đến cửa nhà ăn, đã ngửi thấy mùi thơm mê người.

Nhà ăn và phòng bếp liền nhau, người đàn ông đeo tạp dề thuần thục chiên trứng gà trong chảo đáy bằng, tiếng dầu chiên xèo xèo.

Vân Xu ngồi vào mép bàn ăn, vị trí đối diện đều trống không.

Trong đĩa sứ trắng là món bánh mì kẹp thịt đã làm xong, bên trong kẹp rau xanh non và chà bông.

Trần Nghiên pha sữa bò đưa cho cô: "Lần trước cái nhãn hiệu kia uống hết rồi, lần này thử xem loại này.”

Vân Xu ngoan ngoãn đáp lời.

Hai người còn lại lục tục từ trong phòng riêng đi ra, trên mái tóc đen còn vương hơi nước, rõ ràng mới tắm xong.

Áo sơ mi ôm sát người phác họa dáng người thẳng tắp của hai người, đường vân da rõ ràng, cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.

Diệp Kiều cầm lấy cơm sáng gặm một miếng: "Chu Chu, tay nghề của anh lại tiến bộ rồi, tại hạ sâu sắc cảm thấy bội phục.”

“Ăn cơm cũng không cản được miệng anh.” Chu Hữu Cảnh không thèm quay đầu lại, buông một câu.

Diệp Kiều nói: “Đây là tôi chân thành ca ngợi, anh nên vui vẻ mới đúng.”

Vân Xu bị hai người chọc cười, động tác ăn sáng cũng chậm lại.

Diệp Kiều cười hì hì nói: “Sáng sớm mà đã được nhìn thấy nụ cười xinh đẹp, chắc hẳn một ngày tiếp theo vận khí cũng không tệ.”

Tần Mặc ngồi đối diện Vân Xu, nhìn cô: "Hôm qua nửa đêm mưa to, ngủ thế nào?”

Vân Xu trả lời: “Khá tốt, tuy rằng hơi ồn, nhưng em vẫn ngủ rất nhanh.”

Tần Mặc khẽ nhíu mày rồi giãn ra.

Ngủ ngon là được, hôm qua bên ngoài mưa rất lớn, anh còn lo lắng cô nghỉ ngơi không tốt thì sao.

Chu Hữu Cảnh bưng đĩa đi tới, đặt trước mặt Vân Xu.

Bên trong là trứng gà vừa chiên xong, vẫn là hình trái tim.

Diệp Kiều nhướng mày, chậc chậc, Chu Chu rất biết lén lút mang hàng lậu nha, thật là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

“Chu Chu, sao anh đối với tôi vô tình vậy nha, tôi cũng muốn cơm sáng đặc biệt.” Diệp Kiều làm bộ ai oán nói.

Chu Hữu Cảnh đẩy mắt kính, nhàn nhạt nói: “Anh muốn, tôi có thể làm cho anh cái hình *** (từ bậy bạ nên mèo ghi ra).”

Diệp Kiều tặc lưỡi một tiếng, đây là thuần túy song tiêu.

Tuy rằng đổi thành anh, cũng sẽ như vậy.

Chu Hữu Cảnh lấy một tờ giấy trên bàn trà xuống, đặt trước mặt Trần Nghiên: "Đây là tôi kết hợp với tình huống của cô, lập ra kế hoạch huấn luyện, trước cứ theo mặt trên mà huấn luyện, trên đường có chỗ nào không đúng, kịp thời phản hồi cho tôi, tôi sẽ giúp cô sửa đổi.”

Trần Nghiên nhận lấy, xem qua một lượt: "Cảm ơn.”

Chu Hữu Cảnh gật đầu, ngồi trở lại vị trí, yên tĩnh ăn sáng.

Sau khi ổn định lại, chỉ cần không có nhiệm vụ, bốn người mỗi ngày sẽ tiến hành huấn luyện.

Thực lực mới là vốn liếng lớn nhất trong tận thế, bọn họ chưa từng từ bỏ ý tưởng trở nên mạnh hơn, cũng không cho rằng thực lực hiện tại đã đủ.

Bên trong căn cứ một mảnh hòa bình, bên ngoài căn cứ lại là zombie hoành hành.

Những con quái vật thối rữa, tham lam, coi con người là thức ăn lang thang khắp nơi trên thế giới.

