Trang web chính thức ghi nhận số người đăng ký tham gia với tốc độ khủng khiếp, đồng thời, số người đặt trước vé xem cũng tăng lên chóng mặt.
Từ lâu nay, Thu Ý Nùng luôn xuất hiện chớp nhoáng rồi biến mất, cộng thêm những thông báo thế giới liên tục khẳng định sự tồn tại mạnh mẽ của cô, khiến độ chú ý của người chơi đối với cô đạt đến đỉnh điểm.
Mức độ chú ý cao này thể hiện rõ ràng trong giải đấu lần này.
Mọi người đều muốn biết nữ đế may mắn đến mức gần như ngày nào cũng lên thông báo thế giới trông như thế nào, có cơ hội nào cướp được Thần Khí trong tay cô hay không, và cũng muốn xác thực người bên cạnh Thu Ý Nùng có phải là vị đại thần vô danh kia hay không.
Những kẻ đầy dã tâm, những người ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng toan tính, những người thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, và cả những người thuần túy muốn hóng chuyện đều sôi nổi đăng ký tham gia.
Trong mấy ngày gần đây, số lượng người tham gia hoạt động đã đạt đến giới hạn cao nhất, vượt xa dự kiến của ban tổ chức.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một hoạt động nhỏ bình thường, ai ngờ sự tham gia của Thu Ý Nùng lại trực tiếp kéo nhiệt độ lên cao ngất ngưởng.
Ban tổ chức không thể không ra thông báo, tuyên bố sẽ không tiếp nhận thêm người chơi đăng ký hay người chơi muốn xem.
Nhưng người chơi trong game lại bất mãn. Bát quái(nhiều chuyện) là bản tính của con người, và còn rất nhiều người chơi chưa kịp tham gia mỗi ngày đều lên tiếng phản đối.
Cuối cùng, ban tổ chức quyết định phát sóng trực tiếp giải đấu võ thuật thú vị trong game. Người chơi có thể cùng bạn bè và người thân ngồi lại với nhau vừa xem trực tiếp vừa thảo luận.
Lúc này mọi người mới miễn cưỡng hài lòng.
Dù sao cũng là ở tuyến hai của việc hóng chuyện, có thể kịp thời có được dưa mới.
Tuyến đầu tự nhiên là những tuyển thủ dự thi và những người đang xem ở khán đài trong đấu trường.
Thu Ý Nùng, Thần Khí, đại thần vô danh trong nháy mắt trở thành những chủ đề nóng hổi.
Khi số lượng người thảo luận không ngừng tăng lên, một suy đoán mới lại xuất hiện: Thu Ý Nùng chính là Thu Sắt đã từng xóa tài khoản, họ là cùng một người.
Suy đoán này khiến mọi người chấn động không ít.
“Đoán mò thôi, Thu Ý Nùng sao có thể là Thu Sắt??? Dù tên họ đều có chữ Thu, cũng không thể nói là một người được.”
“Nghe huyền ảo quá, một tân nhân Vương, một người bị ép xóa tài khoản, không thể nào…”
“Hình như cũng có khả năng thật, bạn tôi nói từng gặp một tổ đội một nam một nữ, trong đó người nữ đeo khăn che mặt, giọng nói rất giống với giọng trong video xóa tài khoản!”
“Nói vậy tôi hình như cũng từng gặp khi làm nhiệm vụ. Tôi từ nhỏ đã rất nhạy cảm với giọng nói, giọng của Thu Sắt rất dễ nhận ra, dù đã qua một thời gian dài, tôi vẫn còn ấn tượng.”
“Nếu các bạn nói đến một người con gái mặc váy dài màu khói bụi, tôi cũng từng gặp rồi. Tuy rằng cô ấy đeo khăn che mặt nên không thấy rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì rõ ràng không phải là một người.”
“Lầu trên, anh không biết Thu Sắt hai lần tạo tài khoản trước đều dùng khuôn mặt sao? Tôi đã vào trang web chính thức tra thông tin về đạo cụ dịch dung đó rồi, nó thuộc loại vật phẩm thú vị, chỉ có thể sử dụng hai lần. Lần này Thu Sắt chắc là dùng khuôn mặt thật.”
