Sau khi Tiêu Tử Nguyệt từ phòng khách bước ra, Vân Xu đã ngồi xem TV, còn thư ký An thì vẫn giữ khoảng cách, ngồi lặng lẽ ở một góc sofa. Tiêu Tử Nguyệt tiến đến chỗ Vân Xu, tươi cười nói: “Xu Xu, chúng ta thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi thôi.”
Đôi mắt Vân Xu bừng sáng.
Ngay sau lưng Tiêu Tử Nguyệt, sắc mặt Lục Trạch chợt biến sắc, anh lớn tiếng: “Tiêu Tử Nguyệt, cô nói vớ vẩn gì vậy!”
Thỏa thuận giữa bọn họ không hề có điều khoản này.
“Tôi không hề nói vớ vẩn, chỉ là đưa ra quyết định hợp lý nhất thôi.” Tiêu Tử Nguyệt thản nhiên đáp, không hề có ý nhượng bộ, “Xu Xu là con gái, cứ để cô ấy ở mãi chỗ anh thì có ra sao, người ngoài biết được sẽ nghĩ gì về Xu Xu, Lục Trạch, anh không phải không hiểu chứ.”
Lời nói của Tiêu Tử Nguyệt đầy ẩn ý. Tất cả những người ở đó, trừ Vân Xu vẫn còn mơ hồ, đều hiểu rõ ý tứ của cô. Lục Trạch vẫn còn đang trong thời gian hôn ước, nếu chuyện anh chứa chấp một cô gái xa lạ bị lộ ra, Vân Xu chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán của dư luận.
“Hơn nữa.” Tiêu Tử Nguyệt tiếp tục: “Anh không cho Xu Xu ra ngoài vì cô ấy không quen ai ở Đông Thành, nhưng hiện tại Xu Xu đã có tôi làm bạn, đương nhiên cô ấy nên đến ở cùng tôi, như vậy chẳng phải hợp lý hơn sao?”
Tiêu Tử Nguyệt nhớ lại lý do mà Lục Trạch đưa ra để ngăn cản Vân Xu rời khỏi Lệ Cảnh, cô thật sự không thể tin được một lý do vô lý như vậy lại có thể được thốt ra.
Cái lý do nực cười đó chỉ có thể lừa gạt được Vân Xu đang mất trí nhớ, và giờ đây, chính Tiêu Tử Nguyệt dùng nó để phản công Lục Trạch.
Khuôn mặt Lục Trạch sa sầm lại, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa giông bão, không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Tiêu Tử Nguyệt không hề nao núng trước vẻ mặt đáng sợ của anh, cô càng không muốn để Vân Xu tiếp tục bị giam cầm ở nơi này. Cô cố tình kéo dài giọng, nói đầy ẩn ý: “Hay là, anh có ý đồ ám muội nào khác, không muốn ai biết?”
Ánh mắt trong veo của Vân Xu theo lời nói của Tiêu Tử Nguyệt mà hướng về phía Lục Trạch. Gương mặt xinh đẹp không ai sánh bằng của cô dần lộ vẻ nghi hoặc, như thể đang hỏi: Anh thật sự có ý đồ gì sao?
Lục Trạch có chút bối rối né tránh ánh mắt của Vân Xu. Những suy tính đen tối trong lòng anh như bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời.
Anh muốn giữ Vân Xu cho riêng mình, muốn thế giới của cô chỉ có duy nhất hình bóng anh.
Nhưng điều đó là không thể.
Lục Trạch cứng đờ đứng im tại chỗ, những lời của Tiêu Tử Nguyệt đã chặn đứng mọi đường lui của anh.
Anh tự trói tay mình trước mặt Vân Xu, vô tình trao cơ hội cho Tiêu Tử Nguyệt.
Nếu bây giờ anh kiên quyết giữ Vân Xu ở lại, có lẽ cô vẫn sẽ đồng ý. Những lời đàm tiếu của người ngoài cũng có thể bị dập tắt. Nhưng nếu làm như vậy, ấn tượng của Vân Xu về anh chắc chắn sẽ tệ đi, điều mà anh tuyệt đối không thể chấp nhận. Anh không thể chịu đựng được việc Vân Xu chán ghét anh.
Vậy thì đành phải để cô ấy rời đi sao?
Nhưng một khi Vân Xu đã rời khỏi đây, việc anh muốn gặp lại cô sẽ không còn dễ dàng như trước. Tiêu Tử Nguyệt cũng không phải là một người dễ đối phó.