Mà Chu Hữu Cảnh tương đương với quân sư trong đội, vô luận là thu thập tư liệu, lập kế hoạch, hay là giao tiếp với người khác, đều do anh phụ trách.

Kế hoạch huấn luyện của những người khác cũng đều qua tay anh.

Ăn xong bữa sáng, Vân Xu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến bệnh viện.

Tần Mặc đi theo đứng dậy, vì một số nguyên nhân, cho dù bệnh viện rất an toàn, trong số họ vẫn có một người luôn đi cùng cô.

Bệnh viện người đến tới lui.

Vân Xu vừa vào cửa, đã có vô số nhân viên y tế nhiệt tình chào hỏi cô.

“Vân tiểu thư, buổi sáng tốt lành!”

Vân Xu mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành, mọi người.”

Nhân viên y tế lộ ra nụ cười thỏa mãn, vui vẻ nhìn theo cô lên lầu.

Sáng sớm mà đã được thấy một đại mỹ nhân như vậy, thật sự hạnh phúc muốn chết.

Từ khi Vân Xu thường xuyên đến bệnh viện làm việc, không chỉ “bệnh nhân” ngày càng nhiều, ngay cả công việc trong bệnh viện cũng bị người tranh giành đến vỡ đầu.

Số lượng đăng ký điên cuồng tăng lên, ngay cả viện trưởng cũng phải sợ ngây người.

Đánh giá hôm nay lại là một ngày bệnh nhân chật ních.

Vân Xu ngồi trong phòng điều trị còn chưa được năm phút, đã có người đến.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=195]


Người đến là một dị năng giả hệ hỏa rất quen mắt, Vân Xu có chút ấn tượng, từng gặp ở sảnh nhiệm vụ một lần, hai ngày trước cũng qua đây hai lần.

Người này che miệng vết thương đang chảy máu, bước nhanh tới, ngồi xuống đối diện, hưng phấn nói: “Vân tiểu thư, tôi bị thương, xin cô giúp tôi điều trị.”

Vân Xu trầm mặc, vì sao bị thương lại dùng giọng điệu hưng phấn, không phải nên rất phiền muộn sao?

Dị năng giả hệ hỏa lắp bắp đưa ra cánh tay, trên cánh tay thô tráng có một vết dao rất dài.

Vân Xu đơn giản kiểm tra một lần, buồn bực nhìn chằm chằm vết thương.

Cô cảm thấy vết thương này có chút không thích hợp, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Bị nhìn chằm chằm, sắc mặt dị năng giả càng ngày càng đỏ, trên mặt lộ ra vẻ thẹn thùng.

Vân tiểu thư cúi đầu thật là đẹp nha, tựa như tranh vẽ vậy.

Có lẽ vì cảm xúc phấn khởi, máu chảy ra càng nhiều.

Vân Xu vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng sử dụng dị năng.

Ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ vết thương, lực lượng nhu hòa rót vào, vài phút sau cánh tay khôi phục như ban đầu.

Dị năng giả hệ hỏa ca ngợi: “Vân tiểu thư quả không hổ là nữ thần chữa lành, dị năng chữa lành đạt đến đỉnh cao, là dị năng giả hệ chữa lành xuất sắc nhất mà tôi từng thấy.”

Vân Xu lại lần nữa nghe được cái xưng hô khiến người ta xấu hổ kia, đã có thể làm được mặt không đổi sắc.

Nghe nhiều, tự nhiên sẽ miễn dịch.

“Được rồi, có thể về rồi, lần sau cẩn thận một chút.” Vân Xu dặn dò.

Dị năng giả hệ hỏa lộ ra vẻ lâng lâng, Vân tiểu thư đang quan tâm anh.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng trầm thấp từ tính: "Phải cẩn thận một chút, anh tìm vị trí không tốt, lệch thêm chút nữa là cắt vào động mạch rồi, đến lúc đó thì phiền to.”

Vẻ mặt dị năng giả hệ hỏa cứng đờ.

Vân Xu bừng tỉnh, vì sao cô lại cảm thấy không thích hợp, bởi vì góc độ vết thương rất kỳ quái, là chính anh động tay.

Cô thở dài, trước đây cũng có người cố ý bị thương đến tìm cô điều trị, sau khi cô phát hiện đã hung hăng dạy dỗ một trận.