“Còn có thể như vậy nữa à? Vật phẩm thú vị đó mua ở đâu được?”
“Không phải mua, là ban tổ chức làm sự kiện, người chơi bốc thăm trúng thưởng. Đại thần vô danh dùng đạo cụ che chắn thông tin.”
“Hiểu rồi, vẫn là đua mặt. Loại người châu Phi như tôi hết cách rồi.”
“Tôi vẫn không thể tin được, Thu Sắt lúc đó bị dồn đến bước đường cùng như vậy, vậy mà còn dám quay lại, lại còn không cách bao lâu. Cái này, cái này gan cũng lớn quá, thật không sợ người khác lột da ăn thịt sao?”
“Nếu là thật, vậy cô ta hiện tại còn mang theo Thần Khí, nghĩ kỹ lại thì quả thực là một tấm bia ngắm sống siêu to.”
“Thu Ý Nùng chẳng phải cùng đồng đội phá kỷ lục mấy cái phó bản sao? Tôi thấy có đại lão phân tích rồi, chiến thuật của người này quả thật có chút giống với Thu Sắt trước kia.”
“Thu Ý Nùng trên người lại thêm một bí ẩn, tôi thật là phục. Thực sự có người ở ngay trung tâm cơn lốc, vậy mà đến cái bóng dáng cũng không sờ được…”
“Cũng không thể trách các bang hội lớn không tìm được người, thật sự là hai người kia quá độc, không cho ai một chút cơ hội nào. Nếu không phải mọi người ngồi lại với nhau, chắp vá từng manh mối, ai có thể nghĩ đến Thu Ý Nùng và Thu Sắt lại có khả năng là cùng một người.”
《Giang Hồ》 không phải là game online bàn phím ngày xưa, người chơi trên đầu sẽ có tên hiển thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon&chuong=206]
Ở đây, trừ khi hệ thống nhắc nhở khi tổ đội, hoặc đối phương chủ động thông báo, thì dù gửi lời mời kết bạn cũng phải đợi đến khi nhân vật mục tiêu đồng ý mới có thể biết tên.
“Oa, vậy thì lần này giải đấu võ thuật có trò hay để xem rồi, tuyệt đại đa số người đều nhắm vào Thần Khí trong tay cô ấyĐại Sư Xuyên Không Ôi Bà Ăn Tro Cốt Thông Gia mà đi thôi.”
“Hắc hắc, tôi cũng vậy, đã đăng ký tham gia rồi, Thần Khí đang đợi tôi ~.”
“Dù thế nào, chỉ cần Thu Ý Nùng xuất hiện, từ nay về sau, cô ấy ở cái giang hồ này sẽ không thể che giấu được nữa.”
…
Đại mạc.
Bầu trời xanh bao la tựa tấm gương trong suốt, mặt trời gay gắt treo cao trên đường chân trời nướng sa mạc đến nóng hầm hập, những đợt sóng nhiệt vô hình cuộn trào xung quanh.
Nhìn thoáng qua đều là những đụn cát nhấp nhô liên miên, hạt cát vàng trong ánh sáng có vẻ chói mắt lạ thường.
Cùng với tiếng chuông reo thanh thúy, tiếng vó lạc đà chậm rãi vọng lại từ phía xa.
Hai con lạc đà bước những bước thong thả hướng về phía trước, trên lưng lạc đà ngồi hai người mặc áo choàng, tấm vải trắng che kín mít cả người.
Vân Xu vén một góc áo choàng lên, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến cô đau nhói, hơi nóng ập đến, dường như có thể cảm nhận rõ ràng mình đang ở giữa sa mạc.
“Còn bao lâu nữa thì đến Tây Vực?”
Cảnh Niên mở bản đồ ra nhìn: “Không có gì bất ngờ thì đêm nay sẽ đến.”
Vân Xu lau mồ hôi chảy xuống cằm, cười thở dài: “Trước kia em còn định quay lại sa mạc du lịch một mình, đúng là em quá ngây thơ rồi.”