“Tôi đã cứu Vân Xu, đương nhiên không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ tổn hại nào. Làm sao tôi có thể tin được rằng cô thật sự muốn chăm sóc cô ấy, chứ không phải là có ý đồ gì khác?” Lục Trạch lạnh giọng chất vấn.
“Vậy thì cứ hỏi ý kiến của Vân Xu là được.” Tiêu Tử Nguyệt quay sang Vân Xu, dịu dàng hỏi: “Xu Xu, cậu có muốn đến ở cùng tôi không?”
Vân Xu không chút do dự gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Lục Trạch nhìn Tiêu Tử Nguyệt trở nên lạnh lẽo như băng.
Cả ba người rơi vào im lặng căng thẳng.
Đúng lúc này, thư ký An khẽ lên tiếng: “Lục tổng, hay là cứ để cô Vân Xu đến ở cùng Tiêu tiểu thư đi ạ. Cô ấy ở lại đây cũng không vui vẻ gì, có lẽ ở lâu sẽ sinh ra tâm lý phản kháng.”
“Đến lúc đó mọi chuyện còn trở nên phiền phức hơn.”
Lời nói của thư ký An như một lời nhắc nhở, Lục Trạch chợt nhớ đến thái độ ngày càng xa cách của Vân Xu. Anh không thể chấp nhận việc Vân Xu chán ghét mình, cuối cùng đành nặng nề gật đầu đồng ý.
An Trạch Vũ vẫn cúi đầu đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt như thường lệ.
Trước khi rời đi, Vân Xu không khỏi liếc nhìn thư ký An một cái. Lúc này, thư ký An lại trở về dáng vẻ xa lạ, lạnh lùng như những lần trước cô từng thấy.
……
Dù rất muốn đưa Vân Xu về thẳng nhà mình, nhưng Tiêu Tử Nguyệt biết, sự hiện diện của cha Tiêu trong nhà có thể khiến Vân Xu không thoải mái. May mắn thay, trong khu biệt thự gần đó có một căn nhà đang bỏ trống. Để Vân Xu ở đó, vừa có thể tiện chăm sóc cho cô, lại không lo bị ai làm phiền.
Còn việc Lục Trạch có cảm thấy “tiện” hay không, Tiêu Tử Nguyệt hoàn toàn không quan tâm.
Tiêu Tử Nguyệt hành động vô cùng nhanh chóng. Ngay tối hôm đó, cô đã cho người đến dọn dẹp lại căn biệt thự đứng tên mình. Đến ngày hôm sau, cô nhanh chóng đưa Vân Xu đến nơi ở mới, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt tối sầm của Lục Trạch.
Căn biệt thự hai tầng được thiết kế theo phong cách châu Âu, vô cùng tinh xảo và sang trọng, lại có thêm một khu vườn nhỏ xinh xắn.
Hàng rào trắng bao quanh khu vườn và biệt thự, dây leo xanh mướt quấn quanh hàng rào, điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, vừa tươi tắn vừa mềm mại. Thảm cỏ xanh mướt với những lối đi lát đá cuội uốn lượn càng làm tăng thêm vẻ thơ mộng cho khu vườn.
Khung cảnh nơi đây đẹp đến mức hoàn hảo, không khác gì những bức ảnh đã qua chỉnh sửa tỉ mỉ.
Đây mới thực sự là nơi xứng đáng để Vân Xu sinh sống. Vẻ đẹp hoàn mỹ hòa quyện cùng sự lãng mạn, khiến Tiêu Tử Nguyệt không giấu nổi nụ cười hài lòng.
“Xu Xu, tạm thời cậu cứ ở đây nhé. Đồ đạc cần thiết tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Khu biệt thự này an ninh rất tốt, cậu không cần lo lắng gì đâu.” Tiêu Tử Nguyệt ân cần dặn dò: “Cậu muốn đi đâu chơi cũng được, nhưng nếu không có tôi đi cùng, nhớ phải che chắn cẩn thận nhé.”
Với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Vân Xu, nếu không che chắn cẩn thận, chắc chắn cô sẽ bị mọi người vây quanh. Lỡ như gặp phải kẻ xấu bụng nào đó nảy sinh ý đồ đen tối thì sao?
Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Tử Nguyệt không khỏi rùng mình: “Hay là, trước khi ra ngoài, cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ qua đón cậu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tử Nguyệt lộ rõ vẻ lo lắng.
Vân Xu bật cười, khẽ lắc lắc bàn tay đang nắm chặt tay cô: “Cậu đừng lo lắng quá, tôi sẽ tự chăm sóc được bản thân mình mà.”