Bây giờ lại xuất hiện hàng loạt.

Thấy mỹ nhân thở dài, dị năng giả luống cuống, lập tức thề về sau sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.

Cuối cùng là một bước ngoái đầu lại, lưu luyến rời khỏi phòng điều trị.

Dị năng giả hệ hỏa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi với Tần Mặc vì đã vạch trần anh, nhưng không thể làm gì, cả căn cứ đều biết đồng đội bảo vệ Vân Xu mạnh đến mức nào, tùy tiện lôi một người ra cũng có thể đánh một tá.

Có người đã tự mình kiểm chứng.

Đó là một buổi tối vài ngày sau khi vừa đến căn cứ, Tần Mặc trên đường về nơi ở bị người chặn lại.

Số lượng người chặn anh không ít, mười lăm người trái phải, mỗi người trong tay đều mang theo vũ khí, trên đầu chỉ thiếu khắc chữ “tìm tra tấn à anh bạn”.

Tần Mặc liếc mắt nhìn xung quanh, để nhanh chóng trở về, anh chọn con đường nhỏ trong căn cứ, ban ngày người đã ít, buổi tối càng chỉ có anh và những người tìm tra.

Đám người này chuyên chờ đợi cơ hội này.

Kẻ cầm đầu cố tình giơ giơ thanh trường đao trong tay, mang theo ý uy hiếp: "Huynh đệ, đừng nhìn nữa, ở đây chỉ có chúng ta thôi.”

Tần Mặc thần sắc đạm nhiên, không đáp lời.

Đối diện cho rằng anh sợ hãi, sôi nổi lộ ra vẻ chế nhạo: "Thế mà không nói gì, còn tưởng lợi hại lắm.”

Từ khi Vân Xu lộ diện, số người ngưỡng mộ cô tăng gấp bội, mọi người hy vọng tiếp cận cô bao nhiêu thì càng ghét những người bên cạnh cô bấy nhiêu.

Vân Xu luôn được đồng đội bảo vệ, những người khác liên tiếp không có cơ hội gần gũi, rất nhiều người ghen ghét đến phát điên.

Trần Nghiên thì không tính, cô ấy là nữ.

Tần Mặc, Chu Hữu Cảnh, Diệp Kiều trực tiếp trở thành cái đinh trong mắt mọi người, ai cũng là dị năng giả mạnh mẽ, không ai chọn đối đầu trực diện.

Bọn họ chọn ban đêm thừa lúc người lẻ loi đánh lén, mục tiêu đầu tiên chính là đội trưởng Tần Mặc.

Chỉ cần đánh bại Tần Mặc, bọn họ có thể mượn cơ hội uy hiếp đối phương, tiếp cận Vân Xu.
Tần Mặc có lợi hại đến đâu cũng vô dụng, bọn họ có hơn mười người, mỗi người đều là dị năng giả.

Kế hoạch của đám người này quả thực viết trên mặt, ánh mắt Tần Mặc không đổi, không nhìn ra cảm xúc gì.

Đám dị năng giả liếc nhau, mang theo tâm trạng kích động sử dụng dị năng lên người bị bao vây ở giữa.

Hỏa cầu thiêu đốt dữ dội, dây leo bay múa, kim loại sắc bén lạnh băng, đất đá trồi lên……

Lý tưởng thì rất đẹp, thực tế thì rất đau thương.

Mười phút sau.

Mười mấy người đồng loạt bò trên mặt đất, mặt úp xuống, trên người bốc khói trắng, phảng phất như hồn lìa khỏi xác.

Tần Mặc sửa lại cổ tay áo hơi xộc xệch, phủi phủi tro bụi trên người, đạp lên khe hở giữa những “thi thể” nghênh ngang rời đi.

Một lúc sau, một “thi thể” cứng đờ cử động cổ: "Tên kia là người sao? Có phải là quá mạnh rồi không?”

Một “thi thể” khác thở ra một hơi, chết lặng nói: “Tôi nghi ngờ anh ấy không phải người, đều là cùng thời điểm đó đạt được dị năng, anh ấy giống như không cùng thế giới với chúng ta.”

Điện quang bao phủ đầy trời, dây leo trói buộc cực mạnh, cùng với dao găm chính xác đánh vào chỗ yếu.