Ngay cả trong game còn khiến người ta chịu không nổi, huống chi là sa mạc ngoài đời thực, đó thật sự là đánh cược bằng mạng sống. Rốt cuộc hiện thực không giống game, có ba lô chứa vô hạn nước và đồ ăn.
“Chính vì hiện thực quá nguy hiểm nên trò chơi mới có thể thỏa mãn tâm nguyện của mọi người.” Cảnh Niên nắm lấy dây cương lạc đà, thuần thục điều khiển hướng đi.
Sở dĩ hai người ở đây là vì Vân Xu nhận được một nhiệm vụ đến Tây Vực. Các bản đồ lớn đều có những địa điểm có thể dịch chuyển tức thời, nhưng hai người vẫn chọn cách chậm rãi đi bộ qua, vì trên đường có thể ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn.
Đây là ngày thứ hai Vân Xu ở sa mạc. Để trải nghiệm đầy đủ cảm giác du hành sa mạc, cô và Cảnh Niên đã hẹn nhau trước khi đến Tây Vực sẽ không xuống tuyến, khoang trò chơi cũng chuẩn bị đủ dịch dinh dưỡng, có thể trụ được vài ngày.
Một người đi trong sa mạc sẽ cô đơn, hai người đi cùng nhau thì đỡ hơn, nhưng nói chuyện phải cẩn thận, dễ dàng bị cát bay vào miệng.
Sa mạc tĩnh lặng, nóng bức, hoang vu, chỉ có cát và đá sỏi, thỉnh thoảng mới có thể thấy một chút màu xanh lục.
Mỗi khi nhìn thấy những cây xanh, Vân Xu đều có cảm giác vui sướng như tìm được kho báu. Những loại cây cỏ từng có thể thấy ở khắp mọi nơi giờ trong sa mạc lại trở nên vô cùng hiếm hoi.
Cô thường xuyên sau khi chạm vào chúng liền kéo Cảnh Niên ngồi xổm xuống quan sát, còn chụp ảnh lưu lại.
Hơn nữa còn làm không biết mệt.
Nhìn quanh bốn phía, gần như mọi hướng đều giống hệt nhau. Vân Xu lấy ra la bàn, kim đồng hồ trên mặt xoay lung tung.
Ngay cả công cụ cũng làm thật sự rất thật, không phân biệt được phương hướng.
Cho nên trước đó cô đã mua một cái la bàn vô dụng.
May mắn bản đồ lớn trong game có thể chỉ dẫn phương hướng, nếu không Vân Xu chưa chắc đã dám bước vào đây.
Lúc nghỉ ngơi, hai người dựa vào lạc đà ăn chút gì đó, duy trì thể lực cho nhân vật.
Vân Xu vặn nắp bình nước uống một ngụm: “Cảm giác nước ở sa mạc uống ngon hơn hẳn.”
“Rốt cuộc nước bình thường sau khi vào sa mạc, đều phải thêm hình dung, biến thành nước sự sống.” Cảnh Niên nói: "Môi trường ảnh hưởng tâm lý, đây là một ví dụ rất tốt.”
Vân Xu gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Vận may của chúng ta cũng không tệ lắm, một đường cẩn thận tránh được quái vật tên đỏ, bằng không bị chúng quấn lấy lại tốn không ít thời gian.”
Quái vật tên đỏ trong sa mạc cơ bản đều hoạt động theo đàn, một khi bị phát hiện, sẽ bị hàng chục con quái vật bao vây, người chơi bình thường khả năng cao nhất là hóa thành ánh sáng trắng trở về điểm hồi sinh.
Cảnh Niên nói với cô, phải tốn chút thời gian xử lý.
Vân Xu thuận miệng nói: “Ban tổ chức nói trong sa mạc sẽ xuất hiện bão cát, xác suất rất nhỏ, trước mắt chưa có người chơi nào trải qua cả. Không biết chúng ta có thể gặp phải không, chắc là không đâu.”
Cô vừa dứt lời, Cảnh Niên đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn về phía xa, vẻ mặt dần dần trở nên vi diệu: “Có lẽ vận may của chúng ta "thật không tệ", xác suất nhỏ như vậy mà cũng có thể gặp.”