Cảm xúc từ bàn tay Vân Xu mềm mại,nõn nã như ngọc quý truyền đến khiến trái tim Tiêu Tử Nguyệt rung động. Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Vân Xu đang nở nụ cười tươi tắn, cô cảm thấy lâng lâng như đang bay trên mây.
Lục Trạch gì đó, cô đã sớm quên bẵng đi rồi.
Sao cô phải phí thời gian với một kẻ lạnh lùng vô vị, trong khi ở bên cạnh một mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào chẳng phải tốt hơn sao?
Để Vân Xu làm quen với nơi ở mới, Tiêu Tử Nguyệt quyết định ở lạibên cô trong ngày đầu tiên.
Buổi tối, hai người cùng nhau ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, vừa xem vừa trò chuyện.
Vân Xu vừa tắm xong, mái tóc dài đen nhánh vẫn còn vương vài giọt nước, lấp lánh như những viên kim cương nhỏ dưới ánh đèn. Đôi mắt cô trong veo như nước, long lanh động lòng người.
Tiêu Tử Nguyệt ngồi thẳng lưng trên sofa, ra vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ hồi hộp.
Cô và Vân Xu ngồi sát bên nhau, gần hơn rất nhiều so với lần gặp đầu tiên.
Vẻ đẹp của Vân Xu như được phủ bởi làn hơi nước sau khi tắm, càng thêm phần mê hoặc. Hương thơm thoang thoảng quen thuộc từ cơ thể cô lan tỏa, bao phủ lấy Tiêu Tử Nguyệt, nhẹ nhàng mà quyến rũ, vấn vít nơi chóp mũi.
Dù cả hai đều là phụ nữ, tim Tiêu Tử Nguyệt vẫn không khỏi xao xuyến.
Vốn là một người sành nước hoa, Tiêu Tử Nguyệt đã sưu tầm vô số nước hoa của các bậc thầy chế hương, nhưng chưa từng có loại nước hoa nào có thể sánh được với mùi hương tự nhiên này. Nó nhẹ nhàng trói buộc tâm hồn cô, khiến cô không thể nào thoát ra được.
“Xu Xu, cậu có dùng nước hoa không?” Tiêu Tử Nguyệt bất giác hỏi.
Vân Xu lắc đầu, cô không có thói quen dùng nước hoa vì thấy phiền phức.
Tiêu Tử Nguyệt chợt hiểu ra, quả nhiên là hương thơm tự nhiên. Thảo nào Vân Xu được mệnh danh là đại mỹ nhân tuyệt thế vô song, đến cả mùi hương cơ thể cũng hoàn hảo đến vậy. Cô quả là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa.
Trong lòng âm thầm tán thưởng Vân Xu thêm lần nữa, Tiêu Tử Nguyệt không khỏi cảm thấy đắc ý vì đã “rước” được mỹ nhân về bên mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=37]
Trên TV đang chiếu một chương trình tuyển chọn tài năng ca nhạc, một nhóm “tiểu thịt tươi” trẻ trung đang say sưa biểu diễn, sức sống tràn đầy, thanh xuân tỏa ra bốn phía.
Trước đây, Tiêu Tử Nguyệt vốn khá hứng thú với những chàng trai trẻ này. Dù không thể so sánh với Lục Trạch, họ vẫn là những mỹ nam “tú sắc khả ái”, đáng để ngắm nhìn. Nhưng giờ đây, khi ngắm nhìn Vân Xu đang chăm chú xem TV, rồi lại liếc nhìn những gương mặt trang điểm lòe loẹt nhưng vẫn không che hết khuyết điểm trên màn hình, lòng cô bỗng trở nên tĩnh lặng.
Với một người cuồng nhan sắc như Tiêu Tử Nguyệt, cuộc đời cô đến đây có thể xem là đã viên mãn, không còn gì để mong cầu hơn.
Đêm đã khuya, một tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.
Noãn Noãn, chú mèo lười nhỏ nhắn, đã cuộn tròn trong lòng Vân Xu và ngủ say từ lúc nào. Chiếc đuôi xù bông của nó còn vòng qua cổ tay trắng ngần của cô chủ. Có lẽ vì chưa quen với nơi ở mới, Noãn Noãn cứ quấn quýt bên Vân Xu không rời nửa bước.
Tiêu Tử Nguyệt tiện tay vuốt ve chú mèo nhỏ: “Con mèo này cũng thật thông minh đấy, biết bám lấy cậu không rời.”
“Noãn Noãn vốn thông minh lắm mà. Lần trước tôi bị ốm, nó cứ lặng lẽ ở bên cạnh tôi suốt, không chạy nhảy, không kêu gào, ngoan lắm.” Vân Xu nhớ lại những ngày trước, không khỏi ôm chú mèo vải bông trong lòng chặt hơn.