Nhớ lại, bọn họ rõ ràng chỉ là đơn phương bị đánh.

Hơn nữa đối phương khống chế lực đạo rất tốt, đám người bọn họ toàn thân tê mỏi, không nhúc nhích được, nhưng sinh mạng không nguy hiểm, chỉ là phải thổi một đêm gió lạnh, cộng thêm bị muỗi đốt một đêm.

Thực lực đáng sợ cỡ nào, số lượng đối với anh thật sự không phải là bất lợi.

Từ đó về sau, không còn ai dám đánh chủ ý lên Vân Xu, muốn gặp cô thì ngoan ngoãn đến bệnh viện.

Lại là một bệnh nhân.

Dị năng giả hệ kim nói: “Vân tiểu thư, người tôi không thoải mái, rất khó chịu.”

“Tôi ở đây chỉ có thể điều trị ngoại thương, nếu người không thoải mái thì có thể đi tìm bác sĩ khác.” Vân Xu xin lỗi nói: "Ngoài ra tôi không giúp được anh.”

Dị năng giả hệ kim liếc mắt đưa tình: "Không, Vân tiểu thư, loại không thoải mái này chỉ có cô mới giúp được tôi.”

Vân Xu thành thật lắc đầu, tỏ vẻ mình không được, cô trước tận thế đâu có học y khoa.

Dị năng giả hệ kim thâm tình chân thành nói: “Mỗi lần nhìn thấy cô, tim tôi sẽ không tự giác đập nhanh hơn, tôi có bệnh, là bệnh tương tư, cô chính là thuốc tiên của tôi, nhìn thấy cô, bệnh này sẽ tự nhiên khỏi hẳn, cô chính là nữ thần của tôi, là sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc đời tôi.”

Khóe miệng Vân Xu giật giật, uyển chuyển nói: “Dưới lầu có chuyên gia tư vấn tâm lý, nếu áp lực lớn quá thì có thể nói chuyện với họ.”

Môi trường tận thế kịch biến khiến rất nhiều người có vấn đề về tâm lý, căn cứ riêng sắp xếp chuyên gia tư vấn tâm lý.

Dị năng giả hệ kim còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên đối diện với một đôi mắt đen sắc bén sâu thẳm, vẻ mặt cứng đờ, lắp bắp nói: “Vậy, vậy xin cô sử dụng dị năng cho tôi một chút.”

Vân Xu gật đầu, dị năng của cô không chỉ có thể chữa lành vết thương, còn có thể giúp người ta khôi phục tinh thần.

Không bị thương sử dụng cũng có hiệu quả.

Sau đó dị năng giả hệ kim còn muốn thổ lộ vài câu rồi rời đi, đáng tiếc ánh mắt đen trầm của Tần Mặc quét qua, anh lập tức thức thời xoay người.

Lúc sau lại có một vị.

Dị năng giả hệ tốc độ khom lưng, vẻ mặt thống khổ: "Vân tiểu thư, tôi đau dạ dày dữ dội, đi đường sắp không nổi, xin cô điều trị cho tôi.”

Vân Xu nghiêm túc nhìn anh một cái: "Nhưng anh che không phải dạ dày, là bụng, dạ dày phải ở trên một chút.”

Qua sự phổ cập khoa học đơn giản của nhân viên y tế, cô nhớ rõ vị trí các cơ quan trong cơ thể người.

Sắc mặt dị năng giả hệ tốc độ cứng đờ, tay lặng lẽ di chuyển lên trên, ngượng ngùng cười: "Thật ra vừa rồi bụng tôi cũng hơi đau, giống như có thanh đao ở bên trong quấy vậy, cả hai bên đều đau, đều đau.”

Bệnh nhân đều nói như vậy, Vân Xu liền bảo anh nằm lên giường bệnh bên cạnh, sau đó sử dụng dị năng.

Dị năng giả hệ tốc độ đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia, hô hấp suýt chút nữa ngừng lại, tay không tự giác buông thõng, ánh mắt ngây người.

Danh hiệu nữ thần chữa lành về cơ bản đã được công nhận, không ai thích hợp với danh hiệu này hơn cô.

Bao phủ trong ánh sáng trắng nhu hòa, cô chính là nữ thần trong lời đồn, tinh xảo mỹ lệ, thánh khiết ôn nhu.