Vân Xu ngẩn ra, vừa định hỏi thì nghe thấy động tĩnh phía sau lưng.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, một tình huống nguy hiểm nào đó đang nhanh chóng tiếp cận.
Cô lập tức xoay người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.
Nơi xa cát vàng phủ kín trời, bầu trời xanh lam bị che phủ bởi một màu xám nặng nề, cả thế giới nghiêng trời lệch đất, những đợt cát bụi cuồn cuộn giống như sóng thần điên cuồng ập đến, kinh thiên động địa, dường như muốn nuốt chửng cả thế giới.
Cảnh tượng trước mắt giống như tận thế.
Hai người đụng phải xác suất bão cát xuất hiện chưa đến 1%, đây là vận may gì vậy.
Cảnh Niên lập tức nắm lấy lạc đà, dẫn Vân Xu đến phía sau một tảng đá lớn.
Lạc đà hiểu ý quỳ xuống, kêu hai tiếng.
Hai người nhanh chóng quấn kỹ áo choàng quanh người, trốn sau lưng lạc đà.
Cảnh Niên trực tiếp lấy vũ khí ra cắm xuống cát, tránh cho lát nữa bị thổi bay, sau đó ôm Vân Xu vào lòng.
“Lo lắng sao?” Anh cười hỏi.
Biết rõ là trò chơi, nhưng ngũ quan quá chân thật thời thời khắc khắc ảnh hưởng đến tư duy của người ta.
Vân Xu khẽ cười nói: “Vốn dĩ có chút, hiện tại không lo lắng nữa.”
Không có gì phải sợ, anh luôn ở bên cạnh cô.
Ý cười của Cảnh Niên càng sâu: “Trước khi kết thúc, đừng mở to mắt.”
Vân Xu ừ một tiếng, vùi đầu vào lòng anh, bàn tay nắm chặt áo choàng hơi siết lại.
Cát vàng che trời lấp đất thổi quét đến, tiếng rít sắc bén xé toạc màng nhĩ, khiến đáy lòng người ta không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi.
Một lực mạnh mẽ va vào người, những hòn đá lớn nhỏ đập vào người gây ra cảm giác đau đớn.
Trời đất xám xịt một màu, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh.
Rất lâu sau, cơn bão cát dữ dội chậm rãi rời xa, tiếng rít kịch liệt nhỏ dần, cát sỏi bay lơ lửng rơi xuống đất, ánh sáng lại một lần nữa rực rỡ, mọi thứ trở về tĩnh lặng.
Lại một lát sau, một ụ đất khẽ giật giật.
Một giọng nói rất nhỏ truyền ra.
Thở hổn hển.
Con lạc đà bị phủ một lớp cát vàng mỏng manh chậm rãi đứng lên, run rẩy thân hình hai bướu, những hạt cát nhỏ từ lông rơi xuống, rụng xuống sa mạc.
Khuôn mặt già nua của nó vẫn giữ vẻ lười biếng, đôi tai nhỏ trên đầu thỉnh thoảng lại động đậy.
Vân Xu bị quấn chặt trong hai lớp áo choàng, cơ bản cách ly mọi ánh sáng, gió cát cũng vậy.
Chiếc áo choàng trên người được gỡ ra, cô ngẩng đầu, người nọ đứng trong ánh nắng, mày kiếm bay lên, đôi mắt đen láy, cười đưa tay về phía cô.
“Bây giờ an toàn rồi.”
Vân Xu khẽ giật mình, sau đó đặt tay mình vào tay anh đứng lên.
Xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, vẫn là sa mạc bao la vô tận, nhưng vị trí các đụn cát đã khác.
Vân Xu vỗ vỗ những hạt cát trên người, cảm thán nói: “Đây cũng coi như là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới đi.”
Không sử dụng bất kỳ đạo cụ nào, vậy mà lại chịu đựng được mấy tiếng trong bão cát, toàn bộ 《Giang Hồ》 có lẽ chỉ có hai người họ làm như vậy.