Tiêu Tử Nguyệt khẽ nhíu mày, đôi mắt phượng tuyệt đẹp ánh lên vẻ lo lắng,:“Cậu bị ốm khi nào vậy? Có đi khám bác sĩ không? Bây giờ đã khỏe hẳn chưa?”
“Chuyện cách đây hai tuần rồi ạ, bây giờ tôi khỏe rồi.” Vân Xu vội vàng trấn an.
Tiêu Tử Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng, cô lại ghi thêm một món nợ cho Lục Trạch. Vân Xu ở Lệ Cảnh chưa đầy hai tháng mà đã đổ bệnh, Lục Trạch đúng là chẳng biết cách chăm sóc người khác gì cả!
Không sao cả, sau này nhất định cô sẽ chăm sóc Vân Xu thật tốt, nuôi cô nàng trắng trẻo, khỏe mạnh.
Hôm sau, Tiêu Tử Nguyệt cẩn thận dặn dò Vân Xu thêm rất nhiều điều, rồi mới trở về nhà họ Tiêu.
Cha Tiêu đã ở nhà chờ cô. Hủy bỏ hôn ước là một chuyện lớn, ông cần phải nghe ý kiến thật lòng của con gái. Nếu Tiêu Tử Nguyệt thực sự muốn hủy hôn, cha Tiêu nhất định sẽ giúp cô thực hiện tâm nguyện.
“Nguyệt Nguyệt, tối qua con đột nhiên gọi điện thoại cho ba nói muốn hủy hôn, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay là thằng nhóc Lục Trạch kia dám bắt nạt con?” Cha Tiêu nheo mắt hỏi, nếu Lục Trạch thật sự làm chuyện quá đáng, ông tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tiêu Tử Nguyệt khẽ hếch cằm, khóe môi cong lên: “Ba, tính con thế nào ba còn lạ gì, làm sao có ai bắt nạt được con chứ?”
Cha Tiêu ngẫm nghĩ cũng đúng, Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã vô cùng thông minh, hiếm thấy ai có thể khiến con bé chịu thiệt.
“Vậy thì là vì sao? Mấy hôm trước con còn nói muốn đến công ty Lục Trạch xem sao, hôm qua lại đột nhiên đổi ý.”
Tiêu Tử Nguyệt không muốn liên lụy Vân Xu vào chuyện này, bèn nói: “Còn vì cái gì nữa chứ, chỉ là hết cảm giác thôi. Lúc trước con đồng ý qua lại với anh ta, là vì thấy anh ta đẹp trai, gia thế tốt, xứng đôi với con. Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ta trong mắt con cũng chỉ đến thế thôi.”
Giọng điệu hờ hững của con gái khiến cha Tiêu ngẩn người. Ông lại lần nữa quan sát kỹ vẻ mặt con gái, xác định rằng cô đang nói thật lòng.
Chuyện này thật kỳ lạ. Ngay cả thằng nhóc Lục Trạch kia mà con bé còn chẳng thèm để vào mắt, rốt cuộc mắt thẩm mỹ của con gái ông đã nâng cao đến mức nào rồi?
“Hơn nữa, hôn ước này cũng không còn cần thiết nữa. Hai nhà đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cứ chọn ngày lành tháng tốt rồi công bố chuyện này ra ngoài là được thôi.” Tiêu Tử Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng, cô vốn là người quyết đoán, từ trước đến nay mối quan hệ với Lục Trạch gần như không có chút tình cảm nào, nên việc hủy hôn cũng chẳng có gì phải vướng bận.
“Con chắc chắn chứ?” Cha Tiêu hỏi lại lần nữa, xem ra con gái ông thật sự không thích cuộc hôn nhân này, đến cả ngày lành tháng tốt cũng đã tính đến rồi.
“Con chắc chắn.” Tiêu Tử Nguyệt khẳng định chắc nịch.
Cha Tiêu không hỏi thêm gì nữa. Chỉ cần con gái đã quyết tâm, ông đương nhiên sẽ giúp cô đạt được mục đích: “Được, nếu con đã quyết định như vậy, ba sẽ gọi điện thoại cho Lục Trạch bàn chuyện này sau.”
Cố gắng giải quyết việc hủy hôn một cách êm đẹp nhất.
“Vâng. Lục Trạch cũng có ý muốn hủy hôn, nên hai nhà chúng ta coi như huề cả làng, ba không cần phải nhượng bộ đâu. Ba nhớ đừng để Lục Trạch nhân cơ hội chiếm lợi từ nhà họ Tiêu chúng ta đấy.” Tiêu Tử Nguyệt nhắc nhở.