“Được rồi.” Vân Xu thu tay lại.

Dị năng giả vẫn si ngốc nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Vân tiểu thư, tôi hình như vẫn còn hơi khó chịu.”

Vân Xu rất nghi ngờ, giây tiếp theo anh sẽ nói một câu, trong lòng không thoải mái.

Lúc này, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Tần Mặc đứng ở mép giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống anh, sau đó nhấc người lên.

Dị năng giả không tính là lùn, nhưng ở trước mặt Tần Mặc lại giống như một con gà yếu ớt.

Tần Mặc ném người ra ngoài cửa, chỉ để lại một câu.

“Khỏi rồi thì đừng chiếm chỗ.”

Động tác lưu loát, lời nói vô tình.

Vân Xu khẽ thở ra, thêm mấy người như vậy nữa, cô sắp không chịu nổi.

Liên tục sử dụng dị năng hai tiếng, Vân Xu quyết định nghỉ ngơi một chút, Tần Mặc lấy ra một hộp bánh quy đưa cho cô.

Vân Xu mở hộp bánh quy, ăn một cái, lấy ra một cái đưa cho Tần Mặc, cười nói: “Anh cũng thử ăn nha, cái này ăn rất ngon.”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm chiếc bánh quy, nhìn dường như càng thêm ngon miệng.

Khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng của Tần Mặc dần dần dịu lại, theo ý cô ăn xong, trên bánh quy dường như còn vương hương thơm đầu ngón tay cô, nhàn nhạt, lại cực kỳ mê người.

Anh nhìn về phía ngón tay trắng nõn mềm mại kia, ánh mắt thâm trầm.

Vân Xu không nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, vẫn còn cảm thán: “Cũng may có các anh thay phiên nhau đi cùng em, bằng không những dị năng giả kia sẽ không dễ dàng rời đi đâu.”

Những người đó quá biết tìm lý do, từ đầu đến chân không có chỗ nào không có vấn đề, mới đầu cô một mình ở đây, bọn họ có thể mặt dày mày dạn ở lại rất lâu.

Nhưng Vân Xu cũng có lo lắng khác: "Như vậy có làm tốn thời gian của các anh không?”

Mỗi lần ở lại phòng điều trị, cô vội vàng điều trị cho người khác, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi một bên, Vân Xu lo lắng đồng đội sẽ cảm thấy nhàm chán, còn lãng phí thời gian.

Đáng tiếc giá trị vũ lực của cô thật sự không lên nổi mặt bàn, bằng không đã có thể tự mình động thủ, đem những kẻ ăn vạ không chịu đi kia ném hết ra ngoài.

Đến bây giờ Vân Xu vẫn còn nhớ con dao phay to, đặt ở đây, nói không chừng còn có vài phần uy hiếp.

Nếu Diệp Kiều biết ý tưởng của cô, chắc chắn sẽ có vẻ mặt cổ quái.

Những người đó làm không khéo sẽ nâng dao, mời cô chém qua, đừng hỏi anh làm sao mà biết được.

Tần Mặc nói: “Sẽ không.” Anh khẽ cười một tiếng: "Phải nói, anh rất thích khoảng thời gian ở bên cạnh em.”

Vân Xu ngẩn ra, cho rằng mình nghe nhầm, Tần Mặc trong ấn tượng của cô từ trước đến nay thần sắc đạm mạc, hầu như không cười, nói chuyện cũng rất ít lời.

Sao lại nói những lời như vậy.

Cô ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen láy của anh, bên trong hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Anh đột nhiên nói: “Muốn ngắm hoa không?”

Chuyển đề tài khiến Vân Xu theo bản năng gật đầu, sau đó phản ứng lại, ở đây làm sao có hoa mà ngắm.

Căn cứ không có hoa, những mảnh đất có thể sử dụng đều đã được dùng để trồng trọt.

Nhìn ra sự nghi hoặc của cô, ngón tay thon dài của Tần Mặc khẽ động, mặt đất đột nhiên mọc lên cây xanh, lá cây hình răng cưa, cành khô có gai, cùng với những nụ hoa nhỏ.

Tần Mặc cẩn thận khống chế dị năng rót vào.

Những đóa hoa hồng trắng tinh khôi như tuyết từ từ, không tiếng động mà nở rộ, cánh hoa mềm mại như tuyết mới, thánh khiết mỹ lệ.

Ánh mắt Vân Xu kinh ngạc, cô gặp qua dị năng giả hệ mộc không ít, nhưng chỉ có anh mới có thể làm được đến trình độ này, nếu không trên bàn cô đã sớm bày đầy hoa do những người kia tặng rồi.

Tần Mặc bẻ một đóa hoa hồng trắng, hơi cúi người đưa đến trước mặt cô: "Có nguyện ý nhận đóa hoa này không?”

Kẻ tôn thờ thực lực tối thượng này giờ phút này động tác mang theo vài phần cẩn thận và ưu nhã.

Nghi hoặc trong lòng Vân Xu cuối cùng hóa thành ý cười thanh thiển: “Đương nhiên nguyện ý, hoa hồng trắng rất đẹp.”

Sau đó mỗi người đến điều trị đều phát hiện trên bàn Vân tiểu thư có thêm một đóa hoa hồng trắng.

Mà tâm trạng của cô rõ ràng tốt hơn so với trước đây.

……

Vân Xu cũng không có lập tức nộp ngọc bội lên cấp căn cứ, mà cùng đồng đội không ngừng hỏi thăm tin tức, cùng vài vị cao tầng trò chuyện qua, sau khi xác định có thể tín nhiệm căn cứ, tìm đến thủ lĩnh căn cứ, nói ra chuyện ngọc bội.

Văn phòng.

Thủ lĩnh đột ngột đứng dậy, tay phải mạnh mẽ đập xuống bàn: "Các người nói cái gì! Có thể giảm bớt virus zombie trong nước suối ư?!”

Vân Xu ngồi trên sô pha gật đầu, lấy ra ngọc bội: "Đây là một ngọc bội không gian, bên trong tự có nước suối.”

Trần Nghiên bổ sung: “Chúng tôi đã thí nghiệm rồi, nó quả thực có thể giảm bớt virus zombie, nếu không tin anh có thể tự mình xem.”

Cái ngọc bội này không giống như một số tiểu thuyết, nó không nhận chủ, ai cũng có thể sử dụng.

Thủ lĩnh nhanh chóng bước tới, theo phương pháp cô nói mà tập trung tinh thần.

Một phút sau.

Thủ lĩnh mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Vậy mà thật sự có không gian và nước suối.”

Anh đã hoàn toàn tin tưởng lời hai người nói, nước suối có thể giảm bớt virus, cái ngọc bội này tự có không gian, vốn đã là bảo vật khó kiếm, hà tất phải nói dối một chuyện dễ dàng bị vạch trần như vậy.

Thủ lĩnh truy vấn: “Đây là phát hiện ở đâu? Còn có cái khác không?”

Nước suối bên trong quá ít, nếu có thể nhiều hơn một chút, có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa.

Vân Xu tiếc nuối nói: “Đây là trước tận thế đi dạo phố đồ cổ, vô tình mua được, chúng tôi cũng chỉ sau tận thế mới phát hiện ra bí mật bên trong.”

Thủ lĩnh thở dài, vốn định tìm được nơi sản xuất, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

Hiện tại xem ra là anh nghĩ nhiều rồi, loại đồ vật này vốn là khó gặp khó cầu, có thể có được một cái đã là vận may lớn rồi, những căn cứ khác thậm chí một cái cũng không có.

Bình tĩnh lại, thủ lĩnh hỏi hai người: “Các cô có yêu cầu gì không?”

Vân Xu vô tư dâng ra ngọc bội này, giá trị không thể đo lường, có thể nói có ý nghĩa trọng đại đối với việc nghiên cứu huyết thanh.

Cô muốn bất cứ thứ gì, chỉ cần căn cứ có, họ đều nguyện ý cho cô.

Trần Nghiên nhìn về phía Vân Xu, ý là để cô quyết định.

Vân Xu vốn định nói không cần gì, nhưng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Xin mời nói.” Người phụ trách căn cứ thành khẩn nói.

“Nếu sau này các anh thật sự nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh zombie, tuyệt đối không được dùng nó để kiếm chác lợi ích, càng không được mượn nó để độc quyền tài nguyên, xin hãy dốc toàn lực để thế giới này khôi phục lại bộ dáng trước kia.”

Cô nhẹ nhàng nói: “Đây là yêu cầu của tôi.”

Trần Nghiên khẽ nhếch cằm: "Vậy yêu cầu của tôi cũng là cái này.”

Người phụ trách căn cứ hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu: "Tôi hiểu rồi.”

Vị này quả thật không phụ danh hiệu mà người khác đặt cho cô, khiến người nhìn quen sự hiểm ác của lòng người như anh cũng phải cảm thán.

“Nếu huyết thanh thật sự nghiên cứu chế tạo ra, các cô chính là ân nhân của cả thế giới.”

Vân Xu xua tay: "Lời này nói quá lời rồi, chỉ là cung cấp một đạo cụ thôi, chủ yếu vẫn là xem năng lực của những nhân viên nghiên cứu kia.”

……

“Tô giáo sư đi lối này, thủ lĩnh đang ở văn phòng bàn chuyện.” Trợ thủ thấp giọng nói.

Tô Hòa đi theo sau trợ thủ, tiếng bước chân hai người vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

Cuối hành lang, tiếng nói chuyện từ văn phòng vọng ra, khoảng cách này trừ phi là cường hóa dị năng giả cao cấp, nếu không căn bản không nghe được.

Nhưng Tô Hòa nghe được rõ ràng, thần sắc không đổi, chiếc áo dài nghiên cứu khoa học trắng tinh bay theo động tác đi đường, khiến dáng người anh càng thêm cao ráo.

Trong văn phòng, ngoài thủ lĩnh còn có hai người con gái.

Nghe nói hai người nộp lên thứ có thể giảm bớt virus zombie, chờ đồ vật đến tay, anh sẽ tìm cơ hội hủy diệt.

Trợ thủ dẫn Tô Hòa đứng yên trước cửa văn phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói uy nghiêm vang lên.

Trợ lý mở cửa, cảnh tượng bên trong văn phòng hiện ra trước mắt thủ lĩnh trung niên ngồi trên sô pha đối diện cửa, một vị nữ sĩ ngồi bên cạnh sô pha, còn một vị ngồi trên sô pha quay lưng về phía cửa.

Sau khi mở cửa, mọi người đều hướng về phía cửa nhìn, bao gồm cả vị tiểu thư quay lưng về phía cửa kia.

Thời gian phảng phất bị kéo dài, từ gò má trắng ngần hơi lộ ra đến dung nhan khiến người ta thần hồn điên đảo, trong đôi mắt lộng lẫy tràn đầy tò mò.

Nụ cười lễ phép của Tô Hòa khựng lại, đại khái người trước mắt đã hoàn toàn vượt quá dự đoán của anh, trái tim tưởng như đã chết lặng dường như vô tình nảy lên một chút.

Anh đột nhiên hiểu ra tin tức trong căn cứ lan truyền như thế nào.

Thì ra là thế.

Thì ra là thế.

Thủ lĩnh đứng lên, cười giới thiệu thân phận Tô Hòa: "Vân tiểu thư, Trần tiểu thư, vị này chính là Tô giáo sư nổi tiếng, là nhân vật trọng yếu không thể thiếu của căn cứ chúng ta.”

Tô Hòa khiêm tốn nói: “Thủ lĩnh quá lời rồi, tôi chỉ là một nhà khoa học bình thường thôi.”

Ở trong căn cứ lâu như vậy, Vân Xu đương nhiên nghe qua sự lợi hại của Tô Hòa, siêu cấp đại lão trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học sinh vật, là người có khả năng nhất nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh.

Người này mặc một thân áo blouse trắng, khí chất thanh quý, nhìn tựa như một học giả nghiên cứu.

Cô từ trước đến nay đối với loại người này ôm lòng kính trọng, thái độ phi thường tốt.

Vân Xu ý cười nhẹ nhàng vươn tay: "Tô giáo sư.”

“Vân tiểu thư.” Tô Hòa nhẹ nhàng chạm vào tay cô, thân sĩ lễ phép, sau đó bỏ tay vào túi, bất động thanh sắc xoa xoa các đầu ngón tay vừa chạm nhau.

“Nghe nói dị năng chữa lành của Vân tiểu thư vượt xa người khác, không biết có thời gian đến viện nghiên cứu một chút không, tôi muốn thí nghiệm một chút.”

Bình Luận

2 Thảo luận