“Rất thú vị, thông qua trò chơi phong phú thêm trải nghiệm cuộc sống, độc nhất vô nhị.” Vừa nói, Cảnh Niên vừa mở bản đồ xem xét tình hình, ký hiệu bão cát trên bản đồ đang di chuyển cực nhanh về một hướng khác: "Rất tốt, lộ trình tiếp theo an toàn rồi.”
Vân Xu nhìn thời gian hệ thống, đã gần tối: "Thời gian không kịp rồi, hôm nay không đến được đâu, còn phải ngủ một đêm trong sa mạc nữa.” Cô hỏi: "Anh có ổn không?”
Cảnh Niên dừng tay đang nhấp vào bản đồ, chậm rãi nhìn về phía cô, nụ cười mang ý vị không rõ: “Không ai nói với cô rằng không nên tùy tiện hỏi một người đàn ông có ổn không sao?”
Vân Xu ngơ ngác một chút, sau đó phản ứng lại, cổ trắng nõn ửng lên một mảng hồng lớn, không nói nên lời.
Cảnh Niên hài lòng thu hồi ánh mắt, dường như không có chuyện gì nói: “Tôi không vấn đề gì, bất quá còn một lúc nữa mới mặt trời lặn, chúng ta có thể đi thêm một đoạn đường.”
Vân Xu vội vàng gật đầu, nghiêm túc leo lên lưng lạc đà: “Đi thôi, không thể lãng phí thời gian.”
Cảnh Niên theo sau cưỡi lên lạc đà, nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước, khẽ cười.
Tiếng cười tan ra, thân hình mảnh mai bị khóa trong áo choàng cứng đờ, lặng lẽ tăng nhanh tốc độ.
Lạc đà chậm rãi tiến về phía mục tiêu, một giờ sau, một ốc đảo xuất hiện trước mắt.
Cảnh Niên kéo dây cương, cảm thán nói: “Tôi thật sự phải nghi ngờ là trò chơi cố ý.”
Ốc đảo cũng giống như bão cát, sẽ ngẫu nhiên thay đổi vị trí, hai thứ này vậy mà đều gặp phải.
Vân Xu hứng thú dạt dào, quyết định nghỉ ngơi một đêm ở đây.
Trời dần tối, lạc đà được buộc vào một cọc gỗ.
Vân Xu đi một vòng quanh ốc đảo quan sát, khẳng định nói: “Nơi này hoàn toàn phục dựng lại ốc đảo thật trong sa mạc, lấy một quy mô nhất định của quần xã sinh thái làm cơ sở, cấu thành cảnh quan và tuần hoàn sinh thái tương đối ổn định, quá thần kỳ.”
Cảnh Niên đang dựng trại bên hồ, nghe vậy nói: “Rốt cuộc quyền điều khiển trò chơi là do trí não nắm giữ, với năng lực tính toán của nó để suy đoán ra loại tuần hoàn sinh thái đơn giản này thì quá dễ dàng.”
Màn đêm sa mạc lạnh lẽo bao trùm xung quanh, cơn gió thổi qua mang theo sự hoang vắng lạnh lẽo.
Trên đỉnh đầu là bầu trời sao bao la vô tận, đầy sao lấp lánh, rực rỡ huy hoàng, dải ngân hà do vô số tinh tú hội tụ thành vắt ngang chân trời.
Đứng giữa không gian bao la đầy sao này, tâm trạng càng thêm rộng mở, phiền não cũng tan biến không còn dấu vết.
Hai người ngồi bên đống lửa, ngọn lửa trại rực sáng lặng lẽ cháy, thỉnh thoảng phát ra những tiếng lách tách nhỏ.
Vân Xu tò mò nhìn sang bên cạnh, từ vừa rồi Cảnh Niên cứ cúi đầu, dường như đang xem gì đó.
Cô nghiêng người lại hỏi.
Cảnh Niên khẽ nhếch môi: “Muốn xem không?”
Vân Xu thành thật gật đầu.
Cảnh Niên điều chỉnh góc độ, chia sẻ video ra.
Đúng là cảnh tượng sa mạc ban ngày, bất quá đổi thành góc nhìn từ trên cao xuống.
Cát bụi cuồn cuộn ập đến, không chút lưu tình nuốt chửng mọi thứ.
Cả thế giới chìm vào hỗn loạn, trời đất tối sầm, mặt trời chói chang không còn ánh sáng.
Hình ảnh lạc đà và lữ khách bị cát bụi vô tận nuốt chửng, hai người dựa sát vào nhau dường như trở thành sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa họ.
Đoạn phim ngắn ngủi vài phút vậy mà khiến người xem cảm nhận được hương vị của một kỷ nguyên rộng lớn, vẫn là phần tinh túy nhất của kỷ nguyên đó.
Cảnh Niên hài lòng nói: “Thế nào, có phải là hoàn mỹ ngoài dự đoán không?”
Vân Xu dở khóc dở cười, cái khoảnh khắc đó anh vậy mà còn không quên quay phim, cô đôi khi thật sự rất bội phục anh.
“Rất lợi hại.” Cô thành thật nói.
Cảnh Niên tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Những người bạn đồng hành nương tựa vào nhau trong tận thế, chỉ có nhau.
Cảnh Niên quyết định cất giữ cẩn thận đoạn video này, sau này sẽ từ từ xem, đương nhiên còn muốn kéo cô cùng xem.
Sáng sớm hôm sau, không khí trong lành và ẩm ướt.
Vân Xu ra khỏi lều, đang định đi ra bờ hồ thì ánh mắt liếc thấy cây xương rồng bà nở hoa ở chỗ bóng râm của tảng đá lớn.
Cô lập tức lay Cảnh Niên dậy, phấn khích gọi anh dậy cùng xem.
Trên cây xương rồng bà xanh mướt, những đóa hoa màu trắng phấn lặng lẽ nở rộ, nhụy hoa màu vàng nhạt run rẩy tụ lại với nhau, giống như một phép màu vậy.
Cảnh Niên cố gắng hồi tưởng những ký ức ít ỏi của mình về cây xương rồng bà: “Tôi nhớ là xương rồng bà nở hoa tượng trưng cho vạn sự như ý, xem ra sau này chúng ta có thể sẽ gặp được chuyện tốt?”
Vân Xu cẩn thận nâng cánh hoa lên: “Có thể nhìn thấy nó nở hoa đã là chuyện tốt rồi.”
Cảnh Niên khẽ cười: “Em thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.”
Vân Xu liếc anh: “Bằng không thì sao? Người xưa đã nói lòng tham không đáy như rắn nuốt voi.”
Cảnh Niên sờ cằm, lòng tham của anh vẫn chưa đến nỗi rắn nuốt voi.
Người đã ở ngay bên cạnh rồi.
Thu dọn xong xuôi, hai người tiếp tục lên đường, cuối cùng đến trưa thì đến Tây Vực.
Tây Vực khác biệt rất nhiều so với khu vực Trung Nguyên, hai bên đường có rất nhiều người bán hàng rong bán đồ thủ công bằng đất nung. Ngoài người chơi ra, những người qua lại đều mặc trang phục của người Hồ, nam đội mũ Hồ, nữ trùm khăn sa, trên người đeo rất nhiều trang sức vàng.
NPC được thiết kế phần lớn có ngũ quan sâu sắc, vóc dáng cao lớn.
Vân Xu từ rất xa đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhảy nhót.
Chu Nhiễm không ngừng vẫy tay về phía hai người: “Đây đây! Thu Thu, tôi ở đây!”
Người đến một phòng riêng của quán ăn.
Chu Nhiễm gọi một đống đồ ăn, sau đó mời hai người ngồi xuống. Cô đã đến đây bằng dịch chuyển từ sáng hôm qua, ai ngờ hành trình của Vân Xu gặp sự cố nên hôm nay mới đến.
“Chậc chậc chậc, hai cậu cũng quá lợi hại, vậy mà lại gặp bão cát, mua vé số nói không chừng còn trúng giải nhỏ đấy.”
“Vậy lần sau tôi thử xem.” Vân Xu nói đùa.
Chu Nhiễm vội vàng mời hai người: “Đồ ăn ở quán này ngon lắm, hai ngày nay tôi đều ăn ở đây, hai cậu mau thử đi.”
Vân Xu tháo khăn che mặt xuống, thong thả ung dung ăn uống.
Chu Nhiễm ngẩn người, sau đó không nhịn được ôm mặt, ngây ngô cười. Dù nhìn bao nhiêu lần, vẻ đẹp của bạn thân vẫn khiến cô mê mẩn.
Sao lại có người có thể đẹp đến mức này? Nhìn cô ấy, não cô chỉ còn trống rỗng, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên xa xỉ.
Mà một đại mỹ nhân như vậy lại là bạn của cô, đây chắc chắn là kiếp trước đã cứu cả dải Ngân Hà rồi.
Nghĩ kỹ lại, nếu cô là người cứu dải Ngân Hà, vậy người bên cạnh chắc phải là người cứu cả vũ trụ.
Vậy mà lại may mắn nhận được sự ưu ái của đại mỹ nhân.
Chu Nhiễm nhìn Vân Xu, ngay cả dáng vẻ ăn uống cũng đẹp như vậy, cô không nhịn được xích lại gần một chút, ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Thu Thu, cậu thật là xinh đẹp, lần đầu tiên tôi suýt chút nữa chảy cả nước miếng.”
Vân Xu nhớ lại lần đó, cũng không khỏi lộ ra nụ cười, khi đó Chu Nhiễm ngây ngốc nhìn cô, vô cùng đáng yêu.
Còn một người nữa cũng vậy.
Cô lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông bên phải, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt chân thành.
Vân Xu trong lòng cười thầm, cũng không biết là ai, lần trước từ trên cây rơi xuống.
Đó là một buổi chiều rất bình thường, khoảng cách lần đầu gặp mặt, hai người đã kết bạn du lịch một thời gian.
Cảnh Niên chống chân, ngồi trên cây xem tin tức.
Vân Xu lặng lẽ đi đến dưới tán cây, ngẩng đầu gọi anh, giọng nói mềm nhẹ: “Cảnh Niên.”
Cảnh Niên cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt chạm đến cô trong nháy mắt, động tác cứng đờ.
Một giây, hai giây… Anh từ trên cây “bang” một tiếng rơi xuống, thẳng tắp rơi vào bụi cây.
Tiếng cành khô gãy vang lên, bóng đen bị chôn trong lá cây.
Đại thần đứng đầu bảng xếp hạng vậy mà lại quên cả dùng khinh công khi rơi xuống đất.
Vân Xu hoảng sợ, vội vàng chạy qua xem xét tình hình.
Cái vẻ mặt trên đầu anh với cái lá cây và cành nhỏ, chắc cả đời này cô cũng không quên được.
Quá buồn cười.
Ăn uống xong, Chu Nhiễm nói đến chuyện gần đây: “Hình như có rất nhiều người đều đoán được cậu là Thu Sắt, làm sao bây giờ?”
Vân Xu bình tĩnh nói: “Sao thì cứ vậy thôi.”
Cô cũng đâu phải không nhận ra người, những thứ nên trả cô đều đã trả lại không thiếu một món.
Vân Xu không thích phiền phức, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ vì những người đó mà cắt giảm trải nghiệm chơi game của mình, rốt cuộc cô đã không còn quan hệ gì với họ nữa.
Chu Nhiễm còn muốn nói gì đó, ánh mắt liếc thấy Cảnh Niên đang nhàn nhã ngồi đó, đột nhiên yên tâm. Vị này chính là đại lão số một số hai, bỏ xa Thiên Thương và Thanh Túy mấy con phố.
Có vũ lực của anh, cộng thêm mưu lược của bạn thân, hơn nữa cả hai người đều có Thần Khí trong tay.
Vấn đề không lớn.
Chu Nhiễm nghĩ đến vẻ mặt hối hận sau này của Thiên Thương và Quý Thanh Trì, trong lòng thầm sướng. Ai bảo các người không biết trân trọng người khác! Hối hận chết các người đi!
Lần này giải đấu võ thuật thú vị cô nhất định sẽ theo dõi toàn bộ quá trình.
…
Ngày giải đấu võ thuật thú vị chính thức bắt đầu.
Số người đăng nhập 《Giang Hồ》 trực tuyến đạt đến đỉnh điểm, quảng trường, quán trà ở các thành chủ, lãnh địa bang hội chật ních người.
Màn hình ảo phát sóng trực tiếp các trận đấu lơ lửng giữa không trung, chia thành vô số màn hình nhỏ, hiển thị các địa điểm thi đấu khác nhau, bao gồm cả khán đài.
Các người chơi tụm lại với nhau bàn tán xôn xao.
“Hình như tôi thấy Thiên Thương ngồi trên khán đài kìa, ghê thật, đến bang chủ cũng đích thân ra mặt.”
“Có Thiên Thương thì Thanh Túy cũng nên ở đó chứ, tôi xem nào.”
“Không cần xem xét đâu, Thanh Túy đang bận phá đảo phó bản, hai ngày này chắc không đến được.”
“Thu Ý Nùng đến chưa, không thấy người đâu nhỉ.”
“Chưa đến, chưa đến, Thần Khí cũng chưa đến.”
“Má ơi, hôm nay nhiều đại thần đến thật, liếc mắt một cái đã thấy gần như tất cả các đại thần có tên trên bảng xếp hạng đều đến rồi.”
“Bé cưng lần đầu tiên thấy cảnh tượng lớn thế này, có chút hồi hộp.”
“Bắt đầu nóng lòng chờ đợi rồi, chỉ cần Thu Ý Nùng xuất hiện bị người ta nhớ mặt, sau này cô ta có trụ được một phút ở dã ngoại hay không còn là một vấn đề.”
Khán đài.
Phong Lâm nhìn quanh: “Anh ta quả nhiên không đến.”
Thiên Thương khẽ nhếch môi: “Thực lực hai bang hội chúng ta cũng tạm được, anh ta chắc chắn không muốn bị tụt lại quá nhiều trong phó bản, dù sao chúng ta cũng vậy, chỉ là lần này chúng ta đi trước một bước thôi.”
“Đây là một cơ hội tốt, chúng ta nhất định phải kéo được người đó vào bang hội.” Vừa nói, Phong Lâm lại có chút do dự: “Nhưng… Người đó nếu thật sự là Thu Sắt thì sao bây giờ?”
Chỉ bằng những chuyện trước đây họ đã làm, thật sự không ổn lắm.
Ánh mắt Thiên Thương rất sâu, không nhìn ra cảm xúc: “Vậy thì phải xem quyết định của cô ấy, ở đây những người có tâm tư phức tạp cũng không ít.”
Sau lưng Phong Lâm chợt lạnh, câu trả lời này có chút không ổn.
Người này vẫn trước sau như một tàn nhẫn.
Đúng như mọi người suy đoán, Quý Thanh Trì đang ở trong phó bản, bên cạnh là nhiều thành viên bang hội cùng nhau đánh.
《Giang Hồ》 thời gian trước mới ra một phó bản lớn, kỷ lục thông quan phó bản mới nhất từ trước đến nay là tài nguyên mà các bang phái đều tranh giành, nhưng lần này Tự Tại Tiêu Dao hai ngày trước đã thông quan rồi, Kiếm Khiếu Thương Khung vẫn đang trong giai đoạn thăm dò.
Quý Thanh Trì chỉ có thể ủy thác chuyện của Thu Ý Nùng cho các thành viên khác, tự mình dẫn dắt đội ngũ chuyên tâm khám phá phó bản.
Hy vọng sau khi thông quan phó bản, anh cũng có thể nhận được tin tốt từ bên kia.
Nếu Thu Ý Nùng thật sự là Thu Sắt, liệu cô ấy có nhớ đến những ngày tháng đã từng ở bên nhau, và chọn về phía họ không?
Quý Thanh Trì nhớ lại thái độ kiên quyết của cô trong video xóa tài khoản, khựng lại một chút, thu hồi suy nghĩ, tập trung vào phó bản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
2 Thảo luận