Cha Tiêu gật đầu, điểm này ông hiểu rõ. Tiêu gia và Lục gia vừa là đối tác hợp tác, vừa là đối thủ cạnh tranh, ông luôn ghi nhớ điều này trong lòng.
Sau khi bàn xong chuyện hôn ước, Tiêu Tử Nguyệt cuối cùng cũng nhắc đến Vân Xu với cha mình.
“Dạo này con mới quen một người bạn, hôm nào rảnh con sẽ dẫn cô ấy về cho ba gặp mặt.” Nhắc đến Vân Xu, ý cười trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Tử Nguyệt càng thêm rạng rỡ, khiến cha Tiêu có chút ngẩn ngơ.
Đã rất lâu rồi ông chưa thấy con gái mình nở nụ cười tươi tắn đến vậy, xem ra cô rất thích người bạn mới này.
“Cô ấy tính tình hiền dịu lại tốt bụng, cười lên trông rất ngọt ngào và xinh đẹp, còn nuôi một con mèo Ragdoll đáng yêu nữa…” Tiêu Tử Nguyệt thao thao bất tuyệt kể về những ưu điểm của Vân Xu, đôi mắt lấp lánh ánh sự hào hứng.
Ban đầu cha Tiêu còn vui vẻ lắng nghe, nhưng càng nghe ông càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đây có thực sự là đang tả về một người bạn bình thường không?
Sao ông cứ có cảm giác giống như mấy cô con gái dẫn bạn trai về nhà ra mắt phụ huynh, chỉ khác là thay vì “bạn trai”, ở đây lại là “bạn gái” và thay vì “kể tội”, lại là “khen ngợi hết lời”?
Trong đầu cha Tiêu chợt lóe lên một ý nghĩ, ông hít sâu một hơi, chẳng lẽ con gái ông “cong” rồi? Vì thích cái cô Vân Xu kia, nên con bé mới nhanh chóng quyết định hủy hôn?
Chuyện này đúng là có khả năng xảy ra với con gái ông thật.
Không, không, ông cần phải bình tĩnh lại, đợi gặp mặt cái cô bạn kia rồi mới đưa ra kết luận cuối cùng.
……
Lục Trạch sau khi tiếp quản tập đoàn Lục Thị thì rất ít khi về nhà. Mẹ Lục vô cùng vui mừng khi con trai về nhà lần này, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, bà đã bị tin tức sét đánh ngang tai làm cho ngây người.
“Cái gì?! Con muốn hủy hôn với nhà họ Tiêu!” Mẹ Lục không thể tin vào tai mình.
Vì quá kích động, bà quên cả việc giữ gìn vẻ ngoài quý phái thường ngày. Thường ngày bà luôn chú trọng những quy tắc này nhất.
Vẻ mặt tuấn tú của Lục Trạch không hề thay đổi, chỉ khẽ gật đầu, coi như xác nhận lời Mẹ Lục nói.
“A Trạch, con có biết con đang nói gì không hả?” Ông Lục tóc đã hoa râm vẫn vô cùng minh mẫn, lúc này đang cau mày nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai mà ông tự hào nhất.
Việc hai nhà Lục - Tiêu liên kết, mạnh càng thêm mạnh là lựa chọn tốt nhất. Mới chỉ đính hôn được hai năm, cháu trai ông đã đòi hủy hôn, nó có còn là Lục Trạch lý trí mà ông biết nữa không?
“Thưa ông nội, đây không chỉ là ý muốn của cháu, mà còn là ý của Tiêu Tử Nguyệt. Cả hai chúng cháu đều muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này.” Lục Trạch biết ông nội lo lắng cho lợi ích của Lục gia, nên anh bình tĩnh trình bày những lý do có thể hủy hôn, cuối cùng cam đoan rằng Lục gia sẽ không bị tổn thất lợi ích gì từ việc này.
Mấy người họ đã thảo luận rất lâu trong thư phòng, cuối cùng ông Lục thở dài, để Lục Trạch tự mình quyết định.
Ông đã già rồi, Lục Trạch mới là tương lai của Lục gia.
Chỉ là mẹ Lục vẫn không cam tâm, bà không ngừng truy hỏi Lục Trạch nguyên nhân hủy hôn, khiến Lục Trạch vốn định ở lại qua đêm cũng phải bỏ về ngay trong đêm.
Tức giận đến mức mẹ Lục ôm ngực kêu đau. Không được, bà nhất định phải tìm hiểu rõ nguyên nhân Lục Trạch hủy hôn mới được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận